- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BA TÔI

14 Tháng Sáu 202411:10 SA(Xem: 14796)


cha-1

Thái Thanh

BA TÔI

 

 

 

Sáng nay dạo chợ Sài Gòn thấy bánh tro người ta bày bán thật nhiều mới nhớ ra mai nay là ngày mùng 5 tháng 5 âm lịch. Lại nhớ quê xa, nhớ nhất là ba, ông Ngoại của mấy đứa nhỏ con mình.

 

Ngày xưa, muốn ăn bánh tro phải đợi đến ngày mùng 5/5 âm lịch, thì các cô các bác ở quê mới gánh xuống Qui Nhơn, ngồi trước nhà ba má tôi mà bán. Bánh tro được gói tựa như bánh Ú nhưng bé hơn. Bánh được làm từ gạo nếp ngâm qua nước tro và gói lá đem luộc chín trong nồi.

 

Ba tôi thích ăn bánh tro chấm với đường cát. Món ăn dân dã đậm đà hương vị quê hương mà người lớn thường thích. Cũng như ba, đến tuổi này tôi mới thích bánh tro như ba ngày ấy... Nhớ hồi xưa, em trai kề tôi lấy vợ, nó ít nói mà ý nhị hơn tôi, nó bảo vợ nó mua bánh tro về cho ba. Lúc cô em dâu tôi cầm xâu bánh tro dọn ra dĩa cho ba ăn bánh uống trà tôi ngẩn ra vì mình vô tình không nghĩ ra được điều này.

 

Sáu mươi năm rồi từ thuở mẹ sinh ra đời, mãi đến hôm nay tôi mới biết có "Ngày của Cha". Ba mất đã mấy mươi năm qua và khi người còn sống tôi chưa trọn thành chữ hiếu dâng ba...

 

Có ai đó bảo rằng: Nếu bạn yêu một người nào đó, bất kể bạn che giấu như thế nào ánh mắt và lời nói của bạn cũng sẽ lộ ra. Đó chính là tình yêu, bất luận là tình yêu nào trong đó có tình yêu sâu thẳm nhất của ba và con gái và con gái đối với ba. Ba con tôi là như thế.

 

Tôi ít nói, ít viết về ba nhưng tôi yêu ba nhất trên đời. Ba là bầu trời, là núi cao sông rộng, là bóng râm, là biển cả, là bình minh nắng ấm là ánh trăng che chở dịu dàng. Ba luôn lặng thầm nhưng ba gánh tất cả những nặng nhọc nhất để có thể mang lại cho gia đình cho các con sự no ấm trong đời.

 

Tôi nhớ thuở ấu thời, sau một ngày làm việc vất vả, dù trời mùa đông lạnh, bằng chiếc xe đạp ba chở hai chị em tôi đi phố sắm đồ Tết, nhớ nhất là bộ đồ " Cao bồi" ưng ý nhất hồi ấy. Chị tôi luôn là màu xanh và tôi màu đỏ, luôn là ba để cho chị được chọn màu trước. Hồi ấy bé tí nhưng tôi cảm nhận được rằng ba thương chị tôi hơn tôi. Sau này tôi hiểu ra rằng vì chị giúng má như khuôn đúc từ mặt mũi cho đến tính tình. Ba yêu má cơ mà!

 

Hồi còn bé tôi thường hay bi đau bụng, tôi đau quá khóc la om sòm, ba dắt tôi đi khám bệnh còn cõng tôi trên lưng suốt cả ngày vì tôi thích được như thế. Tôi thích được ngồi trên tấm Phản ở nhà xem ba nấu xôi rồi làm rượu nếp để dành cho má ăn sau khi sinh. Tôi thích được nghe ba hát " Tôi yêu quê tôi yêu mãi bây giờ còn yêu..." hoặc là bài " Một chiếc khăn màu trắng tinh. Một chiếc vòng sáng long lanh với nụ cười em quá xinh..." Tôi thích được nghe cải lương trong đài radio để mình được đệm tiếng "từng" khi đào kép xuống câu vọng cổ để nhìn thấy nụ cười của ba...

 

Tôi nhớ cả những ngày thơ ấu bé xíu, ba dẫn anh, chị và tôi về quê ngoại đi trên con đường làng nhỏ hai bên là đồng lúa xanh xanh đến tận chân trời. Ngoại tôi mất sớm chỉ còn bà cố ngoại, bà khuấy bột mì nhứt cho anh em tôi chấm nước mắm tỏi ớt ăn hít hà. 

