- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BA

13 Tháng Chín 20189:07 CH(Xem: 23664)


ba nén nhang

Sáng nay vừa ra khỏi ngân hàng, tôi ghé vào siêu thị mua tấm thiệp sinh nhật cho ba chồng. Dòng chữ được giác bạc ngoài tấm thiệp đề "For a great Dad..." đầy yêu thương, trân trọng. Vừa lúc đó tôi nhận được điện thoại từ chị gái. Linh cảm bất ổn vì lúc đó đã 10 giờ tối ở Việt Nam. Giọng chị hớt hãi "Yến ơi, Ba đi rồi...". Trên tay tôi vẫn cầm tấm thiệp. Vài giây trước đó khi đứng chọn tấm thiệp vừa ý nhất, tôi chợt nghĩ "Vì sao mình chưa bao giờ có được may mắn tặng cho ba mình tấm thiệp nào có nội dung như vậy. Vì sao ba mình không là một người great Dad như bao nhiêu người vẫn tự hào tặng thiệp cho ba họ trong ngày sinh nhật như chồng mình vẫn làm mỗi năm?". Nhưng giờ thì, Yến à, ngay cả một người cha tệ, tệ nhất trên trần đời này đi nữa... mày cũng không còn có được nữa rồi. Nói điện thoại xong với chị cũng là lúc tôi nhận được tin nhắn của mẹ. Bà nhắn "Ông T. đi rồi...". Bà không nhắn "Ba Yến đi rồi" hay "Ba mấy đứa đi rồi", bà gọi ba tôi bằng tên, xưng ông. Cái tin nhắn thông báo của mẹ làm tôi có cảm giác đó là sự ra đi của một ông nào đó, không phải ba tôi, không phải người sinh tôi ra đời...

 

Gần ba mươi bảy năm hiện diện trên đời, tôi gặp ba đúng hai lần! Tất cả hai lần đó, đều là tôi chủ động tìm ông tận Qui Nhơn. Lần đầu tiên là khi tôi hăm lăm tuổi, cái tuổi đủ trưởng thành để tự tìm cho mình câu trả lời "Ba mình là ai? Vì sao ông ấy rũ bỏ vợ con không chút tiếc thương, không một câu thăm hỏi? Vì sao ông chưa bao giờ cần biết con cái ông sống thế nào?". Và bởi vì những câu hỏi đó, tôi đã lặn lội đi tìm ông. Lặn lội thấy ông gầy nhom, nghèo khó, khóc như một đứa trẻ. Ông không có câu trả lời thích đáng nào dành cho tôi, chỉ có một câu ông lặp đi lặp lại: “Mẹ con là người đàn bà tuyệt vời!"

 

 

Sau lần gặp đó, tôi không còn buồn phiền hay trách ông nữa. Hay nói đúng hơn, mọi thứ cảm xúc trong tôi đã vỡ ra và để lại trên bãi biển chiều tôi ngồi với ông. Lần thứ hai gặp ông là lúc ông bị tai biến phải vào bệnh viện. Cũng chính lần ra chăm sóc ông, tôi được nghe những câu chuyện kể về thời ông làm ăn khấm khá, rồi ông có nhiều vợ, bạn gái... Lúc đó chính là thời điểm mẹ con tôi nghèo đói phải tự tìm đường sống. Tôi ngồi đó nhìn ông thoi thóp trên giường bệnh "Người này là ba mình đây sao? Sao ba mình lại có thể có trái tim tàn nhẫn đến vậy?" Vì sao sau khi tôi dẹp bỏ mọi uất ức để tìm ông, mua cho ông từng cái khăn lau mặt, cái quần đùi... thì ông cứ thế mà đòi hỏi và thản nhiên nói với tôi rằng “không có ba sao có con, con phải có trách nhiệm với ba...”... Kể từ lúc đó, tôi đã thề không bao giờ muốn nhìn thấy trái tim tàn nhẫn đó nữa...

