- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THƠ NGÔ QUỐC PHƯƠNG

12 Tháng Tám 20198:47 CH(Xem: 18133)
May - photo UL
Mây - photo UL

DÒNG SÔNG THAY TÊN

 

Ơi cô gái rũ lụa sông Tương

giữa đô thành mấy mùa trăng trước

gặp lại em anh ngỡ ngàng

quay quắt

tâm tư theo mãi đến giờ.

 

Anh mãi là kẻ đứng ngoài

nhưng nhìn em như thần tượng

mùa cau nào úa lúa

ai dâng đến nhà em

để trầu têm cánh phụng

để em về với ai.

 

Đời một giấc mơ dài

không ngờ ngày gặp lại

tình lại càng thêm nồng.

 

Giờ anh thức từng đêm

gọi thầm thỉ tên em

và lụa kia như mới

... con sông giờ thay tên!

 

Ngô Quốc Phương

Kent, Mùa Hè 2019

 

DÒNG SÔNG XƯA

 

Có một dòng sông tuổi thơ

chảy hoài trong ký ức

có một miền thơ ngây

hiện về trong mắt trẻ hôm nay

 

hát nữa đi em

hát nữa đi anh

bài ca ngày xưa ấy

bồi hồi tim ta

khúc nhạc ấm một thời

 

có một dòng sông xa

tìm hoài như chẳng thấy

anh cầm đàn guitar

em hát say xưa

 

'dòng sông mênh mông

sóng reo đôi bờ

nhịp cầu hùng vĩ

ta bắc qua đây..."*

  

ôi những lời anh hát

từ trái tim

hôm nay em nhẩm lại

thấy thật gần

 

mùa xuân này lại về với quê ta

xin dâng một nhành hoa đồng nội

dâng lên mẹ, lên cha

niềm thương nhớ đêm ngày

 

đêm nay con ở rất xa

nhưng tim con gần lắm

như tiếng sóng âm thầm

gọi mãi quê hương...


Ngô Quốc Phương 

10/4/2015, tặng mẹ, các chị, các anh nơi xa

(* Ý một ca khúc trữ tình của Ngô Trọng Bắc những năm 1980)

 

 

MÙA THU

 

Rồi cũng đến mùa thu

gió nhẹ nhàng gọi lá

em về miền đất lạ

mùa thu bỗng bâng khuâng...

 

rồi cũng đến tình yêu

yêu càng nhiều càng lặng

ở tuổi này nó vậy

mùa thu giấu trong tim

 

anh đã đi và em đã đi

để mùa thu thành kỷ niệm trong đời

ơi chiếc lá ngày xưa vẫy gọi

đã vàng chưa trong ký ức đôi mình

 

mùa thu này em ở tận trời xa

anh khắc khoải bên phím đàn trùng xuống

thu ơi thu, sao còn đi mãi thế

dù lẽ vô thường,

vẫn

trống vắng

trông mong...

 

Ngô Quốc Phương
27/10/2014, Tặng mùa Thu nhớ nhà, nhớ phố

 

 

 

NGƯỜI CON GÁI ĐI VỀ PHÍA BIỂN

 

Này người con gái đang đi về phía biển

ở nơi ấy đẹp không, sóng có vỗ miên man

ta gửi nhé tình yêu trong gió

gió gọi sóng về, sóng sẽ hát em nghe

 

này em gái đang xuôi về nơi xa ấy

có nghe thấy chăng tiếng đất nước gọi ta

ôi quê hương bao năm trời hậu chiến

giấc ngủ vẫn chưa lành, oan ức khóc từng đêm

 

em hỏi anh bao giờ mùa trăng đầy

và biển kia sẽ thôi còn khắc khoải

anh trả lời ngày ấy sẽ không xa

đến nhẹ nhàng như biển kia, sóng vỗ

 

sớm nay dậy, mặt trời dâng nắng sớm

ban an lành cho muôn cõi chúng sinh

và biển kia bập bềnh cơn sóng nhẹ

vẫy gọi cánh buồm thương nhớ tự do...

