- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MIỀN BỤI ĐỎ

13 Tháng Năm 20199:17 CH(Xem: 18448)


QUA SONG -anh UL
Qua sông- ảnh UL

 

 …Trong miền bụi đỏ mơ hồ đôi mắt ngây thơ vương giọt nước mắt làm dịu cái oi bức mùa hè cứ ám ảnh tôi qua bao giấc ngủ

Quãng đời ấy thật sự ngọt ngào. Chúng tôi đến trường trước hết là học làm người, sau đó mới là kiến thức. Tôi vẫn nhớ như in những câu cách ngôn mà mỗi sáng thứ hai thầy trang trọng viết lên đầu bảng và giảng giải ý nghĩa của nó cho cả lớp cùng nghe. Những câu ca dao, tục ngữ nói về công ơn cha mẹ, đối nhân xử thế, kính già yêu trẻ…Tất cả đều có mục đích hun đúc nhân cách con người và lòng yêu thương đồng loại. Chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, nhưng khi nghe quốc ca đều đứng yên nghiêm trang, ngang qua đám tang ngã mũ thành kính nhường đường, gặp thầy cô vòng tay cúi chào, dắt tay đưa cụ già sang đường khi xe cộ ồn ào tấp nập.

Sau những giờ học vất vả và nghiêm túc là khoảng thời gian rong chơi vui vẻ. Chúng tôi đánh đáo, bắn bi, tắm biển, thả diều…Những ngày hè với hoa Phượng và Ve ran là những ngày thần tiên. Vất sách vở qua một bên, chúng tôi tụ tập nhau làm những cuộc thám hiểm nhỏ, khi thì trèo núi, khi thì đánh trận giả, hoặc lãng mạn hơn lúc có các cô bạn gái, chúng tôi lang thang trên bờ biển cát trắng phau nhặt vỏ sò, vỏ ốc. Mãi chơi quên cả hoàng hôn , khi bóng tối ùa về, cả bọn lại ba chân, bốn cẳng chạy về nhà chịu một trận no đòn. Nhưng không sao cả, ngày mai lại cứ thế mà tiếp tục…

Những kì thi lục cá nguyệt căng thẳng và nghiêm túc, đứa nào đứa nấy thức cả đêm để ôn bài, mặt mày phờ phạc. Chẳng ai nghĩ đến chuyện quay cóp, liếc mắt nhìn bài bạn bên cạnh là xấu hổ lắm rồi. Kết quả đương nhiên là có cao thấp. Nhưng không sao cả, lại an ủi nhau kì sau sẽ cố gắng hơn. Và tất cả lại dắt díu nhau tham gia những trò chơi mới mẻ.

… Tôi vội vã nhặt sách vở rơi tung tóe dưới đất đưa cho cô bé đang giận dỗi nhìn tôi. Đôi bàn tay chạm nhẹ, cả hai cùng ngượng ngịu

Một thế giới khác, thế giới kì diệu và hoa mộng của sách mở ra trong mắt của những đứa trẻ đang thụ hưởng nền giáo dục khai phóng và nhân bản. Chúng tôi đọc truyện tranh, yêu thích xứ sở xì trum, những chú xì trum tí hon hài hước và dũng cảm bên cạnh lão phù thủy Gà Mên độc ác. Chúng tôi mê mẩn chàng cao bồi Lucky Lucke thiện xạ chuyên bắt cướp, mổi lần nổ súng xong là đưa lên mũi ngửi…

Chúng tôi mê ông Duyên Anh, những nhân vật Dũng Đa Kao, Bồn Lừa sống mãi trong kí ức tuổi thơ. Chúng tôi  mê cái lều Tư chăn vịt của nhà văn Lê Tất Điều. Hàng loạt các nhà văn trẻ viết cho tuổi mới lớn như Từ Kế Tường, Đinh Tiến Luyện, Mường Mán…chúng tôi cũng đều tìm đọc một cách thích thú. Những đứa trẻ nửa quê, nửa chợ trao đổi cho nhau những quyển sách cũng như chia nhau bắp ngô, củ sắn. Đôi mắt sáng ngời khi thấy được những quyển sách hay, có khi nhẩn nha đứng cả buổi trước quầy sách báo bên vỉa hè, để ngắm những ấn phẩm vừa mới xuất bản còn thơm mùi giấy mới bằng con mắt thèm thuồng.

