- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TỐI HẬU THƯ

13 Tháng Chín 20221:55 CH(Xem: 7805)


LE MNH PHONG
Tranh Lê Minh Phong

 

Truyện ngắn

Ngô Quốc Phương

TỐI HẬU THƯ

 

 

 

Thượng Hải, 19h, một ngày tháng Tám

Hầy à, ngày xưa… bố... hoạt động thế là để đánh... lũ thực dân, đế quốc, cứu nước, bây giờ... con làm thế để... làm gì? Cẩn thận... chỉ mang oán khổ... cho dân! vị Đại tá già trong lần tỉnh táo hiếm hoi bên giường bệnh, khó nhọc nói với người con trai cùng ngành mới từ nước ngoài về.

Thôi, pá pa đừng nói nhiều nữa, mệt rồi, đầu óc ít tỉnh táo, pá pa nghỉ đi! Con ra với mẹ và các em, người con trai có quân hàm khá cao cấp của ngành vừa nói, vừa kéo chăn che phần ngực gầy hơi hở ra của bệnh nhân già, trong phòng gắn máy lạnh.

Mẹ kiếp, ra ngoài được hơn nữa phút, thượng tá nói với em gái, nặng nợ, bao giờ gánh nặng mới đi, vẫn còn đó, thỉnh thoảng lại thở ra, ảnh hưởng hết con cháu.

Ấy, bác nói nhỏ thôi, bọn xung quanh nó nghe thấy không hay, cô em gái nay cũng đeo lon kha khá trong ngành mật khẽ bảo ông anh và đưa một gói xì gà La Havane ra định mời người anh.

Thôi, để lúc khác, bên kia anh còn nhiều, ông anh nói rồi ra mắt bảo hạ cấp đang ngồi phía ngoài xa chuẩn bị xe để ra về.

Anh nói cô nghe, ngày xưa khi ông nội còn ghế, chính anh đã nhắc ông là ông nên mềm dẻo, đừng có thái độ nọ kia ở cơ quan, kẻo ảnh hưởng con cháu. Nếu ông đã nghe, thì một là anh và chú và cả mấy anh chị em đã thuận lợi biết bao, đỡ mất bao năm vất vả, lận đận, hai là ông nội về hưu là chắc lon Tướng, chứ không phải là như bây giờ. Thượng tá bảo cô em gái, mắt đánh ngược vào cửa sổ của căn phòng bệnh.

Nhưng thời của ông khác, thời anh em mình khác, anh nên thông cảm với ông, ông sẽ được vui! Người em gái nhẹ giọng.

Tất nhiên là tao thông cảm thì tao mới về thế này, chứ công việc bận rộn bỏ mẹ! Thôi, anh lại có việc đi, chắc tuần sau, tháng sau ông có thể khó qua, mọi việc anh dặn mấy anh chị em râu rể và mội người ở nhà cứ thế mà làm.

 

 

***


Soho, 21h, vẫn còn trong tháng Tám

Mẹ kiếp, làm bao nhiêu việc bao nhiêu năm, bố trí bao đầu mối, theo dõi và bẩm báo bao đầu tin, chỉ điểm bao đầu mối bất đồng, phản loạn trong ngoài nước, chưa kể dàn dựng hết vụ thâm nhập nọ, bố trí vụ chui sâu kia mà vẫn còn chưa đủ. Bây giờ lại bắt nọ, bắt kia, dọa là nếu không hoàn tất đúng ý chỉ huy cấp cao, sẽ bị xem lại vị trí công việc và bác các kế hoạch, đề xuất!, Số một ngồi đó, mắt nhìn xa xăm, điếu xì gà tưởng như đã tắt, chỉ mấy ngón tay của người đang cầm nó mới biết nó còn âm ỉ ra sao, bao lâu, còn trong đầu tự nói như đang lẩm bẩm.

Chúng nó có biết rằng để dàn xếp, đánh người vào đây, biến chỗ này thành platform đa tầng, đa chức năng để làm bàn đạp cho các tuyến tha hồ hoạt động ta đã mất bao nhiêu công sức không?

