- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

NÓI VỚI MÙA XUÂN

27 Tháng Giêng 20253:02 SA(Xem: 3545)
Photo- NgoLe
Photo by NGOLE

NÓI VỚI MÙA XUÂN
✍️ Thái Thanh


"Thời gian tựa bóng chim câu.
Nó đi đi mãi không chờ đợi ai..."

Bây giờ là những ngày cuối cùng của năm.
Tôi chuẩn bị đón năm mới tại Sài Gòn thành phố mới của con và cháu Ngoại.



Cũng đã 6 năm rồi tôi đến và ở tại nơi này khi tuổi đã vào thu chiều.

Tôi bắt đầu yêu dòng sông lặng chảy dịu dàng bên dưới kia quanh khung nhà tôi ở, thay vì cứ mãi bâng khuâng mà nhớ biển quê xa.
Yêu cỏ cây, yêu cả tiếng chim ríu rít chuyền cành vào mỗi sớm. Yêu vạt nắng dìu dịu cuối năm mang âm hưởng mùa xuân đang và đã trở về. Yêu thành phố mới rộn ràng sắc xuân ở nơi chốn này.

Ngày xưa tôi đã từng nghĩ là sẽ không thể quên được những thương yêu giận ghét hơn nửa đời ở nơi chốn cũ, nơi mẹ sinh ra và mình khôn lớn đến trưởng thành.

Nhưng đến tuổi về chiều tôi lại dần quên tất cả.

Tự nhiên của đất trời khiến tôi học được cách chấp nhận, buông tay cái cũ để vui sống cùng cái mới bên đời còn lại.

Tôi đã khác xưa rồi. Cái cảm nhận đầu tiên là tôi không còn xốc vác, khỏe mạnh minh mẩn như xưa nữa. Huyết áp trung bình 120/60 có lúc lại nhảy lên 170/85 và cuối năm nó tuột xuống còn 100/50 bác sĩ dặn phải dùng thuốc đều đặn. Đôi mắt ngày xưa tôi từng được người khen là đôi mắt sáng ngời, bây giờ nhìn lên bầu trời có lúc tôi đã thấy những đốm ruồi đen mờ ảo chập chờn. Khi đọc sách, lúc nào tôi cũng phải dùng kính tuổi mới đọc được, chứ không lại tựa y như người mù không thấy gì nữa cả.

Tôi đã thấy mình sống đủ cả một kiếp người nhưng chưa làm đủ những gì đau đáu trong lòng cần phải làm.

Tôi muốn được về lại chính căn nhà của mình. chứ không ở nhà con gái nữa. Tôi muốn có không gian yên tĩnh của riêng mình. Muốn sớm hôm thắp hương quỳ lạy thờ cúng bàn thờ. Muốn ngày tết con cháu về nhà mình sum vầy ăn tết.
Muốn đau ốm cho đến lúc lìa trần ngay tại nhà mình để khỏi phiền con cháu.
Muốn dặn dò: Mai sau nếu mẹ không còn. Hãy đốt xác thân mẹ thành tro bụi mang hết về với biển. Nếu không thể được thì hãy cho mẹ về với đất, mang vào rừng bón cho cây xanh cho cát bụi muôn trùng.

Còn một điều khi tôi còn rất trẻ còn khỏe, tôi muốn thực hiện nhưng chưa làm được. Đó là tôi muốn hiến tặng thân xác này khi tôi còn có thể. Tôi sẽ rất an lòng rất sung sướng khi có thể cho được những gì mà tôi có thể đem cho. Bây giờ già mất rồi liệu còn có thể.

Vào Sài Gòn bỏ buôn bỏ bán. Tôi không còn làm những việc nhỏ nhặt cho tha nhân là giúp đỡ những người nghèo bất hạnh như ngày xưa ngồi buôn bán ở chợ Qui Nhơn vì những lý do đơn giản nhất.
Thế giới của tôi chỉ còn rong ruổi cùng người trên facebook mà thôi.


Tết đến rồi tôi thêm lên tuổi nữa. Nhìn ngắm cuộc đời trong tâm thái an nhiên.
Tôi đã vào cái tuổi tiễn đưa. Đưa những người thương ghét trong đời về với cát bụi muôn trùng không trở lại.
Tôi chẳng còn muốn nhớ nhung buồn rầu thương tiếc mãi, chỉ muốn buông lại hết để mà quên.
Tôi muốn được bình an bên con và cháu trong phần đời còn lại.
Và muốn được đón nhận cái mới trong đời mình có được dẫu chỉ là duyên muộn mà thôi.

