Thơ Nguyễn Thanh Sơn
HÃY NGỦ YÊN
Lộ Diêu
Quê Hương Tôi
Miền đất hoang vu có tự thuở xưa
Miền quê yêu dấu
Nằm hiền lành trên rẻo cát hoang sơ
Con đường nhỏ, đường đất xanh gầy như cỏ
Những mái nhà cao thấp nhấp nhô
Bến bờ, vách đá chơ vơ
Lặng ngắm trùng khơi biển cả
Ngó mây trời mà thương nhớ một vùng quê
Rồi mai đây
Cơn gió lạ nào sẽ xé nát bãi bờ quê hương tôi
Xé nát những vườn cây trĩu trái
Nền đất cũ rêu phong , những ngôi nhà yên ấm
Mà bao đời mới tạo dựng nên
Nơi chôn nhau cắt rốn của bao đời
Nhà là đấy
Trời là đấy, vẫn đấy
Rồi sẽ bị tống khứ đi
Như kẻ ăn mày trên mảnh đất cổ xưa.
Rồi ghềnh đá cũng bị xô lệch, bãi bờ này rồi sẽ ngả nghiêng
Màu xanh như ngọc biển Lộ Diêu có còn ngủ yên ngủ yên
Ngủ yên như hàng ngàn năm , vạn năm
Sáng mai thức dậy có còn thấy biển
Sương mù
Và hơi thở của sóng?
NGUYỄN THANH SƠN
VÔ ĐỀ
hoa mai
tàn
tháng giêng
trôi
qua nhanh
một phiến xanh
khơi
đất trời
làn da mật
nguyệt sáng
phơi
nâng ly
vuốt
một nét ngời
thanh tân
NGUYỄN THANH SƠN
HƯƠNG TÌNH YÊU
khúc dạo đầu mơ hồ của tình yêu không biết nó đến và đi như thế nào bồi hồi xao xuyến với những ước mơ xa tóc nồng hương trẻ dại ngực trầm hương ấu thơ hoa khoe hương buổi sớm buổi chiều hương tóc tơ thả chút hương bồ kết đá mềm hương lửng lơ.
Choàng tay ôm núi đồi mặt trăng buồn nhỏ lệ lời mềm như khói bay gió mắc kẹt nơi nào đó trong cuộc đời đến lúc đến lúc nào dừng chiều hôm nay nắng nhạt nhoà lọt thỏm trong tiếng cười ôm ã tiếng xạt xào bao nhớ thương..
Khi anh bận bịu sao anh không nhớ bên đời còn có em còn em em mang nỗi buồn (ngủ) của mình lên chiếc gối bông mềm mại để hồn lang thang trong tiếng xanh xao nhưng em không cảm thấy cô liêu anh à à ơi
Nhưng có một khoảnh khắc em gặp anh ngồi bên khung cửa sổ gió nhẹ bay bay tấm rèm trắng và em chầm chậm tiến về phía anh ôm thật chặt từ đằng sau chỉ là giấc mơ thôi mà em cũng thấy vui vui ít ra đó cũng là một giấc mơ bình yên.
Tiếng sấm chớp nổ thật gần nghe như ngay trên mái nhà điện tắt lên tắt xuống rồi trời bắt đầu mưa mưa mưa bên cửa ngồi nhìn mưa gió lùa vào mang theo những hạt mưa dịu mát em không biết mưa có là giọt nước mắt của trời hay của em nhưng nhìn mưa thường gợi lên sự nhớ nhớ một hơi ấm thân quen nhớ một vòng tay cuống quít làn môi ngọt ngào hương mưa
Hương tình yêu.
NGUYỄN THANH SƠN
TA VỀ
Ta về dỗ giấc chiêm bao
Lặng nghe bao tiếng thì thào của đêm
Ta về dỗ giấc mơ em
Dỗ cho giấc mộng cũ mèm, mới ra
Rằng ta tự dỗ lấy ta
Vượt qua ngã bảy ngã ba cuộc đời
Ta về dành dỗ cuộc chơi
Chắt chiu giấc mộng một thời đã xa
Ta về dụ cái lá đa
Nửa đêm thức dậy la đà thăng hoa
NGUYỄN THANH SƠN
- Từ khóa :
- NGUYỄN THANH SƠN