- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

KẺ YẾU NUỐT CHỊU BẤT CÔNG

04 Tháng Hai 20254:37 CH(Xem: 1505)
Bố cục - tranh Cao Bá Minh (sơn dầu trên bố)
Bố cục - tranh Cao Bá Minh



Chen-Kung Ho

KẺ YẾU NUỐT CHỊU BẤT CÔNG


Belen là một cô gái trẻ người Mexico ngoài hai mươi tuổi vừa mới đến Mỹ. Sau khi sống tại nhà anh họ ở Alabama trong vài tháng, cô đã nhận được một công việc bảo mẫu ở Atlanta thông qua một công ty môi giới việc làm. Với chiếc xe đã qua sử dụng mà cô mua, cô đã lái xe trên đường cao tốc liên bang lần đầu tiên trong sự hồi hộp. Một tuần sau khi bắt đầu công việc, cô đã viết bức thư sau cho anh họ của mình:

 

... Họ là người da trắng. Người chồng làm việc tại một công ty bảo hiểm, và người vợ làm việc tại một cửa hàng bách hóa. Họ có ba đứa con: Alice, tám tuổi, Brenda, bốn tuổi và Curtis, hai tuổi. Tôi nấu bữa sáng và bữa tối thịnh soạn mỗi ngày, và cũng chuẩn bị đồ ăn nhẹ và đồ ăn vặt. Vào ban ngày, tôi dọn dẹp nhà cửa. Vào buổi tối, tôi không có thời gian rảnh cho đến sau bữa tối khi tôi rửa xong bát đĩa. Mọi người trong gia đình này đều rất thừa cân. Người chồng có vóc dáng trung bình, nhưng anh ấy có lẽ nặng khoảng 290 pound. Người vợ không cao hơn tôi, và cô ấy trông gần 300 pound. Một ngày nọ, Alice và tôi đang cân mình. Tôi nặng 120 pound, và cô ấy nặng 160 pound. Cả ba đứa trẻ trông giống như những con búp bê được thổi phồng như những quả bóng bay. Khi tôi giúp Alice mặc quần áo, tôi thấy những cục mỡ dày, chảy xệ trên ngực và bụng cô ấy."

 

Sau khi tôi đến Mỹ, đó là lần đầu tiên tôi thấy nhiều người thừa cân như vậy. So với những người ở quê nhà, những người béo ở đó chỉ có thể được coi là hơi thừa cân. Cả gia đình của ông chủ tôi thực sự "biết" cách ăn. Vào buổi sáng, tôi phải nấu ba quả trứng ốp la cho chồng, ba quả trứng ốp la cho vợ và hai quả trứng rán cho mỗi đứa con; ngoài ra, họ còn ăn xúc xích và thịt xông khói. Ngay khi vợ chồng họ về nhà, tôi phục vụ món tráng miệng. Họ đã dạy tôi cách làm món đó và bây giờ tôi khá thành thạo. Tôi có thể làm bánh ngọt, bánh nướng, pizza và những thứ tương tự rất ngon. Người vợ đặc biệt thích lớp kem phủ trên bánh (anh biết đấy, thứ làm từ dầu đánh bông). Cả người lớn và trẻ em đều xúc nó vào miệng, một miếng lớn sau miếng khác. Lần đầu tiên tôi đến nhà họ và nhìn thấy những món tráng miệng đó, chúng hấp dẫn đến nỗi tôi đã ăn mà không cần suy nghĩ thêm. Sau đó, khi tôi cân mình, tôi đã tăng ba pound, điều đó khiến tôi sợ. Kể từ đó, tôi đã rất kỷ luật.

 

Phần khó nhất đối với tôi là không có rau xanh để ăn. Loại rau duy nhất mà họ thỉnh thoảng ăn là salad. Một bát lớn rau diếp mềm, nhưng khi nấu chín, nó chỉ còn lại một thìa canh rau. Tôi đã quen với việc ăn cả một bát rau nấu chín. Họ ăn bít tết hoặc bánh mì kẹp thịt bốn hoặc năm lần một tuần, và gà hoặc gà tây hai hoặc ba lần. Tôi không thể ăn nhiều thịt như vậy, vì vậy tôi đã yêu cầu bà chủ mua thêm rau, nhưng họ không ăn. Một ngày nọ, bé Curtis bị cảm và không muốn ăn bất cứ thứ gì. Người mẹ trở nên rất lo lắng và lấy ra đủ thứ mà cậu bé thường thích, như bánh quy, bánh ngọt, kẹo và tuyệt vọng đút cho cậu bé ăn. Tôi tự nghĩ: cậu bé không ăn, đó là cơ hội hoàn hảo để cậu bé giảm cân. Nhưng họ không nghĩ rằng cậu bé có vấn đề về cân nặng.

