- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

BÓNG TRANH TRÊN ĐỒI CỎ

11 Tháng Mười Một 20196:47 CH(Xem: 17095)

kt 7
Tranh Khánh Trường

 

Hắn nhìn chăm chú bức tranh treo trên tường, đôi mắt hắn lóe lên một tia nhìn đầy cảm xúc. Có lẽ hắn đang liên tưởng hình ảnh người thiếu nữ trong tranh là một người có thật ngoài đời. Người thiếu nữ có đôi mắt rất buồn, một nỗi buồn tận cùng của sự đau khổ, tuyệt vọng. Người thiếu nữ trong tranh với tư thế nằm nghiêng khoát trên người mảnh áo rách nát tả tơi phất bay trong gió. Đôi tay gầy guộc giơ cao níu kéo niềm hy vọng từ đỉnh trời như đang cầu cứu một phép lạ từ đấng quyền năng ở trên cao đứng trước sự sống chết gần kề giữa cơn chìm đắm của sóng biển mênh mông. Bức tranh không diễn tả toàn bộ chi tiết để nói lên cái thảm trạng của thuyền nhân vượt biển đi tìm tự do, nhưng vô tình nó đã gieo vào trong lòng hắn một cảm giác mênh mang thương cảm cho thân phận của những người phụ nữ Việt Nam phải trả một cái giá quá đắt trên bước đường đi tìm tự do.

 

Hắn thả hồn chìm đắm trong suy tưởng những thắc mắc ngờ vực trong đầu chưa được sáng tỏ về bức tranh, về người thiếu nữ và về cuộc đời trôi nổi của những thuyền nhân khốn cùng bất chấp mọi hiểm nguy, cạm bẫy, và những thứ hung dữ nhất có thể giáng xuống từ con người hung bạo, từ đất trời làm mưa làm gió, dìm họ xuống đáy sâu của lòng biển khơi.  

 

Hắn nhìn bức tranh khá lâu; đôi mắt hắn nhìn chằm chặp chữ ký nhỏ nhắn nằm khiêm nhường ở góc bên phải của bức tranh. Hắn cố nhớ lại những khuôn mặt sinh viên đã theo học lớp hội họa cách đây vài năm, nhưng hắn không nhớ một ai trong lớp của hắn có cái tên lạ như thế. Đối với hắn, bức tranh không có gì nổi bật trên phương diện nghệ thuật, cũng như hầu hết những tác phẩm trưng bày trong phòng triển lãm của trường là do sinh viên sáng tác, họ mang nhiều màu da chủng tộc khác nhau đến từ các quốc gia trên thế giới. Tác giả của bức tranh không rõ là ai, bằng nhìn vào cái phong cách đậm nét Phương Đông, hình cô thiếu nữ nổi bật cái vóc dáng mảnh mai, chiếc áo cô mặc trên người thấp thoáng một tà áo dài duyên dáng thướt tha của các cô thiếu nữ Việt Nam. Hắn kết luận : tác giả bức tranh ấy ắt hẳn phải là người Việt Nam. Chỉ có hắn mới nhận ra điều “ bí ẩn ” ấy từ sự giao cảm “ thầm kín ”, chính hắn cũng không thể giải thích được.

 

Hắn mơ màng nhìn thấy người thiếu nữ đang nhìn hắn mỉm cười ( nụ cười che giấu nỗi tan nát của một thân phận bất hạnh ). Hắn đã từng được nghe kể những câu chuyện về cuộc đời của những cô thiếu nữ Việt bất hạnh gặp nạn trên đường vượt biên qua báo chí, sách vở và thân phận bi thương của những con người sau cuộc chiến đi tìm hơi thở tự do. Cái giá mà họ phải trả bằng sự lường gạt, lòng tham lam của những kẻ bất lương, tướt đoạt hết tài sản, đẩy họ vào con đường cùng của sự khốn khổ cùng cực, tù tội. Hắn đã từng chứng kiến tận mắt những xác người nằm la liệt bên bờ sông sau khi chiếc ghe chở người vượt biển bị đắm chìm sau một cuộc xô xát tranh giành giữa những lằn đạn bắn xối xả từ bên kia bờ sông. Hiểm nguy không ngăn cản bước chân người tiếp tục ra đi, và hắn đã may mắn đến được bến bờ tự do.

     

Hắn bước ra khỏi phòng tranh, đi về hướng thư viện, vào đó để tìm cho riêng mình phút giây tĩnh lặng. Thư viện kê đầy những kệ sách dài và cao, chứa đầy một rừng sách in ấn đẹp đẽ trang nhã. Hắn ngồi ở hàng ghế được ngăn cách bằng những kệ sách dọc sát bờ tường, xem tập tranh Van Gogh giữa cái không gian yên lặng ấm cúng mà lòng hắn vẫn thấy buồn  cô đơn, trống vắng. Cái cảm giác ấy vẫn còn đang kéo dài trong suốt nhiều năm như một vết thương chưa thành sẹo. Vết thương đã được cứu chửa bằng lòng nhân ái của đất nước tự do, bằng sự hy sinh của những con người đã nằm xuống vĩnh viễn để cho những kẻ như hắn được sống và nhìn thấy cái bao la rộng lớn của trời đất nơi xứ sở đang cưu mang hắn. 

