NHÌN NHAU TRONG ĐÊM
đôi mắt mỏi mệt không thể nhìn xuyên đêm
bóng đêm làm chúng ta mù lòa
hãy im lặng như thiền sư ngồi nghe tiếng côn trùng
nhớ lại đêm trừ tịch
chờ nghe tiếng thú đầu tiên mừng năm mới
ở đây ta chẳng nghe gì cả
trên cao độ của ngọn đồi chỉ có tiếng mưa rỉ rả
ngôn ngữ của im lặng
đôi lúc là ngôn ngữ của bỏ rơi
những người biết sử dụng lời nói đã im tiếng
nhân danh sự tĩnh lặng của triết học
tất cả cúi đầu, úp mặt
sự sòng phẳng chỉ là một hoài niệm đâu đó
dành cho kẻ thơ ngây
và cho kẻ mau quên một thuở nọ lang thang tìm đất hứa
xin nhặt sợi tóc em màu đen
trên bàn tay nổi gân bắt đầu run khi cầm lấy một vật
chứng tích của tuổi xế chiều bóng lặng
những cơn gió thổi ngang đời
nhắc nhở những tâm giao và hạnh ngộ
đang tan dần theo nhịp thời gian không gì cưỡng lại
đọc hai lần bài thơ đứt đoạn
hát ca cho những cũ xưa trôi theo năm tháng
tiếng hát của chim, tiếng kêu của thú
như tâm hồn chúng ta ngày mùa đông chẳng còn gì để nói
ngoài ánh mắt nhìn nhau qua màn sương
trong đáy ly cà-phê có những hình hài đọng lại
chúng ta cùng thức với nhau đêm nay
đếm sao trời và đọc lời kinh
thắp nén nhang thờ kính
cố chọn trong lòng một điều gì nhắc lại
thật xa và thật gần
có lẽ sau cùng
chỉ là nét buồn tổ tiên
nơi đất nước cũ xưa ngày hư hao giông bão …
thy an
CÓ NGHE CHĂNG MÙA ĐÔNG
có phải chăng mùa thu đã dứt
khi ta đứng một mình bên sông
nghe gió thổi mạnh
tóc bay, thơ rụng
áo vàng phất phơ và đôi tay run run chẳng nên lời
hình như vẫn còn nghi ngờ mùa đông chưa đến
khi buổi chiều mây xuống thấp
và mặt trời ẩn mặt trên thành phố ô nhiễm bụi đường
có phải chăng những tiếng kêu thật nhỏ
vang lên trong tâm hồn
mùa đông những ký ức trở mình
lá vàng, lá đỏ
xào xạc dưới chân
miếng bánh ngon, ly cà phê ngọt
khi rượu, khi trà
trong tĩnh lặng, hương vị của bao dung chảy qua miệng
tạm quên những khắc khổ bực mình
im lặng nhìn nhau không nói
con chim nhỏ bay qua đầu thanh thản
nhắc nhở chúng ta còn bên nhau
ngày ba bữa êm đềm, tuổi già trườn nhẹ
thứ hạnh phúc cảm nhận trong đơn lẻ
mỗi người giữ riêng trang trọng
ngồi bên nhau trầm ngâm
tuổi xế chiều như hoàng hôn trên núi giỡn mây
xòe tay đếm lại bạn bè bao nhiêu ngón
cười nói như trong chuyện cổ tích
mai này không kịp tiễn chia tay
có nghe chăng mùa đông
thổi qua cánh đồng rơm rạ
thúc dục ta tìm hơi ấm
cho kịp khi trời bão
chiều thắp lửa tiền nhân
rót vào tim những tiếng kêu im lìm
nhắc nhở những tinh anh đang cạn kiệt
hơi thở và sự sống của người và quê hương
ngày yêu dấu ơi xin đừng già
trên những dấu ấn của thiên thu…
thy an
NỖI BUỒN CHỨA ĐẦY PHỨC TẠP
con chim bồ câu sà vào lồng ngực
kêu hai tiếng hòa bình làm tim đau nhói
từ lâu không nghe loại âm thanh này
vì tâm trí bị giam sau bức tường dày kín
có ai đến sau lưng đâm thêm nhát dao
không cứng, không mềm, nhưng thật đau
vết đau làm máu chảy
máu khô nhanh như mưa mùa đông rơi bên thềm
gạo lúa không đủ nuôi bầy ngựa ký ức
rong ruổi bao năm vẫn chưa kiệt lực
bờm ngựa đẹp hơn tóc rối
gió thổi bên rừng nghe xôn xao
nỗi buồn chứa đầy những phức tạp
mong chút lửa trên ngọn đồi ghi dấu sử thi
nhiều khi trong bất tận miếu đền nấc tiếng
nhớ tráng sĩ năm xưa ôm kiếm rỉ buồn buồn
như hạt bụi ven đường nằm trên rơm rạ
tiếng nói cười chung quanh khi lạ khi quen
con đường góc phố đã quá nhiều dị dạng
tìm mãi không ra buổi cụng ly hào sảng năm nào
ừ về đó đi qua khu chợ nhỏ
ngôi nhà màu xanh với khung cửa mọc rêu
còn chút gì đó vấn vương đời mỏi mệt
cất tiếng kêu như con chim đen cánh rũ chân tường
thy an