BÀI DANG DỞ MÙA ĐÔNG
Nguyễn Hồng Chí
Anh đi về mùa hạ, em ở lại mùa đông
Bài thơ dang dở bỏ mặc lòng,
Em ướp thơ em mùi hoa cỏ
Cất vào thơm góc tủ tương tư.
Không có anh lấy ai cười trong mắt
Ai ngồi nghe em nói chuyện thu phong (*)
Anh đi về mùa hạ, em ngồi khóc mùa đông
Bài thơ dang dở bỏ mặc lòng,
Em sưởi thơ em ngày nắng lạnh
Đêm về ấm áp nỗi chờ mong.
Không có anh, em làm thơ chi nữa
Ai đệm đàn xao xác ngọn đông phong?
Không có anh, em viết gì cho gió
Sợi tóc thề đo dài ngắn phù hoa?
Không có anh, mây đổi hai màu áo
Ai tô màu xanh - trắng nắng ngày đông?
Em viết gì về vạt nắng bên song
Long lanh mắt lệ chiều đông qua thềm?
Không có anh, đêm mơ gì biên viễn
Bên kia đồi rơm rạ ánh sao thơm?
Không có anh, em viết gì cho hạ
Mộng đá vàng chắc gặp được tình lang?
Không có anh, hàng cây phong xuống tóc
Đứng dựa trời không, trọn kiếp thinh không.
Em sẽ viết bài thơ về chiếc lá
Đo đỏ lòng như máu đỏ mùa đông.
Anh đã về mùa hạ, em còn ở mùa đông
Bài thơ dang dở chẳng đành lòng.
Sớm mai thức dậy cùng kỷ niệm,
Mơ hồ sương khói liệm bài thơ.
Nguyễn Hồng Chí
-----------
(*) Trích trong bài thơ “Cần thiết” của Nguyên Sa
RƠI XUỐNG GIỌT SẦU
Biển Cát
Ngủ đi những nỗi buồn đầy
Nắng dần lịm tắt cuối ngày mênh mang
Có con chim nhạn bàng hoàng
Chấp đôi cánh gãy liệng ngang lưng trời.
Ngang trời mây trắng buông lơi
Rớt trong hiu quạnh bao rời rã đau
Một màu man mác giăng mau
Lay hồn ta buốt chênh chao ngậm ngùi.
Ngủ đi cả nỗi rã rời
Tháng năm đọng lại giữa đời hư không
Lắng trong ta những bão giông
Nước mắt chảy xuống từng dòng xót xa.
Xót xa những giấc mơ qua
Chỉ còn vang vọng âm ba xa vời
Thả chùm dĩ vãng chơi vơi
Bên ghềnh đá vỡ sầu rơi theo sầu.
Biển Cát
GỞI MỘT NGƯỜI XA
Thái Thanh
tháng mười hai. chào nhé mùa đông
sài gòn chẳng thấy lạnh và mưa dông còn đó.
buổi chiều ngang qua nhà thờ. nhìn mưa trên mái ngói.
chợt ngẩn ngơ. chợt se sắt cả lòng
sài gòn đó lung linh. lấp lánh
phố phường vui. mừng đón Giáng sinh về
gợi nhớ tôi - về nơi xa đó
nhớ một người. chưa biết nói yêu tôi...
nhớ một người. tôi khẽ bảo đừng yêu
nhưng tự bao giờ - đã tự bao giờ thế!
trong tim tôi lại dành chỗ cho người
dù chẳng một lời. hò hẹn gió mưa.
chẳng chung dòng sông. chẳng cùng ký ức
để chúng tôi có cùng chung kỷ niệm
cớ sao lòng lại mang lòng vương vấn
đến một người xa tít cuối chân mây
xa khoảng cách. nghìn dặm dài xa cách
và xa quá trong trái tim nồng ấm
chỉ riêng tôi. lặng lẽ chỉ riêng mình
bởi giữa người và tôi không chung cầu Ô thước .
nên mãi hoài chỉ cách biệt nhau!!..
tháng mười hai Sài gòn không nắng lắm
đợi dăm ngày tôi lại phải rời đi
tôi lại về thành phố nhỏ rất xa
có mưa đông gió rét cóng tay mềm
tôi sẽ chỉ một mình trong nỗi nhớ
nhưng tôi chẳng tìm quên mất người đâu nhé!
chút hạnh phúc. dẫu mỏng manh dễ vỡ
tôi nâng niu chẳng mong đợi điều gì
người chẳng biết. à thôi không cần biết!
nơi xa này tôi nhớ lắm...
một người xa.
Thai Thanh
- Từ khóa :
- THÁI THANH