muốn viết nhiều về hạnh phúc về khúc ca nhẹ nhõm không lời nhưng phút giờ này chỉ có nỗi buồn hiện diện chứng nhân cho màn đêm
bỗng nhớ mẹ tôi người luôn kể chuyện bằng những dòng nước mắt lần lượt từng đứa con chào đời và lớn khôn chúng đối thoại với nhau bằng tiếng cười rồi cô đơn không gì tả nổi
tháng sáu tàn sen rụng rơi mang theo mùa hạ tím đẩy cánh diều bằng lăng lên không trung cao xanh thế làm sao ta biết được nhúm thẳm sâu le lói mặt đầm lầy
đời sống này nhạt quá nỗi sợ lá xanh in trên đốm mắt vàng hoa cũ nở cho người thức muộn em cũng đâu còn trẻ nữa phải không
trong câu chuyện đêm nay có mầm non lay thức cây già có mưa đầu mùa triền miên như cơn ngủ và tiếng khóc kia vẫn còn non xanh quá rớt xuống nỗi đau ậm ừ
C ó bữa niềm vui chui qua cái trôn kim Gõ cửa và nói Đã đến giờ thay ca! Nhưng tôi từ chối Tôi yêu nỗi buồn của mình Nó nhen lên ngọn lửa Từ tâm từ tâm...
t ôi đã thấy những bộ mặt hợm hĩnh trước giây phút cuối cùng ném những đóa hoa tươi màu xuống huyệt lạnh có phải để thể hiện tiếng nói của bản năng hay sự rung cảm và tín ngưỡng tất cả đã dán lên trán nhãn hiệu tình yêu hiện thực...
A nh làm sao hâm nóng cái tổ kia [bằng hơi thở hen suyễn anh?] anh làm sao hong khô những cọng rơm đó [bằng thân nhiệt tai biến anh?] thừa lại chỉ bao nhiêu nồng ấm liệu đủ cho em không?
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.