- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CON MÌNH...

03 Tháng Mười Hai 201811:43 CH(Xem: 21842)


B'lao ngay mua bao - photo UL
B'lao ngày mưa bão- ảnh UL

LTS: Lần đầu cộng tác cùng Hợp Lưu. Biển Cát là bút danh được sử dụng trên các trang báo Trẻ, Văn Chương Việt, Du Tử Lê, Luân Hoán, Biển Khơi. Chúng tôi xin hân hạnh gởi đến quí bạn đọc và văn hữu truyện ngắn CON MÌNH của tác giả Biển Cát dựa trên câu chuyện thật khá đau lòng đang xảy ra ...

 

 
 

Trước ngày đứa con trai chuẩn bị phỏng vấn đi Mỹ, nó đến nhờ ông bà sang tên ngôi nhà đang sống để làm bằng chứng thế chấp tài sản , theo yêu cầu của Lãnh Sự Quán. Ông bà thương con nên nó nói sao, thì nghe vậy. Cha mẹ giúp con thì có nề hà gì.

Bà bị bệnh mất. Thằng con trở mặt đuổi ông ra khỏi nhà vì đó là nhà của nó. Đứng trước toà, nó thản nhiên đưa toàn bộ giấy tờ sang tên nhà hợp pháp . Tình ngay lý gian, toà xử ông mất nhà.

Ngồi trước di ảnh của bà, ông bật khóc :

— Bà ơi, sao con mình nó có dã tâm như vậy !

 

 

Bữa tiệc của quỷ.

 

Bước ra khỏi toà, thằng con cười ha hả :

— Cả nhà mình đi ăn một bữa hoành tráng nhé !

Vợ con nó nhao nhao đề nghị :

— Buffet đi ba.

— Thôi , ăn hải sản ngon hơn.

— Không, món nướng Hàn quốc mới chuẩn.

Nó hào sảng :

— Ba cho ăn hết tất cả cho bể bụng luôn.

— Hoan hô ba !

Chai champagne được phục vụ bàn khui nghe cái “booc” thật sướng tai.

Nó nâng ly :

— Cuối cùng rồi cũng tống cổ được ông già.

— Đồ già dịch lì thấy ớn. Vợ nó thở phào.

— Một trăm phần trăm nhé cả nhà.

— Ừ, một trăm thì một trăm.

Cả nhà nó cười nói oang oang. Miếng thịt bò nướng nửa sống nửa chín rỉ máu trong miệng tụi nó đỏ lòm.

 

 

Hợp đồng ma quỷ.

 

Màn 1. Thời gian : 15 tháng 1 năm 201...

Địa điểm : Nhà mặt tiền Trần Phú, F4Q5. TPHCM. Việt Nam

Nhân vật : Ông già ( ngày xưa đã từng là cha , đã xây dựng và nuôi dạy các con trong ngôi nhà này ).

Lũ nghịch tử cùng chồng vợ con cái.

 

 

Nghịch tử thúi. : — Nè, ông cầm lấy tiền này rồi cút ra khỏi nhà ngay lập tức. Đưa hết giấy tờ bản chính đây. Từ nay nhà này là của tao.

Ông già. : — Con ơi, ba còn sống được bao lâu nữa. Sao các con không đợi ba chết đi rồi làm gì thì làm...

Nhiều tiếng nhao nhao :

— Chừng nào ông mới chết cho ?

— Đợi lâu mệt lắm.

— Lải nhải hoài.

 

Ông già lập cập bước ra khỏi ngôi nhà của mình . Ngôi nhà mà ông đã cật lực làm việc để gầy dựng cho gia đình một mái ấm. Ngôi nhà mà ông mơ ước được nhìn các con thành đạt và được nhắm mắt yên nghĩ sau một đời tần tảo.

 

Nghịch tử thúi. : — Giấy tờ bản chính ổng đã giao lại đây . Đã gọi người bán nhà rồi. Yên tâm là sẽ bán nhanh thôi vì nhà mặt tiền quận 5 mà. Lúc đó ai cũng có tiền.

