- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MÁ TÔI

06 Tháng Bảy 20225:37 CH(Xem: 7725)
ME -photo Internet
Mẹ- photo Internet

Thái Thanh

MÁ TÔI

 

Người ta nói con trai thương má, còn con gái thì thương ba nhưng tôi là con gái tôi lại thương má tôi lắm, thương tự khi tôi còn nhỏ.

 

Má tôi là một người phụ nữ đẹp và thật nhiều cá tính rất sống động.

Nghe Má kể ngày xưa bà Ngoại thuộc loại tân tiến nên Ngoại cho Dì Hai, cho Cậu và cho Má được đi học chứ không câu nệ là con gái con trai gì cả. Hồi đó Má tôi học giỏi lắm nhưng Dì mất sớm rồi Ngoại cũng đột ngột mất, Má ở với bà Cố nên không có điều kiện đi học nữa cho đến lúc lấy chồng.

 

Hồi xưa nhà tôi chỉ thờ cúng ông bà không thờ Phât. Ba tôi còn có quan niệm là đạo nào cũng tốt, đứa nào muốn theo đạo Công giáo thì ba cho theo dù là bà Nội tôi tu theo đạo Phật. Vậy nên hồi nhỏ mấy anh em tôi cũng từng học trong các trường có các bà sơ và ông cha nhà thờ giảng dạy.

 

Má tôi rất mê đọc sách. Năm tôi học lớp 6,  một lần đến chơi nhà bạn  thấy nhà nó có kinh sách Phật tôi mượn về nhà cho má đọc.

Má có duyên với Phật nên khi đọc sách Phật Má thích quá, liền lên chùa quy y cửa Phật. Từ đó Má tập ăn chay, đi chùa tụng kinh, Ba tôi hiền khô hà, mà lại thương má nên cũng chìu ý Má.

 

Má có tính nóng như Trương Phi lại dễ sân si  Hồi đó nhà tôi có xe ba lua, cả xóm trước nhà thì bán tạp hóa nên Ba hay mua hàng về bỏ sỉ lại cho họ. Mấy bà chuyên ép giá làm Má tức lắm, lại thêm cái cha Lý hàng xóm sát vách chuyên ganh sực với Ba nên cứ uống rượu giả say rồi đâm thọc. Những lần ấy, Má đang ăn cũng phải buông đũa chạy ra để cãi cọ với họ... Luôn là Ba khuyên bảo Má:

"Thôi thôi bà ơi, bà ăn chay tụng kinh cũng chỉ để cầu chữ An thôi mà,mình nhịn cho xong!". Bản chất Má cũng hiền nên cũng chẳng làm được gì người ta, đành bỏ qua.

 

Thời trẻ Má học giỏi nên anh em tụi tôi thời tiểu học bắt buộc đứa nào cũng thuộc cửu chương làu làu như Má.Tôi nhớ năm tôi học lớp 2, lúc lên nhà Bác Tám chơi. Bác dạy tôi làm toán chia 2, tôi làm được nên khoái quá về khoe với Má.

- Má ơi con làm được toán chia hai con( toán chia 2 mà tôi nói ngược là chia hai con).

Má nghe vậy cười khoái chí, cho liền tôi năm bài trên bảng đứng làm liền. Tất nhiên tôi ngơ ngác không thể làm được thế là Má la hét om sòm mà cái đầu ngu của tôi nó không hết ngu được nên tôi bị ăn đòn. May có Ba đi làm về kịp can ra: "Nó mới học có lớp 2 mà!". Lúc đó Má mời "À" lên một tiếng...

 

Thời chiến tranh loạn lạc Ba Má tôi từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp. Tôi vẫn không quên được hình ảnh của Má ngày xưa đó với chiếc áo bà ba nâu đi gánh nước mắm bán. Má tiết kiệm cả một đời cho chồng con chẳng thấy Má mua sắm gì cho Má, tôi cũng bị lây cái tính hà tiện của Má nên mỗi lần dép đứt, tôi không ném ở ngoài đường mà luôn mang về cho má cột lại mà mang, áo lỡ rách thì má mạng lại rồi giặt sạch sẽ cho mặc. Má đan cho từng đứa áo len mặc ấm mùa đông... Rồi chúng tôi được lớn lên  được ở nhà cao cửa rộng vật chất đủ đầy bằng công khó của cả Ba Má.