 

Sau này má sinh thêm cho tôi bốn đứa em trai nữa. Ngày đầu xuân ba chở cả nhà đi chùa Nguyên thiều chơi... Mấy mươi năm sau tôi ra chợ trời buôn bán, có những người chạy xe hơi vô ý đậu xe trước hàng làm che mất cả hàng buôn bán của tôi. Tôi lại nhớ ba, khi lái xe hơi, ba luôn ý tứ khi đậu xe, ba tránh không đậu trước hàng người ta. Ba bảo " Ba đậu xa một chút mình chịu khó đi bộ để cho người ta bán được hàng".

 

Khi tôi bắt đầu đi học, ba là người đầu tiên dạy tôi cầm bút, ba cầm tay tôi cho tôi xổ chữ i tờ. Sau này tôi được nhiều người khen là mình viết chữ đẹp, tôi biết điều đó chính là nhờ ở ba đã giúp cho tôi.

 

Tôi chỉ có hai chị em gái nhưng có đến năm anh em trai. Các anh em trai của tôi đều là những người cha rất tuyệt vời yêu vợ và thương con hết mực giúng như ba. 

Tôi có chồng và sinh con sớm nên các con của tôi được ông bà ngoại yêu thương... Con gái tôi còn nhớ mãi hình ảnh lúc ông ngoại dẫn cả một bầy cháu theo xe đi Sài gòn. Nhớ lúc ông ngoại đứng phía sau âu yếm nhìn con cháu gái quỳ lạy ông thần Tài xin cho mẹ nó buôn bán được đắt hàng. Nhớ đôi tay run run của ông ngoại khi bẻ bánh bò mà chia đều cho các cháu nội ngoại... (thời bao cấp muốn ăn bánh bò cũng ít có).

 

Ba lại luôn là người hàn gắn và dạy tôi tha thứ cho chồng mỗi khi anh lầm lỡ làm cho con gái ba khổ. Đến khi ba mất, chúng tôi chẳng giữ được nhau, tôi là người quyết định phải chia tay... Nhưng học được cái tính vị tha của ba nên sau này tôi đã tha thứ tất cả những lỗi lầm của chồng mình, nhờ đó tôi giúp anh về sau thể hiện được lòng yêu con của mình.

Nhờ có ba, trong mắt tôi những người đã làm cha đều là những người cha dễ thương và đàn ông cũng vậy họ đều rất dễ thương.

 

Tôi lớn lên, con đường đi luôn có ba nhắc nhở và dìu dắt, tôi tựa vào gia đình, tựa vào ba được che chở trong sự thương yêu nhân hậu của ba mình. Nhưng cuộc đời tôi đi không suôn sẻ nên để buồn trên mắt của ba, tôi chưa mang lại hạnh phúc cho người thì ba đã xa tôi, lúc mà tôi còn mải mê với cuộc sống riêng tư cho cái gia đình nhỏ của mình. Tôi mất ba, các con tôi mất đi ông ngoại từ dạo ấy đến nghẹn lòng. Lúc ấy tôi chỉ tròn 31 tuổi bên đời.

 

Ngày tiễn ba về nơi cuối trời . Cô Bốn tôi đến ôm quan tài của ba mà khóc "Sao không để chị đi trước mà em lại đi trước Chín ơi!". Hai Bác trai cũng ứa nước mắt, cả một dòng họ con cháu bà con ai cũng tiếc thương. Bà hàng xóm hung dữ nhất xóm, có ai ngờ tất tả chạy qua thả đôi dép xuống bậc thềm, quỳ gối ôm lấy quan tài ba lần cuối. Cả đến ông hàng xóm sát bên nhà đã từng ganh ghét đố kỵ với ba cũng quỳ xuống thắp cây hương mà nói lời xin lỗi.

 

Bà con xa, bà con gần cả những người từng giúp việc cho nhà tôi trước 1975 ở xa ở gần nghe tin ba mất đều quay về mà ngậm ngùi thương tiếc tiễn đưa. Nhưng có lẽ người đau đớn nhất là má, má lặng lẽ không khóc nhưng mãi đến khi ba mất sau 49 ngày. Sư thầy bảo rằng ba đã được siêu sanh, má lẩn thẩn "Không biết ba mầy đầu thai ở đâu mình tới xin ổng dìa nuôi". Tội cho má, má vẫn chưa chịu tin rằng má đã mất ba. Tình yêu má dành cho ba luôn trọn vẹn.