Nghịch tử gái. : — Mọi việc trông cậy vào em hết đó sáu à.

Nghịch tử anh. : — Em sáu đừng lo. Anh sẽ ở đây giữ nhà. Chừng nào có người mua đến ,anh chị sẽ gọi em liền.

Nghịch tử út. : — Anh chị sáu cứ yên tâm , mọi người sẽ phụ lo những việc lặt vặt cho anh chị thảnh thơi lo việc lớn.

Không khí thật thân tình và vui vẻ. Anh chị em vợ chồng con cái đứa nào cũng thấy lấp lánh $$$$ trước mắt.

 

Màn 2. Thời gian : Sau khi bán nhà cướp cạn của ông già .

Địa điểm. : Chỗ nào khác không phải nhà ông già.

Nhân vật. : Ông già không còn tồn tại trong cuộc đời lũ con ông đã nuôi

mà không đủ sức dạy.

Còn lại đầy đủ lũ nghịch tử và vợ chồng con cái .

 

Nghịch tử thúi : — Hôm nay gọi mọi người đến đây làm gì thì biết rồi phải không ?

( Giọng hống hách cho ra vẻ người có tiền ).

Nghịch tử gái. : — Chị năm biết mà. Lo đại sự xong rồi là em sáu nghĩ liền đến anh chị em mình.

Nghịch tử út. : — Thôi chị năm nói nhiều quá. Để anh sáu chia tiền đi.

Nghịch tử anh. : — Anh chị em rất là cảm kích vợ chồng em.

Nghịch tử thúi. : — Nè, cầm lấy tiền đi. Coi như trả công mấy người . Vậy nha.

Mặt đứa nào cũng hớn hở. Phong bì hơi dày dày, chắc cũng hơi bị nhiều nhiều à.

Mạnh ai nấy he hé mở bao ra . Vội vã đếm. Không thể tin vào mắt mình...

Nghịch tử gái. : — Sao có năm chục triệu vậy sáu. Mà toàn tiền lẻ không.

Nghịch tử anh : — Em quên là em đã hứa xong việc sẽ chia phần cho anh chị em sao ?

Nghịch tử thúi. : — Thì phần đó. Chia rồi đó. Bộ hổng phải tiền sao ?

Con vợ thằng nghịch tử anh sôi máu :

— Nè, chơi gì kỳ vậy , mậy ? Bán nhà mười mấy tỷ mà đưa tụi tao có đống bạc lẻ này sao ?

Nghịch tử út. : — Vợ chồng mày tính ăn cướp hả ? Không ói tiền ra đây thì tụi tao chơi khô máu à !

Nghịch tử thúi : — Nhà đứng tên tao. Tao bán thì tao giữ tiền. Nghĩ tình tụi bây xun xoe tao cho . Không lấy thì trả lại đây.

Con vợ thằng này liền góp lời :

— Có giỏi thì đi kiện đi. Ông già tụi bây còn thua thì tao đố tụi bây làm gì được vợ chồng tụi tao đó !

 

Thay cho đoạn kết :

 

Nơi đây cần mua bán dao , kéo , gậy gộc... Nói chung là các loại vũ khí để tấn công và tự vệ.

Xin liên hệ : Lũ nghịch tử

Địa chỉ : Nhà mặt tiền Trần Phú, F4-Q5 TPHCM . Việt Nam.

 

Có người thắc mắc bây giờ ông già thế nào ?

Xin thưa ông ấy vẫn già, vẫn bệnh nặng , còn phải mang hai túi đựng nước tiểu hai bên hông mình. Cuối cuộc đời ông lây lất mướn nhà , dằn dặt với nước mắt chảy ngược vào trong.

Nhưng trời cũng còn thương, cho 3 đứa con không biết ngửi mùi tiền bất chính, nên còn lây lất với ông. Và chúng hứa với ông rằng sẽ lo lắng cho ông đến suốt đời bằng chính sức lao động của chúng.

Good luck, ông già !

