- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CẢM XÚC

24 Tháng Giêng 202012:16 SA(Xem: 16352)

TranhDinhCuong-phongcanh
Tranh Đinh Cường



Những ngày giáp Tết năm nay, tôi mang một ít hàng ra chợ trời bán cho vơi bớt hàng cũ.  Lúc đầu mới ra bán tôi rất ngại, lo sợ đủ điều nên thay vì tôi chọn chỗ đông người để bán cho đắt hàng, tôi lại chọn chỗ vắng hơn cho đỡ phải tranh giành bon chen với người khác.  Dần dần tôi lại cảm thấy ở chợ trời cũng nhẹ nhàng chứ không đến nỗi vất vả,  giành giựt như tôi nghĩ, tôi cũng có những người bạn mới từ nơi chốn này.

 

Sáng nay 26 tết, những người như chúng tôi ai cũng nhấp nhỏm, mong ngóng chờ mong khách đến mua để bán lẹ cho hết hàng.  Bên cạnh chỗ bán của tôi mấy hôm nay, có con bé Lan khá xinh, nói cười chào hỏi mọi người rất thân thiện, dễ mến.  Lan bằng tuổi con gái của tôi, năm nay 33 tuổi (tuổi sửu), nó bán khay hộp rim mứt. Sáng nay trường đã cho học sinh nghỉ Tết, Lan chở theo cậu con trai bảy tuổi đang học lớp một của mình ra chợ buôn bán với mẹ. Thằng bé gầy nhom, lăng xăng trải giúp mẹ tấm nhựa, phụ bưng hàng với mẹ, lấy ghế cho mẹ ngồi trông thấy thương lắm...

 

Đang bán cho khách, Lan quay lại thấy thằng bé cởi áo lạnh, bỏ khẩu trang xuống, Lan hét to :"mang khẩu trang dô, mặc áo khoát dô.  Thằng bé đang lơ đễnh nhìn vào dãy trường khuyết tật đang mở cửa không nghe tiếng mẹ nói.  Bỏ mặc khách đang đứng mua hàng Lan  đứng phắt dậy rút cái roi bằng thân cây đã róc hết lá  " Bước lai đây tao biểu ".  Lúc này thằng bé đã nghe được tiếng hét của mẹ.  Nó như tỉnh ngủ, mặt mày nó tái mét, dường như nó từng bị đòn nhiều lần, nó quỳ xuống chắp hai tay lạy mẹ  " Con xin lỗi mẹ con không dám".  Mọi khi Lan  nhìn rất hiền, tôi nghĩ chắc nó sẽ bỏ qua nhưng không ngờ Lan cầm lấy cây roi quất túi bụi vào thằng bé từ trên đầu đến cả tay chân.  Buổi sáng trời lạnh như cắt da,  thằng bé phong phanh trong chiếc áo mỏng co rúm người trong lằn roi của mẹ mà không dám chạy,  không dám khóc cứ chắp tay " Con xin lỗi mẹ " liên tục...

 

Tôi điếng cả người, chạy tới đỡ lấy thằng bé , cây roi của mẹ nó quất cả lên vai lên lưng tôi đau điếng, rát cả người.  Đánh xong con,  Lan  thở hổn hển quăng roi, quay lại bán hàng  nhưng những người khách trố mắt nhìn rồi bỏ đi hết không ai mua cả.

 

Vừa lúc đó,  một chiếc xe máy chở mấy bao dép nhựa đầy lút trờ tới.  Cô gái trên xe lần đầu tiên thấy bán ở vĩa hè này, cô cũng mang theo đứa con của mình đi bán.

Thằng bé bị bệnh " down". Cô gái trải tấm nhựa xanh ra vĩa hè rồi soạn hàng ra bán. Thằng con trai lăn đùng ra giữa đường quơ tay, quơ chân đạp trong không khí, người mẹ ngưng dọn hàng lật đật chạy ra đường bế thốc con thả trên tấm nhựa rồi tiếp tục dọn hàng.  Khách đến mua hàng cô lại nhỏm lên để lấy hàng cho khách.  Thằng bé chui tọt dưới mông của mẹ vừa gào khóc, vừa dùng tay cấu vào mẹ, người mẹ vừa bán, vừa ôm con dỗ dành.

