- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NÓI VỚI MÙA XUÂN

27 Tháng Giêng 20253:02 SA(Xem: 2133)
Photo- NgoLe
Photo by NGOLE

NÓI VỚI MÙA XUÂN
✍️ Thái Thanh


"Thời gian tựa bóng chim câu.
Nó đi đi mãi không chờ đợi ai..."

Bây giờ là những ngày cuối cùng của năm.
Tôi chuẩn bị đón năm mới tại Sài Gòn thành phố mới của con và cháu Ngoại.



Cũng đã 6 năm rồi tôi đến và ở tại nơi này khi tuổi đã vào thu chiều.

Tôi bắt đầu yêu dòng sông lặng chảy dịu dàng bên dưới kia quanh khung nhà tôi ở, thay vì cứ mãi bâng khuâng mà nhớ biển quê xa.
Yêu cỏ cây, yêu cả tiếng chim ríu rít chuyền cành vào mỗi sớm. Yêu vạt nắng dìu dịu cuối năm mang âm hưởng mùa xuân đang và đã trở về. Yêu thành phố mới rộn ràng sắc xuân ở nơi chốn này.

Ngày xưa tôi đã từng nghĩ là sẽ không thể quên được những thương yêu giận ghét hơn nửa đời ở nơi chốn cũ, nơi mẹ sinh ra và mình khôn lớn đến trưởng thành.

Nhưng đến tuổi về chiều tôi lại dần quên tất cả.

Tự nhiên của đất trời khiến tôi học được cách chấp nhận, buông tay cái cũ để vui sống cùng cái mới bên đời còn lại.

Tôi đã khác xưa rồi. Cái cảm nhận đầu tiên là tôi không còn xốc vác, khỏe mạnh minh mẩn như xưa nữa. Huyết áp trung bình 120/60 có lúc lại nhảy lên 170/85 và cuối năm nó tuột xuống còn 100/50 bác sĩ dặn phải dùng thuốc đều đặn. Đôi mắt ngày xưa tôi từng được người khen là đôi mắt sáng ngời, bây giờ nhìn lên bầu trời có lúc tôi đã thấy những đốm ruồi đen mờ ảo chập chờn. Khi đọc sách, lúc nào tôi cũng phải dùng kính tuổi mới đọc được, chứ không lại tựa y như người mù không thấy gì nữa cả.

Tôi đã thấy mình sống đủ cả một kiếp người nhưng chưa làm đủ những gì đau đáu trong lòng cần phải làm.

Tôi muốn được về lại chính căn nhà của mình. chứ không ở nhà con gái nữa. Tôi muốn có không gian yên tĩnh của riêng mình. Muốn sớm hôm thắp hương quỳ lạy thờ cúng bàn thờ. Muốn ngày tết con cháu về nhà mình sum vầy ăn tết.
Muốn đau ốm cho đến lúc lìa trần ngay tại nhà mình để khỏi phiền con cháu.
Muốn dặn dò: Mai sau nếu mẹ không còn. Hãy đốt xác thân mẹ thành tro bụi mang hết về với biển. Nếu không thể được thì hãy cho mẹ về với đất, mang vào rừng bón cho cây xanh cho cát bụi muôn trùng.

Còn một điều khi tôi còn rất trẻ còn khỏe, tôi muốn thực hiện nhưng chưa làm được. Đó là tôi muốn hiến tặng thân xác này khi tôi còn có thể. Tôi sẽ rất an lòng rất sung sướng khi có thể cho được những gì mà tôi có thể đem cho. Bây giờ già mất rồi liệu còn có thể.

Vào Sài Gòn bỏ buôn bỏ bán. Tôi không còn làm những việc nhỏ nhặt cho tha nhân là giúp đỡ những người nghèo bất hạnh như ngày xưa ngồi buôn bán ở chợ Qui Nhơn vì những lý do đơn giản nhất.
Thế giới của tôi chỉ còn rong ruổi cùng người trên facebook mà thôi.


