muốn viết nhiều về hạnh phúc về khúc ca nhẹ nhõm không lời nhưng phút giờ này chỉ có nỗi buồn hiện diện chứng nhân cho màn đêm
bỗng nhớ mẹ tôi người luôn kể chuyện bằng những dòng nước mắt lần lượt từng đứa con chào đời và lớn khôn chúng đối thoại với nhau bằng tiếng cười rồi cô đơn không gì tả nổi
tháng sáu tàn sen rụng rơi mang theo mùa hạ tím đẩy cánh diều bằng lăng lên không trung cao xanh thế làm sao ta biết được nhúm thẳm sâu le lói mặt đầm lầy
đời sống này nhạt quá nỗi sợ lá xanh in trên đốm mắt vàng hoa cũ nở cho người thức muộn em cũng đâu còn trẻ nữa phải không
trong câu chuyện đêm nay có mầm non lay thức cây già có mưa đầu mùa triền miên như cơn ngủ và tiếng khóc kia vẫn còn non xanh quá rớt xuống nỗi đau ậm ừ
bạn có thể vừa đi làn trái, lại cũng đi được luôn cả làn phải không hề lăn tăn chi? / và bạn quả thật (đang) làm được thế ư, thậm chí còn nhiều hơn? / vậy bạn đáng nể quá rồi / người siêu nhất trần gian!
Chủ xới bày bàn cờ ra, nó bé lắm, so với bàn cờ thực giấu không cho ai thấy. Những quân cờ Xanh, Đỏ, có những con mã què, có những con tốt thí, có những con xe chạy loăng quăng, cũng có những con pháo chưa châm ngòi đã chực nổ, nổ hơn lựu đạn, nổ hoành tráng hơn mọi hỏa châu, rốc-két, lại có những quân sỹ tả hữu nằm sát soái phủ, thường điếu đóm, tụng ca, lại thêm những quân tượng quỳ, quỳ mỏi gối...
Vẫn vơi đầy với tháng năm kỷ niệm… /
Đẹp lắm ánh trăng vàng quê mẹ lung linh /
Bao thiết tha gợi lại những ân tình /
Hoài niệm xưa vẫn chập chờn trong giấc mộng
chào anh, nói rằng quên nhau /
là để môi cười hình ảnh cuối cùng chạm vào ký ức /
là để tình yêu với những kết cuộc rất buồn biết trước /
chết khi đỏ rực màu hoa /
tôi muốn làm bài thơ /
tung lên trời /
gửi lên không gian của những thiên thần mộng tưởng /
trau chuốt tình yêu qua tâm thức /
bao giờ chữ nghĩa được viết ra /
là cuộc sống nhân gian còn ý nghĩa /
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.