VỠ
trăng đang vỡ trên ngọn đồi ký ức
bóng tim tôi vướng nhánh giao mùa
tiếng hát ai vỡ tràn đêm đắng
tôi vỡ vô vàn trong ánh trăng xanh
cơn mưa bất ngờ ôm lòng đêm phủ dụ
trút sâu vào tôi muôn giọt kinh cầu
như đang bắt đầu không tin vào định mệnh
tôi ôm mưa trái phá băng xuyên vùng lặng im
lấn tìm đất chết
hồn ngựa non mấy mùa giông bão
hí lộng thơ ngây
đêm buồn nhớ vòm trời nắng trong màu sữa mẹ
tôi nghe tôi vỡ trên ngọn đồi ký ức
tiếng vó rụng rời theo mưa
HDP
VÔ CÙNG
là tình anh dịu dàng
khi đêm thả những lời nguyện cầu mơn man nếp tóc
nụ hôn xa
- chiếc nơ gió cài lên tuổi hồng
đêm Thánh vô cùng
vô cùng giấc em an miên
là bình yên ngún cháy
ký ức huyền băng
nụ hôn đẫm nước
em ướt tràn lửa lạnh long lanh
con đường dạ quang
- hồng ân bóng tối
người đàn ông dùng lửa thắp gió
đêm Thánh vô cùng
vô cùng bước anh
là trắng ấm mùa yêu
dòng sông bay
con thuyền ủ gió
Ngôi Lời chờ đợi
tròng trành cánh buồm vực sâu
điên mơ căng tình trên môi Chúa
đêm Thánh vô cùng
vô cùng ước vọng câm
là con đường huyền băng
Tình Yêu khởi xuyên tháng ngày vành đai giấc lặng
là ký ức trở gió lộn về
trên thân người
câu kinh chới chới
là muôn đêm Thánh vô cùng
vô cùng
vô cùng
vô cùng...
khi ta yêu nhau
HDP
DẤU LẶNG BAN MÊ
Ban Mê trong trong ngày gió nhẹ
sớm mai hồng lên mí lá
mắt em xanh màu mắt nắng xa
cơn mưa lạc đàn rắc sợi long lanh
Quán Văn dịu êm dệt mềm nhung nhớ
trải vào lặng yên một chỗ ngồi bỏ lỡ
ly cafe buồn nghe gió thở hồn nhiên
"luôn luôn, anh luôn luôn lùi vào chiều hôm
về phía hoàng hôn xóa mờ những pho tượng"(*)
có nẻo đường thơm hương
gọi bước chân em dưới trời chiều phẳng lắng
có tình ai vấn vương
âm mê đời - dấu lặng
nụ hôn ta nửa vời căng gió
đêm Ban Mê đất nồng dấy đỏ
hương tình sâu hay hương môi nhau ?
Ban Mê ơi anh gửi hồn cho gió
theo dấu em về buông vó lặng thiên thu
tình ta lặng dấu mê mù
HDP
(*):
"Always, always you recede through the evenings
towards where the twilight goes erasing statues"
(We Have Lost Even - Pablo Neruda)
BÀN TAY ẢO ẢNH
đêm nàng chặt đứt bàn tay
bờ tường rêu phún máu
có một linh hồn đã thắt cổ trên cao
nơi khoảng trời ấy
nhiều lần tôi đã thấy
những ngón tay đàn bà vờn trong rêu mướt máu
gạch đá lao xao đúc gợn muôn âm trào
trước mắt tôi
tường vôi dựng sóng
tôi không thể nhớ đêm đó đêm nào
và người đàn bà rồi đã bỏ đi đâu
bàn tay rêu run mãi ngón sầu
nhễu tràn tôi cơn mộng máu
những ngón tay xanh cứ đỏ chìm ảnh ảo
người đàn bà biền biệt ra đi
trong tôi còn gì?
tôi còn thấy gì
ngoài bức tường dựng sóng hư vô
kể từ đêm linh hồn tôi thắt cổ?
