- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐỢI NẮNG

12 Tháng Chín 20219:32 CH(Xem: 10118)
SAI GON LOCKDOWN
Saigon - photo Hoàng Cương

 

 

 

Thái Thanh

ĐỢI NẮNG

 

Buổi sáng thức dậy thật sớm, tôi có những phút bình yên ngồi bên song cửa sổ lặng nhìn thành phố còn trong màn đêm yên tĩnh. Từ ngày thành phố có lệnh cách ly, khoảng trời của tôi được thu nhỏ chỉ trong khung cửa sổ này. Nhìn từ nơi xa xa tít ngoài xa là con đường cao tốc, cửa ngõ cho người đi người về lại Sài gòn, ngày trước xe lúc nào cũng nối đuôi còn bây giờ thưa thớt một vài xe trên đường. Những ngày dịch bệnh nơi ấy bớt hẵn bóng người, không còn những chuyến xe đi sớm về muộn trên đường xuôi ngược.

 

Tôi bắt đầu yêu tiếng xe chạy tự năm 1972 hồi ấy tôi chỉ mới 12 tuổi, lúc cả nhà tôi đi tản cư ở Cam ranh. Tiếng xe làm tôi nao lòng bởi trong trí óc trẻ thơ của tôi hồi ấy là sự lo lắng, phập phồng chờ đợi. Dù là lúc ấy tôi chỉ là con bé học lớp 6 nhưng cũng đủ cảm nhận được cái nguy hiểm của thời chiến tranh, mọi bất trắc dễ xảy ra nên đã khiến tôi sợ, bởi tôi thường đợi tiếng xe quen thuộc của ba tôi rong ruỗi trên đường trở về... Mong ba được bình an.

Rồi đến năm 1975 thời loạn lạc chiến tranh và di tản, âm vang của những tiếng xe chạy hoài trong trí nhớ cho đến bây giờ dẫu khuất lấp theo thời gian vẫn không mất hút.

 

Những ngày này tôi có lại trong lòng mình cái cảm giác thấp thỏm chờ đợi. Mong cho dịch bệnh tiêu trừ dù đôi lúc thấy nỗi mong mình sao có vẽ vô vọng quá. Tâm trạng này sao giống ngày ấy năm xưa trong thời chiến khi mạng sống con người đang quá đỗi mong manh... Người chết vì covid mỗi ngày một tăng. Chung cư tôi đang sống, tôi ấn tượng trước cái chết của một chàng trai trẻ khỏe mạnh, vui vẻ, tự tin người Hàn quốc, chết vì Covid, để lại cô vợ trẻ người Việt ôm đứa con gái 5 tuổi, cả hai đều mặc đồ trùm kín ở khu cách ly, còn một đứa con nhỏ của họ đang được cấp cứu... Rồi đến cái chết của ông bảo vệ chung cư, mới ngày nào còn khỏe mạnh, vui vẻ ân cần giờ đã ra đi. Đi mau quá chắc họ không nghĩ được rằng mình sẽ chết trong một ngày gần đến vậy.

 

Sáng nay mở facebook lại thấy hình ảnh một cậu thanh niên ( giấy tờ mang trong mình quê ở Tân Vinh) bị ngất xỉu bên đường ngay chỗ chờ xe buýt, đối diện công ty Pouyen. Đường phố vắng người, nên không ai phát hiện ra em, đến lúc tìm thấy em thì hơi thở em quá yếu rồi, gọi tên em không còn phản ứng gì và người ta sợ covid nên không dám lại gần, họ đành gọi xe cấp cứu... Chờ đến lúc xe cứu thuớng đến chắc không còn kịp nữa. Tưởng tượng ở một nơi nào đó mẹ cha nóng lòng mong đợi em về. Tôi thấy quặn lòng... Nhưng may quá, đến tối tôi lại được tin vui vì em đã được đưa đến bệnh viện kịp thời, thử covid thì em âm tính, em đã được cứu sống và hiện đang chờ liên lạc với gia đình. Cảm ơn lắm những người đã cứu giúp cho em.

 

Tôi lại thấy hình ảnh hai mẹ con bị f0, mẹ 55 tuổi và con trai 34 đang lội bộ tìm khu cách ly vì ở nhà vừa đói vừa bệnh. Con đường xa hun hút mà họ vẫn đi để tìm sự sống. Họ may mắn gặp được Tri san một tình nguyện viên đưa họ đến y tế xã ở Bình hưng Hòa. Rồi bước tiếp theo nữa họ sẽ được đưa đến khu cách ly. Tôi lo lắng dõi theo họ và cuối cùng được biết: hiện hai mẹ con ổn, đang điều trị tập trung bên quận 8. Có các bạn học viện quân y theo dõi, chăm sóc rất tốt...