 

Ngày hắn bước xuống phi trường quốc tế San Fancisco là hắn biết mình đã đặt chân xuống mảnh đất của “ vùng trời mơ ước”, nơi mà hắn có thể sống chính hơi thở và con tim của mình. Hình ảnh mà hắn đã tưởng tượng nước Mỹ về sự phồn thịnh, giàu có đang hiển hiện trước mắt hắn. Đất nước Mỹ rộng lớn với hệ thống xa lộ chằn chịt đông nghịt xe cộ chạy vun vút làm hắn choáng ngộp; hai bên đường là những building, dinh thự, khu thương mại, công xưởng rộng lớn làm hắn bị cuốn hút say mê nhìn ngắm cảnh vật xung quanh mà lòng đầy thán phục. Hắn không hề hay biết mình đang đặt chân đến vùng đất được mệnh danh là “ Silicon Valley ”. Vùng đất hứa cho những ai muốn mưu tìm cuộc sống tương lai đầy hứa hẹn. Hắn chỉ là một kẻ xa lạ, những gì hắn đang nhìn thấy chỉ là cái vẻ hào nhoáng của một cuộc sống văn minh vật chất trên một đất nước phát triển phồn thịnh. Dù sao hắn cũng đã đi đến đích cuối cùng, nhưng là sự khởi đầu của một điểm móc cho bước đường rong ruổi trên đất lạ quê người…

 

Hắn nhìn những bức tranh in trong tập sách Van Gogh, nét vẽ sắc bén như lưỡi gươm chém trên thân thân thể già nua cằn cỗi, hằn lên những vết sẹo cào cấu của một tâm hồn bi đát đầy phẫn nộ. Ông đã kết liễu đời mình bằng một phát súng. Hắn nghĩ đến thảm trạng bi kịch trong quá khứ vẫn còn ám ảnh trong cuộc sống. Hắn liên tưởng đến những nạn nhân trong chiến tranh Việt Nam : Những góa phụ, những đứa trẻ mồ côi sống lây lất nghèo khổ, những binh lính tàn phế sống lê lết trong tăm tối tuyệt vọng. Tù cải tạo đói khát trong rừng sâu núi thẳm. Cuộc chiến đã chấm dứt, nhưng nỗi buồn quá khứ vẫn âm ĩ kéo dài trong tâm hồn của những kẻ còn ở lại, và những người ra đi mang theo quê hương một trời nhung nhớ bên kia bờ đại dương.  

 

Có bóng người đi qua khiến hắn chợt giật mình tỉnh giấc cơn muộn phiền. Hắn gấp sách đứng dậy, đặt cuốn sách lên kệ rồi bước ra ngoài thư viện. Hắn đi dọc theo hành làng lớp học, chiếc bóng hắn hắt xuống lối đi chập chờn như bóng ma; một mình cô đơn lặng lẽ bước đi giữa một buổi trưa các lớp học đã đóng kín cửa. Một mình. Chung quanh không có ai, rất buồn nhưng không rùng rợn ghê sợ vì ngôi trường là một kiến trúc hiện đại nằm trên một ngọn đồi nhìn xuống thung lũng Silicon Valley; quang cảnh yên tĩnh, quang đãng, tươi mát khiến hắn an tâm. Hắn đi đến cuối dãy hành lang lớp học, bước xuống bậc thềm trên một lối đi dẫn ra bãi đậu xe, phía trái con đường sau tòa nhà là ngõ cụt dẫn lên một ngọn đồi. Thay vì băng qua bãi đậu xe đến trạm xe bus như thường lệ, hắn đi ngược lên trên ngọn đồi. 

 

Đứng trên lưng chừng sườn đồi thoai thoải giữa đất trời mênh mông, bất thần hắn cảm nhận một cảm giác lơ lững chênh vênh như được nhấc bổng lên cao nhìn xuống lũng sâu. Toàn cảnh vùng Silicon Valley nằm trong tầm mắt hắn là một không gian rộng lớn bao bọc xung quanh là hai rặng núi Mount Hamilton và Santa Cruz Mountains xanh ngắt trời mây.Thành phố San Jose nằm phía dưới thung lũng, nhà cửa, dinh thự, công xưởng nằm san sát, ẩn núp trong những lùm cây xanh ngắt, những bãi cỏ công viên, sân vườn trải dài dệt thành một nền xanh bao la ngút ngàn. Hắn nhìn xuống khuôn viên trường chiếm một diện tích lớn nằm dựa lưng trên sườn đồi cao, những lối đi rộng dẫn đến các phòng ốc, lớp học, thư viện, nhà sách trông rất tươm tất sạch sẽ, có trồng cây cảnh dọc theo lối đi. Xa xa hai bãi đầu xe chiếm hết một diện tích rộng nối dài với một công viên nhỏ có hồ nước hình hạt đậu, cách đồi cỏ và hàng cây xanh là sân vận động tennis, bóng chuyền, bóng chầy nằm phơi mình trong ánh nắng chiều đang buông xuống phủ lên không gian một màu xanh long lanh xanh mát. Ngôi trường được bao quanh bằng những dải đất rộng nối dài lên tận đồi cao của những trang trại trồng nho, vườn cây cherry vùng Evergreen Hill. Màu xanh ngút ngàn như trải trong lòng hắn một cảm giác bình yên nhẹ nhàng, thư thái. Hắn mơ màng thả hồn lắng đọng hòa vào nhịp chuyển động nhẹ nhàng của thiên nhiên đang đổi thay từng giây từng phút…