bàn tay nàng bỏ lại
rưới máu bờ rêu đau
những ngón tay lửa đùa
bùng tôi lên
ngọn
sống-còn-ảo-ảnh
HDP
TRONG MÊNH MÔNG, MÙA XUÂN GÃY KHÚC
ánh đèn ửng vàng má đêm
gió kẻ viền môi bóng tối
mắt tình buồn
trong chân dung bay...
bay lên
bay lên cánh cung
thịt da không kẽ hở
tôi thấy rồi
những lằn gân bỡ ngỡ
êm ru đường bay
máu chảy
tên người...
Xuân mơ hồ vén màn sương quá khứ
ký ức vãng lai qua những nách gai đời
hồn tôi mây trắng...
trong tôi đang là mùa Đông
rũ đâm nhánh cành trơ lá
có cánh chim vụt qua
rồi mất hút nơi lùm cây lạ
đánh rơi tiếng hót muôn trùng...
trong nổi trôi những phận người lận đận
tôi thấy tôi lách nhánh phao đời
tình giăng lưới trong mắt mùa ẩn nhẫn
mênh mông ân cần
sóng gió ôm tôi...
(SG 02/2015)
HDP
THÁNG 4
không có lời nguyện cầu nào trên gác chuông
- tôi đã trèo lên đó
chỉ có tiếng con người
thánh thót giọng chim muông
lò cò trong giấc mơ tôi
con chim sẻ què chân bên thềm nắng
cái nắng chói chang
cái nắng võ vàng
tháng 4
mặt trời mù
nhiều giấc mộng khập khiễng
lang thang
chẳng thể nói lên được điều gì
câu Thơ chống gậy lần từng bước tối
chẳng thể có riêng một điều gì
Gôn-gô-tha
đồi gió đỏ bầm
cơn mơ chống tội...
HDP
MẶT TRỜI HƯ ẢO
(cho Tuyết Chi)
mặt trời chẳng chịu lặn hướng Đông
và em,
cứ buồn như thế
đêm sút bản lề
Tây phương anh
tay em với tìm ảo ảnh
chạm chai vodka
thủy tinh gõ vào thịt da
vỡ âm buồn chếnh choáng
mông lung ngón tình dậy men
ngát ngời hương đau quấn quyện
bình minh trinh nguyên
chấp chới cõi bờ hư ảo
em
- mặt trời
mọc nắng phương Tây
HDP
NHỮNG CHUYẾN XE ĐỜI
(ghi trên chuyến xe đêm BM-SG, 02/2015)
nuốt cả con đường, bầu trời và những ngôi sao khuya
chuyến xe đời trĩu nặng
lòng đêm bội thực
lối gió đường mây
chẳng có gì ngoài những vòng quay
cho mặt đất gọi tên con đường
tôi nghe mùi hương của bụi
ngấm từ chiêm bao
chẳng có gì để gửi để trao
những chuyến xe từng hồi lên/xuống dốc
đời cứ vui như vầng trăng mới mọc
và con đường cứ nuốt bụi trăm năm
có những nẻo về xa ngái
chuyến xe tôi nuốt đêm tôi
âm thầm
HDP
VẾT CHÀM TRÊN LƯNG GIÓ
(với DL)
muốn nói gì đó với đêm
bất chợt vầng trăng lấp ló
tôi - bóng chàm
mờ câm trên lưng gió
lọt vào lặng im...
biết nói gì với đêm
trong muôn trùng sục sôi
nhớ thương tốc lòng cuộn sóng
trong xiết cuồng mênh mông
một đời tôi ngốn bão
bóng tôi nhìn tôi ngậm miệng
ú ớ gì đó với đêm
dưới ánh trăng thanh
tôi bỗng thấy vết mờ trên lưng gió
rõ nét hình thù
một lưỡi tên xanh!
HÀ DUY PHƯƠNG
- Từ khóa :
- HÀ DUY PHƯƠNG