- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Lời cảm ơn muộn màng

21 Tháng Hai 201412:00 SA(Xem: 41706)

ban_mai-_ctnminh-content


Anh đi rồi còn ai vuốt tóc
Lời tình thơm sách vở học trò
Đêm xuống rồi em buồn không hở
Trời xa mù tầm tay với âu lo…


Bài hát của nhạc sĩ Vũ Thành An tôi vẫn thường hát, nhưng không hề biết đó là bài thơ “Lời tình buồn” của Chu Trầm Nguyên Minh mà Vũ Thành An đã phổ nhạc.
Hơn một năm trước tôi nhận một bưu phẩm từ Sài Gòn gửi về, mở phong thư là tập thơ “Lời tình buồn” của tác giả đề tặng. Nét chữ đẹp ngay ngắn, tỏ rỏ một con người mực thước, sau này tôi mới biết tác giả ngày xưa là thầy giáo dạy Toán, bạn cùng làm tập san Ý Thức với anh Nguyên Minh từ trước năm 1975 ở Phan Thiết. Nhà thơ đọc tạp chí Quán Văn thường xuyên nên biết tôi qua những người bạn ở Sài Gòn.

Tôi chưa từng gặp anh và cũng chưa có dịp cảm ơn anh tặng sách.
Thật kỳ lạ, tối hôm qua, tần ngần bên tủ sách tự nhiên tôi thuận tay lấy tập sách của anh đọc một mạch, tính viết vài hàng cảm ơn. Tập thơ in đẹp, trang trọng với những phụ bản tranh màu của Đinh Cường, Thân Trọng Minh, Thanh Hồ, Lê Thánh Thư, Nguyễn Sông Ba, Vũ Thanh Hằng. Gồm 47 bài thơ, và 5 bài viết của bạn văn về tác giả. 

Hôm nay, mở trang web vanchuongviet sững sờ khi thấy hàng chữ phân ưu anh vừa mất một ngày trước.
Tôi trằn trọc không ngủ được, cảm giác mình có lỗi vì chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa kịp đọc tác phẩm khi anh còn sống.
Tôi viết những dòng này như một lời tạ lỗi, lời cảm ơn muộn màng đến một bạn văn là bậc đàn anh của mình.
Cuối đời anh đã sống hết mình với chữ nghĩa sau hơn 30 năm không cầm bút, có lẽ anh đã yên lòng phần đời cuối bên bạn bè yêu thương.
Anh đi rồi, nhưng bài thơ “Lời tình buồn” được phổ nhạc của anh, tôi tin vẫn sống mãi ở các thế hệ sau, khi nào cuộc đời này vẫn còn những người tình thì vẫn còn tiếng hát:


Anh đi rồi còn ai đưa đón
Áo em bay khuất mất thiên đường
Tuổi hai mươi vòng tay chờ đợi
Ngôn ngữ nào anh nói hết yêu thương…


