- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Tắm

11 Tháng Sáu 200912:00 SA(Xem: 35517)

vuong_kh_0_300x199_1LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu, Vương Kh. sống và làm việc tại Sài Gòn. Tác phẩm "Tắm" viết theo thể đối thoại đã tạo không khí lạ và sắc như một đoạn phim ngắn. Hợp Lưu trân trọng gới thiệu đến quí độc giả

- Mẹ, hôm nay mình uống nhiều một chút, có được không? Một chút thôi...

- Ừ được chứ! Nhưng con có chắc mình muốn uống nhiều hôm nay không?

- Con không biết mẹ à. Con chỉ nghĩ, có lẽ hôm nay là lần sau cùng con được uống với mẹ thế này, nên muốn được uống nhiều, nhiều nhiều nữa...

- Mẹ biết trong lòng con đang đau khổ lắm...

- Không đâu mẹ! Mẹ chẳng dạy con, phải hạnh phúc trước hạnh phúc của người mình yêu là gì? Giờ con phải vui mới đúng, chờ vài ngày nữa anh Minh sẽ thực hiện điều mẹ mong muốn. Anh ấy lấy vợ, sinh cháu cho mẹ ẵm bồng và mẹ sẽ rất vui? Có phải không? Nếu mẹ vui.. con buồn để làm gì, đâu để làm gì, phải không mẹ?

- Mẹ... xin lỗi. Mẹ sinh Minh mà không sinh được tính nó...

- Mẹ, mẹ lại thế rồi. Đâu phải là lỗi của mẹ. Thôi, hai mẹ con mình cụng ly một cái nhé! Ngày mai con về Sài Gòn rồi, chắc sẽ không ai rủ rê mẹ uống Halida nữa đâu. Con dám chắc đó!

- Ừ, và mẹ cũng chỉ uống Halida với con thôi, đứa con gái đáng thương của mẹ. Con quên thằng Minh đi. Nó không xứng đáng...

- Mẹ đừng nói vậy mà tội anh ấy. Anh Minh là con trai mẹ mà. Ngày trước, khi anh ấy cho con xem bức ảnh trắng đen anh đã chụp với mẹ lúc tròn ba tuổi. Mẹ biết không? Con xúc động đến phát khóc khi thấy tia nhìn ngây thơ, sáng ngời của anh ấy. Nó ám ảnh con đến tận bây giờ. Có lẽ đến chết, con cũng không quên được, nụ cười tự hào của mẹ, nét mặt trong trẻo của anh Minh. Thật là tuyệt!

- Hiên, con nghe mẹ. Lấy chồng, quên thằng Minh đi. Có như thế mẹ mới yên lòng. Bằng không, làm sao mẹ có thể...

- Mẹ, mẹ đừng nói vậy mà con thấy có lỗi với mẹ nhiều hơn. Mẹ đã sinh anh Minh, cho anh ấy hình hài, yêu thương và dạy dỗ. Mẹ đã mong anh ấy tìm được hạnh phúc, đúng không? Bây giờ, anh ấy đang như thế mẹ ạ! Anh Minh đang nao nức trở thành chồng của Thùy. Thùy sẽ là con dâu của mẹ, là cô ấy, không phải con, càng không phải một người phụ nữ nào khác. Mẹ hãy tin rằng anh ấy quyết định đúng, có được không?

- Thế còn cháu nội của mẹ? Đứa cháu nội mà con và thằng Minh đã giấu mẹ hai năm qua...

- Mẹ ơi, mẹ say rồi! Không có đứa cháu nội nào tồn tại cả. Anh ấy đã vứt hết tất cả kể từ ngày quyết định rời xa con. Cho dù đứa cháu nội của mẹ có lớn như thế nào thì sự thật vẫn là sự thật. Anh ấy chẳng cần ai cả. Kể cả con – người đã yêu anh ấy đến không còn biết thứ gì khác trên đời này thì cháu nội của mẹ, có nghĩa lí gì đâu...

- Sao con tàn nhẫn vậy? Thằng Minh, trời ơi cái thằng ích kỷ...

