- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ LÊ TRÀ MY

05 Tháng Mười 202110:01 CH(Xem: 12067)
LeTraMy
Chân Dung nhà thơ LÊ TRÀ MY

Thơ     

Lê Trà My     

NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN     

 

 

 

 

LTS: Tác giả Lê Trà My là bút hiệu của Lê Thị Trà My sinh năm 1986, cô tốt nghiệp giáo viên chuyên ngành ở ĐHSP. Dù là một giáo viên giảng dạy bộ môn toán nhưng có tâm hồn thơ ca và dễ rung cảm với những cái đẹp của đời thường, cái đẹp của những ngôn từ trong văn học. Hiện đang làm việc và sống tại Biên Hòa, Đồng Nai, Việt Nam.

Tác phẩm đã xuất bản: “Vì Thương Là Thương”.

Chúng tôi hân hạnh gởi đến quý độc giả và văn hữu của Hợp Lưu một số thi phẩm của tác giả Lê Trà My.

TẠP CHÍ HỢP LƯU

 

 

 

 

ĐỜI NHƯ SƯƠNG KHÓI

 

Có những buổi chiều không buồn không vui

Mở radio nghe bản nhạc tình chẳng đầu chẳng cuối

Chợt nhận ra cuộc đời tựa như sương khói...

Lắm mong manh và rất đỗi vô thường

 

Có những người gặp để rồi thương

Dẫu chỉ cùng nhau đi một đoạn đường rất ngắn

Rồi ngày mai cả hai cùng thinh lặng

Tiễn nhau về với những hạnh phúc không nhau

 

Có những ngày lòng ngập những nỗi đau

Bởi nơi nào cũng toàn những điều buồn bã

Bầu trời ngoài kia nhìn đâu cũng toàn xa lạ

Tôi biết về đâu khi nhân thế u sầu...

 

Giá mà chiều nay trời đổ cơn ngâu

Để lòng vô ưu như giọt mưa vỡ tan trên lá

Mùa qua đi, mùa lại về vội vã

Có đoá hoa tàn vừa kịp lúc thu sang...

 

Lê Trà My

 


THÀNH PHỐ MÌNH RỒI SẼ BÌNH YÊN

 

Đời chật hẹp

Niềm vui thì ngắn quá!

Anh hỡi anh yêu dấu ... biết khi nào

mình hò hẹn rồi thì thầm nho nhỏ

Xem bộ phim dài trong rạp cũ...

ngày mai...!?

 

Đường xá vắng

Người thưa người qua lại!

Thành phố buồn như thể tiễn đưa ai

Anh có biết nắng chết ngoài song cửa...

Mà trong em thơ thẩn cả ngày dài...

 

Rồi ngày mai, có lẽ chỉ ngày mai

Xuân lại đến sau những mùa xuân cũ

Chim tìm về sân nhà em trú ngụ

Ngoài vườn hoa có đôi bướm tỏ tình...

 

Anh à, mai rồi sẽ bình minh...!

Em sẽ mang thơ hong hết ngoài hiên nắng

Góc phố quen, chú mèo nằm yên ắng

Nghe bản nhạc tình phát ra từ chiếc radio cũ màu ghi...

 

Rồi thành phố mình sẽ giống mọi khi

Ôm vào lòng bao nỗi niềm của người thành phố.

Cả những hàng cây, con đường, góc quán quen, những nét cười khắc khổ...

Thành phố mình rồi sẽ lại bình yên

 

(Người dưng à, anh còn nhớ hay quên?

Ly cam đào em chưa kịp uống!)

 

16.07.2021

Lê Trà My

 

THÀNH PHỐ THÁNG MƯỜI HAI

 

Tháng mười hai đẹp lạ lùng anh ạ!