 

Sau năm 1975, thời kỳ khốn khó, gia đình bị bó buộc khó khăn, còn cả một bầy con dại. Má muối mắm mang ra chợ xổm khu hai ngồi bán để có tiền đi chợ, rồi bán nón ở chợ trời... Tôi đi dạy học ở miền quê xa, mỗi lần về thăm, biết nhà khó nên tôi không lấy thêm gì ở nhà mang theo. Má luôn gói ghém nhét vào túi xách của tôi nào bánh trái, thịt chà bông và tiền. Khi đến nơi mở xách ra tôi mới biết được mà thấy lòng rưng rưng thương má quá.

 

Ba mất. Má càng đi chùa tụng kinh nhiều hơn để cầu nguyện cho Ba, cho các con. Và mỗi lần Má tụng kinh, lỡ mà con cháu chơi giỡn la hét làm ồn là Má dừng chuông mỏ lại chửi: " Tiên tổ tụi bay. Tiên sư cha tụi bay!".

Hồi đó trên sân thượng trước nhà tôi Má có thờ một am nhỏ ( không biết thờ ai). Má hay mua chuối cúng tất cả bàn thờ cả nhà. Thằng em kề của tôi nó hảo chuối, nó ra ngay cái am đó bợ nguyên nhánh vào ăn hết. Má bận buôn bán đến tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ má nghiêm chỉnh mặc áo tràng lên thắp hương quỳ lạy. Hôm đó vừa ngẩng đầu lên, má phát hiện nhánh chuối biến mất. Má quên mất đang cầm nhang đứng trước bàn thờ thế là: " tiên tổ sư cha tụi bay, ăn uống gì mà dô độ dô lượng, cái nhánh chuối tao mới mua dìa chưa cúng mà đã bợ ăn!". Anh em tụi tôi biết ai là thủ phạm nhưng im rét hết không dám lên tiếng. Không có ba can nên Má chửi lâu hơn... Sau này căn nhà lớn đầy kỷ niệm của Ba Má gầy dựng buộc lòng Má bán đi để cho tiền chúng tôi  mua nhà riêng, con trai con gái đều bằng nhau. Má ở với mẹ con tôi nhà không còn gần chợ gần chùa nữa. Tối Má đi chùa con bé tôi thường đạp xe xuống đón Ngoại về. Hôm ấy xe bị xẹp lốp, lại không biết làm sao liên lạc được. Má chờ lâu quá,nóng máy đi bộ, về đến nhà là chửi:" Tiên tổ sư cha tụi bay..." mà quên mất là Má vừa thọ bát quan trai ở chùa về. Tụi tôi lên án, cho là má sân si tu rồi còn chửi giờ nghĩ lại thấy thương má quá, giá mà như hồi đó mình tránh bớt những điều làm cho má phiền lòng thì hay biết mấy.

 

Không có Ba, Má đơn độc một mình bảo bọc con theo cách của Má. Tôi có chồng, lại chẳng may gặp điều ngang trái, Má cùng con đi khắp các phiên tòa để kêu oan rồi Má niệm Phật Quan Âm cầu nguyện tựa nương Ngài cứu giúp cho con cái, Má ở nhà trông cháu nấu cơm làm mọi việc trong nhà để giúp cho con gái.

Rồi đến lúc thằng em trai bị tai nạn. Má lại cùng con đi khắp các bệnh viện để chăm sóc con khi nó nằm điều trị.

Chị kề tôi sinh con. Má ở quê nghe tin liền khăn gói vào Sài gòn vào bệnh viện và về nhà chăm sóc cho mẹ con chị cho đến lúc khỏe mạnh. Hồi đó anh chị đi làm, cái thằng cu Bé ăn ngủ với Quại. Nó ngân nga: "Trời mưa bong bóng bập bồng. Mẹ đi lấy chồng Bé ở với ai? -Với quại. -Quại mở ti vi Bé coi phim Cô gái đồ long!!..."

Chị dâu tôi sinh con, cũng Má chăm sóc nuôi đẻ trắng tròn.

Một bầy con 7 đứa, mà chỉ có duy nhất một người mẹ. Chỉ một mẹ nhưng chu toàn lo lắng cho từng đứa một.

Ngày xưa ấy chúng tôi thờ ơ xem những điều ấy như lẽ thường tình chỉ đến khi tóc ngả màu chiều nhìn lại, thấy Má mình ngày xưa ấy sao mà thương quá.