 

- Mẹ biết con đói rồi, chờ mẹ bán xong mẹ lấy cháo cho con ăn

 

Một lát sau, khách tới đông hơn một chút.  Thằng bé đứng dậy, cái cổ quẻo quẻo, cái tay run run nó cởi phăng cái áo đang mặc ra, tuột cái quần ném mạnh ra giữa đường rồi chạy, chạy miết về phía trước.  Đang bán, người mẹ bỏ mặc khách đứng lựa hàng, hớt hải rượt theo con.  Thằng bé chạy từ trường cấp 1 Lê lợi đường Tăng bạt hổ băng qua cả đường Lê thánh tôn.   Chiếc xe hơi trờ tới thắng kít, thằng bé té xuống cũng vừa lúc mẹ nó tóm được nó mang về.  Tôi ngẩn ngơ một hồi, rồi cũng bỏ cái hàng của mình để trông dùm hàng,  giữ chân của khách đang mua của nó cho đến khi hai mẹ con về tới, người mẹ ôm chặt con trong lòng,  lấy tiền bán được bọc vào túi.  Khách đi khỏi hàng, cô ta lấy khăn ướt lau mặt mũi, tay chân cho con, thay quần áo sạch rồi bế con chạy ra đường lượm cái quần nãy giờ ở ngoài đường đã bị xe cán lên cho vào giỏ.  Thằng bé ở yên trong vòng tay mẹ,  một lúc sau khách lại đông hơn, mẹ nó lúi húi bán hàng thì nó lại bỏ chạy vù vù.  Tôi đang bán cũng không ngồi yên được, cứ phải ngó chừng nó, báo động cho mẹ nó, trông giùm hàng, kể cả bán dùm hàng cho mẹ nó luôn.

 

11 giờ30 trưa khách đã thưa dần,  người mẹ lại lau chùi sạch sẽ cho con,  dở cơm đút cho con ăn, ôm con vào lòng hát ầu ơ ru con ngủ.  Thằng bé ngủ ngon trong lòng mẹ.  Người mẹ rón rén lén con cho nó nằm ngay thẳng rồi cởi cái áo khoát đang mặc trên người đắp cho con.  Cúi xuống hôn con, nựng nịu con.

 

- Cảm ơn chị đã giúp em

 

- Em được mấy đứa

 

- Dạ có mình nó, ba mươi bẩy tuổi em mới sinh con, nó được tám tuổi rồi chị, bốn tuổi nó mới biết đi,  em lo bắt chết.  Giờ em đã bốn sáu tuổi rồi sinh gì được nữa.

 

- Sao em không để cháu ở nhà mà dắt đi bất tiện quá, may bữa nay không có công an chớ không là bị hốt sạch hết.

 

- Ở nhà nó phá quá, bà nậu bực mình nên đánh nó dữ lắm, có lần nó sợ chạy bị té từ cầu thang lăn xuống, lỗ máu đầu em xót lắm.  Nó bị "down" nên gởi không ai nhận hết chị ơi.

 

-!!!

 

- Chị biết không, hôm bữa nó lén bà nậu bỏ nhà đi. Ba và bà nậu đi tìm cả ngày không ra nó.  Em đi bán đến 8g tối em dìa, nghe tin mất con em điếng khan.  Em đi tìm nó, may sao tìm được, nó đi lên tuốt Cầu đôi.  Trời lạnh ngắt,   em mặc áo lạnh rồi vẫn lạnh, trong khi nó chỉ một lớp áo.  Nó nằm ngất xỉu trên vĩa hè hè mình thì sốt cao vì đói và lạnh.  Em  òa khóc luôn chị ơi.