 

Tôi đi dần đến cuối đường đời, luôn được có sự chở che vô hình như một sự nhiệm mầu. Tôi luôn được nghe mọi người nhắc nhở đến ba với một lòng thương tiếc nhớ ơn người. Lòng từ của Ba đã để lại điều lành cho mấy anh em tôi.

Không cần có " Ngày của ba" mỗi ngày trong sâu thẳm tim tôi, tôi vẫn nhớ và thương ba, một tình thương lớn nhất trong đời. Giá như cho tôi một điều ước, tôi ước gì ba má được sống khỏe mạnh, an lành hạnh phúc bên con cháu.

 

Tôi cho rằng, nếu sự sống của ông bà, ba má kéo dài thêm được cho đến đủ tròn trăm thì tuyệt vời biết bao. Con cháu đủ lớn, đủ điều kiện, đủ hiểu và thương mà phụng dưỡng vẹn tròn...

 cha-con


Hôm nay chạnh lòng nhớ ba , tôi chia sẻ một mạch cho cảm xúc này, chỉ ghi được những điều bình thường trong cuộc sống, ba tuyệt vời hơn rất nhiều mà bao nhiêu văn từ của tôi không đủ nói lên hết được người ba thương kính của mình... 

 

Tôi nghĩ rằng trong chúng ta những người cha người mẹ đã dành hết phần đời mình cho cháu cho con. 

Đừng nghĩ rằng: Khi mình già không có ích gì nữa mà buồn bã muốn ra đi. Những người già như chúng ta, cả đời đã trải qua tất cả những cay đắng ngọt bùi được có kinh nghiệm tích lũy và bằng yêu thương ta dành trao cho người thương của mình chính là con và cháu. Ta sẽ là cây cao bóng cả che mát mang bình yên giúp cho đời sống được tốt đẹp hơn. 

Hãy để cho con cháu được hạnh phúc khi được chăm sóc ông bà, ba mẹ cho đến lúc tiễn đưa mà vẫn an lòng. Ta xứng đáng để được như thế và đó chính là một cái kết có hậu cho cuộc đời này.

 

Tôi chúc cho tất cả nhà nhà, tất cả mọi người được duyên lành như thế lúc ra đi...

 

TháiThanh

  