- Mẹ nói đúng, con tàn nhẫn và anh Minh ích kỷ. Anh ấy từ bỏ con nhưng chưa bao giờ muốn con thôi ngừng yêu anh ấy. Con trai của mẹ đó. Con trai của mẹ sẵn sàng ngủ với con, nói với con những lời ngon ngọt dù chỉ vài tháng sau anh ta đi cưới người đàn bà khác. Con trai của mẹ đã làm con ra thế này đây. Anh ấy đã biến con thành con đàn bà ác độc thế này đây. Chính con đã từ bỏ đứa con mình. Là con, con đã giết chết cháu nội của mẹ. Và bây giờ, con cất công tìm đến đây để uống với mẹ chỉ vì con không thể quên lần đầu tiên được gặp mẹ, mẹ đã rót đầy ly Halida cho con và mẹ nói "phải chi con là con dâu của mẹ thì tốt biết mấy". Con không quên được giọng nói của mẹ khi ấy, nó giống như cánh đồng mùa gặt, thơm và mát kinh khủng. Và con càng không thể quên Minh đã từng tồn tại rồi biến mất trong cuộc sống con như thế nào...

- Trời ơi! Hiên ơi! Cháu nội của mẹ.. Sao lại thế này hả con?

- Mẹ, mẹ nghĩ con muốn vậy ư? Mẹ có biết con đã đau đớn và dằn vặt thế nào khi bỏ đi đứa con của mình không? Nó là con của con, là con của anh Minh mẹ à. Là cháu nội của mẹ, đáng lẽ ra, nó phải được chào đời. Con là con đàn bà tồi tệ...

- Khốn nạn quá! Tại sao con...

- Mẹ, mẹ cứ chửi con đi. Con đáng bị như vậy. Cả con và Minh đều không đủ dũng cảm để giữ cháu nội của mẹ. Con của mẹ, anh ấy biết bay, anh ấy chưa bao giờ thuộc về con, chưa bao giờ, hahaha. Cuộc đời này, thú vị làm sao!

- Sao thế này hả Hiên? Con...

- Mẹ, mẹ đừng hỏi con những điều như thế. Mẹ không còn câu hỏi nào khác ư? Con không trả lời nổi câu hỏi của mẹ đâu. Mẹ tha thứ cho con, tha thứ cho anh Minh nhe mẹ. Chúng con không thể tự gánh vác những tội lỗi của mình. Nó thật sự quá lớn lao...

- Con say rồi! Đừng nói nữa. Mẹ không muốn nghe... Theo mẹ vào phòng, ngoài này rét lắm...

- Mẹ, sao mẹ lại thương con? Con đáng bị mẹ căm ghét cơ mà. Có phải vì anh Minh đã bỏ con để cưới Thùy, phải không mẹ? Có phải mẹ thừa biết người muốn con bỏ đứa bé là Minh?

- Con đừng hỏi vậy! Mẹ phải trả lời như thế nào mới khiến mẹ vui. Trả lời như thế nào thì khiến con không ray rứt nữa. Lần đầu tiên khi con tìm đến đây, mẹ đã biết, rồi con sẽ phải khổ sở với thằng Minh. Sao con lại yêu nó đến vậy? Con quên nó đi không được ư? Sao lại khốn khổ thế này....

- Mẹ, mẹ đừng khóc! Con sẽ làm vậy cho mẹ vui lòng. Con sẽ quên anh Minh ngay bây giờ, kể từ đây, ngay khoảnh khắc này. À mẹ! Đám cưới anh Minh, mẹ nhớ mặc bộ áo dài con tặng mẹ lần con đi Hà Đông nhé! Màu đó anh Minh rất thích. Da mẹ trắng, mẹ mặc sẽ đẹp lắm. Nếu Thùy có hỏi, con chỉ dặn hờ thế thôi chứ Thùy chẳng quan tâm đâu. Nếu Thùy có hỏi, mẹ đừng nói con đã tặng nhé! Cô ấy sẽ ghen và giận anh Minh, tội nghiệp!