 

Một ngày nọ, tôi nói với bà chủ nhà, 'Sân sau nhà bà có một mảnh đất lớn. Bà có thể cho tôi dùng một góc để trồng rau không?'

 

'Em muốn rau để làm gì? Tôi không ăn rau.'

 

'Tôi thích ăn rau, thưa bà,' Bà ấy suy nghĩ một lúc rồi nói, 'Được thôi, em có thể trồng chúng.'

 

Hôm đó, tôi rất vui. Tôi lấy một cái cuốc và một cái xẻng để xới đất và nhổ cỏ dại. Bước tiếp theo là đi mua cây giống và hạt giống rau. Ngày hôm sau, tôi nhờ cô ấy đưa tôi đến cửa hàng bán đồ làm vườn. Sau khi mang hạt giống và cây giống về, tôi trồng chúng, tưới nước cho chúng mỗi ngày và bây giờ chúng đã phát triển khá tốt...

 

 

**

 

 

Một buổi chiều thứ bảy, khi Belen đang làm việc trong vườn, bà chủ nhà đi thẳng từ gara ra sân sau, hướng về phía khu vườn của Belen. Bà thường không quan tâm đến việc Belen đang làm gì ở sân sau, nhưng hôm nay, bà ấy mỉm cười nói, "Chào Belen! Hôm nay tôi đã đến phòng khám tư vấn cân nặng, họ đã cân tôi và tôi đã giảm được ba pound!"

 

"Tuyệt quá!" Belen chân thành chúc bà chủ, "Nếu bà đi mười lần, bà sẽ giảm được ba mươi pound, đúng không?" cô nói, cười, cố gắng làm dịu bầu không khí.

 

"Mọi thứ không diễn ra tốt đẹp như vậy", bà chủ nhà nói. "Tôi đã đi nhiều lần rồi, và tôi không những không giảm cân mà còn tăng cân nhiều hơn. Các chế độ ăn kiêng do chuyên gia dinh dưỡng đề xuất đã như là một thử thách thực sự đối với tôi. Tôi đã không yêu cầu em làm thực đơn mà họ giới thiệu cho tôi tuần này sao? Tôi đã phải cố gắng bằng tất cả ý chí để … nuốt nó."

 

"Thưa bà! Nếu bà có thể ăn rau tôi trồng, ăn thật nhiều, tôi tin rằng cân nặng của bà sẽ giảm nhiều hơn nữa."

 

"Nghĩ đến cảnh côn trùng và sâu bọ bò và cắn rau thực sự khiến tôi thấy buồn nôn."

 

Bà chủ nhà trò chuyện một cách thoải mái trong khi nhìn vào các loại rau khác nhau. Bà hỏi Belen tên của từng loại rau, và Belen nói rằng cô biết một số tên tiếng Anh, nhưng đối với nhiều loại, cô không thể nói tên bằng tiếng Anh và chỉ có thể nói bằng tiếng Tây Ban Nha.

 

"Hãy nhìn tất cả những lỗ trên lá này, tất cả chúng đều bị côn trùng cắn. Em có dám ăn chúng không?" bà chủ nhà nói.

 

"Ồ, chúng không làm phiền tôi, tôi thực sự thích ăn những loại rau này", Belen nói. "Tôi không phun thuốc trừ sâu, đó là lý do tại sao lại có những lỗ này".

 

 

Đột nhiên, bà chủ nhà hét lên, loạng choạng lùi lại, và ngay lập tức ngã ngửa ra sau với hai chân giơ lên ​​không trung. Bà cố gắng ngẩng đầu và ngực lên, nhưng chỉ nhấc được hai hoặc ba inch trước khi ngã xuống. Bà cố gắng xoay người sang phải, rồi sang trái, nhưng không xoay được người sang tư thế nằm nghiêng. Bà ấn mạnh tay xuống đất, nhưng cơ thể đồ sộ của bà vẫn bất động. Bà khuỵu cả hai đầu gối, cố gắng nhấc cái bụng to của mình lên, dùng hết sức lực, nhưng chỉ nhấc được hai hoặc ba inch lên khỏi mặt đất trước khi nó ngay lập tức rơi xuống. Bà trông giống như một con rùa bị lật úp, quẫy đạp tứ chi, vô ích.

 

Khi điều đó xảy ra, Belen đang tưới nước ở đầu kia của khu vườn. Cô thấy bà chủ nhà gặp rắc rối và ngay lập tức chạy đến giúp. Belen khom người xuống, đặt cánh tay của người phụ nữ lên vai mình, và giữ chặt cánh tay của bà ấy bằng cả hai tay, rồi đứng dậy bằng tất cả sức lực của mình. Sau ba lần cố gắng, cuối cùng cô cũng giúp được người phụ nữ đứng dậy.

 

"Sao lúc nãy bà lại hét lên vậy?" Belen hỏi, bối rối.

 

"Tôi thấy một con sâu bướm lớn."