 


Ngô Quốc Phương
23/8/2013, Gửi biển xa và sóng thương

 

 

NỖI BUỒN, BẢN CELLO VÀ ĐÊM

 

Khi ta buồn, ta lại đến tìm em

bản Cello đưa tình đêm vào giấc

giọt giọt mơ màng,

giọt giọt rơi

 

Khi ta buồn ta ghì em vào lòng

da diết, xót xa, quấn quanh nhau muôn lối

khi em buồn ta có hát cho em?

này bàn tay ai chới với,

kìa tình đang yêu chia cắt

này giận hờn gọi nụ hoa đơn côi

kìa nụ hôn làm lành trong dạ tiệc

dạ tiệc một mình

quấn quýt nỗi buồn đêm

 

Khi ta buồn Cello hỡi ta tìm em

và trao em tinh yêu mùa gió chướng

phím đàn em ngất ngây tình muôn kiếp

 

Khi ta buồn

ta tấu khúc tình em

 

Ngô Quốc Phương

02.8.2013, hẹn hò đêm đêm

 

 

ĐI XUYÊN MÀN ĐÊM

 

Tôi đi xuyên màn đêm để gặp chính mình

bước chân đi mà lòng rơm rớm

không nhìn lại mà lòng còn khắc khoải

ánh sáng nào ở cuối con đường?

 

Tôi đi trong tình thương của bè bạn chân tình

trái tim non nhận an ủi ủi an

ôi đường xa mà lòng thêm chắp cánh

thoáng thấy nhẹ lòng, thoáng thấy bâng khuâng.

 

Mơ trong miền xa có bao điều mời gọi

mơ bóng ai về tặng một búp tự do

bàn tay ai, vòng tay ai mở rộng

chia sẻ, sẻ chia, vượt giông tố bão bùng

 

Tôi đi trong triền miên tìm vượt cơn ác mộng

gông cùm nào còn cản bước đồng bào

kìa nỗi sợ đang nguẩy ngoe, ngoe nguẩy,

nhen nhóm trong ai bởi kìm, kẹp, nhà tù

 

Kìa hỏa châu bỗng nổ tung trời đêm tăm tối

kìa ánh sáng vạn hoa bỗng rực rỡ đổ về

kìa vầng dương nồng nàn tình yêu tỏa chiếu

bóng tối đâu rồi, hay đã tự cút đi?

 

Hôm nay đi trên con đường mơ ước

vẫn nhớ hoài những lối nhỏ đơn côi

vẫn thương hoài bao phận đời khốn khó

mong ánh sáng mau về sưởi ấm bạn tôi!

 

Sidcup, Mùa nắng lên, 13/5/2013

 

NGÔ QUỐC PHƯƠNG

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Tám 201112:00 SA(Xem: 119294)
T hì cứ gầm lên biển quê nhà Lòng ta vừa dậy sóng Trường Sa Sừng sững oai linh hề! Tổ-Quốc Truyền đăng, gờn gợn máu ông cha.
25 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 113353)
G ót giày đạp vào cái mặt một người một người yêu nước thân chăng bốn góc công an
17 Tháng Bảy 201112:00 SA(Xem: 118225)
A nh đã tới chỗ ấy Đã gặp vầng trăng mươn mướt của anh Nó ngồi đó, một mình, không cô đơn nhưng tràn trề tĩnh lặng Nó tự sáng hay em làm nó sáng
12 Tháng Sáu 201112:00 SA(Xem: 123128)
T ôi xin lỗi rất đau lòng nhưng phải nói ra ngày mất Hoàng Sa chỉ nửa nước đau thương căm hờn lũ giặc chỉ nửa nước sục sôi niềm đau mất đất
24 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 117849)
B ằng giọt nước rơi thầm khoảng nắng Bằng tiếng dương cầm Nhẹ sâu tháng năm Bằng ánh mắt tan vào mộng tưởng Xuyên qua em Cơ hồ mênh mông
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 111795)
g iá như không có em xe rác thành phố chắc sẽ mang tôi đi đến khu vực dành cho những bài thơ tứ cố vô thân lề đường chỉ còn lác đác những mảnh vụn của giấy viết rơi rải từ khe hở của xe rác cũ kỹ
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 110960)
C ửa nam quan cột ô nhục cây số zéro con mắt mở trừng nghiền nát loài rắn rết hồn thiêng róc thịt vùi khí uất giọt máu nhuộm tình sông núi cắt lìa
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 117625)
N ỗi nhớ em mang cho anh ngày vội vã Chẳng kịp nói dăm ba câu Chuyến tàu lao nhanh như kẻ trộm gặp lệnh truy nã Anh như tội phạm thuộc về riêng em… Và lẩn khuất trong dòng người tấp nập
12 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 121235)
T a còn nửa bóng nguyệt hồng Biết bao giờ động tùng dương kiếp này Uống đi!liễu rũ cơn say Ngày mai còn mất trang đài về đâu
05 Tháng Năm 201112:00 SA(Xem: 112429)
T ôi ký họa mặt người vào dòng sông buông Nơi có lau sậy hóa mình trôi theo tiềm thức Đột ngột giận mình