Mây trinh nguyên nằm nghiêng mái phố (2) Ngói âm dương biêng biếc rêu mùa Em dậy thì bằng những lần nhung nhớ Ta hoả mù qua câu nói dây dưa
Em dại lắm tại vì em xa lắm Thương yêu xưa đã biết phải những gì Lũ trai lớn bằng mấy lời hò hẹn Đám gái già qua những chuyến đong đưa
Và thuở ấy chuyện lũ gà cổ tích Trò ú tim thú vị đến không ngờ Ai có biết về sau viên ngói vỡ Mây lỡ thì vẫn sấp ngửa trong thơ.
(1) Câu chuyện cổ tích về những chú gà thời hiện đại đợc lưu truyền trong giới sinh viên. Chuyện rằng: gà trống đuổi theo gà mái. Gà mái vừa chạy vừa nghĩ mình chạy thế có nhanh quá không nhỉ. Gà trống thì nghĩ nếu không đuổi được cũng coi như là tập thể dục. Kết thúc (rất có hậu): chúng còn đuổi nhau đến tận bây giờ. (2) Phỏng theo một ý hoạ của cố hoạ sỹ Bùi Xuân Phái.
PHỐ CŨ- EM
Nhà phố cũ những hộp diêm xếp kiện Em thu đông mãi dựa dới hiên nhà Gác xép nhỏ, tang tang ghi ta rỏ Cột điện còm dây mắc mớ xuê xoa.
Khu phố cũ một bàn tay rối chỉ Em thênh thênh mặc cả nốt xuân thì Ta trốn nợ nhành mộc lan nghén nụ Hoá ra thành lỗi hẹn với xuân thi
Người bụi bặm hơn cả trang huyền tích Chuông đổ hồi Trúc viện xoã hoa râm Em quay tơ thoắt năm thêm u tịch Buồn xếp li trên ngực áo tứ tuần
Da dâu thẫm từ thuở môi mời tám Em qua tôi lễnh loãng những phen cười Cụ tú sót ngồi so ngâm gối hạc (1) Tôi trở về dan díu với riêng tôi
----------------- (1). Gối hạc: bài hát nói có 11 câu gọi là Đủ khổ, có trên 11 câu gọi là Dôi khổ. Những bài nhiều câu vừa dôi phách nam vừa dôi phách bắc, cách đặt câu khúc khuỷu lắt léo, gọi là Gối hạc.
HÀ NỘI- MƠ
Mơ một ngày đông Hà Nội nắng Phố vẫn mịt mù khói xăng thơm Ta e ấp qua nhau mười bảy tuổi Nghe nôn nao như lá rụng trong vườn
Mơ một ngày xưa lưa thưa sương Rong rêu nỗi nhớ nẩy xanh tường Em xinh nhoi nhói như là khát Ta hoá nõn nà mắt lương bương.
Thôi thì Hà Nội trong ta nhé! Nhành mi cong lắt léo phố phường Ta ở lại hanh hao chờ bạt gió Sẽ là gì khi đã chán phong sương? 1999
RÉT TRỘM
Lưỡi bàng đỏ liếm vị kem gió Bắc Em ưu tư tóc nhuộm môi Hàn Ta rét trộm làn da em mát Ủ lòng tay trà nóng khói đang tan.
Trong quán vắng hai người tìm cảm giác Nhộn nhạo cuối ngày cặn đáy ly Môi gió mùa rân rân em hát Đủ se lòng ta có mộng mơ chi.
Ta vẫn biết mộng mơ là lãng phí Hèn nhát là hạ giá chút tình si Em trắng buốt màu da Đức Mẹ Ta đóng băng trên thập- tự- yêu- vì.
Trà lạnh ngắt mười ngón tay khói thuốc Lá bàng đau tím phập mái rêu Tường lở vữa trơ tháng năm xếp gạch Nhiều đông sau Hà Nội vẫn rét đều. 20/10/2001 Trần Trọng Dương
Trong cùng một khoảnh khắc /
Sẽ có một người cười vui và một người bật khóc /
Em bé chào đời lúc tiễn biệt cụ già ra bãi nghĩa trang /
Có đám cưới rộn ràng khi phiên toà ly hôn hoàn tất /
Những mặt trái cuộc đời bên vẻ ngoài hào nhoáng lung linh.
Chắp tay mười phương xanh vô lượng /
Đêm hạ nồng sẽ đập cánh bay lên /
Phù sinh trôi, phù sinh trôi ngất ngưởng /
Bát trăng đầy vừa chạm giếng mưa nghiêng.
Sau em /
sẽ có những người con gái khác /
làm thơ cho anh /
và nói yêu anh /
Anh sẽ yêu họ /
trái tim nguyên lành /
lãng mạn /
Nhưng
sẽ không có ai /
chép cho anh /
những bài thơ của anh /
trên giấy /
trong ngực
Những người lính đáng thương này /
Phải đối diện với mặt trận thành phố /
Từ rừng rú họ được đưa về thủ đô /
Để bảo vệ trấn an những con người kêu gào chiến tranh /
nhưng chính họ lại đứng bên ngoài cuộc chiến /
Và người lính bỗng dưng biến thành con thú cô đơn /
ngơ ngác giữa Mặt Trận Ở Sài Gòn
có những con chim bay về phía mặt trời /
ngậm hạt đậu như viên kim cương trên tóc người thiếu nữ /
cơn gió mùa hạ ngông cuồng thổi qua thành phố /
nhiều ô cửa chưa mở ra /
phía sau là những căn phòng chứa đầy kỷ niệm /
im lặng
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.