Những cuốn sách bỏ túi dễ thương của tủ sách Tuổi Hoa mang đến những câu chuyện tình người cảm động, câu chuyện về những đứa trẻ mồ côi thấm đẫm yêu thương, về những rung động đầu đời trong sáng và ngây thơ của những đứa trẻ vừa mới lớn. Chúng tôi bắt đầu chép lên trang giấy trắng những vần thơ lãng mạn của Nguyên Sa… Aó nàng vàng tôi về yêu hoa cúc, Aó nàng xanh tôi mến lá sân trường, Sợ thư tình không đủ nghĩa yêu đương, Tôi thay mực cho vừa màu áo tím… hoặc cảm động hơn là những vần thơ của Trần Dạ Từ…Thuở làm thơ yêu em, Trời mưa chưa ướt áo, Nắng cũng vàng chân thềm, Gió mây lưng bờ dậu… len lén bỏ vào cặp của các cô bạn học. Thế nào rồi chúng tôi cũng nhận được một cái nguýt dài hàng cây số, nhân vật chính thì đỏ mặt, những đứa còn lại rộ cười khúc khích.

…Cô bé dúi vào tay tôi quyển sách… Đọc đi, hay lắm…tôi liếc nhìn bìa là quyển Ví dụ ta yêu nhau của Đoàn Thạch Biền…

Hai đứa cùng nhau đi học, qua những tháng mưa dầm, qua những ngày nắng lửa. Hàng cây Bồ Đề hình thù kì dị che bóng hai đứa bé gầy nhom cần mẫn đến trường. Cái chợ nhỏ xíu  cung cấp quà vặt cho hai cái mỏ chim non. Khi thì que kem, khi thì trái cốc. Nhưng món ưa thích của chúng tôi là bắp nướng mỡ.  Cảm giác thèm thuồng dâng lên mỗi khi nhớ lại. Chiều đông rét mướt, trái bắp nướng nóng hổi thơm phưng phức, rưới lên lớp mỡ phi hành béo ngậy, cắn vào một miếng. Ôi! Thật tuyệt vời…

Và cứ như thế hai đứa lớn lên trong êm đềm mật ngọt…Chúng ta hít thở chung một bầu không khí của trái đát nay, trong hơi thở của tôi đã có hơi thở của em và trong hơi thở của em cũng đã có hơi thở của tôi… Ôi! Ông Đoàn Thạch Biền, ông làm tôi cảm động đến suýt khóc. Cả hai thường hay bối rối, nhìn nhau cười ngượng ngùng. Ngồi bên nhau dưới tán phượng hồng cả giờ mà không đứa nào cất tiếng, chỉ lặng lẽ nhìn những cánh hoa tan tác rơi. Bên kia đường vẳng tiếng hát não nùng…Mỗi năm đến hè lòng man mác buồn, chín mươi ngày qua chứa chan tình thương…

Dòng người sợ hãi chạy về phương Nam trong hỗn loạn. Tiếng Đại Bác ầm ì. Máy bay đảo cánh gầm rú trên bầu trời. Bên đường các thứ vật dụng nặng nề nghiêng ngã. Những chiếc xe hỏng máy nằm chỏng chơ. Người ta bỏ, bỏ hết tất cả, hoảng hốt chạy để giữ sinh mạng. Bỏ luôn xác người thân, chỉ kịp thắp ba nén nhang, đặt ba vắt cơm trên đầu dưới hoàng hôn tóe máu.

Trời mưa như trút nước, mưa như chưa từng mưa. Tôi lạnh cóng đứng bên vệ đường. Cô bé nhoài đầu ra khỏi cửa xe. Tôi chỉ kịp thấy hình như đôi mắt vương đôi hạt lệ. Chiếc xe chìm vào trong mưa…

…Miền bụi đỏ có một ngôi trường ấm áp, một xóm chợ hiền hòa, và một cô bé có đôi mắt ngây thơ vương đôi giọt nước mắt…

Tôi lang thang qua bao miền quê hẻo lánh, bao phố thị ồn ào. Sống cùng các cụ nông dân cả đời bám víu vào thửa đất. Uống cà phê cùng đám xe ôm. Cười đùa cùng các cô gái điếm. Trò chuyện cùng bà lão hành khất dưới bóng đèn khuya. Thế giới của đáy xã hội, của tội lỗi. Nhưng đó chỉ là những mụn ghẻ ngoài da. Còn căn bệnh ung thư, những căn bênh nguy hiểm thâm căn cố đế lại nằm ở những nơi sang trọng , đài các…