*Ảnh Minh họa: Hoe-ryong Kim & Hồ Huy

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Năm 202511:27 CH(Xem: 104)
Ngày 06.05.2010, cách nay 15 năm, tôi mất một người bạn thân và quý ở Hà Nội. Đó là anh Hoàng Cầm. Hoàng Cầm và Thái Bá Vân là hai người bạn HN mà tôi có tình thân và quý mến từ những năm 1990. Tình cảm này đã gây trong tôi những xúc động sâu xa khi mất đi các anh. Tôi không làm Thơ theo lối “khóc bạn” cổ điển. Những bài Thơ viết về các bạn đã mất là những cảm xúc của một tình bạn tuy không gian cách xa, nhưng rất gần gũi trong Tình, trong Thơ.
28 Tháng Tư 20258:55 SA(Xem: 2982)
Sau 30 tháng 4 năm 1975, tôi chơi thân với nhỏ Ca. Hồi ấy nhà trường ra thông báo yêu cầu mỗi học sinh phải tự viết lý lịch cá nhân để nộp cho trường./ Đó là lần đầu tiên tôi cầm bút để viết lý lịch, năm đó tôi đang học lớp mười. Tôi tưởng giúng như lưu bút, viết thật ý tưởng về mình thích những điều vẩn vơ mơ mộng thời con gái vv... Nhưng thực tế thì không như vậy, vì trong lý lịch buộc phải khai rõ về cả cha mẹ mình./Nhỏ Ca viết xong lý lịch nó ghé mắt nhìn vào lý lịch của tôi rồi la lên: -Thành phần gia đình mầy phải ghi là "Bần cố nông" như tao nè! / Tôi nhìn sang các bạn chung quanh, ai cũng cùng rập khuôn ghi thành phần gia đình là bần cố nông. /Tôi thấy từ lạ quá, tôi không hiểu mặt ngớ ra./ Nhỏ Ca giải thích: -Mầy phải điền là "bần cố nông" thì mấy ông cách mạng khỏi bắt ba má mầy hiểu chưa.
27 Tháng Tư 202511:36 CH(Xem: 2815)
'BẾN BỜ' là một hành trình đầy cảm xúc, kéo dài suốt nửa thế kỷ (1975-2025). Giai điệu bài hát mặc dù khởi phát từ bối cảnh năm 1963, nhưng khi áp dụng vào bối cảnh vượt biên của hàng trăm ngàn người Việt sau 30/4/75, cũng có ba phần: hoạn nạn, giải thoát và kết thúc. Chỉ khác phần kết thúc, vượt biên thì hân hoan xây dựng đời sống mới, còn sau đảo chánh 1/11/63 thì tình hình lộn tùng phèo… Để ý, khi tái lập giai điệu, thay vì chỉ đổi nhịp cho Điệp Khúc như Lam Phương chỉ dẫn, tôi đã đổi nhịp cho toàn bộ bài hát từ 4/4 qua 2/4 và chọn Slow Rock thay vì Ballad hoặc Cha Cha Cha…
26 Tháng Tư 202510:45 CH(Xem: 1699)
Hồi ký này tôi viết từ rất lâu, nhưng chưa từng phổ biến vì nhiều lý do. Nay, sau 50 năm nó không còn tính thời sự nữa, tôi xem lại, sửa chữa những sai sót và cho phổ biến như là một tài liệu mà tôi là chứng nhân. Tôi không phải là văn sĩ, cũng không là ký giả viết phóng sự nên văn vẻ võ biền, luộm thuộm, xin mọi người niệm tình tha thứ. Tôi cam đoan viết lại những điều mắt thấy tai nghe, mốc thời gian được ghi lại cẩn thận qua kinh nghiêm viết nhật ký hành quân khi còn làm ban ba tiểu đoàn tác chiến. Để mở đầu, trước tiên tôi xin giới thiệu cái “Tôi” đáng ghét ở đây, đó là điều bất đắc dĩ, vì cái "tôi” là nhân vật chính, là một chứng nhân kể lại những gì đã xảy ra, trong hồi ký này, và để người đọc biết được cơ duyên nào tôi có mặt tại đó.
24 Tháng Tư 20252:14 SA(Xem: 2858)
Khi nào thì chúng ta- những người bạn, người thân,.. tâm sự cùng nhau, chia ngọt sẻ bùi? Người ta thường nói: Chia vui để được vui hơn, chia buồn để nỗi buồn vơi đi. Điều đó đúng với người thật sự là bạn, người thân, tri kỷ. Nhưng khi trải lòng, trút cạn nỗi niềm cần đúng người đúng việc và đối tượng chia sẻ là với những người tin cậy, đối xử với nhau thật sự chân thành. Có người nghe với thái độ thờ ơ, hờ hững hoặc lãng tránh: “Câu chuyện của mày không liên quan đến tao nhá!”
16 Tháng Tư 20253:38 CH(Xem: 4076)