Cầu xin cho họ được cái may tiếp theo nữa là được cứu chữa lành bệnh trở về.. Sự sống thật quý giá, dẫu cùng cực bên đời vẫn cứ thiết tha được sống, được yêu.

...Còn quá nhiều khổ đau, đau khổ mà mình không đủ sức để giúp, chỉ để thấy và biết. Ai cũng đáng thương dù họ là ai. Tôi cầu nguyện cho họ và hát lẩm nhẩm trong đầu bài của Trịnh: " Đừng tuyệt vọng. Tôi ơi đừng tuyệt vọng...". Ngoài kia còn biết bao người tốt họ mang sứ mệnh cứu người như Bồ tát như Chúa Giê su.

 

Những ngày trốn trong nhà vì dịch bệnh. tôi thấy thương cuộc sống này, thương những người ở bên đời đau khổ.Thương người đi đến cuối con đường...

Ai rồi cũng sẽ đi đến cuối con đường, chỉ sai khác nhau là dài hay ngắn.

Bởi vậy nên kiếp sau của mỗi một người có thể trong tích tắc, có thể là mai mốt, ngày kia hoặc dài hơn nữa tùy theo phần số của mỗi người...

 

Tuổi già như chiếc xe thổ mộ đi cọc cạch qua vùng ngoại ô buồn, xin cho cái chết đến được bình an không đau đớn hoảng sợ. Người xưa bảo rằng: Khi một người đang sống cùng ta bỗng dưng thay đổi tính tình là người ấy sắp rời bỏ ta mà đi... đi mãi không về.

Thế nên mỗi ngày nhìn lại... ta nên rút ngắn cái khoảng cách khắt khe trong tâm mà thương cho người sống cạnh mình trong cõi nhân gian này. Từ trước đến giờ người dịu dàng vui vẻ thứ tha, người cau có xét nét khó chịu cùng ta, mà bỗng dưng thay đổi tính ngược lại bất ngờ... Là duyên tình của ta và người sắp hết. Bạn thử nghiệm lại xem, tôi đã thấy điều đó rồi trong những người thân của tôi.

 

Tôi cứ lẩn thẩn mà suy ngẫm khi nhìn thấy những gì quanh tôi nhưng bây giờ thì không có nghĩa gì cả bởi dịch bệnh, cái chết mau quá đến ngỡ ngàng không phân biệt được ai. Điều quý nhất bây giờ là sự bình an.

Thương cho người già đã trăn trở cả một kiếp người đến lúc chết vì Covid lại đớn đau cô độc một mình.

Thương cho người trẻ còn bao nhiêu hoài bão, bao yêu thương ràng buộc bên mình đành đoạn cắt ngang, đợi lúc tái sinh.

Thương cho người ở lại ngẩn ngơ trước cái chết của người thân yêu nhất quá mau chưa kịp cầu xin Trời Phật cứu giúp...

Biết phải sống làm sao đây trong những ngày còn lại bên đời trước sự mất mát quá lớn này...

Họ đều là những người đi đến cuối con đường...

 

Nhưng theo quy luật tuần hoàn. Trời mưa dầm mãi lâu đến lúc cũng phải ngưng rồi trời sẽ nắng. Tôi đợi nắng về. Cái nắng ấm áp hiền hòa xua tan mọi khổ đau vương vấn trong đời này. Cái nắng ấm áp tràn về trên quê hương bé nhỏ này của tôi.

Mỗi ngày tôi đều ĐỢI NẮNG.

 