- Hiên! Con đừng nhắc tới thằng đó nữa và mặc kệ con Thùy đi. Tụi nó có sướng khổ thế nào thì mẹ cũng mặc, mẹ xin con...

- Con xin lỗi mẹ! Mẹ có tội gì đâu mà phải nghe con than vãn, khóc lóc thế này. Dù thế nào thì hai người đó cũng là con của mẹ, ngoại trừ con! Mẹ chưa từng bị đau khổ vì người mình yêu đúng không? Mẹ lớn lên, yêu và lấy bố rồi sinh anh Minh. Chưa bao giờ mẹ chịu cảm giác bị người yêu rời bỏ, có đúng không mẹ?! Con về đây. Cảm ơn mẹ đã cho con uống Halida, bia ngon lắm ạ!

- Con say quá rồi. Vào ngủ với mẹ. Con đi thế mẹ không an tâm.

- Con tự lo được mẹ à. Con gần ba mươi rồi, chẳng lẽ mỗi việc tự chăm sóc mình cũng làm không được sao?

- Ừ, mẹ biết. Mẹ biết là con mạnh mẽ. Nhưng bây giờ, mẹ muốn chăm sóc con, có được không?

- Mẹ, hay mẹ tắm cho con nhe. Được chứ mẹ? Ngày xưa mỗi lần có dịp bên nhau, anh Minh lại tắm cho con. Anh ấy khéo tay lắm. Nước anh ấy pha, bao giờ cũng vừa ấm và mát dịu. Con yêu đôi bàn tay anh vuốt ve từ gương mặt, mái tóc cho đến từng ngón chân bé tẹo của con. Mẹ ơi! Anh Minh đã từng rất yêu con mà... huhuhuhu...

- Hiên ơi! Con... Sao lại thế này hả con?

- Con không sao. Con xin mẹ đấy. Mẹ tắm cho con nhe mẹ, một lần thôi…

- Thôi được rồi! Để mẹ vào pha nước. Nào, đi theo mẹ...

- Con ngồi xuống đây. Tóc tai con gái sao để vàng thế này?

- Dạ! Không phải đâu mẹ. Tóc con nhuộm ấy mà. Là nâu mẹ à, không phải vàng. Anh Minh không thích phụ nữ nhuộm tóc. Con cũng vậy! Nhưng con đã để màu tóc này hai năm rồi. Kể từ ngày anh Minh nói không nên gặp nhau nữa. Con đúng là ngốc nghếch phải không? Con đã hi sinh mái tóc đen óng của mình để đổi lấy màu nâu cháy này đây... Nhưng không sao mẹ à! Tóc tai mà. Rồi nó cũng sẽ dài ra và đen lại như xưa bởi con có nhuộm như thế nào thì bản chất nó vẫn không hề thay đổi. Tóc con màu đen, máu con màu đỏ và con yêu anh Minh...

- Mẹ hiểu rồi... Mẹ hiểu rồi... Nào, bây giờ thì ta gội đầu trước nhé! Con gái mà tóc ít thì sướng, con đừng buồn nữa. Sau này, còn con sung sướng hơn cả thằng Minh và bất kể người nào...

- Hihi, mẹ nói đúng lắm! Con sẽ sung sướng cho mà xem... Mẹ! Mẹ đợi chút, con muốn cởi quần áo để tận hưởng dòng nước ấm áp này và đôi bàn tay chai sần của mẹ. Ngày trước, mẹ có hay tắm cho anh ấy không? Con nhớ, Minh từng kể với con, khi anh ấy chào đời, mẹ đã bị ra huyết suốt mấy ngày trời. Anh ấy không được bú sữa mẹ và khóc thét trong bệnh viện cho đến khi người ta bế nằm cạnh mẹ. Khi đó, mẹ biết con nghĩ gì không? Con đã nghĩ, sau này chúng con có con, con sẽ cố gắng dành đến giọt máu cuối cùng cho nó. Con sẽ mặc cho bộ ngực này tan chảy, mặc cho thân thể này không còn săn chắc, mặc cho những nếp nhăn chằng chịt như mạng nhện, chỉ cần con là mẹ của con anh ấy, mẹ à. Con chỉ cần có bấy nhiêu thôi...