 

Đứng giữa trời đất bơ vơ ở một xứ lạ, hắn nhớ quê hương mình quá đổi. Quê hương hắn nghèo sau hai mươi năm chiến tranh tàn phá trở nên kiệt quệ. Đoàn tàu thống nhất nối liền Nam Bắc chở theo những con người lam lũ, cùng khổ sau những mất mát chia lìa đang nhen nhóm trong lòng niềm hy vọng cho một cuộc sống tự do, ấm no hạnh phúc. Hắn cũng muốn điều ấy như mọi người mong muốn, nhưng niềm hy vọng như một que diêm tàn lụi phủ chụp màn đêm bao phủ chung quanh cuộc đời vẫn còn những gian nan , khốn khổ. Hắn nhớ có một lần hắn bắt gặp một anh bộ đội hy sinh một phần thân thể với đôi nạn gỗ, khập khiễng bước xuống một sân ga, mặt mày nhễ nhại mồ hôi trong cơn đói lả, mặt tái xanh, tay chân run rẩy chỉ vì anh vừa mới phát hiện chiếc ba lô của mình vừa bị đánh cắp. Lúc ấy trong lòng hắn dấy lên một lòng thương cảm chỉ vì nghĩ rằng anh bộ đội kia chẳng có gì quí giá ngoài vài bộ áo quần cũ mèm, và cũng có thể  trong ấy có một vài món đồ “ quý giá ” mà anh đã “ gói gém ”làm quà để mang về Bắc tặng cho vợ con trong chuyến xuôi Nam. Nhìn nét mặt lo lắng, sợ hãi của anh bộ đội khiến hắn không thể tin rằng người đang đứng trước mặt hắn là một chiến sĩ anh dũng đã từng cầm súng chiến đấu đánh “ quân thù ”  không sợ chết, vậy mà anh đã phải rung sợ chỉ vì mất đi cái  “ tài sản quý giá ” anh mang theo trên chiến tàu xuôi Nam ngược Bắc. Hắn không biết cách nào để giúp đở kẻ bị nạn vì hắn cũng nghèo như anh. Có biết bao thân phận ngặt nghèo khốn khổ hơn anh như những người lính thương phế binh VNCH sống lây lất không được đối xử bình đẳng chỉ vì bóng đen quá khứ. Và những sĩ quan quân lực VNCH đang bị giam cầm trong ngục tù cộng sản; có người tìm đường vượt thoát nhưng đã bị bắt và bị xử bắn một cách tàn bạo. Sự hận thù của kẻ chiến thắng vẫn còn là một nỗi ám ảnh kinh hoàng trong tâm tưởng của kẻ chiến bại. Tất cả mọi người đều khao khát được sống tự do sau ngày êm tiếng súng, thế nhưng lớp người trẻ như hắn cũng phải lên đường tay cầm súng tiếp tục cuộc chiến đấu trên chiến trường Campuchia. Hắn đã bỏ trốn vì hắn không muốn chết một cách vô nghĩa và hắn đã ra đi. 

  

Hắn đã may mắn trốn thoát đến được xứ sở tự do, giàu có để thực hiện những ước mơ như bao nhiêu người Việt đang sinh sống trên đất Mỹ. Có đôi lúc hắn buồn vì cảm giác đơn độc một mình không có người thân bên cạnh: nửa đêm thức giấc bất chợt thấy dòng lệ lăn dài trên đôi má xanh xao. Hắn khóc thật. Giấc mơ hãi hùng rượt đuổi hắn, như một con vật bé nhỏ yếu đuối đang bị một con mảnh thú săn mồi rượt bắt. Hắn đã vượt thoát như một phép lạ. Nhưng dưới chân hắn đã có hàng hàng lớp lớp người đã ngã gục để lót đường cho hắn đi qua. Như cây cầu xây bằng xương máu của người đồng loại bắt qua bờ đại dương, cho hàng triệu người đã đến được bến bờ tự do…

Nhiều lần hắn ngồi trước cái giá vẽ, cố tập trung ý tưởng nhìn vào khoảng trống trên mặt phẳng của chiếc canvas trước mặt. Đôi tay hắn cảm thấy bất lực, cây cọ lạnh lùng biến thành cây gỗ cứng ngắt, niềm đam mê không khỏa lấp được nỗi ám ảnh mơ hồ hư thực trong cuộc sống đấy rẫy sự nghịch lý. Hắn tiếp tục tìm kiếm trong cái khoảng trống trắng ngần trong cái không gian bàng bạc kia chưa định hình rõ rệt những gì hắn đang tưởng tượng. Hắn vẫn còn đang trong trạng thái mơ màng như người chưa hoàn hồn sau một cơn say.