 

BIỂN CÁT

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
07 Tháng Giêng 20194:17 CH(Xem: 21727)
Dịp gần đây tại nước Nam, có tay nhà văn trong một cơn hứng khởi rồ dại, bỗng nảy ra ý định viết lại những câu chuyện cổ tích bi thảm của nước hắn. Những câu chuyện hắn đã được nghe, kể, giảng giải từ bé. Nay lớn lên. Già đi. Hắn chợt thấy những câu chuyện kia không đâu vào đâu. Hơi ngớ ngẩn. Thậm chí là phi nhân. Truyện trò gì mà lại đi ca ngợi một con mụ ác như hổ, đem em gái mình- dù là cùng bố khác mẹ thì vẫn là ruột thịt, chặt từng khúc, ngâm thành mắm gửi cho mẹ nó ăn. Khiếp hãi. Thế mà thời nay có ông nhạc sĩ còn cho vào bài hát, cả nước véo von. Rồi nữa, chuyện một ông vua có mỗi cô con gái. Yêu thương nhất mực. Mất nước phải chạy trốn cũng mang theo. Thế mà chỉ nghe lời xúc xiểm của con rùa mà chém bay đầu con, để thành ra mối hận thiên thu không tan...
02 Tháng Giêng 201910:03 CH(Xem: 20746)
Cô ra khỏi tòa án và bước xuống những bậc thang trong vô thức. Trời vần vũ mây đen. Mưa bắt đầu nặng hạt. Cảm giác lạnh buốt chợt đổ ập đến làm cô run rẩy. Tiếng khóc bị kìm nén lại bây giờ như oà vỡ . Nước mắt cô lẫn với nước mưa. Không còn sợ bị ai nhìn thấy nữa. Cô khóc cho bảy năm hôn nhân và cho những ngày chênh chao sắp đến.
19 Tháng Mười Hai 20189:44 CH(Xem: 21853)
...chiếc lò đốt vàng mã cũng được khuân ra, thân lò thì vàng chóe mà lại ám khói xám đen, miệng lò loe rộng ra cho dễ nuốt giấy tiền, mà lại thông được khói un và lửa xém. Mâm cúng cũng được bày biện ngoài sân vườn. Cổng vườn thì khép hờ, vừa phải, chỉ cho trẻ con đang lấp ló xếp hàng mắt liếc mày la lém nhìn qua gai rào, thấy được 3 mâm đồ ăn tú hụ, sắp xếp không lớp lang thứ tự ngổn ngang, tràn lan mà đầy ắm mùi thơm màu sắc. Nhà khá mới có thể cúng thí thực được như thế.
25 Tháng Mười Một 20184:12 CH(Xem: 22377)
Tôi ngạc nhiên đến không ngờ chỉ bằng một vết cắt ngang trên nhánh thân của nó tưởng chừng như không gây cho nó một chút đau đớn có thể làm tổn thương đến cái thân to lớn, cao lêu nghêu đứng lừng lững hiên ngang giữa trời nắng mưa, gió bão trong bao nhiêu năm qua, vậy mà chỉ một vết cắt nhẹ nhàng ấy vô tình đã điểm trúng huyết mạch cuối cùng khiến nó ngã quỵ xuống, chịu đựng nỗi đớn đau quằn quại thân xác từng phút từng giờ rồi sẽ đến một giây phút nào đó nó không còn sức sống nữa, nó sẽ ra đi vĩnh viễn.
22 Tháng Mười Một 20183:27 CH(Xem: 21734)
