- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

GIỐNG THỦY TINH

24 Tháng Mười 20198:54 CH(Xem: 16497)

Mùa Vàng - ảnh UL
Mùa Vàng - ảnh UL


C
ơn lạnh cuối cùng, gió mặc sức thổi. Làng Hiên yên ắng. Mưa rớt thấm bụi, kể cả con đường đầy lá vàng cũng nhơn nhớt. Đất bám vào bánh xe rồi tuồn từ rừng ra đường cái. Quết mưa, nhão, đường nhựa mà cứ như đường đất. Thún đi trước, Ton cắm cúi đi sau, đi không biết mỏi. Chốc chốc Thún nhìn lại, không biết Ton nghĩ gì. Làm con đực đã hơn ba năm, đi lang bạt khắp nơi con của Ton giờ chắc đã thành ngàn, thành vạn. Thún chợt chùng mình, trong hành trình đi phối giống, có khi nào Ton gặp những đứa con của mình? Lấy ý nghĩ của người đặt vào Ton thì cũng hơi quá đáng. Nhưng Thún đã không thể làm khác được, vì Thún là người, Thún sẽ suy nghĩ theo kiểu người. Ton là lợn, Ton hành động theo kiểu lợn. Cho nên lỡ có gặp đứa con nào của mình cũng là chuyện thường tình. Thún dừng lại vỗ lên bờm Ton, thôi kệ nó đi. Tối nay ở lại làng Hiên, mày thức, tao ngủ, miễn sao mày thực hiện hiệu quả nhiệm vụ để sáng sớm ngày mai chủ tớ còn đi. Thún buộc tạm Ton vào gốc dừa, chuẩn bị dọn đường cho Ton vào chuồng lợn mới. Thún nhìn con lợn cái mướt mát rồi nhìn Ton, chúc mừng mày, em này láng mượt thế chắc còn trinh tiết. Thún nhíu mày, chợt quên, không ghi chép xem Ton đã gom góp trinh tiết được mấy lần.

Chị chủ nhà là người điềm đạm, chừng ba lăm tuổi, da trắng, cổ xinh. Thún chưa bao giờ thấy người đàn bà nào có cái cổ đẹp đến thế. Không một thứ trang sức trên mình, chị vẫn toát lên vẽ kiêu sa của con nhà quyền quý. Chị chủ nhà lấy nước cho Thún rửa tay, vừa nói. Con đực của anh lớn thế, không biết con nái nhà em chịu được không? Thún không nói gì, chỉ nghe có chút trái ngược với suy nghĩ ban đầu của anh.

Đêm ở Hiên mưa tầm tả. Mưa quất vào mái tôn ràn rạt. Âm thanh đó không đủ khuất đi tiếng kêu của Ton và con nái. Cơn mưa không dữ dội bằng cuộc giao hoan của đôi tình nhân. Tiếng Ton thi thoảng lại ừn ựt, ừn ựt. Tiếng nái ré lên chói tai. Không tài nào ngủ được, Thún ngồi dậy pha trà. Từ chiếc bóng đèn bốn oát, gương mặt của Thún thấp thoáng vẽ liêu trai. Phòng bên, chị nhìn qua cánh cửa thông gió. Hơi thở hắt ra vô tình lọt vào tai Thún. Chồng chị đâu? Thún hỏi, khi vừa nhấp một ngụm trà. Người đàn bà lặng im hồi lâu, Thún nói tiếp. Ở đây lạnh thật, tôi đi nhiều nơi nhưng chưa có nơi nào lạnh như vậy. Khó ngủ, người cứ cồn cào. Thế anh đừng uống trà nữa... chị bảo. Thún liếc ngang, căn phòng nhỏ nhưng đẹp và ấm áp, chiếc áo đàn ông màu xanh mắc lên tường. Khi nhớ đến con nái, Thún nhếch mép cười, con nái lần đầu đúng không? Sao anh biết? Nó kêu ầm lên ấy. Anh giỏi thật. Nghề của tôi và Ton mà. Ton là ai? Là bạn tình của con nái chị, đang đào bới để tìm những đứa con trong bụng kia. Chị cười, Thún vẫn không xê dịch. Vì điều này, Thún quá quen.

- Chồng tôi ở tận biên giới, tháng về lần, có khi không. Chị chủ nhà nói.

- Tôi biết rồi.

- Sao anh biết?

- Nhìn chiếc áo màu xanh.

- Để đấy, cho vui nhà.