Thái Thanh

(Viết trong mùa đại dịch. Sài gòn ngày 31/8/2021)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
18 Tháng Tám 20152:21 SA(Xem: 32742)
“ Nói về Nhục Cảm, thì có thể biểu đạt như một cảm giác hưởng thụ.” Cô bạn tôi, sau khi cái miệng xinh đã thỏa mãn chừng vài thỏi chocolate, liền phán tiếp, “ Miếng Chocolate đầu tiên là Thiên đàng, miếng thứ tư thì vẫn còn ngon, nhưng đến miếng thứ mười lăm thì có thể gần như vô vị.
12 Tháng Tám 20153:54 SA(Xem: 30497)
Dù ai có nghệ sĩ tính tận mây xanh, vốn coi tiền chả ra gì, chắc cũng có lúc phải lúng túng im lặng, khi vắng nó. Ít tiền mà để anh bạn mới quen bao cho bữa nhậu lớn hai người, để nợ mãi một bữa nhậu, thì chắc chừng nào bao lại được thì mới dám bè bạn tiếp với người ta. Ít tiền sao dám rủ rê ai, không rủ không đến với ai thì có ai chơi với mình.
12 Tháng Tám 20153:27 SA(Xem: 32712)
Thời đó, và có thể còn đậm nét ở thế hệ của tôi (1940), văn nghệ, văn chương theo định nghĩa của Xuân Diệu là “run với gió, mơ theo trăng và vơ vẩn cùng mây”. Mây gió trăng, sao, bầu trời xanh biền biệt vẫn là những đề tài muôn thưở của văn hoá, văn học. Thiên nhiên vẫn mãi là cái nền để thị hiện sự hiện hữu và tâm cảm của con người. Cái vở tuồng đời sống cần có mộït sân khấu để người ta yêu nhau, ghét nhau, ham muốn, thù hận, chiến tranh. Mặt trời lên, mang hơi ấm và sự bao bọc yên bình, đêm về với niềm đe doạ nhưng cũng đầy quyến rũ của một vũ trụ thăm thẳm “thiên la địa võng” vây bủa chung quanh.
04 Tháng Tám 20151:25 SA(Xem: 32029)
“ Tôi nhìn người đàn bà qua lớp gương mờ - tái nhợt như một cái xác chết di động. Gương mặt người đàn bà còn tinh tươm những trăn trở, héo úa. Cơn hoảng loạn còn in sâu vào đồng tử, nó trao tráo như mắt của một con cá đang mắc vào chiếc lao móc.”
01 Tháng Tám 20153:20 CH(Xem: 32299)
LTS: Lần đầu cộng tác cùng Tạp Chí Hợp Lưu. Đoàn Khuê định cư ở Canada, anh có một lối viết thật đặc biệt... Nói một cách khác là Đoàn Khuê viết "trúng tim đen" và thật hay. Chúng tôi hân hạnh mời quí bạn đọc và văn hữu cùng đi vào thế giới tạp bút của tác giả "Tạp bút, tìm tôi".
21 Tháng Bảy 20154:54 CH(Xem: 28537)
Căn phòng im như một góc quá khứ, dù Má chỉ mới rời nhà chưa quá một tuần. Mây ngồi lên chiếc giường đôi, chỗ Má vẫn nằm. Tấm chăn phủ giường xô lệch, chiếc xe đẩy tay của Má đứng xéo góc với tủ đựng quần áo, soi bóng cô đơn trong tấm gương.
07 Tháng Bảy 20152:08 SA(Xem: 28621)
“ Bản quyền cho những công trình trí tuệ đã tự động có hiệu lực ngay từ phút đầu khi được sáng tạo mà không cần phải được xác nhận hay công bố. Tác giả không cần phải đăng ký, hoặc xin biên lai bản quyền (copy right) ở những quốc gia sở tại .
17 Tháng Năm 20155:10 SA(Xem: 31901)
…Tôi bước lên những bậc thềm mịn rêu, bước chậm, sợ mình sẽ bị trượt ra sau, cái ngã ngửa chẳng khác nào cái rớt xuống trần gian đầy ngỡ ngàng của hai chàng Lưu Nguyễn. Tôi chưa muốn thế, tôi đang muốn sống cõi phi thực kia với từng rung động e dè chậm chậm, để nghe chạm vào cánh cổng đã hoen rỉ tháng năm, và dù nhẹ nhàng đến thế nào cũng sẽ ghê răng bởi tiếng rít của một cánh cửa lâu ngày không mở.
14 Tháng Năm 201510:01 CH(Xem: 30860)
Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Nguyễn Việt Thanh với lối viết nhẹ nhàng và sâu lắng sẽ đưa chúng ta trở về nông thôn Việt Nam bằng những “Ao làng”, “Nắm lá ngày Đoan ngọ”, và lối đánh bắt cá độc đáo của rất ít người và bây giờ cũng không còn ai sử dụng nữa đó là “Bơi dể”. Chúng tôi trân trọng gởi đến quí văn hữu và độc giả những tản văn của Nguyễn Việt Thanh.
14 Tháng Năm 20159:34 CH(Xem: 30962)
Trong số mười người chúng tôi bị bắt bởi chiến dịch khủng bố mùa thu tháng 9 năm 2008 thì Ông Nguyễn Kim Nhàn là người duy nhất hiện vẫn đang còn bị tù đày. Tôi thường gọi những người dân oan như ông, như chị Trần Ngọc Anh, chị Phạm Thị Lộc, vợ chồng chị Cấn Thị Thêu... là “dân oan hóa dân chủ” vì họ đã không chỉ dừng lại ở việc đòi quyền lợi chính đáng cho bản thân và gia đình mình, mà đã tham gia vào các công việc, các phong trào đấu tranh vì Nhân quyền, Tự do và Dân chủ.