Khi phi cơ bắt đầu cất cánh Rời xa vùng đất nóng Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi...
Màu xanh của đất đã bắt đầu biến dạng Những con rắn rình mồi Từng sợi thần kinh khật khùng khấp khưỡng Tự huỷ mình bằng những cơn nát rượu Như loài thú có mầm cuồng dại Mang "nỗi buồn chiến tranh"(*) Ở một nơi mà sự nghi ngờ vinh thăng thành dị tật (Người bạn bên mình luôn có thể là công an)
Và lòng yêu nước khao khát tự do Khao khát được công an theo dõi Văng tục vào người yêu, văng tục vào mẹ mình Thậm chí mong ở tù vài ngày Chỉ để làm dáng nơi đất Sài Gòn Treo ước mơ trên giàn “bông giấy”
Mỗi sáng trình diện ở góc quán cà phê Trước khi làm công việc hàng ngày, đi dạy, chụp hình, viết văn, làm báo Và làm tiền kinh dị... Hoặc không làm gì cả Là tuyệt nhiên đối kháng Ngồi bất động nhìn ly nâu đen Cánh ruồi gió và nắng tênh hênh Nghe cuộc đời lao đao như văn chương Việt
Anh làm sao giúp được em Từng bầy muỗi say máu bâu vào chân em Để lại những vết thâm và ngứa Những vi sinh lâm râm tụng niệm Biển miền Trung mang nét đẹp xuân thì Anh theo em qua vùng Cao nguyên rờn rợn
Bài thơ anh viết lại nhiều lần Ao ước xoá đi niềm đau giữa hai hàng chữ Nhưng làm sao nói lời tỏ tình Với những điều không thật...
Khi phi cơ bắt đầu cất cánh Là lúc giọt lệ em lặng lẽ rơi... Có phải nơi đó quê hương?! Nước mắt anh ứa ra... mặn đắng.
Hiểu nỗi buồn của em nên anh không gặng hỏi /
anh muốn mang mùa thu về trên vai em /
em đừng khóc vì ai nữa nhé /
chỉ khóc vì anh và những lúc có anh thôi.
Nhiều lúc con mong đêm dài ra mãi /
Vì bóng đêm dịu dàng như tiếng Má hát ru /
Con sợ lắm khi bình mình ló dạng /
Là một ngày mới bắt đầu với đầy những bất an /
Như chim non bay trong cơn giông bão /
Con lao đao một mình /
Chỉ một mình con...
Chiếc xe thổ mộ chở hoàng hôn tím sẫm trôi vào lô nhô đồi trắng /
Liễu dương ứa máu bơ vơ /
Ngọn gió hồng hoang lồng lộng thổi về rưng rưng lạnh /
Người đánh xe quất ngọn roi thinh không não nùng buông tiếng ca