BAN MAI
21.2.2014

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38882)
“ B ất cứ lúc nào bất cứ ở đâu” tưởng là kể chuyện tình, nhưng không tôi nghĩ khác. Dù chúng ta không bắt gặp những hình ảnh bắn giết trên chiến trường, nhưng bàng bạc trong từng chuyện là tâm trạng chán nãn, hỗn loạn, bất cần đời, sống không biết ngày mai của một lớp thanh niên, của một Sài Gòn trong thời chiến tranh.
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 35756)
Sống trọn vẹn đời mình như đã muốn, phải là, điều ấy đẹp như một bài thơ dù là bài thơ đắng. Xin mượn lời Vũ Hoàng Chương tiễn một nhà thơ để giã biệt Vũ Ánh: Người thơ nằm xuống đó hiên ngang Như một câu thơ trắng thẳng hàng Đẩy mãi bàn chân tìm đất đứng Ngoài ba chiều cũ sắp tan hoang .
15 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 40369)
N hững ngày này, năm Bảy Lăm, tháng Ba, ”Mặt Trận Miền Tây Vẫn Yên Tĩnh”. Đơn vị tôi là một tiểu đoàn Địa Phương Quân (TĐ 497/ ĐP Tiểu Khu Châu Đốc), vẫn trấn đóng trên ngọn 554 thuộc núi Giài, Thất Sơn, Châu Đốc. Bộ Chỉ Huy đặt tại Ba Xoài.
13 Tháng Ba 201412:00 SA(Xem: 38690)
L ần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Vũ Khuê là bút danh. Sinh sống và làm việc tại Khánh Hòa. Như một món quà gặp mặt người viết xin gởi đến quí độc giả và văn hữu của tạp chí Hợp Lưu một "ức ký" về những ngày cuối của chiến tranh Việt Nam. Chúng tôi hân hạnh giới thiệu bài viết "Anh Đã Biết Gì về Cuộc Chiến?" của Vũ Khuê. (TCHL)
02 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 42137)
C uối cùng, tôi cũng đến Phnom Penh. Phnom Penh của Hậu, Phnom Penh của tôi trong trí tưởng tượng. Tôi đẩy xe hành lý qua hải quan. Tôi chờ đợi những âm thanh náo động bên ngoài như năm nào tôi về phi trường Tân Sơn Nhất. Hai cánh cửa mở ra. Hơi nóng ngột ngạt bốc lên mặt. Tiếng lá cây rì rào xen trong tiếng người nói nhè nhẹ khiến tôi bỡ ngỡ. Phi trường Phnom Penh vắng vẻ như thành phố tỉnh nhỏ. Buổi trưa nắng chói. Những cánh phượng rực rỡ nở trên bầu trời xanh. Chúng tôi ra lề đường chờ xe nhà đến đón.
02 Tháng Giêng 201412:00 SA(Xem: 45229)
Bài viết chỉ là hồi tưởng và những kỷ niệm rất riêng tư với giáo sư Phạm Biểu Tâm, với tâm niệm khi viết là làm sao vượt qua được cái tôi thường tình trong một bài tưởng niệm 100 năm ngày sinh của một vị danh sư đã để lại những dấu ấn lâu dài trong Ngành Y của Việt Nam từ thế kỷ trước. (Ngô Thế Vinh)
08 Tháng Tám 201312:00 SA(Xem: 57501)
“Kính gửi chị…..Tạp chí Văn đã đình chỉ đã vài tháng rồi nhưng chúng tôi chưa thông báo cho độc giả kịp. Thành thật xin lỗi chị”. Một cảm giác hụt hẩng và bàng hoàng xâm chiếm hồn tôi. Một mất mác vô cùng lớn bỗng làm tôi xốn xang như tôi vừa đánh mất một điều gì quí giá trong cuộc đời mình...
27 Tháng Sáu 201312:00 SA(Xem: 56395)
T háng 3 năm 75, cái hiền hòa thơ mộng của thành phố Nha Trang đã biến mất. Đà Nẵng đã thất thủ, dân và lính từ Kontum, Pleiku đang ào ạt đổ về thành phố biển. Thành phố bụi bặm và đông nghẹt người di tản với khuôn mặt ngơ ngác lo âu, những chiếc xe M-113 phủ lá cây ngụy trang từ Tây Nguyên ầm ì chạy vào thành phố và ngồi sau những khẩu đại liên là những người lính mệt mỏi đăm chiêu.
12 Tháng Năm 201312:00 SA(Xem: 58463)
K hi nói tới kinh nghiệm làm việc với ông Chu Tử, một chi tiết chợt bật ra trong đầu mà đã từ lâu tôi quên bẵng đi mất. Đó là việc làm “ghost writer” cho người tự nhận đã bắn ông Chu Tử năm 1966, vào một giai đọan có thể nói là một trong các thời kỳ chính trị nhiễu nhương nhất của Việt Nam Cộng Hoà.
30 Tháng Ba 201312:00 SA(Xem: 66923)
“… (Bệnh viện) Ung Bướu VN đã làm một điều quá tàn nhẫn với em là chuẩn đoán sai và phẫu thuật cẩu thả. bây giờ, mỗi khi nhìn xuống ngực mình là em rớt nước mắt. không biết nó đã cứu em hay đã giết chết em bằng 1 cách nào đó. em rất muốn gặp 1 người phụ nữ mất ngực để hỏi xem bằng cách nào mà họ vượt qua nỗi đau đó mà sống yên vui. em chưa thể...” ...Từ chỗ nằm gần như suốt ngày đêm, thư của Trang khiến tôi bật dậy..