 

"Ở đâu?"

 

"Ngay dưới chiếc lá rau lớn đó."

 

Belen tò mò, bước về phía người phụ nữ đã chỉ.

 

"Ôi không! Đáng sợ quá! Đừng đi nhìn, Belen!" người phụ nữ gọi

Belen.

 

Trước khi người phụ nữ nói xong, Belen đã lật lá rau. Quả nhiên, có một con sâu bướm xanh dài một inch, béo. Belen nhặt nó lên bằng tay, ném nó xuống đất và giẫm lên nó.

 

"Belen, làm sao cô có thể rèn luyện bản thân để trở nên dũng cảm như vậy?"

 

"Tôi đã bắt sâu bướm từ khi còn nhỏ. Những con sâu bướm này biến thành những con bướm xinh đẹp, và khi tôi nghĩ đến bướm, tôi không sợ!"

 

"Tôi thực sự ngưỡng mộ em!"

 

Đó là một buổi chiều ấm áp, và Belen cảm thấy rất thoải mái. Nhưng bà chủ nhà cảm thấy nóng và ngột ngạt. Mồ hôi chảy xuống cơ thể bà, và bà liên tục lau mồ hôi nhỏ giọt vào mắt. Lớp trang điểm trên mặt bà bị nhòe đi vì mồ hôi.

 

"Tôi không thể chịu được thời tiết này", bà nói. "Tôi sẽ vào trong bật máy lạnh. Tôi thực sự muốn ăn pizza. Em có thể nướng cho tôi một cái không, Belen?"

 

"Tất nhiên rồi! Tôi sẽ làm ngay bây giờ."

 

Belen tắt vòi nước và đi theo bà chủ vào nhà.

 

Ba đứa trẻ đang ngồi trước TV, vừa ăn khoai tây chiên vừa xem. Khi nghe tin Belen sẽ nướng pizza, chúng háo hức đứng dậy và tụ tập quanh cô. Một đứa nói, "Tôi muốn hai lát!" Đứa kia nói, "Tôi muốn ba lát!"

 

"Được thôi! Tôi sẽ nướng hai chiếc pizza lớn để mọi người đều có thể ăn no!"

 

Belen cảm thấy rất hài lòng với công việc của mình trong nhiều tháng. Những đứa trẻ thích cô, và cha mẹ của các em đánh giá cao công việc của cô. Chỉ sau một thời gian ngắn, họ thậm chí còn tăng lương cho cô. Cô thường gửi tiền cho cha mẹ và mua quà cho anh chị em của mình.

 

Trong số ba đứa trẻ, Alice học lớp ba, Brenda học mẫu giáo, và Curtis gởi nhà trẻ, ngay cạnh trường. Lúc đầu, bố hoặc mẹ sẽ lo việc đưa đón con đến trường và nhà trẻ. Sau đó, Belen đề xuất tự mình làm. Người bố rất vui khi có người giúp đỡ, nhưng ông muốn chắc chắn rằng Belen biết mình đang làm gì và làm thế nào để đảm bảo an toàn. Vì vậy, ông đã yêu cầu Belen đi cùng ông đến trường trong ba ngày. Sau đó, ông cho Belen dùng xe của mình để đón bọn trẻ. Mỗi sáng và mỗi chiều, khi Belen lái xe, ông sẽ ngồi cạnh cô. Sau một tuần thực hành, ông cảm thấy thoải mái khi để Belen tự mình xử lý việc đón và trả trẻ.

 

Belen đã xử lý những trách nhiệm nặng nề trong nhiều tháng nay và cô ấy làm mọi việc một cách dễ dàng, cảm thấy hài lòng và hạnh phúc. Cô đã gặp một số giáo viên và nhân viên, và mỗi ngày, cô ấy sẽ trao đổi một vài từ với họ tại nơi bọn trẻ lên xe. Theo thời gian, chúng biết rằng cô ấy là người Mexico, vì vậy chúng bắt đầu chào cô ấy bằng tiếng Tây Ban Nha đơn giản.

 

Một ngày nọ vào buổi trưa, khi Belen đang làm bánh phô mát, cô ấy nghe thấy tiếng xe ô tô chạy đến. Không lâu sau đó, người đàn ông của ngôi nhà xuất hiện trước mặt cô. Quá đỗi ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ, cô buột miệng nói, "Thưa ngài, sao ngài về sớm thế?"

 

"Hôm nay tôi tình cờ hoàn thành công việc sớm hơn", người đàn ông nói, mỉm cười và để lộ hàm răng không đều.

 

Belen luôn nghĩ rằng hàm răng của ông chủ không đẹp lắm, nhưng hôm nay, nụ cười thân thiện của ông đã làm dịu đi hình ảnh không hoàn hảo đó.

 

"Hôm nay tôi ra ngoài thăm ông chủ của một công ty, và sau khi thỏa thuận xong, tôi đã quay lại."