 

Hắn nhìn xuống ngọn đồi, trước mắt hắn là bức tranh thiên nhiên trong sáng và an lành. Hắn muốn hòa mình vào sự tĩnh lặng ấy để sự ưu tư phiền muộn lắng đọng chìm vào quên lãng. Đang mơ màng bất chợt hắn nhìn thấy từ dưới chân đồi một bóng người xuất hiện. Chiếc bóng bước nhanh thoan thoát trên lối đi ngoằn ngoèo dẫn ra công viên sau hồ nước là một thiếu nữ tóc dài bay phất phới thoáng hiện sau lùm cây chạy ngược lên đồi cỏ. Hai cánh tay sãi dài dang rộng như cánh bướm đang thực hiện một vũ điệu của một loài chim. Hắn mỉm cười trước cảnh tượng ngộ nghĩnh đẹp một cách lạ lùng như một đoạn phim quay chậm. Hắn nhanh chân bước xuống chân đồi đi đến chỗ người thiếu nữ đang đứng .

 

Xuống tới chân đồi đứng trên chiếc cầu bắt qua bờ hồ nhìn qua đồi cỏ, người thiếu nữ đột nhiên biến mất. Hắn đảo mắt nhìn quanh, không thấy một bóng người, khung cảnh hoàn toàn yên lặng. Hắn đứng trên cầu nhìn xuống hồ, những bóng hình phản chiếu lung linh mờ ảo từ bầu trời và những hàng cây bụi cỏ tạo ra một phong cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh. Đàn vịt trời bay qua đỉnh đồi, cất tiếng kêu quang quác bất thần đáp xuống mặt hồ, nước bắn tung tóe, đàn vịt nhởn nhơ đùa giỡn, khuấy động mặt nước tạo ra những lượn sóng lăn tăn lan rộng ra bờ hồ. Một luồng gió lạnh thổi qua, hàng cây nghiêng ngả, chao đảo, lao xao kéo theo những cành lá phong trĩu xuống, lá rơi tung tóe trên mặt hồ. 

 

Hắn bước nhanh qua cầu, đi dọc theo con đường uốn khúc dẫn qua một lùm cây rậm. Hắn dừng lại, mắt nhìn thấy cái thanh gỗ màu nâu vàng của chiếc giá vẽ bằng gỗ loáng thoáng ẩn hiện sau tán lá phủ che khuất không nhình thấy rõ. Hắn bước nhanh dọc theo bụi cây tìm lối vào.Từ xa hắn đã nhìn thấy cái giá vẽ dựng sát góc dưới tàn cây cổ thụ, nó đứng một mình lẻ loi, đơn độc, gieo vào lòng hắn một cảm xúc nhẹ nhàng như tình cờ bắt gặp một ký ức xa xưa. Hắn tới gần đứng sau cái giá vẽ, đôi mắt hắn mở lớn nhìn chằm chặp bức tranh đang vẽ dở dang. Bức tranh làm hắn sững sờ, ngạc nhiên liên tưởng đến bức tranh người thiếu nữ treo trong phòng triển lãm mà hắn đã nhìn thấy trước đó. Màu sơn loang loáng, đường nét mềm mại uyển chuyển giống hệt nhau, chỉ có riêng một người vẽ ra nó, không nhầm lẫn với ai khác được. Bức tranh chưa hoàn tất, màu nền mang sắc nâu sậm trầm mặc, buồn bã, không ăn nhập gì với cảnh sắc trước mặt. Hắn chưa hiểu rõ hình tượng của bức tranh khi nó hình thành; màu sắc trong tranh như đang cuốn hút ánh nhìn của hắn một nỗi buồn miên man bất tận.

 

Có tiếng động sau lưng, hắn giật mình quay lại, bất thần nhìn thấy người thiếu nữ mặc chiếc váy dài màu trắng với chiếc áo len màu tím nhạt khoát trên dáng người mảnh mai duyên dáng. Người thiếu nữ thản nhiên, lạnh lùng đưa mắt nhìn bâng quơ không hề để ý đến sự có mặt của hắn dù khoảng cách giữa hắn và người thiếu nữ rất gần. Hắn lúng túng nhìn người thiếu nữ vẻ mặt vô cảm, lạnh nhạt, và cảm nhận sự hiện hữu của mình là một điều vô lý. Người thiếu nữ giương đôi mắt to chăm chú nhìn như đang thôi miên cái điểm tựa trên khung tranh, hình như cô ta đang tìm kiếm một điều gì đó rất mơ hồ, một cảm giác giao cảm rung động của người họa sĩ đang hòa những dòng suy tư của mình trên khung vải. Hay cô ta đang suy tư một điều gì khác ? 

