VẼ MƯA
Thế là bay vào nhau hỗn loạn
lưu chớp tình
bức
nóng
tất cả đều khô thôi
Thế giới của Tấm
lá chỉ mê hy vọng
bàn tay thơm số phận
Nung nấu quán
còn rừng
xanh xao
chỉ sợ mình đột nhiên thăng mất
giụa giàn nước mắt em rơi.
GHÉP
Không còn mỹ từ thơm tho dành giống cây con không bao giờ cho trái
chỉ mảnh ngôn ngữ hằn học
mong một ngày lại xanh
Không gian sống mở tận cùng
trầm lên hương từ lá thân hay rễ
cái chết của tờ lịch còn bay đâu đó
Từ não đến mắt lúc nào cũng muốn buông
mặt hồ tỉnh cơn phiền muộn
sóng trong bình rót chốn triền miên
Vay người hiện diện mang vác vở diễn
bao nhiêu cuộc đời
rung lắc một cuộc thử
sau bức màn
đội ngũ hóa trang thả đất trời vào râu ria son phấn.
VẬY THÔI
Biết bao giờ thảnh thơi hiện tượng vơ vẩn bản chất
như những người bạn nhỏ trên cây mận bên đời
tuôn rơi tự do
Uống hết định mức kiếp người
con đường tới ban mai không còn ai
tỉnh mộng
chỉ xác thân khô khốc
chúa gọi về trả tội lại cho mình
Ánh mắt lau phẳng bao nhiêu biển
tai nghe tiếng thét của từng đàn cá mập
trước khi xé xác chú cá ngừ tội nghiệp
nơi đường biên no nê
Cuộc tình nào chợt vào mùa hạn hán
thân ly lòng sắc dao băm
quá khứ quá lịm ngọt
lúc cuồng nhiệt yêu mê
Mong không còn tê
đôi bàn chân
chờ đợi rất lâu trong quá khứ...
LỜI
Tro cốt lời nói đã cho con đường
đời lao đi bóng họ không một lần ngoái lại
ai từng nguyền rủa người đang truyền cho mình muốn có được thiên hạ
trong nắng gấp rút đầu kiệt suy lý trí
kẻ say quậy phá và đốt sách
Người mong ước được tự do như chim trời
nhưng quên rằng chính mình có súng săn và đạn
từ tro cốt dạy cho cách ngắm
Nơi không tìm được âm thanh
dọc đường đất nước
chúng ta hay chứng kiến óc đồng loại tung tấy sau vụ tai nạn giao thông
dừng lại
tĩnh tâm
bình an tay lái
còn nhiều việc phải làm
Chạy thôi
về nghe cây trốn gió trong lời.
VẠT MÂY NGANG VỰC
Đến trước đó đôi mắt còn lưu
đàn ngựa mây viễn du
chớp mắt
vực
ban mai
cánh tay dài vô tận níu giữ hai bờ
chúng đang rơi
có dốc lòng mình không ai tin
vì họ được ve vuốt quá nhiều
từ thế giới tương lai
Bọn ve núi tưởng nghiêng mùa hạ
cách riêng mình chi bằng im miệng
rút thật sâu vào rừng nguyên sinh
Sống ở mặt đất này bằng sự bằng mặt
của những con sóng ngầm
bật dậy sau lưng
Họ nói nhiều và rất hay về tình nghĩa
vận khốn cùng ai lên tiếng hỏi han
nhận thấy
đất
trời
luôn nâng bước
kẻ khất thực
từ tâm
Phải đến nơi uốn lưỡi hạn định
để bắt đầu khúc hát
“ai cứu rỗi linh hồn anh
lúc nọc độc tan nhanh
tuyết bủa vây trở lại”
cỗ áo quan
con đường
lung lay.
HƯƠNG LINH
Màn đêm rồi xuyên hốc mắt thời gian
soi cuộc tình đâu đó đô thành
cần giải thoát cho nhau
chàng tung vào bất tử
dao
chỉ tình yêu tức tưởi giãi chết
Dòng tâm trạng nghèo nàn nhạt nhẽo
chúng ta như bóng chim vút qua hôn mê
tuổi trời oi bức
Mình không thể chống chọi với bệnh thán thư rộng trên thân cây con trong vườn ươm hy vọng
chỉ loài vô tích sự kháng mọi tật bệnh
quay về
những gì chăm bẵm chết héo
sinh sôi nhiều loài bát nháo nhố nhăng
Họ từng đắm ban mai
ngắm đàn bồ câu tắm cát
miền đời xa xăm
Sao không tiếng hát mà là tiếng thét
của linh hồn
thổi
bay tung
bao nhiêu
núi đồi vững chãi
trước lúc hỏa táng.
LEO CÂY
Dưới lớp sóng chất vấn đôi tay chém đường vòng
hiển nhiên vượt thử thách
lít chít khung lam yêu đương chim sẻ
rìa mép ngàn năm mặt mọc lên rừng
dây leo bế thốc ước mơ
Để mát đời mình tự xoay như cánh quạt
dòng điện ngắt
ánh sáng ngưng đọng đại biểu ngủ quên
cuộc đào tẩu chơi ú tim ngày nhỏ
lời mẹ hát đạn bom chìm xuống
giờ chỉ át lá khô
Bóng bắt chiếc cầu
dắt qua thời hoang dã
lên ngôi những thức bỏ đi tập tàng quẹt kho cơm cháy
rượu ngà thèm cào cào giun dế bướm ong
sống lâu hơn tiên tổ
Trong sương mù
ở giờ khắc đụng nhau
xe lao trên đường quá rộng
mờ con mắt quắc lỗ tai
người có khi đi qua đời này rất mỏng
Khát thì cứ lặng im
không ngăn được cú đá
như nghệ thuật bi hài kịch còn dài
con mắt đục ngầu nhìn cái chết trong suốt
đội ngũ rút kinh nghiệm sâu sắc
Để ấm vùi sông đáy
để bình thản tự phê
cây xanh nhìn lúc trọc đồi
leo dây rừng thấy tín điều lung lay…
NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG
Bến Tre, tháng 4 năm 2018.
- Từ khóa :
- NGUYỄN ĐĂNG KHƯƠNG