 

"Thưa ngài! Ngài có muốn uống cà phê không? Tôi có thể pha cho ngài một ít."

 

"Thật tuyệt! Làm ơn pha cho tôi một tách! Bánh phô mai của cô đã tỏa ra mùi thơm tuyệt vời rồi. Đây là món tráng miệng hoàn hảo để dùng kèm với cà phê."

 

Vài phút sau, Belen mang cà phê thơm lừng và bánh phô mai ra bàn ăn để người đàn ông thưởng thức. Anh nới lỏng cà vạt, xắn tay áo sơ mi, bật quạt trần, và trong khi nhấp một ngụm cà phê, anh khen cô:

 

"Belen, cà phê của cô ngon như Starbucks, và bánh phô mát của cô cũng ngon như bánh pho mát của tiệm bánh phô mát nổi tiếng ở Buckhead. Tôi thực sự ước mình có thể giữ cô ở đây mãi mãi."

 

"Cảm ơn ngài! Ngài quá tử tế. Cà phê và bánh phô mát đều là những thứ mà bà chủ đã dạy tôi làm."

 

"Thật sự cô học rất nhanh. Có lẽ cô xứng đáng được nghỉ ngơi, phải không? Hãy đến đây và uống cà phê trong khi thưởng thức chiếc bánh phô mát mà cô đã làm."

 

"Cảm ơn ngài! Tôi đã nếm thử nó trong khi tôi đang làm. Bây giờ tôi cần nướng một chiếc bánh pizza cho bọn trẻ và bà chủ. Họ sẽ sớm về nhà thôi."

 

"Belen, cô thực sự là một người quản gia tuyệt vời. Tôi rất may mắn khi tìm thấy cô."

 

Khi chiếc bánh pizza đã xong, Belen dọn dẹp bếp và nói với người đàn ông rằng cô sẽ đón bọn trẻ.

 

"Tôi đi cùng em. Tôi muốn gặp bọn trẻ sớm hơn", anh ta nói.

 

"Thưa ông, tôi có nên đi xe của ông không?" Belen hỏi.

 

"Không, tôi sẽ đi xe của em".

 

"Thưa ông, xe của tôi cũ rồi, và nó không có điều hòa. Ông có thể không thoải mái".

 

"Ngồi cạnh em, tôi sẽ không thấy nóng", người đàn ông nói đùa.

 

"Thưa ông, tôi sẽ chuyển xe từ sân sau ra sân trước, và sau đó ông có thể vào".

 

Khi người đàn ông lên xe, Belen nhận thấy anh ta đang cầm ba lát pizza và đã cắn một miếng.

 

"Belen, em có muốn ăn một lát không?"

 

"Không! Cảm ơn ông, tôi không đói".

 

"Belen, em thực sự có khả năng tự chủ tuyệt vời. Chẳng trách thân hình em lại thon thả như vậy. Mùi của chiếc pizza này hấp dẫn quá, tôi không thể kiềm chế được".

 

Người đàn ông nói với Belen rất nhiều điều, cố gắng làm cho bầu không khí nhẹ nhàng hơn, nhưng Belen không hiểu hết mọi điều anh ta nói. Cô hiểu một số điều, nhưng cô không biết cách diễn đạt bằng tiếng Anh, vì vậy cô trả lời bằng tiếng Tây Ban Nha. Mặc dù lo lắng rằng người đàn ông có thể không hiểu, Belen vẫn cố gắng tiếp tục cuộc trò chuyện.

 

Belen đột nhiên cảm thấy bàn tay nặng nề của người đàn ông trên vai mình. Cô cảm thấy rất khó chịu và tự hỏi tại sao anh ta lại làm vậy. Cô muốn gạt nó ra ngay lập tức, nhưng cô không biết phải làm thế nào. Đẩy nó ra có vẻ bất lịch sự, nhưng cô cũng không muốn cánh tay anh ta vẫn ở trên vai mình. Trong lúc bối rối, cô im lặng trong vài phút, mặc dù người đàn ông vẫn tiếp tục nói chuyện với cô.

 

"Thưa ông, ông có thể làm ơn di chuyển cánh tay của mình không? Tôi không thể lái xe như thế này được", Belen lấy hết can đảm và nói như vậy.

 

"Ồ! Xin lỗi! Đôi khi, khi tôi đang nói chuyện phấn khích với một người bạn, tôi thậm chí không nhận ra mình đang vòng tay qua vai họ." Anh ta rút tay lại và nói thêm, "Trường sắp đến rồi."

 

Tại bãi đậu xe, hai đứa trẻ nhìn thấy bố mình đang ngồi trong xe và bắt đầu reo hò. Chúng vẫy tay và nhảy múa xung quanh. Khi nhân viên mở cửa, bọn trẻ chạy đến chỗ bố, chào bố bằng những cái ôm. Sau khi trao đổi vài câu với nhân viên, Belen lái xe đi. Cô lái xe đến nhà trẻ gần đó để đón Curtis.