- Rồi con sẽ được làm mẹ. Con sẽ làm được tất cả những gì con muốn vì con xứng đáng được như thế...

- Mẹ ơi! Con không xứng đáng! Sẽ chẳng ai muốn cưới một người đàn bà như con! Không ai muốn làm chồng của kẻ sẵn sàng vứt bỏ con mình. Mẹ hiểu không? Con sẽ sống cuộc đời như thế nào? Con giàu có. Con địa vị. Con xinh đẹp nhưng con không xứng đáng là một người đàn bà bình thường. Con đáng bị nguyền rủa cho đến chết, cho đến chết, mẹ hiểu không?

….

- Mẹ, mẹ hãy đặt tay lên ngực con đây này! Đây là vòm ngực mà Minh đã vùi vào mỗi lần anh ấy âu yếm con. Con không thể nhớ hết bao nhiêu lần anh ấy đã ngã vào nó. Bao nhiêu lần con rên siết? Bao nhiêu lần chúng con không biết đến điều gì khác ngoài thân thể của hai người rị chặt vào nhau. Bao nhiêu lần? Bao nhiêu lần con chỉ biết ngồi trước cửa phòng trọ anh ấy và khóc? Bao nhiêu lần con mòn mỏi đến nỗi ngủ quên trước bậc cửa và bao nhiêu lần anh ấy van xin con đừng để anh ấy một mình... Mẹ ơi! Con kinh tởm căn phòng đó. Kinh tởm mùi bùn non hắt lên từ dòng kênh đen thẳm. Con kinh tởm khi nghĩ đến việc Minh đã làm điều đó với Thùy ngay trên chính chiếc giường mà chúng con đã cùng mua nó với nhau. Con khiếp sợ khi nhìn thấy những túi bao cao su ẩn sâu dưới ví anh ấy trong khi Minh chưa bao giờ dùng nó với con. Mẹ hiểu không? Con không hiểu được. Tất cả là thế nào hả mẹ? Con đã làm gì khiến Minh đối xử với con như vậy? Con đã làm gì? Có phải con đã sai khi yêu Minh đến mụ mị thế này không? Tại sao là Thùy mà không phải là con? Tại sao con của Thùy được quyền sống còn con của con thì phải chọn cái chết? Tại sao vậy mẹ? Tại sao vậy mẹ???

- Mẹ, mẹ hãy chạm vào đây. Cơ thể con đây. Tuổi xuân của con đây! Minh đã lấy mất của con rồi! Giờ chỉ còn lại như thế này đây! Anh ấy đã mặc con vật lộn với cuộc sống này để đi theo người khác. Con đàn bà ấy sắp trở thành con dâu của mẹ đấy! Con sẽ nguyền rủa họ cho đến chết mẹ à. Cho đến chết con cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho họ. Họ đáng chịu như thế! Sẽ không bao giờ anh Minh có thể làm cha của bất kỳ đứa trẻ nào. Mẹ đừng trông mong sẽ có một đứa cháu đích tôn. Mẹ chỉ một đứa cháu duy nhất, nó là con của con và nó đã chết rồi. Chính con trai mẹ đã giết chết nó, hahahaha...

- Hiên ơi! Mẹ xin con, con đừng như vậy... Mẹ xin con đấy...

- Haha, mẹ ơi! Con khiếp sợ chính mình! Con không dám soi mình trong gương. Con không dám lõa thể trước bất kỳ người đàn ông nào khác. Con sợ... Họ sẽ nhìn thấy bộ mặt thật của con. Con đàn bà giết người, huhu, mẹ ơi! Con đê tiện, đê tiện lắm. Huhu...

….

- Mẹ, mẹ ôm con đi mẹ. Ôm con chặt vào! Ôm con như Minh đã từng, siết lấy con như Minh đã từng, quần nát con như Minh đã từng. Làm đi mẹ! Thật mạnh vào. Một giây nữa thôi, con sẽ không còn là con nữa, không còn là con nữa... Cả cuộc đời này, con sẽ nhớ đến chết giây phút này. Giây phút mẹ tắm cho con... Mẹ đã tắm cho con... Huhuhu..

