- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

RỖNG

21 Tháng Mười Hai 201412:28 SA(Xem: 30643)
TranhDinhCuong-thieunu
Tranh Đinh Cường


Tôi đã reblog bài viết của Nhược Lạc và cả nhật ký của cụ ông viết cho vợ là cụ bà Thúy Anh. Cả 2 bài viết đều làm tôi cảm động, nhưng lại càng thấy trong lòng mình rỗng không.
 
Rỗng. Không vì bài viết, bài nào cũng tràn đầy tình, bài của Nhược Lạc vừa giản dị vừa sâu sắc.
 
Rỗng, chỉ vì chính bản thân mình, những đau đớn của bản thân mình soi vào tâm  trạng của người, của mối tình đầm sâu kia, sao mà mình nhợt nhạt thê thiết đến vậy!


Rỗng, vì điểm lại, từ hồi tôi biết đến giờ, từ hồi cụ ngoại tôi còn sống đến giờ, cả họ nhà tôi, chưa ai có được một mối tình đầu bạc răng long, chung thủy một lòng, nồng nàn như nhất để tôi có dịp nắc nở ghen thầm và mơ thầm.
 
Ngay như bà ngoại tôi, người đàn bà giỏi giang, sắc sảo khôn ngoan là thế, chồng chết một tay vén khéo cả cơ ngơi đồ sộ nhà chồng và nuôi gần mười đứa con, vừa con chồng, vừa con chung, vừa con các bà vợ bé, lớn, nhỏ, thê, thiếp của ông ngoại tôi thôi , chưa bao giờ làm bà thấm mêt.
 
Ngay từ thời bà tôi còn sống, đã một lần đi cưới vợ bé cho ông.
 
Lúc đã chấm già lại bị xô vào quên lãng hoàn toàn vì cậu út tôi bỏ nhà đi biệt xứ theo một người con gái sắc sảo xứ Huế. Cậu tôi bỏ lại một đàn con nhỏ nhít, một cô vợ dại khờ đúng nghĩa, và một bà ngoại tôi ngẩn ngơ, rơi vào cõi quên quên- nhớ nhớ.
 
Tôi cũng không có cớ nào để ghen tỵ với bà nội tôi, lấy ông nội tôi năm 15 tuổi, chưa hề biết mùi yêu, vì trái tim ông tôi đã thuộc về người đàn bà khác, cho đến lúc chết đi, bên cạnh bà ông chỉ một mực lạnh lùng , dù đứng sau bà là năm thằng con trai, lớn nhất là bố tôi chỉ vừa 13 tuổi. Mà bà tôi cũng không sống với nỗi buồn bã ấy lâu, năm tôi tròn 6 tuổi , sau 1 lần cắt tóc quy y, bà tôi cắt đứt hoàn toàn với quá khứ nhấp nhô bụi hồng mà đi bàn chân không thẳng băng vào cõi quên lãng của tôn giáo.
 
Tôi cũng không thể ghen với mẹ tôi. Chung trà bà uống cả đời là chung trà nguội!
 
Nguội ngắt những lần bà thức khuya chong cửa đợi ba tôi về. Nguội ngắt những ngày ba tôi biền biệt đi theo lần lượt những cô nhân tình nhiều độ tuổi khác nhau, nhan sắc khác nhau, và ngày càng trẻ đẹp hơn, bỏ lại sau lưng lít nhít sáu đứa con lớn nhỏ chênh nhau một năm tuổi.
 
Sau này chung trà bà uống cùng ba tôi ngày càng nguội, vì giữa hai người, mấp mé bên bờ 70 tuổi vẫn chen giữa những ký ức cay đắng, hờn tủi và gai lòng.
 
Tôi chẳng cần phải so sánh với bất cứ hạnh phúc của ai, vì hạnh phúc của tôi chính tay tôi phá vỡ. Tôi đi qua từng mối tình, đều hoặc quay lưng bỏ chạy, hoặc hoài nghi dằn vặt cho đến rã tan tim mình hoặc tim người bị tôi lôi kéo vào cuộc. Tôi luôn luôn trong tư thế sẵn sàng quay lưng và rút dép...chạy, chạy khỏi người yêu tôi vì trước khi tình yêu đó tàn tạ rơi rụng lả tả như vôi vữa lâu năm;  xi măng, keo, hồ, gạch cát còn không thể gắn bó mãi, trách chi thứ phản ứng hóa sinh rặt mùi sinh-hóa của thần kinh và cảm xúc con người? Chạy khỏi người tôi yêu vì tôi biết vì yêu tôi sẽ khổ, vì tôi không yêu như người thường, thứ tình yêu của kẻ khốn cùng, bệ rạc niềm tin và xói mòn lý tưởng, nhếch nhác mọi giá trị vĩnh hằng như tôi, chỉ có thể dìm tôi xuống, không thể nâng tôi lên tới bệ thờ Hạnh Phúc.
 
Tôi không cần đi tìm cái tôi tin là không có, không mãi trường tồn.
 
Tôi không cần thử thách cái tôi tin là đã diệt vong từ nhiều thế kỷ trước, không có bất cứ lý do gì trở lại trong tình trạng hóa thạch đóng băng, những sinh-vật-vô-hình-trong-suốt-bé-nhỏ-li-ti mang tên Tình yêu vĩnh cửu!
 