 

Chiếc xe rất náo nhiệt và Belen cảm thấy không cần phải tham gia vào cuộc trò chuyện. Cô cứ nghĩ mãi tại sao người đàn ông đó lại cư xử như vậy hôm nay, nhưng cô không thể hiểu nổi. Khi họ trở về nhà, bọn trẻ bắt đầu đòi ăn pizza, và cô bận rộn chăm sóc chúng, gạt sự việc trước đó ra khỏi tâm trí.

 

Một tuần sau, người đàn ông lại về nhà sớm hơn. Lúc đó khoảng trưa, và Belen đang xem TV.

 

"Hôm nay tôi lại phải làm việc bên ngoài", người đàn ông nói mà không đợi Belen hỏi. "Tôi đã hoàn thành công việc của mình, vì vậy tôi đã về sớm."

 

"Thưa ông, ông có muốn uống cà phê không?"

 

"Được thôi, pha cho tôi một tách." Anh vào phòng để thay quần áo thoải mái hơn. Khi anh trở lại phòng gia đình, cà phê thơm đã ở trên bàn.

 

"Thưa ngài, ngài có muốn ăn một miếng bánh ngọt không?"

 

"Tuyệt! Em ngọt ngào thật." Sau khi nhấp vài ngụm cà phê, anh nói với Belen, "Xin lỗi vì đã làm phiền khi em đang xem TV. Em có thể tiếp tục xem! Em đang xem chương trình gì vậy?"

 

"Tôi không biết tên phim là gì. Phim nói về một câu chuyện tình yêu, và phim được phát vào cùng một thời điểm mỗi ngày, dường như không bao giờ kết thúc."

 

"Ồ! Tôi biết rồi, em đang xem phim truyền hình dài tập. Cứ xem tiếp đi, tôi sẽ không làm phiền em đâu. Tôi nghĩ tôi về phòng và tắm."

 

Belen quay lại ghế sofa để tiếp tục xem TV. Khi người đàn ông quay lại phòng sinh hoạt chung, quần áo của anh ta thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông.

 

"Tôi có thể xem TV cùng em không?"

 

"Ồ, tất nhiên rồi!"

 

"Tôi có thể ngồi cạnh em không?"

 

"Được!" Cô nói vậy, nhưng cảm thấy hơi lo lắng, nhớ lại cảnh tượng ngày họ đón bọn trẻ.

 

"Em có thích chuyện tình không, Belen?"

 

"Có, tôi thích."

 

"Anh cũng thích," người đàn ông nói. "Belen, em đẹp lắm. Chắc em có nhiều chuyện tình lắm, đúng không?" Belen bối rối trước câu hỏi xâm phạm đời tư này. Cô không biết trả lời thế nào, nên cô ngập ngừng rồi nói, "Không! Không!" Người đàn ông tiếp tục, "Tôi có thể làm bạn với em không?"

 

Belen cảm thấy càng bối rối hơn. Trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông này có vẻ có ý định vượt ra ngoài tình bạn. Cơn hồi hộp dâng trào trong cô khiến tim cô đập nhanh. Run rẩy, cô nói, "Thưa ông, ông là ông chủ của tôi. Từ khi tôi bắt đầu làm việc cho ông, chúng ta đã là bạn bè."

 

"Tôi muốn trở thành bạn thân thiết hơn với em, được không? Như bạn trai vậy."

 

"Ồ, không, không! Tôi ở đây để làm việc cho ông. Ông có vợ và con."

 

"Belen, đừng lo lắng về điều đó. Tôi chỉ muốn có khoảng thời gian vui vẻ với em thôi. Nếu anh hẹn hò với em, anh sẽ đưa em đi mua sắm, mua cho em nhiều thứ em thích và đưa em đến những nhà hàng sang trọng."

 

‘Ôi, không! Không!’

 

‘Belen, nếu em và anh có mối quan hệ, và cả hai chúng ta đều thích nhau, anh sẽ biến em thành vợ anh. Em nghĩ sao?’

 

‘Ôi, không! Không!’ Cô đã không còn tâm trạng để xem TV từ lâu. Cô đứng dậy, định đi vào bếp. Đúng lúc đó, ông chủ kéo cô xuống và bảo cô ngồi cạnh ông. Cánh tay ông quàng qua vai Belen, và cô cố gắng thoát ra. Tuy nhiên, cánh tay của ông chủ, mạnh như cánh tay của một con khỉ đột, đã khóa chặt quanh cổ cô. Dù cô có vặn vẹo cơ thể hay cử động tay chân thế nào thì cũng vô ích.

 

‘Belen, ngồi xuống và nghe anh nói. Anh thích em, và nếu em trở thành bạn gái anh, anh sẽ cho em nhiều lợi ích.’