Người thiếu nữ đứng bất động như pho tượng, những đường cong thân thể lồ lộ hiện lên sau lớp vải trắng bị một luồng ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua người cô. Hắn định thần cố nhớ lại bức tranh trong phòng triển lãm mà hắn đã nhìn thấy, hình tượng người thiếu nữ trong tranh như đang bước ra đứng trước mặt hắn. Vóc dáng, nét mặt, đôi mắt buồn kia vẫn còn ám ảnh hắn về thân phận bất hạnh của những người thiếu nữ Việt trên những con thuyền vượt biển trôi dạt trên biển Đông bị hải tặc bắt cóc, hảm hiếp. 

 

Người thiếu nữ đứng yên một hồi lâu, bất chợt hai bàn tay bắt đầu run rẩy. Cây cọ lông nhúng sơn cầm trên tay dí dí trên mặt canvas một cách lấp lững hờ hững. Mảng màu đỏ chói như giọt máu rỉ ra từ da thịt trên mặt phẳng của bức tranh chưa định hình. Nó im lặng nhưng có một dòng xoáy cực sâu trong tim khiến hắn choáng váng. Những cảm xúc nhẹ nhàng khi hắn vừa đến đã biến mất, trước mặt hắn hoàn toàn là một cảnh tượng kỳ quái khó hiểu. Người thiếu nữ đến đây không phải làm một công việc đam mê nghệ thuật như lúc đầu hắn đã tưởng. Bàn tay cô cứng đơ bất thần run lên khe khẽ, cây cọ chơi vơi rơi xuống đất. 

 

Người thiếu nữ nghiêng người choáng váng, tưởng chừng như đang té nhào xuống đất. Hắn định chạy tới nói một điều gì đó nhưng bất thần người thiếu nữ quay mặt lại nhìn hắn bằng đôi mắt hoang dại, trắng dã toát lên vẻ sợ hãi. Đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn hắn như nhìn một con thú hung dữ đang chuẩn bị vươn vai phóng tới vồ lấy con mồi trước mặt. Hắn biết có một điều bất ổn đang xảy ra. Hắn định trấn an bằng một cử chỉ thân thiện nhưng người thiếu nữ giơ hai cánh tay ra dấu hắn thôi đừng bước tới. Chưa kịp phản ứng bỗng người thiếu nữ thét lên giơ hai bàn tay che mặt thụt lùi về phía sau va phải cái giá vẽ làm bức tranh rơi xuống đất. Người thiếu nữ bất thần bỏ chạy tưởng như có người đang rượt đuổi mình phía sau lưng. Cái ảo giác rùng rợn tái hiện trước mắt cô những khuôn mặt “ đầu trâu mặt ngựa hung tợn, khát máu, dâm đản, tay cầm vũ khí xông lên chiếc thuyền chở hàng chục người tỵ nạn vượt biển trôi dạt trên vịnh Thái Lan. Những tiếng khóc, tiếng la thét kinh hoàng, tiếng cầu kinh tạo ra một chuỗi âm thanh rùng rợn đã in sâu trong tiềm thức của người thiếu nữ như khúc phim chiếu chậm đang diễn ra trước mặt cô. Bọn hải tặc mặt mày hung tợn lôi kéo những người con gái nhốt vào phòng cabine, lột hết áo quần, hãm hiếp dã man. Những người phản đối bị chúng đâm chết, ném xác xuống biển, máu nhuộm đỏ trên mặt sóng nhấp nhô rờn rợn xác người. Con thuyền rách nát tả tơi như một con vật vấy máu đầy thương tích sau một cuộc hỗn chiến với bầy thú dữ, nó là chứng tích của tội ác trôi dạt trên bờ vịnh Thái Lan.

 

Hắn thẫn thờ dõi mắt nhìn theo người thiếu nữ tiếp tục chạy qua đồi cỏ, và không hề biết chuyện gì đang xảy ra cho cô ta. Hắn có cảm tưởng chính hắn đã làm cho cô ấy hoảng sợ khi đôi mắt của cô ta nhìn hắn đăm đăm đầy vẻ kinh hãi, ghê tởm. Vì sao ? Hắn không hiểu. Hắn không hề cảm nhận được dưới thảm cỏ xanh mướt kia mà đôi chân nhỏ bé trắng muốt của người con gái đang giẫm lên là những dòng máu tuôn chảy từ tiềm thức không bình yên, từ những đớn đau tận đáy con tim. Hắn đứng ngẩn ngơ đưa mắt nhìn theo bóng dáng xinh đẹp của người thiếu nữ trong chiếc váy trắng nổi bậc trên nền cỏ xanh. Hắn bước tới đi qua khỏi hàng cây rồi dừng lại đưa mắt nhìn qua đồi cỏ. Người thiếu đi xuống con đường thấp tiến sát bên hàng cây phía xa. Bỗng hắn nghe có tiếng người nói vọng tới từ sau lưng :

 

- Chắc anh đã làm cho cô ta hoảng sợ.

 

Hắn quay mặt lại nhìn thấy người đàn bà trên tay cầm một cuốn sách đang đọc. Bà gấp sách bỏ vào trong túi xách tay rồi đứng dậy tiến đến chỗ hắn đang đứng :

 

- Anh là người Việt Nam ?

