- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

VÌ NGHIỆP DUYÊN NÊN NÓ VẬY

16 Tháng Bảy 202411:32 CH(Xem: 16283)


Doi Hoa Vang- photo DH
Đồi hoa vàng - photo ĐH.


Thái Thanh

VÌ NGHIỆP DUYÊN NÊN NÓ VẬY

 

Buổi trưa bọn trẻ đi học đi làm hết chung cư vắng vẻ, tôi cũng vừa lau xong cái nhà ngồi trên ghế sopha mở cửa nhìn ra.

Tôi thấy chị hàng xóm nhà tôi đi ngang qua đến nhà rác đổ rác.

Tôi thấy ông chồng chị lù lù đi theo sau:

 

- Trời ơi tui đi đổ rác mà ông theo tui chi!

 

Ông chồng ngô nghê phân bì:

 

- Chớ thằng cu nó cũng chạy theo bà đó!

 

Thằng cu là thằng cháu ngoại một tuổi của ông bà nó hay kéo theo cái xe tập đi chạy vù vù ở hành lang này theo bà nó.

Bữa giờ ông lên đây, tôi thấy chị đánh thêm kem, tô chút son môi và mặc đồ đẹp hơn trước nè ... Hì hì. Buồn cười quá tình yêu là cái quái gì sao người người cứ phải yêu nhau say đắm như hai ông bà già gần tuổi 70 này chứ lỵ.

 

Ngày xưa ba má tôi cũng thương nhau lắm. Má vào Sài Gòn nuôi đẻ chị tôi, ba tôi thương nhớ ngày đêm cứ nhắc hoài: "sao má mầy lâu dìa quá!".

Tôi vẫn nghĩ vợ chồng sống được với nhau cả một đời thì thương nhau phải biết.

Tôi không có được cái may mắn này nhưng tôi thích ngắm những cặp đôi người già bên nhau ở tuổi xế chiều. Tôi trân trọng những đôi vợ chồng thương yêu kề cận suốt cuộc đời.

Nhớ lời của bài hát hồi xưa tôi hay nghe: "Nhiều năm trời chẳng thương tình, để em làm kẻ đa tình". Phụ nữ khi ly hôn chồng thi thường có nhiều người khác phái để ý nhưng tôi không hề làm kẻ đa tình yêu đương vớ vẩn đâu nhé, tôi biết chắc rằng tôi là người chung thủy nếu tôi gặp đúng một người thương.

 

Người cùng người gặp gỡ yêu thương hay ghét bỏ đều là do duyên nghiệp số phận cả.

 

Năm tôi 37 tuổi tôi đã chia tay chồng, tôi gặp một người đàn ông do sư thầy ở chùa giới thiệu để giúp tôi một công việc.

Ông lớn hơn tôi đúng 12 tuổi, là phật tử hay làm công quả ở chùa tư cách đứng đắn đàng hoàng; thật lạ ngày đầu tiên vừa thấy tôi, ông nhìn sững như quen tự đời nào, ông đưa tay chùi một vết lấm lem trên mặt tôi và sau này bảo rằng ông yêu tôi ngay từ ngày đầu gặp mặt.

Mà hồi đó tôi ốm nhom xơ xác xấu xí tựa như con chim bị mắc mưa rũ cánh giữa đông tàn.

Qua ngày sau, ông ta đem tới tặng tôi hai quả xoài cát và bảo rằng: "cây xoài nhà anh trồng hơn mười năm đến năm nay nó mới có trái anh hái liền cho em"

Tôi cảm thấy cảm động. Tôi thấy mình được quan tâm, cái mà 15 năm chung sống cùng chồng tôi chưa hề có được ...

Thế nhưng sau đó ông ta si mê tôi đến cùng cực, khiến tôi từ sợ rồi đến ghét cay ghét đậm, tôi luôn né tránh không gặp nữa, cho đến ngày nhờ vợ ông biết được và quản thúc ông chặt chẽ tôi mới thoát ra được cái tình ma mị này.