Tết ở nơi này tôi cũng sẽ về chùa lễ Phật như hồi xưa còn ở quê xa. Chỉ tiếc là không còn viếng mộ ba má ông bà mỗi năm như ngày xưa cũ. Thôi thì xin gởi nén tâm hương hướng về nơi chốn ấy với muôn vàn nhớ thương.



Tôi viết những dòng này vào ngày cuối của năm.
Xuân về rồi, xuân vẫn reo vui trên từng cành cây ngọn cỏ và cả trong lòng người.
Thương chúc tất cả anh chị em ruột thịt trong nhà, đến các con các cháu, đến bạn bè thân hữu xa gần đến tất cả bạn bè lớn nhỏ trên facebook, một năm mới ạn lành, vạn sự như ý và như ý vạn sự. Gởi đến những người tôi thương và người đã thương tôi được nhiều thật nhiều may mắn bình an và hạnh phúc. Dù rằng tôi và Người chưa từng được gặp nhau ngoài đời mà chỉ gặp trên mạng ảo nhưng tình cảm này phát xuất lại là từ chính con người thật.
Xin chân thành tạ ơn tất cả.

Thái Thanh

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Tám 202412:31 SA(Xem: 10846)
Ông Võ Phiến gọi Nguyễn Mộng Giác là một người “thàng”(hậu). Ông Nguyễn Mộng Giác cũng gọi Võ Phiến là “thàng”. Và, hai ông định nghĩa thàng như sau: Nguyễn Mộng Giác: "Thàng" không phải là hiền. "Thàng" là một chữ định hình, chứ không định tính. Người thàng, là người ít nói, tránh né những tranh chấp rắc rối, sẵn sàng chịu phần thua thiệt để giữ hoà khí, cố giữ bề ngoài đơn giản lùi xùi để không bị ai xem là kẻ quan trọng. Người thàng có thể hiền lành vì không dám làm việc dữ. Nhưng người thàng cũng có thể có những phản ứng bất ngờ dữ dội khi đột nhiên không thể chịu đựng được mãi sự thua thiệt. Người ta bảo người thàng hay cộc.” (Đặc san Tây sơn –Bình Định,1999) Và Võ Phiến: “Thàng là chữ riêng của người Bình Định, và cũng là chữ riêng để mô tả người Bình Định. Thàng cũng nói là thàng hậu; thàng hậu nghiã gần như hiền hậu, nhưng còn đi xa hơn hiền hậu nữa kia, vì nó có khả năng mô tả, hiền hậu thì không. Hiền hậu, thực thà là một đức tình, một nết hay; thàng hậu còn là một...
16 Tháng Bảy 202411:32 CH(Xem: 11852)
Năm tôi 37 tuổi tôi đã chia tay chồng, tôi gặp một người đàn ông do sư thầy ở chùa giới thiệu để giúp tôi một công việc. Ông lớn hơn tôi đúng 12 tuổi, là phật tử hay làm công quả ở chùa tư cách đứng đắn đàng hoàng; thật lạ ngày đầu tiên vừa thấy tôi, ông nhìn sững như quen tự đời nào, ông đưa tay chùi một vết lấm lem trên mặt tôi và sau này bảo rằng ông yêu tôi ngay từ ngày đầu gặp mặt. Mà hồi đó tôi ốm nhom xơ xác xấu xí tựa như con chim bị mắc mưa rủ cánh giữa đông tàn. Qua ngày sau, ông ta đem tới tặng tôi hai quả xoài cát và bảo rằng: "cây xoài nhà anh trồng hơn mười năm đến năm nay nó mới có trái anh hái liền cho em" Tôi cảm thấy cảm động. Tôi thấy mình được quan tâm, cái mà 15 chung sống cùng chồng tôi chưa hề có được ...
05 Tháng Bảy 202410:37 CH(Xem: 12301)
Tình cờ tôi gặp một tấm ảnh trên mạng, trong một album ảnh cũ về Nha Trang - Khánh Hoà trước năm 1975. Tấm ảnh được chụp trên đồi Trại Thuỷ, từ phía sau lưng Kim Thân Phật Tổ (tượng Phật trắng), có lẽ vào quãng những cuối những năm 60 của thế kỷ trước.