 

‘Tôi không muốn, thả tôi ra!’ Belen tức giận nói.

 

Tay trái của chủ nhân bắt đầu chạm vào ngực Belen, "Em thật sự đầy đặn, hãy bình tĩnh lại và để chúng ta ở bên nhau, được không?”

 

Anh ta cúi người về phía trước và cố gắng hôn cô, nhưng đầu Belen vặn sang trái và phải, khiến anh ta không thể hôn được. Đôi tay của anh ta sờ soạng lên xuống ngực và bụng cô, đẩy Belen xuống và khiến cô nằm trên ghế sofa. Cơ thể to lớn của chủ nhân áp vào Belen, mặt đối mặt. Lúc này, đôi tay anh ta không ở trên cổ Belen. Cô nhân cơ hội lăn người, trượt khỏi ghế sofa và chạy trốn nhanh chóng. Đôi tay của ông chủ nắm lấy áo cánh của cô. Trong khi cô chạy, một nửa quần áo của cô đã bị xé toạc, để lộ một bên ngực. Belen cầm lấy một chiếc khăn trải bàn và che ngực bằng nó. Cô chạy đến phòng ngủ của mình và khóa cửa lại. Người chủ đi theo, vặn núm cửa trong khi gõ cửa gấp gáp.

 

'Belen, làm ơn mở cửa. Chúng ta có thể nói chuyện tử tế.'

 

Cô im lặng khi vội vã nhét quần áo và đồ đạc khác vào túi xách.

 

Ông chủ tiếp tục gõ cửa: ‘Belen, mở cửa đi. Tôi cần nói chuyện với cô.’

 

Cô im lặng, sợ ông chủ sẽ phá cửa. Cô cẩn thận mở cửa sổ, ném túi xách ra ngoài, rồi nhảy ra bãi cỏ bên ngoài. Khi tiếp đất, cô bị trẹo mắt cá chân, khiến cô khó chạy nhanh. Cô chịu đựng cơn đau và nhanh chóng đi đến xe của mình. Chỉ khi khởi động xe, cô mới thở phào nhẹ nhõm.


                                                                                               **

Mình đang đi đâu đây? Cô tự hỏi. Suy nghĩ của cô hỗn loạn, không có đích đến trong đầu. Cô lái xe ra ngoài, không nhìn biển báo đường, không biết tên đường. Cô chỉ muốn rời khỏi ngôi nhà này càng nhanh càng tốt. Cô nghĩ đến việc đến nhà anh họ, nhưng Alabama xa lắm. Cô muốn tìm một công việc khác, nhưng đó không phải là việc có thể làm ngay được. Chờ cho đến khi tìm được việc, cô sẽ ở đâu?

 

Khi đi lang thang để giết thời gian, cô đi ngang qua một công viên. Cô lái xe vào, tìm một chỗ và đỗ xe. Cô muốn nghỉ ngơi một lúc để bình tĩnh lại. Cô cũng muốn chỉnh đốn lại bản thân. Ngực cô vẫn còn phủ khăn trải bàn, tóc cô rối bù, và có những vết xước và vết bầm tím trên tay và lưng. Xe của cô đỗ cách xa những chiếc xe khác. Cô thay quần áo và trang điểm bên trong xe, sau đó bước ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Cô cứ băn khoăn không biết nên làm gì tiếp theo. Cô có rất nhiều lo lắng và muốn nói chuyện với ai đó. Cô nghĩ đến anh họ của mình, vì vậy cô đến một buồng điện thoại công cộng, lục tung túi xách và nhận ra rằng mình không có đủ tiền lẻ. Miễn cưỡng, cô quyết định thực hiện một cuộc gọi người nhận trả tiền. Khi điện thoại được kết nối, Belen mô tả những gì vừa xảy ra với cô.

 

“Belen, em nên báo cảnh sát. Gã đó đã phạm tội hiếp dâm, và loại tội phạm này phải chịu mức án rất nặng ở Hoa Kỳ!”

 

"Em không muốn báo cáo, em chỉ muốn tìm một công việc khác."

 

"Belen, luật pháp Hoa Kỳ sẽ bảo vệ nạn nhân."

 

" Em không phải là người nhập cư hợp pháp. Em không muốn gây rắc rối cho bản thân."

 

"Em hãy đến nhà tôi ở tạm, nghỉ ngơi một thời gian, rồi sẽ tìm việc làm sau, khi em được bình phục về mặt tinh thần."

 

"Dạ, cảm ơn anh! Để em suy nghĩ rồi sẽ gọi lại anh."

