Thơ
Biển Cát
THÁNG SÁU GIĂNG MƯA
Buồn tôi trĩu đầy làm sao người biết
Mưa ướt môi mềm hay nước mắt tôi rơi
Tôi đi qua hay ngày đang qua miên miết
Dừng lại nơi nào nỗi nhớ cũng chơi vơi.
Tháng sáu có ai về ngang lối cũ
Vô tình dẫm trên thảm lá ướt rã rời
Nghe hơi lạnh se se bờ vai mảnh
Gió dạt bời bời vạt mây xám mong manh.
Không thể quên nên vẫn hoài dằn dặt nhớ
Màu hoa vàng nhoà dĩ vãng khơi xa
Buông rất khẽ trong cuối chiều lặng lẽ
Là cơn đau bất chợt vỡ oà.
Tháng sáu cơn giông bay qua thành phố
Mù mịt trời những hạt mưa mau
Tay vin tóc tay ghì nỗi nhớ
Hàng cây gầy trút nước chênh chao.
Đổ vào đâu buồn tôi ngơ ngác
Người không về cho tôi mượn bờ vai
Dẫu một lần thôi dẫu mai rồi sẽ khác
Vẫn còn một nụ cười vương vất giữa phôi phai.
Tháng sáu tôi nơi này nhìn mưa khóc
Người lạc mất nơi nào trong cõi lênh đênh
Con chim sẻ cô đơn trên tháp chuông nhà thờ cổ
Lẻ loi như tôi một mình bảng lảng nhớ quên.
Biển Cát
MÙA HẠ BIẾC
Không là nhớ sao buồn vương vấn mãi
Tôi đi qua chiều hiu hắt trải mênh mang
Vòm cây cao man mác vạt nắng vàng
Lắc rắc những chiếc lá xanh bay trong gió.
Sợi tóc ai lay hay tơ trời trôi miên miết
Quyện một màu dĩ vãng đã xa xôi
Sao không dưng nghe sóng đổ bồi hồi
Từng cơn sóng rì rào khua âm vỡ.
Nhắm mắt lại ngỡ đau từng hơi thở
Những con đường quằn quặn bóng câu qua
Rưng vào đâu cho năm tháng nhạt nhoà
Tôi qua đó sao không người qua đó.
Mùa hạ biếc trong chập chùng bảng lảng
Lá đan gần thả buồn lướt khơi xa
Chấp chới nắng xô dạt chiều bóng ngã
Lặng lẽ tôi về níu vội mấy sợi quên.
Biển Cát