Giáo sư tiến sĩ Hùng Văn Hạ, đương kim viện trưởng Viện hàn lâm súc sản được nội các kỳ này mời ra chấp chính. Lĩnh chân thượng thư Bộ Dục Văn Giao. Viện trưởng Hạ kế nhiệm ngài Kê chưa đầy một khóa thì vào nhà đỏ, có ngay hàm trung ủy, cùng đợt cơ cấu với tay chiến hữu nối khố, Giang Đình Tinh Anh, con trai ngài Kê. Hôm làm lễ mừng công tại một khu resort kín đáo tít biển miền Trung, viện trưởng Hạ rưng rưng cầm ly rượu đến bên ngài Kê: “Xin thày nhận của con một ly rượu này. Công ơn thày tác tạo thật là trời bể. Có đến nát thịt tan xương con cũng không quên ơn thày!” Bây giờ kể lại thì nghe nó hơi cải lương kịch nói tuồng chèo bô lê rô lẫn lộn. Chứ thật tình lúc ấy trong không khí hưng phấn rượu bia tơi bời, tình cảm thân thiết thăng hoa ngút giời, viện trưởng thực sự là giãi tấm lòng thành. Ngài Kê cũng xúc động lắm. Không nói nên lời.
21 Tháng Mười Một 20183:42 CH(Xem: 21457)
Người cảnh sát ghi những dữ liệu liên quan tới vụ án mạng. Ông nghiêng mình qua phía cửa sổ có ánh sáng ngoáy ngoáy cây viết trên một cuốn sổ tay, nét mặt ngay thẳng và cứng rắn. Thỉnh thoảng những tia nhìn kín đáo xẹt qua khắp phòng.
12 Tháng Mười Một 20189:44 CH(Xem: 21907)
Bức điện ngắn ngủi. Tôi đọc và không tin ở mắt mình. Chiếc ấm điện chưa đổ nước đã cắm phích, vài khắc nổ tung. Thach giật minh chúi đầu vào bức chân dung đang vẽ dở. Tôi nhẩm nhẩm đọc lại: ‘’Em hay vô đây, anh đã xây cho chúng ta một ngôi nhà...’’.Thạch dành bức điện, lướt mắt rồi vò nát:’’ Thằng nào?’’ .Tôi không trả lời, ểu oải nằm vật ra giường.Thạch tức tối vò bức tranh. Tôi như trượt về ký ức. Đà Lạt năm ấy giữa mùa hạ chói gắt, chiecs xe khách vất vả vượt đèo Ngoạn Mục. Tôi đến Đà Lạt, bên này đỉnh đèo là mùa dông rét mướt. Cái lạnh đột ngột phả vào nỗi bức bối mà tôi đang phải chốn chạy.
30 Tháng Mười 20189:28 CH(Xem: 23824)
Mưa không ngưng từ ngày cô bỏ đi. / Cô đếm từng đêm. / Đã 4000 đêm mưa. Từ khi cô đã cuống cuồng bỏ chạy, đã hấp tấp đến nỗi không kịp mang theo một thứ gì, cô lật đật lưỡi đưỡi, vấp váp, rồi vùng dậy, đứng lên, lao ra khỏi vùng phai tàn. / Phải rồi, ở đó, trong bóng tối mát dịu của người đàn ông ấy, quanh chỗ rợp đổ xuống của bờ vai rộng mà cô dựa vào mỗi đêm, quanh vồng ngực ấm mà cô chúi vào mỗi đêm, giờ chỉ là một vùng phai tàn. / Từ khi cô bỏ chạy, đã được 4000 đêm.
12 Tháng Mười 20187:27 CH(Xem: 24008)
Trên con đường dẫn ra ngoại ô của thành phố P. có một đoạn đường mà bên kia là nhà tù còn bên này có một khách sạn nhỏ và quán cà phê.
07 Tháng Chín 20188:30 CH(Xem: 25206)
Đêm đầu tiên ngồi trên thành cửa sổ nhô ra trên những mái nhà tôn xiên xẹo vá víu của thành phố bên dưới, nước mắt em tuôn qua kẻ tay, rõ xuống mái tôn rào rạt. Bên dưới người ta đang đếm tiền, thùng tiền ban chiều trong đám tiệc mọi người đã lấm la lấm lét giấu biến đi, và khi em bất chợt bước vào nhà, đống tiền đã được đổ tung ra, trên mặt chiếu, người ta hau háu cắm mặt vào đống tiền, hối hả đếm tiền, xếp thành bó, mắt trắng nhợt nhìn em lơ láo. Có ai đó ném vào em một xấp tiền: - Này tiền đấy, đếm đi!