LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Trần Quốc
Toàn sinh năm 1992, hiện sống và làm việc ở Sài Gòn. Là một trong những tác giả trẻ nhất viết cho Hợp Lưu. Trần Quốc Toàn có một số Thơ và Truyện ngắn được phổ biến trên vài tạp chí trong nước. Chúng tôi hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu những sáng tác của Trần Quốc Toàn.Tạp Chí Hợp Lưu
BÃI THA MA TRÊN ĐỒI TRĂNG
Ta đi tìm bãi tha ma trên đồi trăng
Băng qua tiếng gió rùng rờn cùng tiếng nút lưỡi rắn lục xanh
Đóm lửa phù vân đốt hương trên mộ lạnh
Những chồi cây bóc vỏ từ lòng đất chui lên
Cùng những con ma đi ra từ bào thai nhân quả
Chúng cười và uống rượu giữa mùa đông.
Cái bàu đá cha ông để chút hương nấu chén tạc chén thù
Giờ mất hút bởi những hồn ma lịch sự.
Ta đi tìm bãi tha ma trên đồi trăng
Mang gương mặt đêm ủ dột
Bầu trời đã bị chột một mắt
Đêm mọc trăng
Mặt ai mọc chút tàn hương thiếu nữ
Ngự trên đồi trăng trai trẻ
Nơi nghĩa địa vĩnh hằng một cơn ảo tưởng
Làn khói dâng bát cơm nhang thờ phượng
Cúng ai ta lạy những mặt buồn vui nhân thế
Ru một hơi thở phả vào trong giấc ngủ bình sinh.
GIẤC MƠ CÁNH ĐỒNG
Khi mặt trời bong từng giọt nắng đỏ au
Mẹ tảo giọt mồ hôi trăn trở mùa trăng trên thân cây lúa lút sương sau ngọn núi
Nơi mà ba đã đem con trâu ra đồng dạy từng đường cày bằng vết roi của buổi chiều rám mỡ gà
Bụi lát đau tiếng đá chân con châu chấu gọi đàn bay về phía mặt trời quặng đỏ
Có con chim sải cánh lưu lạc chúp chíp gọi gió cuốn đi đến tận cuối cánh đồng hoang
Trang sách mục sợi chỉ nằm ngửi hương trong vòm họng của con tắc kè nhái giọng tuổi thơ ê a con chữ
Thương quê tuổi còn niên thiếu
Lâu rồi chưa thả con diều bay cùng cổ tích trong giọng kể của ngoại
Dòng sông trôi bạc con trăng
Núi đồi còn hương bông hoa ngũ sắc
Mái chùa vẫn cong như một câu hỏi phù hư
Con cá rô vẫn trốn biệt sau nhiều năm nước mặn ngập bờ
Hoa cỏ may vẫn găm đầy chiếc quần trẻ nhỏ chăn trâu
Mẹ vẫn ngồi chong bếp lửa để buổi chiều mộng mị mắt con thơ.
Khói ơi bay tận ngàn sau
Cho câu kinh còn dạy loài người thoát tục
Mà đau rát bàn chân nhà sư đi hành khất chén cơm còn lẫn lộn đạo với tục
Mà đau rát bàn tay mục sư làm dấu thánh cho nhà thờ vọng chuông
Mỗi một mùa thu lá rụng đầy trên lớp đất còi cọc
Mưa ngủ rừng sâu âm vọng tiếng côn trùng
Cây cổ thụ chảy nhựa tràn trụa nức nở mơ những con chim hót
Người thợ săn rượt đuổi bóng đêm khi giọt máu con vọc rải ướt đọt lá bóng nốt xương rời...
Khi mặt trời bong từng giọt nắng đỏ au
Ba thu ngọn roi dắt con trâu về chuồng nằm nhai ngọn gió đêm hè
Mẹ ru em chòng chành câu ca dao trong đêm gió thổi buốt nhánh tre già
Gốc bồ đề tỏa nhánh đắp mộ mặt trăng
Cánh cò trắng gội mình trong mưa
Lúa ngoài đồng trổ vàng nằm ca tụng trong máy tuốt lúa
Hàng cau úa ngắm buổi chiều rơi từng tàu lá và hoa
Mỗi một mùa thu lá rụng đầy trên lớp đất còi cọc
Tôi thấy cuộc đời cứ nhũng dần và tàn lụi trên miệng hố thẳm
Giấc ngủ của loài người ngày càng thiếu thốn những miền vui
Gió hoang cũng bào mòn những ngọn đồi nắng quái
Để những khi đôi mắt ẩn niềm đau sẽ trở về thực tại
Hai hố thẳm lồng lộn gió trời.
HOA SẦU ĐÂU
Hoa sầu đâu nở dưới trăng
Lúc bầy thằng lằn cắn bóng đêm trong khu vườn mười tám
Tóc bé thả hoang như một câu chuyện cổ tích buồn
Có đôi lần trong mơ tôi gọi nhầm tên kí ức bằng tên con bò sữa
Ở lưu vực gió tôi thổi sợi tóc bay lệch góc trời để con cá đớp nhầm giọt nắng cuối ngày...
Tuổi mười tám có lúc thèm nhìn cơn mưa
Có lúc đôi chân lang thang trên đám cỏ sương lưng chừng vụn vỡ
Mà minh chứng cho những cái mình tưởng tượng là có thực.
Hoa sầu đâu bung nở trong tiếng thằng lằng đẻ trứng dưới trăng
Có lúc ôm mùa thu rải lá trôi lạc nhánh sông khuya
Tuổi mười tám bỏ cuống rốn cho chuồn chuồn mang đi tránh nắng
Mà thương tuổi nhỏ ra đồng cùng lũ bạn tắm mưa.
Lâu rồi tôi không được uống bình rượu bầu đá
Xứ người lắm lúc cũng thương phận mình đơn độc
Cũng buồn ngó trăng để biết nó tròn hay đã khuyết
Đôi khi tiếng cười cũng làm mình trở lại buổi nguyên sơ.
Tháng ba phủ mình trong cái nắng gầy phố thị
Bé viết tên hoa sầu đâu
Mà thương khuya tràn qua câu chuyện cánh đồng
Hạt thóc lép nén mình bung tàn trong lò đất
Tiếng chàng làng báo hiệu mùa khô khan
Chiếc xe đạp nghiêng bóng cô học trò sau cổng làng.
Hoa sầu đâu dẫu tàn trên ngôi miếu cũ
Khi người con gái đẩy thuyền về bến sông mê
Phía sau bỏ lại nhánh sông trôi lạc những cánh hoa trắng
Bé có thương cái buồn của tỉnh lẻ vu vơ
Đằng sau bao câu chuyện đời nửa hư nửa thực
Rồi cũng lặng lẽ soi mình
Trên cánh đồng bạt ngàn cỏ lá.
TRẦN QUỐC TOÀN
- Từ khóa :
- TRẦN QUỐC TOÀN