 

Hắn gật đầu nhìn người đàn bà định nói một điều gì đó để giải thích sự tình cờ có mặt của hắn ở đây, nhưng bà ta tiếp tục nói:

 

  • Tội nghiệp cho Thanh Hồng. Tâm thần cô ấy không bình thường, lúc vui lúc buồn không đoán trước được. Cô ấy sống ở đây một mình…nghe nói gia đình cô ấy đã chết hết sau chuyến vượt biển vài năm trước …tàu bị cướp…

 

Người đàn bà ngừng nói nhìn hắn với dáng vẻ đăm chiêu, dường như bà không muốn nói rõ câu chuyện buồn của người khác lẽ ra bà không được tiết lộ cho bất kỳ một người nào khác biết về cầu chuyện đời tư của người thiếu nữ .

 

Người đàn ba tự giới thiệu :

 

  • Tôi là nhân viên sở xã hội. Thanh Hồng là thân chủ của tôi, nhưng tôi xem cô ấy như em gái đáng yêu của tôi. Có lẽ anh ngạc nhiên khi gặp cô ấy lần đầu và không biết chuyện gì xảy ra phải không ? Cô ấy rất thích đến đây; thiên nhiên xanh mát làm cho cô ấy cảm nhận được sự thanh thản trong lòng.

 

Hắn nhìn người đàn bà :

 

- Thưa bà. Cô ấy là họa sĩ ?

 

Người đàn bà lắc đầu :

 

  • Không phải. Nhưng cô ấy rất thích màu sắc. Chúng tôi muốn đưa cô ấy vào đây để cô ấy thích nghi với mọi sinh hoạt bình thường. Thấy hội họa là môn học nhẹ nhàng thích hợp với cô ấy hơn.

 

Hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu biết câu chuyện người nhân viên xã hội vừa tiết lộ. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao Thanh Hồng thích thả hồn mình hòa nhập vào thiên nhiên xanh mát của vùng đồi Evergreen nơi cô đang cố gắng tìm lại một cuộc sống yên bình trên đất nước tự do đang cưu mang mình. Hắn hỏi người đàn bà :

 

 - Bức tranh kia có phải do chính tay Thanh Hồng vẽ ?

 

Người đàn bà buồn rầu lắc đầu:

 

  • Không phải. Bức tranh ấy là do một người bạn học vẽ…nghe nói họ rất thân nhau... Thanh Hồng tìm được niềm vui hạnh phúc tưởng sẽ ở với mình mãi mãi, nhưng một tai nạn lưu thông đã mang người bạn ra đi vĩnh viễn…Tội nghiệp cho cô ấy.

 

Người đàn bà ngừng nói khi bà nhìn thấy từ dưới bãi đậu xe một chiếc xe cảnh sát tuần tra xuất hiện. Một viên cảnh sát cao lớn bước xuống xe tiến về chỗ hai người đang đứng. Người đàn bà đưa tay vẫy chào viên cảnh sát, bà đon đả bước tới, hai người đứng giữa đường đi, cười nói thân thiện như đã quen thân từ trước, trao đổi những mẩu chuyện đã và đang xảy ra, những câu chuyện buồn vui của cuộc sống thường nhật trên đất Mỹ.

 

Hắn đón chuyến xe bus cuối cùng rời khỏi trường, trong lúc nhìn xuyên qua cửa xe, hắn vẫn còn nhìn thấy chiếc bóng người thiếu nữ trong tranh mà hắn đã nhìn thấy trong phòng triển lãm đang đứng yên bất động. Những thắc mắc ngờ vực về bức tranh đã được giải đáp. Những gì hắn nghĩ về thảm trạng của cuộc vượt thoát tìm tự do của hằng triệu người đã phải trả bằng giá của máu và nước mắt, đã làm cho hắn rúng động con tim. Hình ảnh trong tranh là bóng hình có thật, bằng xương thịt của người con gái như một chứng tích đau buồn khắc sâu trong lòng của những người đã bỏ quê hương ra đi…

 

Hắn mỏi mệt ngả lưng dựa vào chiếc ghế nệm êm ấm của chiếc xe bus cuối cùng đang từ từ lăn bánh. Chiếc xe bus to cồng kềnh lắc lư nghiêng ngả chạy chậm chạp, thỉnh thoảng dừng lại đón khách ở trạm xe bên đường. Hắn nhắm mắt tìm trong hai cái hố mắt sâu thẳm đen ngòm kia một sự yên lặng, nhưng càng chăm chú hắn lại càng thấy mình như bị cuốn hút lún sâu vào cái ý tưởng bi quan đầy ắp những phiền muộn suy tư. Hình ảnh người con gái xinh đẹp chạy trên đồi cỏ bất chợt hiện lên trên tấm canvas mộng ảo có màu nền màu xanh thiên thanh, xua tan đi cái sắc đen ảm đạm trong ý nghĩ buồn phiền của hắn. Màu sắc xanh xanh của bầu trời bồng bềnh hòa cùng những cụm mây trắng quyện vào thân thể mong manh mềm yếu của người con gái đang dang hai cánh tay ôm lấy những cụm hoa màu sắc vàng rực rỡ, tỏa sáng vòng hào quang chiếu xuống từ trên cao. Hắn mơ màng thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn, và hình như có tiếng người nói vọng lại từ cõi xa xăm nào : Em ơi ! Hãy nguyện cầu, tình yêu mãi mãi sẽ đến với em. Bên ngoài màn đêm đang buông xuống, thành phố đã lên đèn.