05 Tháng Bảy 202410:17 CH(Xem: 11483)
Năm tới 2025, người Việt gốc Mỹ sẽ kỷ niệm 50 năm định cư tại Hoa Kỳ. Chúng tôi cũng sẽ có thêm một kỷ niệm định cư tại Seattle đươc nửa thế kỷ. Thời gian không còn nhiều sao tôi cứ băn khoăn không hiểu mọi người sẽ chuẩn bị tổ chức ra sao?
05 Tháng Bảy 20249:12 CH(Xem: 10942)
Tháng 6. Sài Gòn buổi chiều thường mưa. Mưa to lắm, mây đen kịt kéo nhanh làm tối cả bầu trời, nhìn xa xa sau màn nước mưa mù trời những đoàn xe trên đường cao tốc xuôi ngược nối dài nhau trên con đường quốc lộ xa tắp mịt mù.
15 Tháng Sáu 20244:38 SA(Xem: 11245)
Trước hết, tôi cần nhắc lại với bạn câu nói: “Sự thật cũng là một thứ Nhân đức” của nhà triết học cổ Hy Lạp Aristotle. Ngắn gọn thôi nhưng chân lý đó đủ sức vượt bao thế kỷ để trở thành bài học quan trọng nhất đối với một kẻ cầm bút, cầm máy quay, và vĩnh viễn không bao giờ cùn mòn, mất tính thời sự!
15 Tháng Sáu 20243:48 SA(Xem: 12536)
Những đổi thay khốc liệt sau cuộc chiến 75 đã đưa đẩy một nhóm bạn bè chúng tôi gần gũi, siêng năng gặp gỡ nhau hơn những ngày tháng trước đó. Một ngày của mùa hè 1978, đi với anh Nguyễn Đình Toàn đến nhà chúng tôi ở cư xá Thanh Đa là Trần Quang Lộc trạc tuổi hai mươi tám, ba mươi, với cây guitar trên vai. Nghiêu Đề và tôi luôn vồn vã, thân thiện rất nhanh với bạn mới gặp, nhất là lại có thêm cây đàn. Ham vui như chúng tôi, sự thân thiện sau đó đã tăng lên gấp bội.
14 Tháng Sáu 202411:10 SA(Xem: 11991)
Ngày xưa, muốn ăn bánh tro phải đợi đến ngày mùng 5/5 âm lịch, thì các cô các bác ở quê mới gánh xuống Qui Nhơn, ngồi trước nhà ba má tôi mà bán. Bánh tro được gói tựa như bánh Ú nhưng bé hơn. Bánh được làm từ gạo nếp ngâm qua nước tro và gói lá đem luộc chín trong nồi. / Ba tôi thích ăn bánh tro chấm với đường cát. Món ăn dân dã đậm đà hương vị quê hương mà người lớn thường thích. Cũng như ba, đến tuổi này tôi mới thích bánh tro như ba ngày ấy...
05 Tháng Sáu 20241:24 SA(Xem: 13559)
Ngày tháng nào đã ra đi khi ta còn ngồi lại… tôi nhìn những mùa hè trôi qua trong nuối tiếc, dẫu biết rằng là lẽ thường hằng nhưng trong lòng không khỏi xót xa. Những người bạn cũ đi xa, người còn ở lại lướt qua nhau như người xa lạ. Tôi ngồi đó trong bóng chiều tà, nắng chiều vàng sao mà lặng lẽ. Ôi! Hai hòn bi ve tội nghiệp, đã lăn gần hết đoạn đường trần ,tôi nghiêng xuống cuộc đời bằng nụ cười ngạo nghễ, có ai về nhặt lại tiếng ve ran….
05 Tháng Sáu 20241:02 SA(Xem: 13291)
Một tháng qua, sự xuất hiện của hành giả Minh Tuệ cùng sự "biến mất" khá bí hiểm của ông cùng các vị đồng tu đã tựa một tiếng sét giữa trời quang, hay như một vệt sao chổi vụt qua bầu trời, và báo trước cho không ít người cái điều đã nằm sâu trong triết lý Phật giáo mà sư Vạn Hạnh đã đúc kết: “Thân như bóng chớp có rồi không” (Thân như điện ảnh hữu hoàn vô), hoặc như tên một tác phẩm lớn của nhà viết kịch người Tây Ban Nha P. Calderón: “Đời là giấc mộng”…