Em về qua cửa giáo đường
mở trang Cựu Ước nỗi buồn bỗng vui
Chúa trên cao cũng mỉm cười
bấc chưa thắp, nến đã ngời lửa thiêng
Tâm em nở đóa bình yên
những hàng ghế cũ ngồi thiền giữa trưa
dương cầm hàng phím ngủ mơ
Chúa nghiêng vai xuống những tờ kinh thơm
Em buồn Chúa cũng cô đơn
hoa mân côi nở trên tường nhã ca
vườn địa đàng táo trổ hoa
con rắn tiền kiếp bước ra tỏ tình
Adam quay mặt làm thinh
ừ thôi trái táo để dành trên cao
tiếc chi một chút má đào
thôi em trái cấm ngọt ngào quên đi
Tội tổ tông cánh chim di
thả trong bão cát bay về chốn nao
Em về giữa những vì sao
nến, hương thắp tự xứ nào đến đây
ôi em áo mỏng hồn gầy
mở trang kinh thánh hai tay thơm trầm
Chúa đưa vai gánh trầm luân
em đi bằng những gót chân tông đồ
ừ thôi cứ viết thành thơ
cứ gieo vần giữa những tờ thánh kinh
Cho anh bông huệ trắng tinh
con chim vỗ cánh phục sinh trong hồn
Chúa hôn lên những vết thương
chuông nhà thờ dội bốn phương thái hòa
Em về cắt một nhánh hoa
thả vào dòng nước trước nhà cho thơm
câu kinh cũng ngát mùi thông
một rừng tùng bách xanh um đất nằm
Chúa ngồi đây chỗ ngàn năm
em ngồi đây đợi… như không đợi gì
Em nhìn theo đàn chim di
ngậm cành thiên tuế bay về chốn xa
nhấc lên một vạt áo hoa
chuỗi mân côi bỗng vỡ òa lời kinh
Em ra con suối lặng thinh
trôi trong dòng nước trang kinh lững lờ
ừ thôi thả xuống câu thơ
để cho anh vớt lên bờ hư không
Chúa đưa em vào rừng thông
nhìn cây thập giá đứng trong buổi chiều
dấu đanh ai buộc khăn điều
mão gai ai kết bằng nhiều câu thơ
Nai cao gót đứng ngẩn ngơ
chuông nhà thờ đổ còn ngờ chiêm bao
Trần Mộng Tú
Cuối Năm 2006