Trong vòng hai năm, trình làng sáu tập thơ. Tập nào cũng 100 bài. Sức sáng tác của người thơ nữ này quả là “xưa nay hiếm”.
Khi tôi đề nghị xin xuất bản thi tập đầu tiên, Lục Bát Phạm Hiền Mây, tôi đã nói với tác giả, sẽ tiếp tục xuất bản nữa, nếu tác giả cho phép. PNM trả lời, chỉ sợ anh in không kịp thôi. Tôi cười, còn sức sáng tác, tôi sẽ in, nếu chưa chết. PHM: nhớ nhé.
Thâm tâm tôi nghĩ có thể tôi chỉ in được 3 tập, là PHM cạn vốn. Không ngờ kho thơ này mênh mông, còn in, còn mãi.
Tôi đã ăn nằm trong thế giới chữ nghĩa dễ chừng trên dưới 40 năm, đã có cơ hội quen biết khá nhiều người làm thơ thuộc mọi thế hệ, khuynh hướng, trong nước, hải ngoại… Nhưng PHM là trường hợp đầu tiên tôi gặp, sức sáng tác của cô làm tôi kinh ngạc, ngày nào cũng có thơ. Kinh ngạc hơn nữa, tuy làm nhiều như thế về số lượng, nhưng chất lượng vẫn không cẩu thả, không gây nhàm chán, không trùng lắp. Tôi luôn bắt gặp ở những bài thơ mới một khổ hay, một ý hay, một câu hay. Trong kho tàng thi ca Việt Nam, không ít nhà thơ lưu danh chỉ nhờ một bài thơ hoặc chỉ vài câu xuất thần. Bình tâm, không thiên kiến, tị hiềm, với tinh thần thưởng ngoạn khách quan, tôi nghĩ PHM có nhiều những câu thơ để đời.
Nhân sinh nhật Phạn Hiền Mây, tôi gửi đến cô tập thơ mới nhất, BÓNG CÂU, tôi vừa in xong, đã phát hành, với lời chúc: Hãy sáng tác nữa, để tôi có dịp “cơm nhà ngà voi” nữa. Bởi chưng, đã có người vắt tim óc ra, để hiến tặng cho đời, cớ chi tôi không tình nguyện làm nhịp cầu.
Khánh Trường
*
BÓNG CÂU
Thơ Phạm Hiền Mây
Bìa Khánh Trường
Phụ bản Lê Thánh Thư
Tựa Trần Trung Thuần
Bạt Nguyễn Hữu Hồng Minh
Dàn trang Nguyễn Thành
Mở Nguồn xuất bản 11/2019
Năm Bài Thơ Mây
MÂY TRÔI CÙNG NGƯỜI… .
cùng người mộng gót lên đồi
cỏ hoa thơm lối chiều ngồi bâng khuâng
nghe hồn phiêu lãng đưa chân
nẻo tương tư khói phù vân trắng bờ
**
chiêm bao đời xuống lặng tờ
cùng người đôi bóng bến chờ nhân gian
yêu như trăng nước rồi tan
dòng rêu mục củi buồn ngang sông dài
**
mùa xua ngọn biếc lên vài
phong hân áo mỏng vạt cài gió mê
cùng người trái cấm miên khê
hái ngon tay với giấc kê địa đàng
**
ái ân cổ độ mơ màng
dẫu ngày tháng biết mai tàn phai phôi
nghìn năm nữa cũng vậy thôi
đất trời một đóa mây trôi cùng người… .
PHẠM HIỀN MÂY
CHIỀU XƯA ĐÂU RỒI
đâu rồi anh bóng chiều xưa
để em thấy rất mình thừa nơi đây
cùng muôn trùng gió khua cây
lá như thể trút đông tây chia lìa
**
nhánh giây phút trút ô kìa
đâu rồi anh bóng chiều rìa bờ mây
để em lại má hây hây
đón từ môi xuống đóa vây rộn ràng
**
tay cầm xanh cỏ hoa vàng
gắn lên tóc mớ mơ màng hồn nhiên
đâu rồi chiều bóng bình yên
để em lại được anh miên man hoài
**
sầu không trổ mộng mệt nhoài
anh mai đợi đón hiên ngoài vẫn chưa
chỉ ngày tháng bóng cơn mưa
tìm giùm em với chiều xưa đâu rồi… .
PHẠM HIỀN MÂY
ĐÔI TRỜI MÂY BAY
yêu nhau mấy cũng trùng khơi
mây bay cánh mỏi chơi vơi gió ngàn
thiên di khuất dấu xanh hàng
mộng lên cây giấc cũ càng nẻo xưa
**
heo may trút xuống dây dưa
yêu nhau mấy cũng tím đưa chiều tà
mây bay biền biệt giang hà
hoàng hôn sầu với ta bà bóng im
**
chứng nhân lá rụng đồi sim
dòng sông rêu tiễn bờ chim mịt mùng
yêu nhau mấy cũng sương chùng
mây bay khói trắng tương phùng bến mai
**
thu sang rất đỗi màu phai
buồn đi về thắp chia hai lối đời
dốc leo dốc đổ tơi bời
yêu nhau mấy cũng đôi trời mây bay…
PHẠM HIỀN MÂY
NHẼ NÀO
nhẽ nào màu khói phôi pha
hoài anh tay thắp ngón tà huy đưa
sóng buồn em mắt cơn mưa
hư không hạt rụng dây dưa lệ vào
**
ngọn xanh sông trút lá rào
nhẽ nào gió cứ ào ào hàng mây
để hoài anh trắng bờ tây
mênh mông em dặm giờ đây bóng ngàn
**
chiều thu viễn xứ mơ tàn
hoa đau cội trổ đóa càng tình nhân
nhẽ nào đời mãi phù vân
hoài anh trời mộng ái ân chẳng thành
**
hoài anh chân bước trăng vành
nguyệt treo sầu muộn lên nhành dăm ba
yêu là cố lý thế a
vào ra em
một mình ta
nhẽ nào…
PHẠM HIỀN MÂY
MÂY KHÓI
em mây khói để tình lên vô lượng
buổi lênh đênh hoa mộng tím u hoài
trăng phương đông gió cứ buốt du đoài
làm sao cắn ngập răng mùa táo chín
**
vườn đỏ trái lòng ai meo đói nhịn
khói mây em cút bắt giấc mê đời
lục bình trôi trổ sớm đóa xanh ngời
nào hay nỗi sầu riêng mang muộn biếc
**
niềm riêng nỗi trời trăm năm mải miết
cánh chim đêm bói cá lạc sương bờ
khói mây em dỗ chẳng được trông chờ
đành cứ thế hợp tan màu sông nước
**
phù du xuống trần gian nào biết trước
trắng về đâu hư thực chén thiên đường
ấm yêu đương ảo ảnh uống như dường
ngụm em khát đầu tiên lần mây khói…
PHẠM HIỀN MÂY
- Từ khóa :
- KHÁNH TRƯỜNG
- ,
- Phạm Hiền Mây