Tết đến rồi tôi thêm lên tuổi nữa. Nhìn ngắm cuộc đời trong tâm thái an nhiên.
Tôi đã vào cái tuổi tiễn đưa. Đưa những người thương ghét trong đời về với cát bụi muôn trùng không trở lại.
Tôi chẳng còn muốn nhớ nhung buồn rầu thương tiếc mãi, chỉ muốn buông lại hết để mà quên.
Tôi muốn được bình an bên con và cháu trong phần đời còn lại.
Và muốn được đón nhận cái mới trong đời mình có được dẫu chỉ là duyên muộn mà thôi.

Tết ở nơi này tôi cũng sẽ về chùa lễ Phật như hồi xưa còn ở quê xa. Chỉ tiếc là không còn viếng mộ ba má ông bà mỗi năm như ngày xưa cũ. Thôi thì xin gởi nén tâm hương hướng về nơi chốn ấy với muôn vàn nhớ thương.



Tôi viết những dòng này vào ngày cuối của năm.
Xuân về rồi, xuân vẫn reo vui trên từng cành cây ngọn cỏ và cả trong lòng người.
Thương chúc tất cả anh chị em ruột thịt trong nhà, đến các con các cháu, đến bạn bè thân hữu xa gần đến tất cả bạn bè lớn nhỏ trên facebook, một năm mới ạn lành, vạn sự như ý và như ý vạn sự. Gởi đến những người tôi thương và người đã thương tôi được nhiều thật nhiều may mắn bình an và hạnh phúc. Dù rằng tôi và Người chưa từng được gặp nhau ngoài đời mà chỉ gặp trên mạng ảo nhưng tình cảm này phát xuất lại là từ chính con người thật.
Xin chân thành tạ ơn tất cả.