 

Giờ thì trái tim đó đã vĩnh viễn ngừng đập! Cuộc hành trình trên thế gian này của ông đã khép lại. Vợ vợ con con thì giây phút cuối đời ông chỉ có một mình. Chị nói trước khi mất ông đã gọi cho chị để nói vài câu. Dĩ nhiên ông không nói lời xin lỗi nào. Chắc ông biết dù có xin lỗi thì cũng không thể xóa đi những gì đã xảy ra trong quá khứ. Tôi không biết ông nghĩ gì lúc đó? Ông có nhớ cái ngày cũng trong tháng Chín, cách đây mười ba năm khi ông gặp tôi, cầm tay tôi, xoa đầu tôi rồi ông nói "Trời ơi, sao con giống ba dữ vậy Yến?!" Ừ, tôi có thể giống ông ở hình hài này vì tôi nợ ông một cuộc sống, cũng như nợ mẹ tôi vậy!

 

Giờ thì hãy ra đi ba nhé! Những nợ nần, thù hận kiếp này, hãy để lại đây thôi! Đừng mang theo gì ngoài trái tim bình an đã được tha thứ... Vĩnh biệt ba.

 

YK Đỗ

11.09.2018

Ý kiến bạn đọc
15 Tháng Chín 20187:36 SA
Khách
Hay & xúc động....... Mong có nhiều bài viết về BA
Cảm ơn bạn nhiều
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
06 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 90125)
Hắn miên man thêm. Tình dục qua internet nè, tình dục qua e-mail nè, tình dục qua điện thoại nè, tình dục trong các công sở nè ... Có người không thích bóng gió thì cũng có người đậm mầu lãng mạn.
04 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 28566)
Tôi bắt đầu viết bài này với nhiều đắn đo. Không, đắn đo có nghĩa tính toán hơn thiệt. Ngần ngại. Đúng. Tôi khởi viết bài này với nhiều ngần ngại.
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 26086)
Thoạt nhìn, Nguyễn Huy Tưởng không gây được nhiều thiện cảm. Anh người to, thô, mặt hơi nặng, mấp mé lạnh lùng. Cử chỉ chậm chạp, nhiều lúc vụng về, hơi công chức – anh là "thủ trưởng" cơ quan hội Văn nghệ Trung Ương suốt thời gian kháng chiến chống Pháp.
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 97001)
Người đang đứng trên sân khấu, hay đang đứng trước màn hình với bao ngọn đèn sáng chói nhất không phải là D của quãng trời thơ ấu mà là Don Hồ. Hai người khác biệt nhau lắm! D mà Trúc quen biết khi xưa, rất nhút nhát và... ít nói.
29 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 22945)
Tôi với nhà tôi lấy nhau là do có sự mối manh giữa hai gia đình. Các cụ tôi đồng ý gả tôi cho nhà tôi là vì nghĩ anh ấy người hiền lành, gia đình tử tế, lấy anh ấy đời tôi sẽ được êm ấm. Không hiểu sao trong họ tôi mọi người vẫn cho rằng con gái họ Trịnh số vất vả, nhất là về đường chồng con.
25 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 25026)
Hai chúng tôi chạy vòng vo quanh thành phố Biển. Đà Nẵng quê tôi những ngày Tết thật êm ả và ấm áp. Sự im lặng của phố cùng nguồn nắng mới, hoa lá đầu năm, có chút se lạnh, lòng tôi cảm thấy tươi vui.
20 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 26307)
Năm 50 tuổi, tôi mới có một cái áo rằn cọp biển. Đây không phải là một cái áo “gin”, quân phục cũ của những chàng trai thế hệ Thủy Quân Lục Chiến mà là áo thời trang 2005 của thanh thiếu niên lướt ván trên mặt nhựa (skateboarding) và hơi lạ trên người của những kẻ tóc đã hai màu.
18 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 25921)
Được tin bác Nguyễn Hữu Đang qua đời, tôi bảo với vợ tôi: «Thế nào mình cũng thay mặt gia đình đến viếng bác».
11 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 25941)
Buổi chiều về đến nhà sau hơn hai tuần đi xa, hàng cúc sát chân bức tường đá trước thềm nhà nở vàng đẫm, thơm ngát cả buổi chiều...
09 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 23468)
Khi Thủy bắt đầu quẹo xe vào cổng của nghĩa trang Peek Family, cái âm thanh náo động ngoài đường phố bỗng dưng chìm dần, rồi tắt hẳn.