Tuổi đã về chiều. Cải tuổi dần hiểu đời sâu đậm hơn trong tháng ngày còn lại bên đời, để biết mình không còn trẻ nữa và thời gian ngắn dần lại. / Năm ngày trước. Buổi sáng thức dậy tôi bỗng bị choáng váng cả đầu. Có lẽ là do huyết áp tăng sao?/ Tôi cố nhớ, mình đã không ăn thức ăn nhiều đạm và nước chấm mặn quá thì không thể do huyết áp. / Nhưng tôi cũng uống một viên huyết áp, cộng một viên trợ tim, rồi cho rằng mình ổn nên đi ra đường cùng con cháu. Khi về nhà tôi nấu cơm cho các cháu, tôi giặt và phơi đồ rồi lau nhà và bưng chậu, đem hoa đi phơi, đi tưới. Tôi nghĩ chắc sẽ không sao đâu! / Cho đến khi tôi thắp hương lạy Phật thì đầu óc bỗng quay cuồng và tôi té xuống dưới đất bất lực không ngẩng lên được, phải điện thoại cho con gái về. Và nó đưa tôi đi bịnh viện.
15 Tháng Tư 202511:27 CH(Xem: 3028)
Tôi đã trở lại Mỹ vừa tròn một tháng, sau chuyến về thăm quê hương dài ngày. Cưỡi mây lướt gió, tổng cộng hơn 20 tiếng đồng hồ, suốt chặng đường dài nửa vòng trái đất, chỉ một lần chuyển máy bay ở Đài-Bắc, Đài-Loan. Với tuổi đời khá cao, giờ giấc khác biệt, nên tôi cần một thời gian điều chỉnh để sống lại đời bình thường. Quê hương tuy xa rồi nhưng vẫn còn đó. Những ghi nhận, những suy tư, cảm xúc; những tao ngộ khó quên; những ước mong đã thành hiện thực; vẫn còn đây, còn trong trí tưởng, chưa phai mờ. Lòng tôi chất đầy luyến lưu thương nhớ khi rời xa và hòa quyện với những niềm vui khó tả. Đôi lúc tôi tự trách: đã một tháng trôi qua mà đầu óc còn mơ mơ màng màng, mgười bồng bềnh như đi trên mây, ngẩn ngơ ngơ ngẩn; đáng tiếc nhất là chưa ghi lại một dòng chữ nào, chưa đem tâm tình trải dài trên trang giấy.
25 Tháng Ba 20252:10 CH(Xem: 3970)
Chúng tôi định đứng nói chuyện lâu hơn, nhưng bị mấy người dưới ghe to tiếng gọi. Chúng tôi chia tay, tôi nghe thấy người bạn trong bộ áo choàng linh mục bên cạnh bình thản nói với tôi: “Nếu mày còn ở vùng này, nhớ đến thăm tao”. Tôi bỗng thấy cả một thời trung học quay trở lại, tôi rưng rưng ôm lấy hắn và buột miệng: “Cha ơi là Cha”. Lúc ghe đã xa bờ, tôi cố nhìn lại, thấy hắn trong chiếc áo choàng đen vẫn còn đứng như in hình trong bóng trời chiều cho đến khi chiếc ghe rẽ quặt sang một hướng khác.
14 Tháng Ba 20258:55 CH(Xem: 3986)
Sáng sớm hôm nay, khi mở hộp thư, nhận được tin, tôi liền điện thoại cho anh Phạm Văn Nhàn, người bạn thân với anh chị Thương – Quy. Hỏi, “Anh Nhàn ơi, anh hay tin gì chưa? Anh Lê Ký Thương đã ra đi lúc 9 giờ 50 phút sáng hôm nay 14/2/2025. Cả hai anh em đều buồn. Im lặng một lúc, anh kể mới gọi thăm anh LKT cách nay mấy tuần. Chị Quy nói chuyện rồi đưa phone qua cho anh Thương, nhưng khi đó miệng anh Thương đã cứng, không nói được gì...
25 Tháng Hai 20253:15 SA(Xem: 4845)
Hai chục năm qua, những lúc không làm phim, Tuấn cận tôi thường “ngứa tay” viết nhật ký, tản văn, tạp bút, tùy bút – mà động lực chính yếu là cần trò chuyện với đứa con gái đầu lòng từ lúc sinh ra đến khi bước vào đời sinh viên, để nó sẽ có điều kiện hiểu thêm về thời nó đã sinh ra, lớn lên, và trưởng thành như một Công dân xứ Đông Lào đầy ngổn ngang; đồng thời cảm thông với ông bố vào tuổi làm lễ “Khao” cổ truyền mà suốt ngày lầm lụi viết thuê, làm các loại phim thượng vàng hạ cám để nuôi sống một gia đình nhỏ và mong nói được điều gì đó với Cuộc đời – điều mong mỏi nhỏ nhoi vô hại nhưng khiến nó từng hờn dỗi phát khóc: “Bố thôi kiểu “phản biện” ấy đi, tránh “mồm chó vó ngựa” cho con nhờ, con được yên thân học hết đại học và kiếm được cái nghề…” Tôi buộc phải nghe lời, chỉ vì thương nó, nếu lỡ bị liên lụy bởi dính phải cái tội “yêu thư yêu ngôn” do ông bố dở hơi từ thời ngây dại trót ảnh hưởng cái ý tưởng cao siêu “Dùng cán bút làm đòn xoay chế độ”, thì tôi thực có tội và đáng ân hận