…Luôn hiện trong giấc mơ tôi một miền bụi đỏ…

 

TRẦN QUANG PHONG

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
23 Tháng Mười Hai 20201:49 SA(Xem: 11852)
Tôi yêu cây Khế, yêu từ thuở ấu thời cho đến bây giờ vẫn mãi còn yêu. Chiều hôm qua ngang qua nhà xưa của ba mẹ ở đường Phan bội Châu trời bỗng đổ mưa to; tôi đứng đụt mưa trước hiên nhà cũ, lòng chợt chùng xuống nhớ nhung kỷ niệm của một thời xa xôi và tôi nhớ cây Khế. Đó là kỷ niệm của tôi.
13 Tháng Tám 20203:03 CH(Xem: 14946)
Mãi tới năm 2010, hơn 45 năm sau, chúng tôi mới có dịp quay lại Phú Quốc. / Chuyến bay hôm đó, ngồi trong một máy bay cánh quạt của Nga, gần giống như máy bay DC3 thời xưa của Air Vietnam, nhưng xập xệ hơn nhiều. Bầu trời vẫn xanh, nắng vẫn rực rỡ, những đám mây vẫn bạc trắng tinh. Phía dưới những thị trấn nhỏ mới mọc lên bên các nhánh Cửu Long Giang. Ruộng đồng xanh mát không còn những hố bom đạn loang lổ như ngày xưa.
02 Tháng Sáu 20209:59 CH(Xem: 14872)
Ve, loài côn trùng quen thuộc với tôi từ tấm bé, nhưng vì sao lại gọi là ve sầu thì tôi không rõ lắm. Mãi sau này biết sầu, mới dần dà nhận ra (!) Ngày xưa rất xưa, thời dân làng chỉ nhận tin qua giọng loa vang vang sau tiếng cốc cốc của mỏ làng vào rạng sáng hay lúc chiều sập tối, thủa tôi còn loăng quăng bám chéo áo ngoại ra vườn, tiếng ve đã in vào trí óc non nớt của tôi rồi.
17 Tháng Năm 20208:17 CH(Xem: 6594)
Những cơn mưa chiều hiu hiu nhẹ giăng ngang qua thành phố, hàng cây Anh Đào trụi lá khẳng khiu, chúng tôi như thường ngày đội mưa xuống phố. Nhuần lúp xúp chạy…Được mấy ly cà phê…Hiệp cười trong bụi mưa… Bốn thằng ba ly, tốt chán… Bửu vỗ bình bịch vào ngực…Một bịch thuốc rê đây này…Tôi lặng lẽ đi theo các bạn mình và vu vơ thầm đếm bước chân… Chiều một mình qua phố. Âm thầm nhớ nhớ tên em… Ở đây buồn quá, thành phố hiền hòa và nhỏ nhắn như bàn tay, chúng tôi thường rủ nhau lang thang qua các nẻo đường trước khi đến quán cà phê.
25 Tháng Ba 20209:25 CH(Xem: 16192)
Đêm đêm, nhất là những đêm trăng sáng, thỉnh thoảng có những “sinh hoạt” gì đó tôi cũng chẳng biết. Và thỉnh thoảng, có những đoàn quân rất đông người với bao nhiêu là súng ống đạn dược, kéo về trong một đêm, rồi sáng sớm hôm sau họ lại lên đường. Chắc là đánh nhau ở đâu đó. Tôi nghe loáng thoáng cha mẹ tôi nói là bộ đội chủ lực gì gì đó.
23 Tháng Giêng 20201:14 SA(Xem: 16990)
Mấy hôm rày tôi không hát " ầu ơ ví dầu..." để ru cháu ngủ mà hát thật "mùi" cái bài "Đón xuân này tôi nhớ xuân xưa". Cái thằng cu Ben em cu Tèo nghe êm tai nó "phê" một giấc. Bởi vì "ruột gan" của quại nó có gởi qua đó để hát mà lỵ Bây giờ già già thiệt rồi nên cứ hay nhắc câu: " Nhớ hồi xưa!!...". Mà nhớ gì nhất nào!? Chắc ai cũng như tôi. "Nhớ Tết nhất!". Đó là nỗi nhớ nồng nàn nhất trong muôn nỗi nhớ của cuộc đời.
13 Tháng Mười Hai 20198:55 CH(Xem: 15093)
