RỐI BỜI
Có lúc cười nhầm
vui như đếch
buồn như đếch
Số chẵn
tình lẻ
mùa hoa em thức nở mấy lần
Phác thảo cơn mưa
tự họa chính mình
lá rơi không.
PTB
KHÔNG ĐỀ
Chỉ còn mẩu trăng cho bữa tối
hoàng hôn rẽ phải
sân lạnh đêm rơi
tôi gõ bức tường
tiếng mềm đáp trả
đâu đây tình cờ
uống người phương Bắc
chát ngọt đầu môi
giày em nhọn gót
trăng cong đốt đền.
PTB
PHỤ LỤC ĐÊM
Nhắm mắt vào em lại hiện ra
trấn áp nỗi cô đơn
trình diện đêm đặc cách
anh bán khống giấc mơ
bán khống câu thơ đợi
bán khống anh lần nữa
tự phát hành vết thương
che cho đêm nguyên trạng
mở khóa. Vòi nước câm
đóng lại. Vòi nước điếc.
PTB
CHIỀU ĐÊM CUỐI NĂM
Tan tầm
xe dồn về phía tắc đường
nàng Molisa trốn đâu
giữa tiếng chuông ngân và tiếng còi tàu
ta muốn làm AQ trong quán nhậu
chiều cuối năm giục về chốn yên bình
ngôi nhà cũ vừa sơn thêm lớp mới
em phủ tuyết trong căn phòng chật chội
bài thánh ca giăng mắc ánh lung linh
chuyện đời xưa kể dưới ánh nến hồng
đêm cổ quái hằn sâu trong ký ức
như cội nguồn của những điều mong ước
dưới cơn mưa phùn ai đó sẽ đóng đinh ai.
Em vẫn đợi mùa xuân về hiển hiện
ta nhớ người loáng thoáng đến trong năm
thế mới biết mình còn yêu cổ tích
đêm giáng sinh đem phơi tất ngoài hiên.
PTB
XA NHAU
Tìm nhặt gì cuối buổi hoàng hôn?
Trả về tôi ký ức
cơn gió thổi ngoằn ngoèo
đôi mắt chìm sau vai
em đốt mùa rụng lá
tôi nhặt dư tiếng chim
thoắt đã ngoài bốn mươi
uống đời ba chén rượu
chuyện tôi - em vẫn thế
xa nhau lại xa nhau.
PTB
MỘT ĐÊM MÙA ĐÔNG
Sóng 3G chập chờn
mùa Đông ốm rồi
anh giãn mình lần thứ tư trong đêm
mở cửa sổ
nhìn xuống cành cây đang co rút
nhập nhoằng dây điện, đèn phố miên man
đêm hội thánh thần
khua âm đồng vọng
tiếng chân người dồn về phía bên kia
loài chim ăn thịt
vừa bay ngang đây
nhả bóng tối rơi dần xuống đáy
anh khép cửa cho bình minh ló rạng
có thể
ngày mai vẫn còn.
PHAN THANH BÌNH
KHÔNG ĐỀ
Căn nhà dập dềnh
chực trôi
chớp mắt chụp quang cảnh ngoài cửa sổ
nhòe nhoẹt bức xạ mùa Đông
em lên chùa
bàn tay chắp nỗi buồn chiêm bái
bàn tay xòe cánh sen tịnh độ
dòng sông chảy từ thâm sâu ra biển
mang theo ngôn ngữ của muôn loài
nắng ngày vỡ ngày
mưa đêm khép đêm
đi hết con đường lại tới một con đường
anh đi mãi
nỗi xa em.
Phan Thanh Bình
- Từ khóa :
- PHAN THANH BÌNH