- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIỌT THIỀN

15 Tháng Tám 202010:40 CH(Xem: 15663)
ve ben-tranh NgLuu
Về bến - tranh Nguyễn Lưu



BỨC TƯỜNG

 

Bức tường rêu xanh

Loang lổ thời gan

Người thiếu phụ ru con mòn mỏi

Vắt kiệt bầu sữa trăng rằm

 

Nhát chém thời gian

Bức tường  rêu xám xé toạc

Người đàn bà bàn chân nứt nẻ

Quang gánh oằn cong quê xứ con người

 

Gánh oan hờn sóng biển

Gánh cát trắng thù hằn

Cơn bão thời gian

Bức tường rêu khô đổ sụp

 

Bà cụ già nón lá điêu tàn

Sì sụp chân tường máu đỏ

 

Khóc than …

 

Trần Quang Phong

 

 

VỈA HÈ

 

Vỉa hè…

Những viên gạch thời gian

Chất chồng bao oan khiên

Chứa chan bao nước mắt

 

Ánh đèn vàng bóng người con gái

Tóc xõa heo may

Vật vờ chiếc lá khô bay

Những phận người tối tăm chân cỏ

 

Mưu sinh đốm lửa

Con bé ngái ngủ cánh chuồn

Rưng rưng giấc mơ cánh đồng óng ả

Vỉa hè mưa ngâu…

 

Cội bồ đề thở dài cúi mặt

Những viên sỏi mỉa mai

Giọng rao hàng vọng câu kinh cứu khổ

Những bóng người nát rữa

 

Tan vào lặng lẽ sao khuya

Góc đời vụn vỡ

Tiếng khóc trẻ thơ nhói vào đêm khát sữa

Vỉa hè tháng bảy vu lan…

 

Nén nhang

Ngui ngút đỏ

Đâu phải dành cho những hồn oan

Thắp cầu nguyện những con người không nơi trú ngụ…

 

Trần Quang Phong

 

  

GIỌT THIỀN

  

Chiều xưa ươm giọt ưu phiền

Dìu em qua phố ngoan hiền nắng rơi

Cuộc trần tím áo em tôi

Còn tôi lãng đãng một đời chông chênh

 

Phố vắng em chợt buồn tênh

Tôi không em chợt ngông nghênh cõi người

Em nợ tôi một nụ cười

Tôi nợ em chỉ một lời hóa duyên

 

Đêm nay sương rụng giọt thiền

Mười phương nở trắng đóa sen không mùa

 

Trần Quang Phong

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109223)
những đợt sóng xô đẩy khi gần tới bờ liền nắm tay nhau không có giá trị nào theo phép đo lường biển choàng ôm một thực thể trinh nguyên thể hiện tình yêu tuyệt đối với đất không cần phải xác tín về điều thiêng liêng và huyền thoại
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 114141)
đêm phố cổ tạ ơn một nàng thơ cuối cùng vẫn còn biết giật mình trước mắt đêm chai lì như mắt loài chuột cống
20 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 40275)
về những điều không thuộc ranh giới đúng / sai như đã bao lần em giấu rất nhiều cách nhìn về anh khi tự dìu mình về một trời mưa khác
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 110828)
Một cái chức nhỏ nhẹ Một cái chức lăn như cỏ lông chông Mơ đeo vào tay xòe ra giữa nắng Mơ đeo vào gót chân mỗi bước mỗi khua vang rổn rảng
19 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 109354)
một con thuyền dính bùa ngải của sông ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn em cố quên làm gì! khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
14 Tháng Giêng 201112:00 SA(Xem: 108966)
Về đi thôi nhật ký ngày chân đất Gốc đa già bà kể lá bùa yêu Em ôm giấc thị thành nửa mùa cổ tích Hỏi gió trời sao giấu lá bùa yêu 
19 Tháng Mười Hai 201012:00 SA(Xem: 110838)
(Gởi anh Huy & chị Minh) Câu thơ còn trong trí nhớ Như mùa thu mỗi năm lại về Theo tuần hoàn trời đất Như đôi mắt em buồn giấu kín Chịu đựng An phận Cuộc đời mình mùa xuân đi qua Rất xa, rất xa...
09 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 39478)
Trầm Hương chuyển ngữ ...Trong thi tập này, “Anh thích em lặng thinh" và "Đêm nay anh có thể viết những giòng buồn bã nhất" là hai thi phẩm tiêu biểu cho dòng thơ khắc khoải của Neruda sau cuồng nộ thân xác, được thâu vào đĩa nhạc dùng làm nền cho phim The Postman [Người Phát Thư]...
09 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 38523)
Trầm Hương chuyển ngữ Pablo Neruda [1904-1973] tên thật là Netftalí Recardo Reyes Basoalto, sinh ra vào mùa hạ năm 1904 tại một thị trấn nhỏ miền quê Chí Lợi trong một gia đình nghèo khó. Cuộc đời của cậu bé Recardo tưởng chừng phải xa lánh bút mực vì cha làm công nhân hỏa xa và mẹ làm giáo viên chết sớm vì lao phổi một tháng sau khi cậu chào đời. “Tuổi ấu thơ của tôi là những đôi dép ướt, là thế giới của gió và lá rừng, của những thân cây gẫy phủ dây leo”, như Neruda sẽ kể lại về sau, khi nhận giải Nobel Văn Chương 1971.
08 Tháng Mười 201012:00 SA(Xem: 114469)
Đ êm Sài Gòn đứng đường bơ vơ Dòng người mênh mang không ngày yên lặng Còn con đường nào cho em Mộng mơ là trò chơi xa xỉ