Dù tuổi thơ tôi nhúng trong màu khói và mùi trà lá gừng dưới ánh mắt xám lạnh của bà nội tôi trong bộ áo tràng màu xám khói, tôi tin tình cảm của tôi cũng chát đắng như trà.
 
Chẳng bao giờ tôi nhắp một tách trà, tôi tin là trà nào rồi cũng nguội.
 
Chưa bao giờ tôi thử uống cà phê, tôi biết cà phê chỉ có đắng.
 
Và tôi chẳng giữ ai lại để cùng uống những thứ đã sẵn đắng cay chát chúa của đời.
 
Chỉ mình tôi, uống cạn cốc nước lọc lạt lẽo của riêng mình.
 
UYÊN LÊ
(SG 12-2014)
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
15 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 26504)
Tôi rời Hà Nội vào Nam rất sớm. Năm 1951 tôi đã theo bố tôi và người chị cả vào định cư ở Sài Gòn trong khi mẹ tôi và các anh chị tôi vẫn còn ở Hà Nội cho đến ngày di cư. Vào Nam ba bố con tôi ở chung với gia đình người bác ở đầu đường Hồng Thập Tự gần sở thú Sài Gòn.
15 Tháng Ba 200912:00 SA(Xem: 26305)
Mỗi con người ngày nay mang trong mình một di vật. Với tôi là chiến tranh và tiểu thuyết. Chiến tranh của suốt tuổi hoa niên không bao giờ chấm dứt và tiểu thuyết của một thời đại đã biến mất. Không biết từ bao giờ tôi nghiệm ra tuổi thơ của mình vẫn chưa chấm dứt. Tiếng súng AK trong đêm tối Tết Mậu Thân còn hộc lên như nhát búa. Tiếng súng in sâu vào tâm trí mà tôi không hay.
17 Tháng Hai 200912:00 SA(Xem: 34477)
LTS: Ký, một thể loại hiếm trong văn học di dân Việt Nam, càng hiếm ở những cây bút mới. « Puerto Princesa City » mang sự đặc biệt khi ghi lại tâm trạng của một thế hệ trẻ mà ngày vượt biên hãy còn niên thiếu.
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 25848)
Đôi khi người ta nói niềm tin và ước mơ chỉ là một. Có những niềm tin không bao giờ tắt trong đời sống mà ước mơ lớn nhất của di dân vẫn là giấc mơ hồi hương. Trong số những người ấy có nhiều phụ nữ đã sống gần trọn một thế kỷ với cuộc đại chiến thế giới lần thứ hai. Họ đã rời Hà nội ra đi khi Việt nam bị chia đôi hai bờ vỹ tuyến và phải bỏ quê hương thêm một lần nữa khi biến cố 1975 ập đến. Một trong những phụ nữ can đảm ấy là mẹ tôi.
17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 27213)
Sống giữa thời đại văn minh cơ khí, thời gian ngựa chạy, xe xua ồn ỉ, con người phóng dật... tự nhiên ở cái lứa tuổi thập lục nhàn tôi thèm nhớ về, thèm sống lại cái thời xa lơ xa lắc ở bên nhà.
10 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 93775)
Không biết những người dân ngồi chờ đã bao lâu. 7giờ 58 phút trưởng Công an xã mới lù mặt tới. Hắn bước vào bàn và kéo chiếc ghế nhích ra ngoài, hắn lấy tờ “nhật trình” để trên bàn phất vài cái vào mặt ghế, hắn ngồi xuống. Tay trưởng Công an xã liếc qua chồng chứng từ, hắn không cần phải ngẩng mặt lên nhìn ai (có thể là một thói quen?), sau khi nghiền ngẫm xong từng tờ đơn xin hay khiếu kiện gì đó. Hắn lấy cây viết cài trên túi áo rồi hắn ký chậm rãi dưới những tờ đơn.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 23975)
Bao giờ cũng thế, mùa xuân cho tất cả chúng ta sự háo hức, thách thức, bận rộn, hy vọng. Quy luật thiên nhiên quen thuộc ấy trao niềm vui, những lo toan cho mọi người, có lẽ đó là phép chia/giao bình đẳng nhất, dù mỗi số phận khác nhau. Tết, từ ấy cất lên như điểm hẹn, lời thúc giục, tiếng reo, dấu mốc...
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 26932)
Sau 30 năm lạc nhau, ở nhiều nghĩa, tôi gặp lại bạn cũ - bây giờ là một người Việt Nam không buồn không vui. Một người Việt Nam mà từ đầu đến chân toát ra sự man mác ở mọi lĩnh vực.
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 25697)
Mỗi lần về quê ngoại, gia đình tôi thường dùng ga phụ nhỏ hơn là ga Đầu Cầu, tên gọi như vậy vì nhà ga nằm ngay đầu cầu Long biên băng qua sông Hồng đến cảng Hải phòng cách đó đúng 105 km
08 Tháng Mười Hai 200812:00 SA(Xem: 24592)
Dưới chân núi Tam-Đảo có xã Đạo-Trù, huyện Lập-Thạch, tỉnh Vĩnh-Yên. Nơi đây còn có trại giam Vĩnh-Quang, một trong hàng trăm trại ở Bắc Việt đã giam cầm những người, trước 30/4/1975, phục vụ trong chính quyền Việt-Nam Cộng Hoà ở miền Nam. Trong số phạm nhân ấy có những người được gọi là "Sĩ Quan Ngụy đi tù cải tạo".