 

Thời gian trôi đi, trôi xa dần, xa dần tuổi xuân thì của Má. Những ngày tháng không còn Ba,  Má đơn độc đi về phía cuối đường đời. Cái tiếng chửi " tiên tổ sư cha!" đã lâu rồi không còn nghe nữa. Má không còn nóng nảy chửi bới nữa, Má hiền hòa nhẫn nhịn bên đàn con cháu. Mà gầy hẵn đi vì phải sống cùng bệnh tật. Tiền bạc Má cho các con hết, giờ thì các anh chị em gởi tiền về cho Má thuốc thang. Tôi chỉ góp chút phần chăm sóc, tắm gội, cơm nước cho Má cho đến ngày Má nhập viện rồi ra đi.

 

Má mất lâu rồi và Tôi bây giờ cũng đang đi về phía hoàng hôn cuộc đời. Hình ảnh của Má là tôi bây giờ. Nhưng tôi biết soi vào tấm gương soi của Má để chọn lựa cho mình cái tốt để đi nên tôi sống nhẹ nhàng hơn.

Cái gì đã qua đi dẫu có nuối tiếc, hối lỗi cũng không thể... Hôm nay vô tình nghe bài hát này, tôi viết một mạch những dòng này tự trái tim tôi.

 

"Cho con

Gánh mẹ một lần

Cả đời mẹ đã

Tảo tần gánh con

Cho con gánh mẹ đầu non

Cả lòng mẹ đã

gánh con biển trời

..........

.Mẹ ơi sóng biển dạt dào

Con sao gánh hết

Công lao một đời

Bông hồng cài áo đúng nơi

Đâu bằng bông hiếu

Giữa trời bao la

Cho con gánh lại mẹ già

Để sau người gánh

Chính là con con..." (*)

 