Đầu tiên là phải lừa được thằng thủ trưởng cũ, thiên tả của tòa báo, trở cờ nửa vời từ quốc sang cộng, để nó cút xéo đi theo gia đình của nó cho rộng chỗ, sách giáo khoa ngành dạy rồi “đã làm tình báo chui sâu, thì phải leo cao và lãnh đạo trong cơ quan mình thâm nhập, chớ để có kẻ khác ngồi trên đầu mình cản trở”, hắn, một thằng sính chữ, nhưng nhẹ dạ, để lại chỗ quý báu này cho ta vào chiếm lĩnh, từ đó mới có thể chui sâu, leo cao, rồi để không chỉ lũng đoạn platform, mà từ bàn đạp đó đánh rộng ra nội bộ đối phương, tiếp cận bao nhiêu đầu mối, sắp đặt hoạt động của bao nhiêu đặc tình, dọn ổ cho biết bao cơ sở, rồi tư vấn kịp thời về thông tin về ý đồ, chiến lược, kế hoạch, nhân sự của xứ người và bộ máy của chúng, nhân sự và các nguồn lực, lực lượng của chúng, cung cấp cho trung tâm ở quê nhà, mà cái khó là lại phải đi ra an toàn từ thâm cung hệ thống chính quyền, đảng phái, nghi viện, truyền thông, cộng đồng của họ, đâu có phải là chuyện nhỏ và dễ dàng?

Vậy mà chúng còn đòi hỏi gì nữa?

Mẹ, chúng mày ép quá, tao sẽ có cách, hay là chúng mày đã có kế hoạch để thằng số hai, hay thằng số ba, hay con số bốn, thằng số năm... hay bọn trung tâm thứ cấp kia ở hải ngoại với bọn con ông cháu cha mới tuyển vào vài năm nay, ngoi lên thay thế chỗ của ta và đá ta sang chỗ khác sau mấy chục năm ta đã yên bề cắm rễ?

Đừng tưởng ta dễ chơi. Cực chẳng đã ta sẽ đào tẩu, hoặc đơn giản là làm đặc tình hai, ba, thâm chí bốn mang cho chúng mày biết tay!

Số một vẫn ngồi đó, nhưng đầu óc thì như một đôi chân, đi đi, lại lại trong căn phòng chỉ huy, điều khiển của tuyến, không cách xa lắm nơi hàng ngày vẫn đóng kịch ra vào làm việc trong vỏ bọc lãnh đạo một cơ quan báo chí, truyền thông, nằm trong một hãng có khả năng gây ảnh hưởng dư luận và dẫn dắt chính trị quốc tế, khu vực.

Mẹ, tao đào tẩu đấy, tối hậu thư à, tao đã làm gì mà để đến mức chúng mày phải ra tối hậu thư.

Chẳng qua chúng mày trâu buộc ghét bò  ăn thôi!

Chúng mày phải biết, tao chui sâu leo cao ở nước ngoài mấy chục năm qua là do tao có đại tài, có trình cao, có khả năng diễn giỏi hơn bất cứ đưa nào mà chúng mày đã, đang, thậm chí sẽ gửi qua đây để hòng thay thế ta.

Tao mất công học bao nhiêu ngoại ngữ, bỏ giấc mơ thiện lành để vào ngành thổ tả này, rồi sau đó bỏ bao nhiêu thời gian ra để ngủ với đủ loại đàn bà tây, phi, bồ, trắng, đen, nâu, đủ loại xứ người, (trong đó có cả con vợ đương kim của ta đây)... nhất là bọn sếp đàn bà, phải đong đưa quà cáp, ngửi hít, liếm láp chúng, dù chúng có đứa già hơn cả mẹ tao ngày xưa, lại phải mất bao nhiêu công sức để đối phó ngày đêm với áp lực kép hai, ba, bốn là đòi hỏi của tuyến, giật dây từ trung ương, từ trung tâm bên ngoài, cho tới cả chi bộ đặc biệt ở cơ quan, mà chính chi bộ ấy do ta góp tay lập nên chứ ai, để thi triển bao kế hoạch, chiến dịch lớn nhỏ, làm hài lòng và thăng chức cho bao quan chức ở hải ngoại và trung tâm quê nhà. Nói cho ngay nhé, những tấm huân huy chương, mề đay, chức quyền, tài sản của các người, giàu sang của con cái, vợ con các người, là có phần mồ hôi, công sức của ta đó! Lũ vô ơn. Bây giờ lại đòi cho ta nghỉ hưu giữa chừng à! Đừng hòng!