Chim chuyền cành vui hót rất say sưa

Cúc họa mi hẹn hò nhau xuống phố

Cung đường nào cũng bận những đón đưa

 

Tháng mười hai thành phố em rất lạ

Nắng bớt nồng, trời se lạnh thấy thương

Gió nũng nịu đòi hôn lên đôi má

Giữa nhân gian còn muôn chuyện vô thường

 

Tháng mười hai ai đó…giận rồi thương

Chắc yêu nhiều nên người ta giận dỗi

Có cô gái trong buổi chiều tóc rối

Giận người tình đến quên cả tô son…

 

Tháng mười hai mùa trôi lặng lẽ hơn

Bao nỗi niềm còn ngủ quên trên phố

Sân nhà em hoa vẫn vàng trước ngõ…

Anh đã thôi buồn vì chuyện cũ hay chưa?

 

Lê Trà My

 

NẾU BIẾT TRĂM NĂM LÀ HỮU HẠN

 

Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Cớ gì ta không sống cho ta
Buồn làm chi những lời thiên hạ
Ngồi xuống đây, thưởng một tách trà

 

Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Cớ gì ta không sống thật vui
Biết đâu ngày mai khi tỉnh giấc
Sẽ chẳng còn ta ở trên đời

 

Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Cớ gì ta cứ mãi oán than
Hãy trân trọng từng giây được sống
Vì biết đâu, mai…đã muộn màng

 

Ừ thì trăm năm là thế đó
Đời người dài rộng …có là bao
Hãy thương đi những ngày tháng tới
Cho nhân gian thêm chút ngọt ngào

 

Nếu biết trăm năm là hữu hạn
Sao ta không sống để sẻ chia
Bởi cho đi ...là muôn lần nhận lại
Giữ cho riêng…nghĩa là chẳng có gì

 

Và nếu trăm năm là hữu hạn
Thì ta hãy sống đẹp cho đời
Nếu không thể là một vì sao sáng
Cũng xin đừng như hạt cát vô tri…

 

Lê Trà My

 

TRẢ GIÓ VỀ TRỜI

 

Đời vô thường lắm em biết không?
Nay Hạ mai Thu, mốt lập Đông
Làm sao ngăn lá vàng rơi rụng
Hay giữ chân ai chốn hồng trần?

 

Đời vô thường lắm buồn chi em
Nhoẻn miệng cười cho qua hết bóng đêm
Rồi em thấy đó mai trời sáng
Nắng lại vàng và em sẽ yêu thêm

 

Đời vô thường lắm tiếc chi em
Cơn gió hôm kia thoảng qua thềm
Em à, gió sống đời của gió
Cớ gì em không sống cho em

 

Đừng trói lòng mình thế kia em?
Hãy nhìn xem hoa nở bên thềm
Bởi hạnh phúc chính là không vướng bận
Trả gió về trời, nắng sẽ lên…

 

Lê Trà My

 

 

HỎI CỐ NHÂN

 

Cố nhân cho ta hỏi 
Người có khỏe hay không? 
Đã lâu rồi không gặp 
Như cách mấy mùa Đông

 

Cố nhân cho ta hỏi 
Người dạo này có vui?
Những nỗi buồn quá khứ 
Nhớ hay đã quên rồi!

 

Cố nhân, ...ta vẫn vậy 
Vẫn là kẻ hay cười 
Buồn, vui mình ta biết 
Nào nói hết qua môi

 

Cố nhân người đi nhé 
Ta trở về ...đây thôi 
Người bình an, mạnh khỏe 
Cố nhân
ta tiễn Người!

 

Lê Trà My

 

 

BÀI THƠ THÁNG TÁM

 

Mùa thu về ngang qua phố

Thẹn thùng chiếc lá vàng rơi

Rađio nhà ai vừa mở

Bản tình ca tháng tám...không lời

 

Mùa thu là xanh cốm mới

Là vàng đóa cúc tỏa hương

Còn có bao là nhung nhớ...

Nhớ người, người mà ta thương.

 

Anh có đôi mắt màu buồn

Như hoàng hôn buổi đêm sương

Ta lạc chơi ... rồi lỡ bước

Tương tư say giấc...miên trường.