 

- Sao em biết nó đi tới Cầu đôi mà tìm

 

- Em đi tìm các ngõ, tự dưng chân em lại lên đến Cầu đôi và tìm được nó.

 

Con bé Lan đánh con lúc sáng, đang ngồi kéo áo con nó lên xoa dầu lên những lằn roi, lên tiếng:

 

  - Thế hồi có thai, chị đi khám thai mà không biết nó bị " down" sao?

 

-Không biết, do hồi đó khổ, đến giờ đẻ thì đẻ chớ có thăm khám gì đâu.  Mà có biết chị cũng không phá thai đâu con của mình mà.

 

Tôi nhìn thằng bé con của Lan, trông nó như một con chim rủ cánh.

 

- Con đừng đánh con của con nữa, cô thấy tội nó quá đi.  Trẻ con nó không đủ sức tự vệ, mình người lớn mình dùng cả sức mạnh của mình đánh nó thật tàn nhẫn.

 

Lan chảy nước mắt

 

- Con cũng thương nó lắm chớ, nó bị đau tim con phải bán sạch xe cộ, vòng vàng rồi vay mượn mới đủ mổ tim cho nó nhưng tại nó lỳ nó giúng cha nó,  con hận cha nó.

 

.- Đừng bắt con mình phải gánh chịu bao lỗi lầm của người lớn con ạ.

 

- Dạ!

 

Chợt tôi nghe có tiếng gọi  "Má ơi ".  Tiếng của con trai bà  Năm

 

- Đi dìa má, có tiền rầu, con nhận được lương rầu má

 

- Thiệt hé con , ngừ ta trả đủ cho mình rầu họ có cho mình làm nữa không?

 

-Cho chứ má con làm giỏi nhất trong đám mà.

 

Cậu con trai ôm lấy vai mẹ, người mẹ cười hạnh phúc quay mặt lại dùng tay lau vết dơ dính trên mặt con trai.

 

Cậu con trai cúi xuống xếp lại gọn gàng cái hàng vàng mã nhang đèn mà mẹ bán, không quên chừa một chỗ trống cho mẹ.  Cậu bồng mẹ bỏ lên chỗ trống rồi đẩy xe về, cánh tay vẫy vẫy, màu áo xám bạc và nụ cười xa khuất...

 

Tôi nhìn lại đồng hồ đã hơn 12 giờ trưa, tôi dọn hàng về, hôm nay tôi xem phim nhiều quá.

 

Về đến Trung tâm thương mại, tôi ngả lưng một tí, cái góc nhỏ của vĩa hè kiếm sống nó như thu gọn trong trí nhớ của tôi.  A, hóa ra trong đời này dẫy đầy nỗi xót đau nhưng cách nhìn nhận vấn đề và bộc lộ cảm xúc lại  khác nhau.  Tôi cũng là người luôn để cảm xúc chi phối lý trí của mình, tuy tôi không hề đánh đập con cái như Lan, nhưng cách sống u uất, cay đắng với cuộc đời của tôi nó cũng làm tổn thương đến người khác. Cô gái con bị bệnh  "down"  kia cũng sống đầy cảm xúc nhưng cảm xúc đó thể hiện  bằng trái tim của người mẹ thật ấm áp tuyệt  vời.  Hai mẹ con bà Năm cũng như thế thật nhẹ nhàng.

 

Đức Phật dạy: " Cả  đời con gom củi, nhưng chỉ cần một niệm  sân hận nổi lên là đốt sạch cả rừng công đức ".  Niệm sân hận  ấy chính là cảm xúc mà ta không thể kềm chế nỗi.  Đau đớn hơn là ta thường trút hết cái sân hận ấy lên những người thân yêu nhất đời mình.  Trong kinh Pháp cú có câu :" Gặp nhau nào phải tình cờ,  mà vô lượng kiếp ta chờ gặp nhau " .Tất cả đã là duyên  là phận .Nếu bỏ đi những oán giận , chấp nhận số phận để sống yêu thương, tha thứ lỗi lầm cho nhau chắc chắn đời sống sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Hãy như thế nhé hỡi  bạn và tôi ơi ...