Ba giờ sáng…tôi bước ra đường, những ngọn gió cuối tháng chạp như con ngựa hoang lồng lộng chạy qua các nẻo phố. Tôi lặng lẽ đi dưới hàng cây Phượng vĩ già trong rét mướt yên tĩnh đêm sâu. Có tiếng rao…Ai bánh nậm, bánh dày đây… cất lên trong khoắc khoải, một vài chiếc xe ba gác chở hàng sớm xình xịch chạy qua lầm lũi.
07 Tháng Mười Một 20198:36 CH(Xem: 19958)
Trong thời niên thiếu, anh cũng như một số bạn đều mê đọc tiểu thuyết, đọc thơ của các văn thi sĩ tiền chiến. Trong các nhóm nhà văn đó thì nhóm Tự Lực Văn Đoàn đã ảnh hưởng đến anh nhiều nhất. Văn của họ nhẹ nhàng, trong sáng, với những truyện tình lãng mạn lồng trong khung cảnh quê hương đơn sơ và lúc nào cũng man mác tình yêu. Truyện của họ, không lúc nào thiếu trong tủ sách gia đình của anh. Trong nhóm đó, Nhất Linh được anh coi như một mẫu người lý tưởng, một nhà văn, một chiến sĩ cách mạng. Nhiều nhân vật trong truyện đã in sâu vào ký ức anh. Họ không những đã trở thành một phần đời sống của anh mà đôi khi lại là những giấc mộng không thành. Trong những năm cuối cuộc đời, ông xa lánh cảnh trần tục, như một tiên ông quy ẩn bên dòng suối Đa Mê của rừng lan Đà Lạt.
31 Tháng Mười 20191:28 SA(Xem: 17363)
Khi tôi đi gần hết cuộc đời tôi mới nhận ra được điều kỳ diệu nhất trên đời này là tôi có Mẹ. Mẹ là ánh sao, tỏa ánh sáng dịu dàng mang cho tôi đến thế gian này. Khi tôi đi đến cuối con đường tôi chợt nhận ra rằng mẹ là người sống cạnh tôi nhiều nhất hơn hẵn tất cả những người mà tôi đã gặp ở thế gian này. Chín tháng mười ngày mẹ mang tôi tận ở trong lòng, tôi ăn ngủ, buồn vui từ mẹ chở che và chia sẻ cho tôi. Cho đến lúc chào đời, tôi cũng được nằm sát bên mẹ, mẹ lại chuyền hơi ấm, chuyền dòng sữa ngọt ngào món ăn đầu đời cho tôi đủ sức chào đón thế giới bên ngoài.
24 Tháng Mười 201912:51 SA(Xem: 16455)
Lúc đó vào khoảng 22giờ45 tối ngày 08-10-2019 tôi bỗng nghe chuông điện thoại reo.Sau đó là giọng Ngô nguyên Nghiễm.Anh báo tin nhà thơ Trần tuấn Kiệt đã mất mất lúc 5 giờ sáng. Tháng 9-2018 gia đình chuyển từ Cao lãnh về Sai gon tôi có đến thăm . Anh gầy lắm lại ho nhiều., cứ mỗi lần nói vài tiếng lại ngừng để và ho.gặp lại anh em cũ anh như khỏe hẳn lên, nói rất nhiều và cũng ho rất nhiều.Anh ở nhà thui thủi một mình. Suốt ngày ngồi trên cái ghế đồng thờicũng là "giường ngủ"...Mùng hai tết Kỉ hợi tôi lại ghé thăm . Anh rất vui. Dù sức khỏe suy giảm rất nhiều nhưng vẫn đem mấy bài thơ (khoảng bảy bài thơ dài) anh mới sáng tác đọc cho tôi nghe, vừa đọc vừa ngừng đế thở và ho. Tôi nói anh nghỉ cho đỡ mệt, nhưng anh vẫn đọc tiếp, đọc một hơi cho đến bài cuối cùng tưởng như không còn dịp để đọc nữa. Sợ anh quá mệt , tôi tìm cách giã từ anh ra về dù muốn ở lại nghe anh đọc nữa.Tôi dịnh bụng mai mốt sẽ tới thăm anh không ngờ... Sáng ngày 9-10 2019 tôi tới vĩnh biệt a