Ta ở đây lâu quen rồi, bảo ta sang xứ khác ngay cạnh đây bên châu Âu, chưa chắc ta đã đi, ngỡ là bảo rút ta về, còn ông già của ta nếu ông không qua khỏi, thì ông cứ đi thôi. Ông một ngả, ta một đường.

Mà ông già đó nằm mê mệt suốt thì không sao, cứ lúc ta về thì lại hơi tỉnh thì lại thở ra dạy dỗ, trong khi máy móc chúng nó ghi hình, ghi âm lén giăng đầy buồng.

Ông phải biết thời ông khác, thời tôi khác, điều đứa em gái nói cũng đúng đấy, chỉ có khác ở cách hiểu thôi.

Thời ông là còn dân, còn mình, còn thời tôi là... còn đôla, còn Euro, còn đồng Bảng, còn Nhân dân Tệ, thậm chí Cuba tệ, Bắc Hàn tệ là còn mình!

Ok, quay lại vụ "tối hậu thư", chính ta chứ không phải các người sẽ đưa ra tối hậu thư!, số một gằn giọng.

Và điều kiện của ta đây, nếu các người không để ta yên, ta sẽ cho cả London, Brussels, Berin, Paris, Bonn, Washington D.C., New York, Prague, Warsaw, Budapest, Brussels…, cho tới Canberra, Melbourne,  Singapore, Hán Thành, Tokyo, Bangkok, PhnomPeng v.v... đủ thứ biết rõ cả mạng lưới đặc tình của các người, à của tụi ta, ở đâu, làm gì, tổ chức ra sao, dày mỏng thế nào.

Ta nói là sẽ làm, chứ còn khi đó, bọn như đứa số 2 thân tuyên giáo, phản gián, thành ủy, đứa số 3 chui sâu vào công đoàn cánh tả, thực ra là đặc tình gắn với liên ngành bên nhà, đứa số 4 thân đại Tổng cục thuộc bộ quốc phòng, đứa số 5, dù được bố trí nghỉ hưu giả, thuộc tuyến ngoại giao, rồi bọn 6, 7, 8…, tụi xyz, abc…, rồi cả lò cả lũ trong ngoài các tòa đại sứ, đại diện thương mại, trong hội doanh nghiệp, kiều dân hải ngoại, hội hữu nghị, nhóm trí thức, chuyên gia yêu nước, câu lạc bộ văn nghệ sỹ xa quê, chưa kể các loại đặc tình, đầu mối, bọn cộng tác viên, bọn cảm tình tây, phi, bồ, trắng, nâu, lai vân vân, vân mây đủ loại kia lần lượt bị phơi trắng bụng và nướng lò là bình thường.

Các người tính sao, khi ta sẽ xì thông tin ra để liên tục các sứ quán của các người sẽ mất từ một nửa, tới thậm chí ba phần năm cán bộ ở hàng loạt nước và văn phòng đại diện ngoại giao, và chúng, bọn công khai, bán công khai, bọn bất hợp pháp, đặc tình đủ loại v.v… sẽ bị trục xuất nhất loạt về nước trong một vài tháng tới, nhất là trong đó có bọn đội lốt nhà báo, phóng viên, đại diện hãng tin, thương mại, bọn học giả, học thật, tụi nghiên cứu sinh, thực tập viên khoa học, công nghệ này nọ, kia khác?