Được biết vợ ông ngày xưa là một sư cô tu từ nhỏ ở chùa, sau năm 1975 sư cô bị đi lao động cùng các sư cô ở chùa, lần đầu tiên gặp ông sư cô xinh đẹp ấy đã yêu say đắm ông, rồi tự nguyện theo, bỏ tu ra đời và họ thành vợ chồng.

Hết duyên với Phật, chị trở thành một người vợ hiền lành yêu chồng thương con hết mực nên khi biết ông mê tôi, chị đã chặn ngay cái ông chồng lỡ dại của mình ...

Còn ông, tuy mấy mươi năm rồi tôi không gặp nhưng ông vẫn dõi theo tôi, vẫn lén vợ điện thoại nhắn tin gởi nỗi lòng thương nhớ của mình.

May mà tôi không hề yêu ông.

Tôi không đáp trả nhưng tôi không hất hủi nặng lời, tôi hiểu đó có thể là do duyên nghiệp gì đời trước đã trót mang nên khiến ông thành như thế.

 

Hồi còn trẻ tôi nghe đâu đó có câu chuyện:

 

Có một vị sư trên đường đi khất thực phải ngang qua một cái chợ quê nhóm ở bên đường; không biết do oan gia nghiệp chướng gì đó mà có một bà bán thịt mỗi lần nhìn thấy sư đi qua là ghét, hầu như ngày nào bà cũng quơ dao mà chửi sư thậm tệ.

Lúc đầu sư nhẫn nhục im lặng mà nghe nhưng đêm về nằm ngủ sư lại thấy xốn xang lòng vô hạn trước những lời lăng mạ của bà hàng thịt.

Một ngày kia không thể chịu đựng nổi nên sư nguyện với Phật: "xin cho con nghỉ tu 5 phút để con trị tội bà nầy".

Thế là sáng hôm đó khi bà hàng thịt lên tiếng chửi rủa sư như mọi ngày. Sư đặt bình bát xuống và quyết đấu cùng bà, bị phản công bất ngờ khiến bà im re không chửi nữa ... Xong việc, sư cúi xuống ôm bình bát lên lặng lẽ tu tiếp ...

Tôi vẫn thường áp dụng điều này như vị sư nọ khi gặp những chuyện gây bực mình  để chấm dứt ngay phiền não vương mang trong mình.

 

Nhân quả nghiệp chướng chi đó mà không hiểu sao.

Có người thấy là thương mà có người tự nhiên vô cớ mà ghét như vậy.

Chị tôi là một ni sư tu hành chân chính.

Khi anh trai tôi đến tuổi về chiều lại đi lấy một người vợ rất trẻ khiến cả nhà phản đối nhưng anh vẫn quyết lấy làm vợ.

Biết chuyện chị tôi (ni sư) ôn tồn giải thích:"tại nghiệp duyên của nó đến hồi phải trả nên tụi em đừng ghét bỏ". Cũng như chuyện của tôi, chị rất thương ông chồng cũ của tôi và cho rằng vì oan nghiệp đến giờ phải trả nên nó vậy. Chị hay khuyên tôi:"không nên để yêu ghét nó làm chủ mình"

Nhưng tôi là phàm phu nên khó lòng ngăn được cái tâm phân biệt này.

Như tự nhiên tôi ghét cay cái ông thầy Giác Minh Luật ở trên Youtube, cứ vô tình mở máy ra thấy ông là tôi ghét.

Gần 20 năm trước, cô bạn theo đạo Tin Lành giới thiệu tôi nên nghe ông Chơn Quang, thời đó băng đĩa ông Chơn Quang được ưa chuộng khiếp lắm nhưng tôi nghe và thấy mặt ông là ghét không ưa nổi.

Đó là những người không ăn nhập gì đến mình mà thấy ghét, rõ là tôi còn cách bến bờ giác ngộ rất xa.

 

Hình như tôi chưa biết yêu thì phải?

Hồi còn học trung học các bạn tôi đa số đều có đôi có cặp, chỉ có tôi là im re không hề yêu đương gì ráo.

Trong lớp tôi học có hai bạn yêu nhau từ hồi còn nhỏ, đó là một mối tình nồng thắm nhất mà tôi chứng kiến.