Thai Thanh

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Giêng 201910:03 CH(Xem: 20890)
Cô ra khỏi tòa án và bước xuống những bậc thang trong vô thức. Trời vần vũ mây đen. Mưa bắt đầu nặng hạt. Cảm giác lạnh buốt chợt đổ ập đến làm cô run rẩy. Tiếng khóc bị kìm nén lại bây giờ như oà vỡ . Nước mắt cô lẫn với nước mưa. Không còn sợ bị ai nhìn thấy nữa. Cô khóc cho bảy năm hôn nhân và cho những ngày chênh chao sắp đến.
19 Tháng Mười Hai 20189:44 CH(Xem: 22001)
...chiếc lò đốt vàng mã cũng được khuân ra, thân lò thì vàng chóe mà lại ám khói xám đen, miệng lò loe rộng ra cho dễ nuốt giấy tiền, mà lại thông được khói un và lửa xém. Mâm cúng cũng được bày biện ngoài sân vườn. Cổng vườn thì khép hờ, vừa phải, chỉ cho trẻ con đang lấp ló xếp hàng mắt liếc mày la lém nhìn qua gai rào, thấy được 3 mâm đồ ăn tú hụ, sắp xếp không lớp lang thứ tự ngổn ngang, tràn lan mà đầy ắm mùi thơm màu sắc. Nhà khá mới có thể cúng thí thực được như thế.
03 Tháng Mười Hai 201811:43 CH(Xem: 21996)
Trước ngày đứa con trai chuẩn bị phỏng vấn đi Mỹ, nó đến nhờ ông bà sang tên ngôi nhà đang sống để làm bằng chứng thế chấp tài sản , theo yêu cầu của Lãnh Sự Quán. Ông bà thương con nên nó nói sao, thì nghe vậy. Cha mẹ giúp con thì có nề hà gì. Bà bị bệnh mất. Thằng con trở mặt đuổi ông ra khỏi nhà vì đó là nhà của nó. Đứng trước toà, nó thản nhiên đưa toàn bộ giấy tờ sang tên nhà hợp pháp . Tình ngay lý gian, toà xử ông mất nhà. Ngồi trước di ảnh của bà, ông bật khóc : — Bà ơi, sao con mình nó có dã tâm như vậy !
25 Tháng Mười Một 20184:12 CH(Xem: 22524)
Tôi ngạc nhiên đến không ngờ chỉ bằng một vết cắt ngang trên nhánh thân của nó tưởng chừng như không gây cho nó một chút đau đớn có thể làm tổn thương đến cái thân to lớn, cao lêu nghêu đứng lừng lững hiên ngang giữa trời nắng mưa, gió bão trong bao nhiêu năm qua, vậy mà chỉ một vết cắt nhẹ nhàng ấy vô tình đã điểm trúng huyết mạch cuối cùng khiến nó ngã quỵ xuống, chịu đựng nỗi đớn đau quằn quại thân xác từng phút từng giờ rồi sẽ đến một giây phút nào đó nó không còn sức sống nữa, nó sẽ ra đi vĩnh viễn.
22 Tháng Mười Một 20183:27 CH(Xem: 22043)
Giáo sư tiến sĩ Hùng Văn Hạ, đương kim viện trưởng Viện hàn lâm súc sản được nội các kỳ này mời ra chấp chính. Lĩnh chân thượng thư Bộ Dục Văn Giao. Viện trưởng Hạ kế nhiệm ngài Kê chưa đầy một khóa thì vào nhà đỏ, có ngay hàm trung ủy, cùng đợt cơ cấu với tay chiến hữu nối khố, Giang Đình Tinh Anh, con trai ngài Kê. Hôm làm lễ mừng công tại một khu resort kín đáo tít biển miền Trung, viện trưởng Hạ rưng rưng cầm ly rượu đến bên ngài Kê: “Xin thày