Vương Kh.
25/02/2009

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
05 Tháng Bảy 202410:12 CH(Xem: 9402)
Hắn đắm mình cả giờ trong khung cảnh tịch mịch và thiêng liêng của ngôi chùa giữa mưa bụi đầu xuân miền châu thổ sông Hồng… Đó là chùa Hương Hải Thiền, xã Lệ Chi, Huyện Đông Anh Hà Nội, ngôi chùa lần đầu tiên hắn tới trong dịp về thắp hương tưởng niệm 10 năm Hòa thượng Thích Thông Lạc viên tịch.
15 Tháng Sáu 20244:23 SA(Xem: 10282)
Sau một tháng ròng rã ngoài khơi. Bành gọi điện thoại di động về nhà cho cô vợ yêu rằng con tàu anh đang ở hải phận Quy Nhơn. Bành nắm vô lăng từ suốt đêm qua sau khi rời khỏi hải phận ngư trường quen thuộc Trường Sa một vài hải lý. Đang trên đường trở về và hẳn sẽ có một chuyền bội thu. Gần bảy mươi con cá bò gù (cá ngừ đại dương), dự kiến khỏan trên ba tấn cá.
05 Tháng Sáu 20241:44 SA(Xem: 10686)
Toát mồ hôi, loạng choạng đứng dậy, nhìn cái túi thức ăn đầy sợ hãi. Tôi cầm lấy ném tất cả vào thùng rác, rồi lết trên vỉa hè gọi một chiếc taxi đưa đến khách sạn gần đấy. Tôi chỉ kịp gọi cho một ông bạn lính cũ, nói gọn lỏn “huỷ nhậu”, rồi vật ra giường. Nằm liệt. Tôi nhanh chóng chìm vào trong một cơn ác mộng. Tôi nhìn thấy khuôn mặt của hai cô gái cùng chuyến tàu đêm năm nào. Họ đang bay ngay phía trên tôi, trong bầu trời mùa xuân đầy hoa thơm cỏ lạ chim hót ríu ran. Còn tôi đang nằm trong cái toa tàu đen sì nhìn lên.
27 Tháng Năm 202411:00 SA(Xem: 11368)
Đã hai giờ đồng hồ, trong lớp học của bé, 31 bạn học với 02 cô giáo cùng 03 mẹ phụ huynh vẫn còn vui liên hoan cuối năm, còn bé thì cứ mong ngóng bố mẹ tới đón từ lâu, lâu tựa cả một buổi học mà không được ra chơi ấy chứ…
23 Tháng Năm 202412:21 SA(Xem: 12208)
Anh Trần Đình Đài là con trai thứ trong một gia đình trung lưu ở quận 3, Saigon xưa. Mẹ anh cũng là hậu duệ của hoàng gia triều Nguyễn. Cha anh là một trí thức vì vậy cả đàn con, bảy đứa ba mẹ đều cho ăn học đến nơi đến chốn. Những năm tháng ấy, đất nước bất ổn, tiếng súng vẫn hăm he đau đó trên đầu, bên cạnh cuộc sống bất an là vậy nhưng cha mẹ anh vẫn cố làm lụng để chăm lo cho con cái, trang trải cuộc sống. Mẹ anh tần tảo đủ mọi việc như buôn bán, chạy hàng chợ trên chợ dưới để làm sao các con đều được học hành nên người.
23 Tháng Năm 202412:01 SA(Xem: 11149)
Ánh hoàng hôn cuối cùng lóe lên trên đường cái quan. Trời nhập nhoạng. Hành giả nhìn trước nhìn sau, rời đường nhựa, lẻn bước vào một lối mòn. Một cô gái trạc 28 tuổi đeo túi xách và máy ảnh từ xa chạy tới và rảo bước theo ông.
06 Tháng Năm 20243:11 CH(Xem: 11324)
