Bây giờ đã bước sang một ngày khác một ngày như và không như mọi ngày không còn nợ nần nào để tính sổ không còn niềm vui nào để cho đi hay giữ lại nỗi buồn
Bài thơ cuối cùng của một năm cũ cho rất nhiều yêu thương ở quanh cuộc đời những bạn bè tôi ơi chưa khi nào đủ lớn cứ hoài thơ dại cứ hoài đau yếu cứ hoài đi tìm một câu trả lời
Tôi để xuống quanh mình những tro tàn năm cũ những xấu xí sẽ tan đi như nước mắt như sự thống hối chính mình trong muôn vạn điều ước chỉ cầu được bình yên mấy mùa bội tín đi qua cũng là quá vãng
Bây giờ đã qua một ngày khác tôi nằm nhớ cuộc đời những cuộc đời tôi rất nhiều cuộc đời mà vẫn buồn mênh mang như nghe em khóc giọt nước mắt chưa đủ thành dòng vì dường như chảy ngược khuya phố còn nghe tiếng chó sủa như tiếng hú gào đòi một nguồn vui
Bây giờ ngày lầm lũi và đêm thì ương bướng tôi nằm nghe xứ sở chảy trong tim mình không còn con cuốc khóc đêm lòng sao se lạnh
Đừng hỏi tôi vì sao bạn bè tôi hoài không lớn vì tôi có lớn bao giờ những tật bệnh mang hình hài xứ sở ươm đầy chúng tôi
Và em... thôi đừng khóc nữa hay nếu có thể cứ để nuớc mắt hồn nhiên gieo trong thương khó mà linh hiển một mầm vui dù nhỏ nhoi cũng ráng tạm ứng một niềm tin
C hẳng thể nào thay đổi được Dù nhiều lần anh tự dối Bằng những câu thơ đêm anh viết vội Ôi chao, xuân thênh thang như cánh
quỳnh hoa Sao đêm lại buồn như thế...
t háng sáu tàn sen rụng rơi mang theo mùa hạ tím đẩy cánh diều bằng lăng lên không trung cao xanh thế làm sao ta biết được nhúm thẳm sâu le lói mặt đầm lầy
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.