nhận của con một ly rượu này. Công ơn thày tác tạo thật là trời bể. Có đến nát thịt tan xương con cũng không quên ơn thày!” Bây giờ kể lại thì nghe nó hơi cải lương kịch nói tuồng chèo bô lê rô lẫn lộn. Chứ thật tình lúc ấy trong không khí hưng phấn rượu bia tơi bời, tình cảm thân thiết thăng hoa ngút giời, viện trưởng thực sự là giãi tấm lòng thành. Ngài Kê cũng xúc động lắm. Không nói nên lời.
21 Tháng Mười Một 20183:42 CH(Xem: 21630)
Người cảnh sát ghi những dữ liệu liên quan tới vụ án mạng. Ông nghiêng mình qua phía cửa sổ có ánh sáng ngoáy ngoáy cây viết trên một cuốn sổ tay, nét mặt ngay thẳng và cứng rắn. Thỉnh thoảng những tia nhìn kín đáo xẹt qua khắp phòng.
12 Tháng Mười Một 20189:44 CH(Xem: 22037)
Bức điện ngắn ngủi. Tôi đọc và không tin ở mắt mình. Chiếc ấm điện chưa đổ nước đã cắm phích, vài khắc nổ tung. Thach giật minh chúi đầu vào bức chân dung đang vẽ dở. Tôi nhẩm nhẩm đọc lại: ‘’Em hay vô đây, anh đã xây cho chúng ta một ngôi nhà...’’.Thạch dành bức điện, lướt mắt rồi vò nát:’’ Thằng nào?’’ .Tôi không trả lời, ểu oải nằm vật ra giường.Thạch tức tối vò bức tranh. Tôi như trượt về ký ức. Đà Lạt năm ấy giữa mùa hạ chói gắt, chiecs xe khách vất vả vượt đèo Ngoạn Mục. Tôi đến Đà Lạt, bên này đỉnh đèo là mùa dông rét mướt. Cái lạnh đột ngột phả vào nỗi bức bối mà tôi đang phải chốn chạy.
30 Tháng Mười 20189:28 CH(Xem: 24012)
Mưa không ngưng từ ngày cô bỏ đi. / Cô đếm từng đêm. / Đã 4000 đêm mưa. Từ khi cô đã cuống cuồng bỏ chạy, đã hấp tấp đến nỗi không kịp mang theo một thứ gì, cô lật đật lưỡi đưỡi, vấp váp, rồi vùng dậy, đứng lên, lao ra khỏi vùng phai tàn. / Phải rồi, ở đó, trong bóng tối mát dịu của người đàn ông ấy, quanh chỗ rợp đổ xuống của bờ vai rộng mà cô dựa vào mỗi đêm, quanh vồng ngực ấm mà cô chúi vào mỗi đêm, giờ chỉ là một vùng phai tàn. / Từ khi cô bỏ chạy, đã được 4000 đêm.
12 Tháng Mười 20187:27 CH(Xem: 24211)
Trên con đường dẫn ra ngoại ô của thành phố P. có một đoạn đường mà bên kia là nhà tù còn bên này có một khách sạn nhỏ và quán cà phê.
07 Tháng Chín 20188:30 CH(Xem: 25356)
Đêm đầu tiên ngồi trên thành cửa sổ nhô ra trên những mái nhà tôn xiên xẹo vá víu của thành phố bên dưới, nước mắt em tuôn qua kẻ tay, rõ xuống mái tôn rào rạt. Bên dưới người ta đang đếm tiền, thùng tiền ban chiều trong đám tiệc mọi người đã lấm la lấm lét giấu biến đi, và khi em bất chợt bước vào nhà, đống tiền đã được đổ tung ra, trên mặt chiếu, người ta hau háu cắm mặt vào đống tiền, hối hả đếm tiền, xếp thành bó, mắt trắng nhợt nhìn em lơ láo. Có ai đó ném vào em một xấp tiền: - Này tiền đấy, đếm đi!