Tỉu nà ma tụi bay! Người không động đến ta, thì ta không động đến người! Nhất là đừng động đến ghế, tiền bạc và vị trí đang hưởng lạc của ta, sự sung sướng yên ấm mấy chục năm qua của gia đình ta tại đây!

Số một tiếp tục trầm ngâm, nhưng trong đầu, có một đôi chân đang cuồng loạn đi lại giậm gót giày trên sàn, trong căn phòng được tuyến thuê dài hạn ở Soho, với mấy cánh tay lúc thì như đập bàn, lúc như đập ghế, lúc vung lên như chém dao, hay ngón tay siết lại như sắp nổ súng vào đầu, vào mặt, vào gáy ai!

Bên ngoài, bỗng có tiếng gõ cửa, mặc dù phòng đã được cài tín hiệu "không làm phiền!"

Một trợ lý đưa một mảnh giấy nhỏ vào, rồi cô ta bước ra ngay, sau khi nhìn thấy mặt số một đang nhăn lại, méo mó!

***

Mẹ kiếp vừa bay sang, ngồi chưa ấm chỗ, lại bay về?

Vậy là bố già đi rồi? Hy vọng đây là tin thật, chứ không phải là cạm bẫy!

Nói đoạn, số một liền mở máy, chuẩn bị liên lạc với đầu mối ở quê nhà để thẩm định "tin nhà" độc lập.

"Đéo thể nào tin bọn sỹ quan điều kiển, bọn case officers chó má nào hết, kể cả bọn thủ trưởng nữa và ngay cả khi có cái đám ma kia!", Số một lại lẩm bẩm trong đầu, một tay bấm phím bấm điệu nghệ để gõ mật khẩu vào, tay kia khẽ vẩy tàn từ điếu xì gà vẫn âm ỉ cháy nãy giờ, vào một chậu hoa giả để cách không xa bệ chiếc cửa sổ cũ vốn đã được bịt kín mít…

NQP, London, 26/8/2022

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
01 Tháng Mười Một 202111:35 CH(Xem: 11155)
Với thời gian, đất nước dung thân sẽ là mồ chôn của nền văn chương bại trận. Hết một thế kỷ, những viên ngọc văn chương chiến bại sẽ bị rong rêu phủ kín dưới đáy đại dương, trong ngõ ngách u tối của một chiếc tàu đánh đắm. Những người trẻ không cùng ngôn ngữ sẽ không ai tìm đọc những áng văn mượt mà óng ả của ông Catca. Có lẽ những nhà nghiên cứu sử sẽ dùng máy móc hiện đại để làm công việc dịch thuật nhưng làm sao máy có thể đọc giữa những hàng chữ để hiểu được thâm thúy câu truyện?
19 Tháng Mười 20217:06 CH(Xem: 12283)
Anh không mất công hay thì giờ gì mấy để làm quen với cô. Vài tuần trở lại đây, anh để ý thấy cô bắt đầu chạy trong công viên này và nhiều lần ngồi nghỉ ở cùng một chiếc ghế đá với anh. Cô không tỏ ra e dè gì khi phải chia chỗ ngồi với một người đàn ông xa lạ. Mỗi lần tình cờ cùng ngồi xuống băng ghế đá, cô đều nở một nụ cười khá thân thiện với anh. Nụ cười của cô đặc biệt ở chỗ là tuy rất dễ mến, nó không có vẻ gì mời gọi một cuộc nói chuyện nào cả. Nó không tắt ngúm ngay làm cho anh cụt hứng, nhưng nó cũng không kéo dài để anh có dịp bắt chuyện với cô. Tuy vậy, anh không muốn tỏ ra là một kẻ thiếu lịch thiệp, không phải đợi cơ hội mới cho thấy rằng mình cũng có khiếu ăn nói. – Chào mừng cô đến với công viên Griffith —Một hôm anh quyết định đi xa hơn những nụ cười xã giao.
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 12269)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 12197)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 11414)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10881)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12751)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 13009)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10770)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 10493)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.