LTS: Nguyễn Huyền Thoại Vy là tên thật. Là một giáo viên Ngữ Văn ở Đà Nẵng. Thơ Vy viết từ cảm xúc chân thực, nhẹ nhàng mang những nét trầm buồn, dìu dịu... Hợp Lưu xin giới thiệu những thi phẩm của Nguyễn Huyền Thoại Vy đến với bạn đọc.
TẠP CHÍ HỢP LƯU
LỤC BÁT TƯƠNG TƯ
Em đi, bỏ lại hư không
Thả đêm gầy guộc mênh mông chỗ nằm
Anh về khâu một vết dằm
Đường kim vụng dại cũng chầm chậm qua
Tiễn em cạn chén quan hà
Trên tay anh mọc tịch tà rong rêu.
Rồi đây gom những mùa yêu
Vào ngăn sầu rụng để chiều lòng nhau
Em đi đến những mai sau
Gót sen dẫm nhẹ, nát nhàu đời anh...
Rằng tình nghĩa cũng mong manh
Hoa tương tư vẫn ngát xanh bên thềm
Áo ai qua ngõ êm đềm
Màu thiên thanh ấy như em, cũng hiền
Cũng mắt sáng, cũng môi hường
Giống em giống đến lạ thường, em ơi ...
(Đà nẵng 9 /2015)
NĂM CHỮ
Xếp thời gian vào biển
Sợ miên miết hải hồi
Xếp thời gian vào cũ
Ngày sẽ biền biệt trôi.
Xếp thời gian vào gió
Mây vội băng ngang trời
Sợ chiều kia lầm lũi
Khuất vào xanh thẳm thôi.
Cất vào trang ký ức
Sợ ố vàng pha phôi
Lũ mối mọt ngả ngớn
Nhắm nháp bữa tiệc đời.
Xếp thời gian vào mưa
Trả tinh khôi về đất
Bao nhiêu là được mất
Cũng là vô thường tên.
Cất thời gian vào đêm
Trăng non thành viên mãn
Hương dạ lan thì thầm
Ủ trong vòng tóc rối.
Đành xếp vào ngăn tủ
Cửa chỉ khép hờ thôi
Đợi thời gian buồn tủi
Nhìn ta, nhếch miệng cười.
(ĐN, 5/2015)
THƠ GỬI MÙA ĐÔNG
Em chẳng còn tin thời gian nữa đâu
Thời gian tặng ta quả táo dì ghẻ
Nửa tuổi trẻ, bầu trời và hạnh phúc
Nửa kia xanh xao, mỏi mệt, xế chiều
Em chẳng còn tin thời gian nữa đâu
Hoa cúc mùa thu vàng cho ai nữa ?
Mùa đông bắt đầu từ vạt gió xám
Nắng nhón mình qua ô cửa mùa hè
Em chẳng còn tin thời gian nữa đâu
Vầng trăng ấy chẳng phải vầng trăng cũ
Hoa hướng dương đã bao chiều khép nụ
Mặc những lời ngốc nghếch của sẻ nâu.
Em chẳng dại tin thời gian nữa đâu
Những tháng năm qua … bộn bề tuổi trẻ
Ta ngoảnh mặt bước đi cao ngạo thế
Dẫu biết ánh nhìn khắc khoải sau lưng
Có ấu thơ và mảnh vườn be bé
Giấu dùm ta sau cánh cửa mùa thu
Cất hộ ta cả niềm vui thừa thãi
Cả lặng yên sau những nét môi nhàu
Em chẳng dại tin mùa thu nữa đâu
Nắng mong manh mời đông về nương náu
Bài thơ xưa không đổi được cơm áo
Ngàn ban mai thua cuộc một chiều mưa
Đầu ngõ phố tiếng nói cười đâu đó
Hình như trong veo của tuổi mười lăm?
Cơn gió đi hoang, mảng tường rêu bám
Bóng của đêm hắt khoảng tối vào ngày
Gửi sang đông màu nắng hạ vơi đầy
Mùa cánh én những ngày xuân tươi sáng.
Có loài sâu ngủ quên trên ngày tháng
Sớm mai đây dốc cạn cốc hồi hoàn.
(ĐN, 12/ 2014)
NGUYỄN HUYỀN THOẠI VY
- Từ khóa :
- NGUYỄN HUYỀN THOẠI VY