Thái Thanh

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
17 Tháng Hai 202512:12 SA(Xem: 605)
Mấy hôm rày tôi không hát "ầu ơ ví dầu..." để ru cháu ngủ mà lại hay hát cái bài "Đón Xuân Này Tôi Nhớ Xuân Xưa". Cái thằng cu Ben em cu Tèo nghe êm tai mà "phê" vào giấc ngủ bình yên. Có lẽ do "ruột gan" của Ngoại nó có gởi qua đó để hát mà lị!
13 Tháng Hai 20258:11 CH(Xem: 1179)
Tuổi yêu đương ngọt ngào thì mình đã qua rồi! Có thả hồn về dĩ vãng với một thời tuổi trẻ mình vẫn nhả ra thơ tình tha thiết đắm say không khác kẻ đang yêu đâu! Thật đấy! Văn nghệ sĩ mà! Lùi về dĩ vãng, hiện tại hay tương lai, nhập vai, hóa thân có thể đưa mình về thuở xuân xanh 18, hay bất kỳ đoạn đời nào. Trí tưởng tượng có thể đưa người sáng tác đi bất cứ đâu mà họ muốn.
03 Tháng Hai 20255:45 CH(Xem: 1607)
Lâu lắm rồi tôi không còn nghe được tiếng chuông chùa ngân lên mỗi buổi sáng thật sớm trong màn đêm còn dày đặc khi thành phố còn ngủ yên. Tiếng chuông ngân hiền hòa lắng lại không xôn xao lay động bởi những muộn phiền sót lại trong ngày. Ai trong đời lớn lên mà không có nỗi buồn vấn vương trong sâu thẳm, tôi cũng buồn cũng lẩn thẩn với vô vàn những khắc khoải riêng tư. Nhưng tiếng chuông chùa thanh thoát là cái nét, cái hồn quê hương cho tôi cảm nhận sự an bình.
03 Tháng Hai 20254:56 CH(Xem: 1571)
Nhớ lại 50 năm trước, một điều dĩ nhiên là thế giới không phải như ngày hôm nay, nước Mỹ không phải như ngày hôm nay và người Việt ở Mỹ hay ở khắp các nơi cũng không hẳn là người Việt ngày hôm nay. Trong thời gian ấy, ít nhất hai thế hệ mới đã ra đời./ Nhớ lại 50 năm trước, đêm cuối cùng, một phép lạ đã đưa chúng tôi lọt được vào quân cảng Saigon và trèo lên được chiếc chiến hạm cuối cùng đang nằm ụ, bỏ nước ra đi. Những ngày dài chen chúc nhau trong một con tầu chết máy trôi trên biển mãi mới đến được đảo Guam. Những ngày lang bạt, tất tưởi rời trại này qua trại khác, cuối cùng được đưa vào vào đất liền, và tạm trú tại Camp Pendleton trại Thủy Quân Lục Chiến miền Nam Cali. Trại trải dài hàng cây số, với hàng trăm căn lều vải đón nhận hàng trăm ngàn người tị nạn.
03 Tháng Hai 20252:18 CH(Xem: 1791)
Tấm hình ai đó chụp nhà văn Vũ Thư Hiên trở về Tổ quốc mình ôm bó hoa với nụ cười sáng rực trước Tết Dân tộc khiến không ít người dù đang lo âu, buồn bã bởi gia cảnh & thế sự cũng chợt cảm thấy lòng được ấm áp đôi chút… Người sở hữu nụ cười quý giá và hiếm hoi ấy là người từng trải qua bao giông tố của số phận, đã tiếp nối một cách xót xa dòng văn “lưu vong” bắt đầu từ cụ Hồ Nguyên Trừng với “giấc mộng của ông già nước Nam” (Nam ông mộng lục) nhiều thế kỷ trước…
14 Tháng Giêng 202511:42 CH(Xem: 2171)
Tết không đơn thuần là cột mốc đặc biệt của tháng năm ghi dấu nơi tờ lịch mà là một phần của tâm thức tồn tại vĩnh viễn bên trong hồn người. Chỉ cần đến tháng chạp nó thức dậy những kỷ niệm tưởng tạm ngủ yên suốt gần một năm qua và gửi gắm những ước muốn vào năm mới với biết bao hy vọng mong chờ...
03 Tháng Giêng 20252:30 CH(Xem: 3706)
Tôi bị ám ảnh triền miên bởi những hình tượng ốm đau, kiệt quệ. Những lặng lờ thấp thỏm, sợ hãi đợi chờ cho một ngày cuối cùng, chấm hết… Nên đã rất ít khi tôi còn dám thăm hỏi ai thêm về chuyện thở ít, thở nhiều hay đã gần ngưng thở. Anh Khánh Trường mỗi khi tôi nhớ đến, phải là hình ảnh của một giang hồ. Một tay chơi luôn cười cợt, ngạo nghễ với đời, để nếu cần, đang ngồi café cứ quăng đại chiếc ghế lên trời cho hả cơn giận dữ. Dễ thương và may mắn nhất là anh có được những tiếng cười xòa thông cảm, những tiếng cười phá chấp từ bè bạn.
26 Tháng Mười Hai 20244:38 CH(Xem: 3327)
Sáng thứ bảy, như đã hẹn mình và Ánh Loan (Phú Nhuận) tập trung tại nhà Thanh Hương (quận 1). Khung cảnh khu vực này thật đẹp. Phố xá sang chảnh lại có cảm giác yên bình. Khúc lộ Đặng Dung là một con phố như bao con phố trung tâm của SG nhà cửa san sát kiểu dáng đều rất đẹp. Cả dãy phố nhà nào cũng có một giàn hoa giấy hay những loại hoa gì đó đủ màu sắc, góp phần tạo nên vẻ đẹp, văn minh, thanh lịch, tao nhã cho khu phố này.
24 Tháng Mười Hai 202412:04 SA(Xem: 3027)
Tôi là người ngoại đạo, nhưng bạn bè thân hữu từng kết giao là giáo dân rất nhiều. Họ là những con dân của Chúa. Hôm nay, Giáng Sinh cận kề, nghĩ về các thân hữu.
18 Tháng Mười Hai 20246:46 CH(Xem: 3997)
Cuối thập kỉ 60 hay đầu đầu 70 gì đó. Bố tôi, một nhân viên khí tượng tại phi trường Nha trang, có kể lại về câu chuyện về ngày Đại hội không quân của của câc nước Đông Nam Á, mà ông được tham dự. Theo ông, trong các đội bay, ông hết lời tán thưởng đội bay của nước Trung Hoa dân quốc ( Taiwan) đã có những phi trình biễu diễn thật đẹp ngoạn mục, cùng những màn nhào lộn chết người gần như đạt đến đến giới hạn của đỉnh cao sức chịu đựng của phi công chứng tỏ sự dày công tập luyện. Còn về đội tuyển Cao ly, ông nhận xét cùng cái trề môi " Bình thường!"