 

 

**

 

Khi người đàn ông chủ nhà phát hiện ra Belen đã bỏ trốn. Anh cảm thấy rất bực bội. Anh mang hai chiếc bình sứ trắng có họa tiết tinh xảo để trong xe và cầm cố chúng ở tiệm cầm đồ khi lái xe đến đón các con. Khi hai đứa trẻ lớn, thấy bố đến đón thay vì Belen, chúng đồng thanh hỏi: "Belen đâu rồi?"

 

"Con bé bỏ trốn. Cô ấy không còn làm việc cho chúng ta nữa."

 

"Wow!" Bọn trẻ thở dài thất vọng.

 

Khi chúng trở về nhà và thấy không có bánh hay pizza để ăn, chúng cảm thấy rất không hài lòng và phàn nàn rất nhiều.

 

"Con có muốn ăn kem không? Bố sẽ đến tủ đông và lấy một ít cho con."

 

"Được!" Lũ trẻ vui vẻ nói. Chúng vừa ăn kem vừa xem TV.

 

"Bố ơi, chúng ta có thể mời Belen quay lại không?"

 

"Cô ấy sẽ không quay lại sau khi rời đi."

 

"Chúng ta sẽ làm gì khi đến trường từ bây giờ?"

 

"Hoặc mẹ hoặc bố sẽ đưa con đi vào buổi sáng. Bố sẽ sắp xếp nhà trẻ đưa hai con đến đó lúc 3 giờ chiều để hai con có thể ở với Curtis. Lúc 6 giờ, Bố sẽ đến nhà trẻ và đón các con về nhà." Bọn trẻ được trấn an và ngừng hỏi, tiếp tục xem TV.

 

Khi mẹ về nhà, bọn trẻ chạy đến chỗ mẹ và báo rằng Belen đã rời đi.

 

"Sao chuyện này lại xảy ra được?" bà hỏi chồng.

 

"Tôi không biết. Khi tôi quay lại, cô ấy đã đi rồi. Tôi thấy bình hoa đã biến mất, và khăn trải bàn cũng đã bị lấy mất." Bà chủ bước đến kiểm tra bình hoa và khăn trải bàn, và quả nhiên, chúng đã biến mất.

 

"Người Mexico không đáng tin cậy. Chúng tôi rất tử tế với cô ấy, và cô ấy có vẻ hạnh phúc ở đây. Tại sao cô ấy lại rời đi?"

 

"Có thể cô ấy đã tìm được một công việc tốt hơn", người chồng nói.

Chen-Kung Ho

 

 

Chen-Kung Ho (2)
Tác giả Chen-Kung Ho- photo by DH.


Tác giả
: Chen-Kung Ho:

Chen Kung Ho, MD, PhD: sinh ra tại Đài Loan, công dân Hoa Kỳ, đã sống tại Hoa Kỳ trong 60 năm. Một chuyên gia về nhi khoa, sơ sinh và di truyền học. Đã từng là giáo sư nhi khoa, bác sĩ điều trị tại Đơn vị chăm sóc đặc biệt sơ sinh và sau đó là bác sĩ nhi khoa đa khoa. Hiện đã nghỉ hưu. Sở thích bao gồm câu cá, du lịch và viết lách. Đã xuất bản một tập truyện ngắn và một tiểu thuyết, Những người sống sót sau sa mạc, trên Apple Books.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tư 20244:07 CH(Xem: 10672)
On the evening of December 21, 1946, the Bach Mai radio resumed its operations somewhere in the province of Ha Dong after a day of silence. One of its broadcasts was Ho Chi Minh’s appeal to the Viets for a war of resistance. He reportedly said: The gang of French colonialists is aiming to reconquer our country. The hour is grave. Let us stand up and unify ourselves, regardless of ideologies, ethnicities [or] religions. You should fight by all means at your disposal. You have to fight with your guns, your pickaxes, your shovels [or] your sticks. You have to save the independence and territorial integrity of our country. The final victory will be ours. Long live independent and indivisible Viet Nam. Long live democracy.
13 Tháng Hai 20258:11 CH(Xem: 490)
Tuổi yêu đương ngọt ngào thì mình đã qua rồi! Có thả hồn về dĩ vãng với một thời tuổi trẻ mình vẫn nhả ra thơ tình tha thiết đắm say không khác kẻ đang yêu đâu! Thật đấy! Văn nghệ sĩ mà! Lùi về dĩ vãng, hiện tại hay tương lai, nhập vai, hóa thân có thể đưa mình về thuở xuân xanh 18, hay bất kỳ đoạn đời nào. Trí tưởng tượng có thể đưa người sáng tác đi bất cứ đâu mà họ muốn.
13 Tháng Hai 20257:52 CH(Xem: 581)
Chiều trời bảng lảng bóng hoàng hôn, / Tiếng ốc xa đưa lẫn trống dồn. / Gác mái, ngư ông về viễn phố, / Gõ sừng, mục tử lại cô thôn. / ** The sky nonchalantly turned crimson in the waning sun / Forlorn conches tooted amidst pressing sounds of drums / Stashing his oars, the fisherman headed back for the distant wharf / Tapping a horn, the buffalo boy returned to his hamlet, lonesome
12 Tháng Hai 202512:47 SA(Xem: 975)
Anh về đêm đã qua ngày khác / Lòng trống phòng không phủ bụi mù / Bật que diêm sáng cùng đêm nhớ / Em ở nơi nào chân lãng du.
09 Tháng Hai 202512:27 SA(Xem: 1262)
Thơ của Nguyễn Chí Trung dâng lên như một dòng sông lũ, từ một vực thẳm sâu không thể nghĩ bàn và không thể dò thấu, theo lời của Filomena Ciavarella[iii]. Sự hấp dẫn tương tự của sông Hằng, biểu tượng của phương Đông, hòa quyện vào tâm hồn Trung. Nguồn gốc của bài Thơ “Khi Tôi Bước Xuống” - As I Step Down (sau đây gọi là AISD), một bài thơ gồm mười từ khúc theo cấu trúc nhịp "Lục Bát", có mối liên hệ chặt chẽ và lãng mạn với dòng sông linh thiêng đó: "Tôi đã mơ một lần trong đời đến đứng bên bờ sông và trẩy thuyền qua đó"[iv]. Giống như một hình ảnh trong giấc mơ, tất cả đã trở thành sự thật vào mùa đông năm 2015/16.
05 Tháng Hai 20252:37 CH(Xem: 1426)
With an inconsistent and always “pivoting” policy, with a negligible total investment, over the past 50 years since 1975, the United States has made almost no positive and effective moves to prevent China’s expansion and encroachment – not only in the Mekong River basin – but also in the East Sea. To be able to counterbalance Beijing, of course, Washington needs to have a strategic vision, accepting a commensurate price to pay in order to restore its long-standing influence on the Mekong River Chessboard. NGO THE VINH
04 Tháng Hai 20254:29 CH(Xem: 1507)
Belen is a young Mexican girl in her early twenties who had just come to America. After living at her cousin's house in Alabama for a few months, she got a job as a nanny in Atlanta through an employment agency. With the used car she bought, she nervously drove down the interstate highway for the first time. One week after starting her job, she wrote the following letter to her cousin...
03 Tháng Hai 20255:45 CH(Xem: 1376)
Lâu lắm rồi tôi không còn nghe được tiếng chuông chùa ngân lên mỗi buổi sáng thật sớm trong màn đêm còn dày đặc khi thành phố còn ngủ yên. Tiếng chuông ngân hiền hòa lắng lại không xôn xao lay động bởi những muộn phiền sót lại trong ngày. Ai trong đời lớn lên mà không có nỗi buồn vấn vương trong sâu thẳm, tôi cũng buồn cũng lẩn thẩn với vô vàn những khắc khoải riêng tư. Nhưng tiếng chuông chùa thanh thoát là cái nét, cái hồn quê hương cho tôi cảm nhận sự an bình.
03 Tháng Hai 20254:56 CH(Xem: 1283)
Nhớ lại 50 năm trước, một điều dĩ nhiên là thế giới không phải như ngày hôm nay, nước Mỹ không phải như ngày hôm nay và người Việt ở Mỹ hay ở khắp các nơi cũng không hẳn là người Việt ngày hôm nay. Trong thời gian ấy, ít nhất hai thế hệ mới đã ra đời./ Nhớ lại 50 năm trước, đêm cuối cùng, một phép lạ đã đưa chúng tôi lọt được vào quân cảng Saigon và trèo lên được chiếc chiến hạm cuối cùng đang nằm ụ, bỏ nước ra đi. Những ngày dài chen chúc nhau trong một con tầu chết máy trôi trên biển mãi mới đến được đảo Guam. Những ngày lang bạt, tất tưởi rời trại này qua trại khác, cuối cùng được đưa vào vào đất liền, và tạm trú tại Camp Pendleton trại Thủy Quân Lục Chiến miền Nam Cali. Trại trải dài hàng cây số, với hàng trăm căn lều vải đón nhận hàng trăm ngàn người tị nạn.
03 Tháng Hai 20252:18 CH(Xem: 1423)
Tấm hình ai đó chụp nhà văn Vũ Thư Hiên trở về Tổ quốc mình ôm bó hoa với nụ cười sáng rực trước Tết Dân tộc khiến không ít người dù đang lo âu, buồn bã bởi gia cảnh & thế sự cũng chợt cảm thấy lòng được ấm áp đôi chút… Người sở hữu nụ cười quý giá và hiếm hoi ấy là người từng trải qua bao giông tố của số phận, đã tiếp nối một cách xót xa dòng văn “lưu vong” bắt đầu từ cụ Hồ Nguyên Trừng với “giấc mộng của ông già nước Nam” (Nam ông mộng lục) nhiều thế kỷ trước…