 

Thu về bao giờ thế nhỉ?

Sao làm bối rối lòng ta...

Anh ơi, bài thơ ta viết

Có bao giờ anh lướt qua...?

 

Lê Trà My

 

 

MỘT SỚM MAI HỒNG

 

Chỉ ước sao một sớm mai hồng

Bình yên về khắp nẻo mênh mông

Nghe sông núi hát lời non nước

Ta lại gặp mình thoả nhớ mong

 

Khi ấy đường xưa chắc rộn ràng

Phố phường đông đúc bước chân sang

Đôi lứa hẹn hò nhau xuống phố

Ghế đá công viên ngập lá vàng

 

Cô gái ba mươi ... khúc khích cười

Thẹn thùng như thiếu nữ đôi mươi

Cô không còn buồn về số tuổi

Mong thời gian dừng khắc này thôi ...

 

Cậu bé lên ba ngóng mẹ về

Mừng mừng tủi tủi thấy thương ghê

Tay cầm cây kẹo - quà của mẹ

Hả hê!... bật khóc giữa trưa hè!

 

Rồi cuộc sống sẽ lại bình thường

Dân mình hết lo chuyện áo cơm

Phở, bánh mì, bò viên, trà đá

“ Ai hủ tíu đây” khắp phố phường

 

Rồi thì sau những chuyến tha hương

Người sẽ về xây giấc mộng thường

Không lang bạt nữa, không đi nữa

Đâu sống cho bằng ở quê hương!

 

Trẻ con lại cắp sách đến trường

Đánh vần chữ “Hiếu” với chữ “Thương"

Thầy tôi lại về bên trang sách

Dạy đạo nghĩa nhân giữa giảng đường ...

 

Lê Trà My

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34130)
nắng mùa hạ cây phượng hoa đỏ tràn không tìm đâu thấy lá lũ ve sầu núp trong tàng cây bóng cả ran mãi nhắc lũ học trò [nghỉ hè]
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 33892)
mưa biệt giam những ngày đầu hạ nhớ nhũng cơn bão rớt đất cũ qua ba chục năm mưa giông vẫn tồn tại
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34180)
Làm sao để mỗi chữ trong thơ có thể trở thành một đơn vị nghệ thuật độc lập, có khả năng đứng vững như một người? Đó là một thách đố đối với những người sành chơi thơ, chơi chữ. Tạo được những câu thơ có thể đọc xuôi, đọc ngược, bỏ một số chữ đầu, cuối, mà vẫn là thơ...
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34219)
Môi mọng tím bầm những dấu răng da thịt ấy đã nhàu nhò một dạo những ghế nệm trong xe không bao giờ khai láo những bàn tay vò nát ngực căng đầy
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 36758)
mùa này sương muối nhiều mặt nước lặng buồn như nồi sa thạch hoàng hôn chớ dám mượn chỗ đặt lưng. chiều hình như hẹp lại.
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38574)
Nghe em nói giọng Quảng Nam lòng như có gió thổi ngang bất ngờ đậm đà như tiếng quay tơ mượt mà như tiếng ầu ơ cuối trời
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38485)
thương cho mình một đời khốn khó đi trên một chân mà lội hết địa cầu từ đông sang tây đường dài thăm thẳm gậy trúc trên tay khập khiễng múa may
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 39175)
Những chùm hôn Không hoa, không lá và không tuổi Theo gió Qua ngàn dâu xanh Qua mái tóc em Ngập ngừng Những bộ cánh bay biến đâu mất
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 38097)
Có thật không một ngày nỗi trầm cảm bị trầm cảm không thể tiếp tục chờ đợi trong mỏi mòn buông thõng đôi tay rồi âm thầm lui về vùng tối
23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 37536)
Lăn từ đỉnh cao lăn nhào xuống dốc Đến chỗ ta ngồi nó nằm trơ khấc Ta thì đi ngược nó thì lăn xuôi Nó chẳng nhọc công ta thì tốn sức