 

 Minh Lâm

 (Viết 2010 chỉnh sửa 6- 2019)

 

                                     

 

          

 

  

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
28 Tháng Bảy 20225:29 CH(Xem: 8179)
Ông Đình ngồi bên lan can tầng một, với be rượu đế Gò Đen, một đĩa đậu phộng. Dưới chân là con đường Đào Duy Anh, quận Phú Nhuận, có hàng cây sao thấp thoáng mấy con sóc nhí nhảnh chuyền cành, thỉnh thoảng xòe đuôi dài đú đởn với nhau. Chúng không quan tâm đến xe cộ như dòng thác lũ cuồn cuộn chảy. Thói quen uống rượu một mình với đậu phộng rang, có từ hồi tham gia kháng chiến chống Pháp trên đất Bắc. Quê ông, một tỉnh cực Nam Trung bộ, nắng gió nên ít người nhâm nhi ly rượu với lạc rang như ở Thủ đô. Năm nay ông đã 82 tuổi, có năm mươi năm làm nghề, ông đã tham gia khai quật hàng trăm ngôi mộ cổ. Về hưu đã lâu, nhưng nhờ vốn kiến thức, ông vẫn được mời tham gia vào những đợt khảo cổ. Ông thông thạo chữ Pháp, chữ Hán, ngôn ngữ rất cần cho việc khám phá thư tịch cổ.
21 Tháng Bảy 202211:05 CH(Xem: 8215)
Ngày X, tôi tỉnh dậy trên giường, bác sỹ, y tá và cả hộ lý nhìn tôi, cái nhìn từ trên xuống, còn tôi thấy họ chụm đầu, vài đôi mắt kính của họ lấp loáng những tia sáng, những ngọn đèn trên trần cũng hắt xuống một thứ ánh sáng dịu.
07 Tháng Bảy 20222:40 CH(Xem: 8552)
Sau gần mười năm “gió bụi”, Nguyễn Du mới trở về quê hương, với sông Lam, núi Hồng. Hai anh em đều ngỡ ngàng vì làng Tiên Điền trở nên tiêu điều xơ xác. Những ngôi nhà xinh xắn, những vườn cây sum suê trái ngọt đã bị đốt phá, ngổn ngang nền nhà gạch đá nham nhở, những cây cổ thụ trơ gốc cháy xém. Đó là quang cảnh sau cuộc khởi nghĩa của Nguyễn Quýnh- anh cùng cha khác mẹ của Nguyễn Du năm Tân Hợi 1791.
03 Tháng Bảy 202211:33 SA(Xem: 8270)
Ở nhà thường gọi là chị Xíu. Tên của chị là Lan Vy - chị họ của tôi. Chị em tôi chơi thân với nhau như chị em ruột. Tôi không có chị gái nên hình mẫu của tôi chính là chị để mà học hỏi. Chị nổi tiếng xinh đẹp và hiền thục ngay từ lúc còn là nữ sinh đệ nhất cấp. Khi vào lớp đệ thất (lớp 6 bây giờ) bác tôi có mời một anh sinh viên tên là Vinh về kèm cho chị học. Anh ấy nhiệt tình, kiến thức vững và tính cách cũng đàng hoàng. Năm tháng trôi đi học xong đệ nhất cấp, chị thi đỗ vào trường Nữ trung học Thành Nội. Mẹ chị là một người phụ nữ đẹp, phúc hậu và đặc biệt là có giọng hát ru và những làn điệu dân ca xứ Huế rất hay. Ngoài giờ học chị được mẹ kèm cặp, nữ công gia chánh như đan lát, thêu thùa, làm các loại bánh trái, nấu được những món ăn đặc trưng xứ Huế rất ngon.
29 Tháng Sáu 20226:22 CH(Xem: 8894)
...lần nầy bà quyết tâm bỏ nhà ra đi. Mà đi đâu? Tới nhà con trai thì ngại với dâu. Tới nhà con gái thì ngại với rể! Suy đi tính lại, bà quyết định sẽ đi share một căn phòng, ở một mình cho sướng cái thân. / Thôi thì ráng chịu đựng đêm nay. Chỉ một đêm nay thôi. Rồi sáng mai bà sẽ đi mua mấy tờ báo kiếm phòng thuê. Bà sẽ kiếm cái nhà nào gần chợ Việt Nam cho tiện. Người bạn thân của bà, có lão chồng tòng teng bồ bịch ở Việt Nam, tức mình bỏ ra ngoài share phòng ở, đã hùng hồn phát biểu rằng sướng như tiên. Người ta làm được, mắc gì bà không làm được. Sáng bà sẽ đi bộ với mấy người bạn, rồi tiện ghé chợ. Chiều coi ti vi. Tối đọc sách. Tự do thoải mái, không bị vướng bận gì hết. Khỏe ru rù rù.