Thái Thanh

(* )trích bài hát “Gánh Mẹ

 thơ: Trương Minh Nhật,  nhạc: Quách Been

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Mười 202110:18 CH(Xem: 10426)
Cuối cùng rồi tôi cũng đã già. Cái già cũng thật thú vị. Hồi nhỏ người lớn bảo rằng tôi có tướng đi lầm lũi, đó là tướng khổ và cái tướng đó theo cả đường đời tôi đi. Tôi đi suốt từ thời thơ bé cho mãi đến tuổi 50 có lẽ thấm mệt nên tôi dần chậm bước. Tôi cho rằng đó là lúc tôi không còn trẻ nữa mà đến lúc tuổi đã thu rồi.
12 Tháng Chín 20219:32 CH(Xem: 9934)
Buổi sáng thức dậy thật sớm, tôi có những phút bình yên ngồi bên song cửa sổ lặng nhìn thành phố còn trong màn đêm yên tĩnh. Từ ngày thành phố có lệnh cách ly, khoảng trời của tôi được thu nhỏ chỉ trong khung cửa sổ này. Nhìn từ nơi xa xa tít ngoài xa là con đường cao tốc, cửa ngõ cho người đi người về lại Sài gòn, ngày trước xe lúc nào cũng nối đuôi còn bây giờ thưa thớt một vài xe trên đường. Những ngày dịch bệnh nơi ấy bớt hẵn bóng người, không còn những chuyến xe đi sớm về muộn trên đường xuôi ngược.
09 Tháng Chín 20219:44 CH(Xem: 10277)
Những ngày giãn cách này, tôi khám phá ra mình có một khả năng mới; đọc được tiếng ho! Giữa tháng 8, bẳng đi một tuần, đột nhiên tất cả âm thanh quanh tôi cùng một lúc biến mất! Không có tiếng hát karaoke, không có tiếng bước chân ngoài cửa, không có tiếng người cãi nhau lao xao dưới sân, không có cả tiếng con nít khóc cười rượt đuổi nhau ngoài hành lang… tôi như rơi vào khoảng không im lặng lạ lùng. Đó là lúc tiếng ho bắt đầu trỗi lên. Đầu tiên là tiếng ho của bác hàng xóm sát vách bên trái, âm thanh đùng đục quặn sâu từ trong phổi, rồi bục ra khỏi cuống họng từng chùm tắt nghẽn. Tiếng ho luồn từ cuối dãy hành lang, theo chiều gió lan dài, mới đầu chỉ là khúc khắc, càng về cuối càng dồn dập, khản đặc.
25 Tháng Tám 20219:16 CH(Xem: 10596)
Một năm trôi qua, nỗi sợ hãi càng thấm đẫm hơn. Sợ bệnh dịch hoàng hoành, con virus –cúm Vũ Hán thực quái ác, nó gây nỗi sợ hãi cho cả thế giới. Loài người như điêu đứng vì nó, nó gây bao tang tóc, đau thương không có bút mực nào tả xiết. Thần quyền, sợ chết. Cường quyền, sợ phạt tiền, sợ tù đày, rờ đâu cũng sợ.
17 Tháng Tám 202110:42 CH(Xem: 10425)
Tôi nhỏ xíu, tôi bé xíu. / Cũng chẳng có nghĩa những bóng lớn của Hội Họa Sĩ Trẻ đó đã che hết dáng tôi, cô học trò xinh xinh, chen chân, nhón gót xem tranh trong những chiều trốn lễ, bỏ nhà thờ… / Tôi mượt mà, tóc bay và mắt ướt, tôi thơ mộng như những thiếu nữ trong tranh. Tôi nhìn thấp thoáng chút yêu kiều, thời của những Chagall, Pissarro, Cezanne, Matisse… Và ngay cả rất xa xưa, Rembrandt.
28 Tháng Bảy 20219:48 CH(Xem: 10717)
Một buổi chiều ảm đạm, đầy sương. Hai chúng tôi ngồi nhìn biển, một màu xanh tít tắp gợi lên một nỗi niềm thăm thẳm, xa xăm. Vài chiếc lá me phai rơi đậu trên mái tóc em. Gương mặt em chiều nay buồn ảm đạm như chiều nay, đầy mây và gió lạnh. Em thẩn thờ nhìn vào góc vắng và buồn . Buồn trong đôi mắt và buồn trong cái nhìn của em. Em bảo em lạnh, anh đưa em về.
22 Tháng Bảy 20216:09 CH(Xem: 10214)
Sài gòn cách ly. Tôi chẳng được ra khỏi nhà hơn hai tháng nay từ khi cháu ngoại nghỉ học chứ không phải tới cái " Giờ thứ 25" Sài gòn đã điểm như lúc này. Nếu tôi được rong ruổi ngoài đường mà tận mắt chứng kiến Sài gòn xôn xao, lo toan, thắt thỏm mỗi ngày cho đến lúc hốt hoảng mà chạy trốn dịch như thế nào tôi sẽ viết sống động hơn, nhưng tôi chỉ ở nhà và chỉ biết tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng khi thấy các con tôi.
13 Tháng Bảy 20214:16 CH(Xem: 11233)
Saigon không chỉ của những người hàng giờ lên Facebook khoe đẹp, khoe thân, khoe của, khoe tình ái, khoe giàu… Saigon là của những người không có Facebook để khoe, chạy ăn từng bữa, sấp mặt kiếm cơm. Saigon là của công nhân nhập cư chen nhau trong dãy nhà trọ 10m vuông, là của người đẩy xe đi bán rau cải 2000 đồng 1 bó, bán kẹo kéo nhân đậu phộng, tàu hủ nước đường gừng, bán dừa xiêm 15,000 đồng 2 trái, bán bánh su kem, bán thạch dừa nhà làm…
02 Tháng Bảy 20216:21 CH(Xem: 10974)
Tuổi trẻ chúng tôi sinh ra và lớn lên giữa lúc cuộc chiến diễn ra vô cùng khốc liệt. Ngay từ tuổi thiếu niên – tuổi học sinh trung học, lẫn lộn giữa tiếng đạn bom, chúng tôi đã nghe những bài hát, hoà cùng cuộc chiến có, chống lại cuộc chiến có. Trong những bài hát phản đối chiến cuộc, có những bài hát của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
10 Tháng Sáu 20216:03 CH(Xem: 10524)
Tôi nhớ xa xôi có người đã từng ví von bên tai tôi " Dù cho sông cạn đá mòn tình cảm này không hề thay đổi". Ngày ấy, tôi cứ nghĩ sông khó mà cạn lắm chứ, nhưng không, dòng sông nơi tôi ở cứ cạn rồi đầy liên tục trong ngày. Lòng người cũng vậy không có gì là mãi mãi với thời gian. Cái mà dễ thay đổi nhất trên đời này nghiệm ra rằng đó chính là tình cảm; những lời yêu xưa chỉ là ví von trong lúc cảm xúc còn đong đầy nên chả trách gì nhau khi người dễ quên nhau...