Đến năm thi đậu xong tốt nghiệp 12, họ làm đám cưới tưng bừng rồi sau đó cùng vượt biên, may mắn trót lọt ngay chuyến đầu tiên.

Họ sống bên nhau hạnh phúc và có 4 người con, nhưng không hiểu sao sau mấy năm lại ly dị.

Cả hai bạn đều rất dễ mến nên không thể đổ lỗi là tại ai?

Đành ngậm ngùi đổ lỗi là do nghiệp duyên nó vậy...

 

Nhìn ngắm cuộc đời với bao đổi thay đầy mất mát ưu phiền nên thật lòng trong tôi không còn dành cho mình một chỗ để yêu ...

 

Tôi thích lời thơ này nên xin được chép lên đây kết thúc bài viết này nhé.

 

🍀

 thơ Nguyễn Văn Gia

CÁNH NHẠN LẠC TRỜI

 

Chắc gì đâu 
giữa vô thường

Ai không một thuở 
lạc đường 
nổi trôi?

Xưa ai
cánh nhạn lạc trời

Vì đâu nên nỗi 
thuyền trôi lạc dòng?

Chuông chùa 
vẫn giọt hư không

Cỏ cây xưa vẫn thủy chung
một màu

Đất trời 
chẳng lạc gì nhau

Tang thương
cũng bởi bể dâu lòng mình

Thơ ai lạc chữ 
lạc tình

Ngàn năm 
Phật vẫn lặng thinh
trong chùa


Về ngồi dưới mái hiên xưa

Lặng nghe thánh thót 
giọt mưa cam lồ.

 