23 Tháng Sáu 20224:49 CH(Xem: 8625)
Dù sao em vẫn cảm ơn anh. Nếu quay lại từ đầu, em vẫn làm như vậy. Em đã sung sướng đến nhường nào khi được cùng anh bay lên miền hạnh phúc. Anh biết không, giờ đây, trong từng hơi thở, trong mỗi giấc mơ, em vẫn đang bay lên, bay lên cùng anh khi em sống lại những giây phút đó.
15 Tháng Sáu 20221:33 SA(Xem: 8822)
Em cúi đầu, giọng thấp hẳn xuống: - Cô ơi, theo em được biết, hồi xưa, một trong những hình phạt vô cùng kinh hãi là tứ mã phanh thây. - Ừ, chỉ hình dung thôi cũng đủ khiếp sợ. - Dạ, tay chân của phạm nhân bị cột vào bốn sợi dây nối vào chân bốn con ngựa. Khi hành hình, các nài ngựa sẽ thúc ngựa phi ra bốn hướng; nếu không có nài ngựa, người ta sẽ thét to lên hoặc đánh ngựa để chúng hoảng sợ bỏ chạy. Và bốn sợi dây sẽ kéo tay chân phạm nhân đến khi thân thể của họ bị xé ra. - Ôi thôi! Nghe sợ quá! Sao bỗng dưng em lại nói đến chuyện đó? Em chậm rãi: - Dạ, em đã tìm đọc nhiều thiệt nhiều những kiểu hành hình đau đớn nhất để coi cái đau của mình cỡ nào. Cô ơi, em đã từng bị hành hình theo cách tứ mã phanh thây! - Hả?
02 Tháng Sáu 202210:20 CH(Xem: 7780)
Mãi rồi cũng về đến núi. Chính xác là về đến chân núi, đèo Ngao. Vượt qua con đèo dài 32 cây số cả lên lẫn xuống này, mới đến bản Tồng, quê Mìn. Nhảy xuống khỏi thùng cái xe tải chở hàng cứu trợ, nằm vật xuống bãi cỏ bên một búi tre chân đèo. Thở dốc. Mệt mỏi. Mìn ngửa mặt nhìn trời. Trời đầu thu xanh thẳm không một gợn mây, nắng vàng rười rượi ấm áp tỏa khắp nhân gian. Vậy mà sao Mìn thấy lạnh lẽo quá. Lạnh từ trong tâm can ruột rà sâu thẳm lạnh ra. Xung quanh không một bóng người, không một tiếng gà kêu chó sủa. Con đường quốc lộ chạy qua chân đèo, con đường đèo nối mấy huyện vùng cao thường ngày tấp nập người xe, vậy mà nay vắng lạnh. Mà mới chỉ đầu giờ chiều. Mọi thứ như có một cái phép thần của mụ phù thủy, vung lên một cái, biến sạch. Khi dời bản bỏ núi xuống phố làm thuê, ba tay Mìn, Lù, Phủ đã uống rượu thề sống chết có nhau. Thế mà bây giờ, về tới chân núi chỉ còn có một mình…
20 Tháng Tư 202210:00 CH(Xem: 9172)
Năm em lên ba, bố tôi bỏ lại người vợ trẻ và hai đứa con thơ lên đường tập kết. Tôi hơn em sáu tuổi. Chín tuổi con nhà nghèo khôn lắm, tôi đủ khôn để thấy khuôn mặt mẹ buồn hiu hắt, những tiếng thở dài và những giọt nước mắt âm thầm của mẹ trong đêm. Chín tuổi, tôi đã biết mình là người nam độc nhất trong gia đình, đã biết ẵm bồng đút cơm cho em và vỗ về em mỗi khi em khóc. Chín tuổi, tôi đã biết tắm rửa, thay áo thay quần cho em, cõng em đi chơi và dỗ cho em ngủ.
19 Tháng Ba 202211:54 CH(Xem: 8719)
Sau một đợt công tác phía Nam, hắn bị, đúng hơn là tự nhốt mình trên tầng ba để bảo vệ gia đình hắn: vợ trẻ, hai đứa con gái chưa trưởng thành và bà mẹ đang gần đất xa trời… Trước đợt hắn đi xa, cả Hà Nội đã nháo nhác lên vì F0, ở đâu cũng thấy F0, bạn bè hắn liên tục báo tin bị F0! Cho nên, lúc trở về, hắn tình nguyện cách ly với mọi người, kiểu “i-zô-lê” (isolé) mà hắn sực nhớ ra khái niệm được biết từ hồi làm phim về một người tù số vuông bị lao ở ngục đá Sơn La. Sau 4 hôm bình thường, người bỗng mệt mỏi, họng đau rát. “Thế là ông bị rồi! Đi như ngựa vía mà không bị mới tài!” - vợ hắn kêu lên như cha chết.