“Thưa ngài, về đồ ăn mà các ngài chỉ định nhà hàng mang đến, xin vui lòng thu xếp người để chúng tôi trao đổi rõ hơn về các quy định của khách sạn”. Guillaume đánh thức tôi dậy trong dòng hồi tưởng một cách chuyên nghiệp. Tôi lia mắt qua từng đồ vật, chi tiết, màu sắc được phối một cách hài hoà, tinh mỹ trong căn phòng tổng thống, quả là không chê vào đâu được với một gã đã từng phục vụ tại thế giới du lịch như Guillaume. Tất cả chúng đều bóng loáng không một hạt bụi. Hẳn tôi đã bước vào, đi quanh, ngó nghiêng, ngồi xuống cái sofa này như một kẻ mộng du, rồi trầm mặc trong sự ngỡ ngàng của gã.
18 Tháng Tư 20248:23 CH(Xem: 12378)
Lê Chiêu Thống là vị hoàng đế thứ 16 và là cuối cùng của nhà Hậu Lê. Triều đại nhà Hậu Lê của ông đã chứng kiến nhiều cảnh rối ren của lịch sử nước nhà. Đó là giai đoạn Trịnh Nguyễn Phân Tranh, cả hai đều mang danh nghĩa "phù Lê diệt Mạc". Chúa Trịnh đã diệt được nhà Mạc cho nhà Hậu Lê. Nhưng quyền hành lại nằm trong tay nhà Trịnh. Và sau đó là sự tranh giành và kết thúc của các đời chúa Trịnh. Và sự phát triển lớn mạnh của nhà Tây Sơn đã đánh đổ Chúa Trịnh với danh nghĩa "phù Lê diệt Trịnh". Lòng dân Bắc Hà hoang mang cực độ. Nguyễn Huệ tuy thắng trận, nhưng chưa nắm được lòng dân nên không xưng đế. Nguyễn Huệ vẫn tiếp tục để nhà Lê làm vua. Nhưng cả ông lẫn nhà Lê điều hiểu rõ quyền hành đang nằm trong tay ai? Nguyễn Huệ tham khảo ý kiến vợ là Công chúa Lê Ngọc Hân việc đưa nhân vật nào lên ngôi. Cuối cùng Nguyễn Huệ đồng ý đưa Duy Khiêm lên ngôi vua. Vua mới đổi tên thành Duy Kỳ, đặt niên hiệu là Chiêu Thống. Ông làm vua chưa tới 3 năm, từ tháng 7 (âm lịch) 1786 tới tháng 1-1789.
14 Tháng Tư 202411:02 SA(Xem: 10662)
- “Chiều nay chị nhớ về thăm mẹ, chị vắng năm mười ngày lại nhắc. Hổm rày, cứ mỗi chiều là mẹ ra đứng ngõ sau, dáng như chờ đợi ai!”. Chị em cô Hai tình cờ gặp nhau trên bến sông, lúc cô đang bưng rổ cá từ thuyền lên bờ. Thoáng nghe em trai nhắc nhở về mẹ, tay cô trĩu nặng và lòng nhói lên nỗi niềm sâu kín, lặng nhìn một hồi lâu về bên kia sông, nơi có tuổi thơ cô và với bao người sướng vui buồn khổ đến rồi lại đi như dòng nước lớn ròng của dòng sông quê mẹ. Càng có tuổi người ta có nhiều hồi ức về thời xa xưa, có khi sống với nó hàng giờ như kẻ mộng du.
10 Tháng Tư 20248:36 SA(Xem: 12874)
Buổi tối, Ngạc trở về sau bữa tiệc sinh nhật của người bạn. Ngạc nghĩ tới cô gái Mỹ tóc bạch kim, được tụi Ngạc hùn tiền mướn về để "surprise" Eric. Ngạc nhớ đôi mắt Eric bừng lên ngạc nhiên, cùng dáng điệu lính quýnh khi người con gái gì đầu hắn xuống vùng ngực lồ lộ như hỏa diệm sơn. Cặp chân dài của cô xoắn vào người Eric, bốc lửa. Dư âm của tiếng cười nói, của những nhịp pháo tay rập rình theo theo điệu vũ uốn éo của cô gái khỏa thân vẫn còn theo Ngạc trên đường về.