Thơ: Nguyễn Văn Gia

***

THÁI THANH 

Sài Gòn 2024

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Năm 20251:06 SA(Xem: 3387)
Ở đâu tôi không biết chứ ở làng quê tôi, điều này đến thế hệ mình ít thấy được duy trì cách gọi này. Thôi thì con cái họ, họ cứ gọi tên cũng được, không sao! Nhưng với người khác nhất là anh em họ hàng nhưng họ lớn tuổi hơn mình thì cần lưu ý cách xưng hô cho lịch sự, dễ nghe để hiệu quả giao tiếp được tốt hơn.
20 Tháng Năm 202512:46 CH(Xem: 4677)
Tin anh Trần Hoài Thư mất đã được nhà thơ Phạm Cao Hoàng thông báo cùng bạn bè đúng một tháng sau ngày chị Nguyễn Ngọc Yến, người vợ dấu yêu của anh ra đi (27-4-2024), vào sáng ngày thứ Hai 27-5-2024 cũng là ngày lễ Chiến sĩ trận vong (Memorial Day) của Hoa Kỳ. Một trùng hợp thật ngẫu nhiên. Nhà văn nhà thơ Trần Hoài Thư là một sĩ quan thuộc QLVNCH ngày xưa và khi định cư ở Mỹ, anh cũng là một chiến sĩ trên mặt trận văn hóa, đã cùng anh Phạm Văn Nhàn, một đồng đội và bạn văn thời trước, xuất bản tạp chí Thư Quán Bản Thảo và thành lập nhà xuất bản Thư Ấn Quán với chủ trương khôi phục và vực dậy di sản văn chương miền Nam. Nay thì người Chiến sĩ ấy đã trận vong. Thật buồn!
18 Tháng Năm 202511:27 CH(Xem: 5609)
Ngày 06.05.2010, cách nay 15 năm, tôi mất một người bạn thân và quý ở Hà Nội. Đó là anh Hoàng Cầm. Hoàng Cầm và Thái Bá Vân là hai người bạn HN mà tôi có tình thân và quý mến từ những năm 1990. Tình cảm này đã gây trong tôi những xúc động sâu xa khi mất đi các anh. Tôi không làm Thơ theo lối “khóc bạn” cổ điển. Những bài Thơ viết về các bạn đã mất là những cảm xúc của một tình bạn tuy không gian cách xa, nhưng rất gần gũi trong Tình, trong Thơ.
28 Tháng Tư 20258:55 SA(Xem: 6538)
Sau 30 tháng 4 năm 1975, tôi chơi thân với nhỏ Ca. Hồi ấy nhà trường ra thông báo yêu cầu mỗi học sinh phải tự viết lý lịch cá nhân để nộp cho trường./ Đó là lần đầu tiên tôi cầm bút để viết lý lịch, năm đó tôi đang học lớp mười. Tôi tưởng giúng như lưu bút, viết thật ý tưởng về mình thích những điều vẩn vơ mơ mộng thời con gái vv... Nhưng thực tế thì không như vậy, vì trong lý lịch buộc phải khai rõ về cả cha mẹ mình./Nhỏ Ca viết xong lý lịch nó ghé mắt nhìn vào lý lịch của tôi rồi la lên: -Thành phần gia đình mầy phải ghi là "Bần cố nông" như tao nè! / Tôi nhìn sang các bạn chung quanh, ai cũng cùng rập khuôn ghi thành phần gia đình là bần cố nông. /Tôi thấy từ lạ quá, tôi không hiểu mặt ngớ ra./ Nhỏ Ca giải thích: -Mầy phải điền là "bần cố nông" thì mấy ông cách mạng khỏi bắt ba má mầy hiểu chưa.
27 Tháng Tư 202511:36 CH(Xem: 6594)
'BẾN BỜ' là một hành trình đầy cảm xúc, kéo dài suốt nửa thế kỷ (1975-2025). Giai điệu bài hát mặc dù khởi phát từ bối cảnh năm 1963, nhưng khi áp dụng vào bối cảnh vượt biên của hàng trăm ngàn người Việt sau 30/4/75, cũng có ba phần: hoạn nạn, giải thoát và kết thúc. Chỉ khác phần kết thúc, vượt biên thì hân hoan xây dựng đời sống mới, còn sau đảo chánh 1/11/63 thì tình hình lộn tùng phèo… Để ý, khi tái lập giai điệu, thay vì chỉ đổi nhịp cho Điệp Khúc như Lam Phương chỉ dẫn, tôi đã đổi nhịp cho toàn bộ bài hát từ 4/4 qua 2/4 và chọn Slow Rock thay vì Ballad hoặc Cha Cha Cha…
26 Tháng Tư 202510:45 CH(Xem: 3451)
Hồi ký này tôi viết từ rất lâu, nhưng chưa từng phổ biến vì nhiều lý do. Nay, sau 50 năm nó không còn tính thời sự nữa, tôi xem lại, sửa chữa những sai sót và cho phổ biến như là một tài liệu mà tôi là chứng nhân. Tôi không phải là văn sĩ, cũng không là ký giả viết phóng sự nên văn vẻ võ biền, luộm thuộm, xin mọi người niệm tình tha thứ. Tôi cam đoan viết lại những điều mắt thấy tai nghe, mốc thời gian được ghi lại cẩn thận qua kinh nghiêm viết nhật ký hành quân khi còn làm ban ba tiểu đoàn tác chiến. Để mở đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu cái “Tôi” đáng ghét ở đây, đó là điều bất đắc dĩ, vì cái "tôi” là nhân vật chính, là một chứng nhân kể lại những gì đã xảy ra, trong hồi ký này, và để người đọc biết được cơ duyên nào tôi có mặt tại đó.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 6176)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 7357)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 8261)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.
25 Tháng Ba 20252:10 CH(Xem: 7812)
Chúng tôi định đứng nói chuyện lâu hơn, nhưng bị mấy người dưới ghe to tiếng gọi. Chúng tôi chia tay, tôi nghe thấy người bạn trong bộ áo choàng linh mục bên cạnh bình thản nói với tôi: “Nếu mày còn ở vùng này, nhớ đến thăm tao”. Tôi bỗng thấy cả một thời trung học quay trở lại, tôi rưng rưng ôm lấy hắn và buột miệng: “Cha ơi là Cha”. Lúc ghe đã xa bờ, tôi cố nhìn lại, thấy hắn trong chiếc áo choàng đen vẫn còn đứng như in hình trong bóng trời chiều cho đến khi chiếc ghe rẽ quặt sang một hướng khác.