Chị lần tìm chiếc nịt vú trong chăn rồi đeo vào, lúc sang chỗ Thún nhìn chị đầy đặn. Thún chợt nhớ lại hình ảnh của Ton. Khi Thún đặt tấm ván, Ton thoăn thoắt bốn chiếc chân ngắn củn để bước vội vào chuồng và hành động ngay tức khắc. Thún cười, thấy Ton hạnh phúc. Giống lợn đến với nhau cực kì đơn giản. Thún ngồi nhìn chị hồi lâu, mọi thứ trong cơ thể dường như sắp vỡ ra nhưng phải dồn nén. Thún chép miệng và đi ra chỗ Ton, đi tìm tấm ván, chẳng lẽ đôi chân dài của Thún không bằng bốn cái chân ngắn của Ton. Thún bắt đầu tỏ ra là người có âm mưu, khi cứ đứng mãi ở chuồng lợn mặc cho lũ muỗi thả sức châm đốt. Chị ngồi trong nhà hồi lâu, cũng thấy lòng ngờ vực. Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Chị nghe tiếng người lẫn vào tiếng lợn. Âm thanh khiến chị không thể không đến chỗ đó. Đúng là nghề truyền con giống, chị thấy những cử chỉ, động tác hết sức điên rồ nhưng nhìn rất thích thú. Thún đang cổ vũ cho Ton, rất phấn khích. Chị đứng nhìn trân trân, hai chân run rẩy nhưng đồng tử thì dán vào những nơi cần thiết trên người anh. Thún đã nhận ra chị đang đến gần mình, đang hừng hực mà không hề kìm nén. Không một tấm chiếu, trên nền đất trộn lẫn phân của Ton, Thún đè chị xuống, thân chị bẹp dí, mỏng tang, gãy gập. Tiếng Thún và tiếng của Ton nhập nhoạng vào nhau. Sau tiếng hực lên của Thún, chị thét lớn rồi duỗi thẳng hai tay, mắt miên man nhìn lên chiếc bóng đèn đã lâu bị bồ hóng và mạng nhện đan chằng chịt. Nó đẹp, bí ẩn đến vô chừng.

Chị mời Thún ở lại thêm một đêm, chủ nhà lo con nái chưa chắc chắn thụ thai nên giữ Ton lại chuồng. Việc đó đồng nghĩa với chủ của Ton cũng ở lại, và chị sẽ được những thứ mình cần. Chị hứa sẽ trả thêm tiền. Thún gật đầu đồng ý. Lần đầu trong đời Thún có ý nghĩ để cho Ton dừng lại ở một ngôi làng nhất định và Thún cũng không muốn đi lang bạt quá nhiều nơi. Tuyệt nhiên, Thún không nghĩ đến ngôi nhà của mình, mặc dù ở đó đời sống khá hơn. Nhìn chị, Thún chẳng thiết ăn, cứ muốn chui vào chăn để hưởng thú vui trong đó. Nhưng chị không đồng tình, chờ đêm xuống, chị lại ra chuồng lợn, Thún hiểu điều này có ý nghĩa gì. Đấy là nơi đầu tiên hai người tan vào nhau, tất nhiên, Thún thường nhập cuộc thô bạo và kết thúc như một bản tình ca. Có lẽ điều này làm nhiều người đàn bà nhớ. Và trên dặm đường Thún đi qua, họ thường lấy cớ từ con nái của mình, từ con đực của Thún có con giống khỏe chỉ cần một vài lần là lợn nái đã thụ thai, nên, không ít lần mong Thún dắt Ton trở lại.

Bữa sáng, chị chủ nhà nấu cho anh tô cháo ngon kèm mấy cái trứng lộn mua tận trại ấp. Nhìn những thứ này Thún hiểu được chủ nhà muốn gì, việc này Thún thường làm với Ton. Để khi đến chuồng mới, làm nhiệm vụ cũ với một con nái mới Ton còn có sức, có chất để giữ chữ tín cho chủ. Chị đẩy tô cháo về phía Thún, rụt rè.

- Anh học ở đâu ra mà thích đến vậy?

- Từ Ton.

- Cái gì, Ton phải học từ anh chứ?

- Chuyện đó động vật là bậc thầy. Ton lúc nào cũng mãnh liệt. Còn tôi lúc có, lúc không.

- Đôi lúc cũng chán. Anh đi nhiều nơi, có nhiều đàn bà...

- Không phải lúc nào cũng thế. Vì văn minh người, nên có lúc phải giữ.

- Anh cũng có văn minh sao?

- Ton còn có văn minh đấy.

Chị cười, không ngại ngoắt tay và kề sát đầu vào vai anh. Sáng đến vội vàng. Mưa ngưng nghỉ nhưng chủ nhà vẫn thèm cảm giác hôm qua. Được bê bết trên bùn đất, được cảm nhận hết mùi phân lợn phảng phất. Thún bắc tấm ván, Ton lặc lè bước ra. Con lợn nái trong chuồng cắm cúi ăn không hề để ý. Chị nhìn Thún lưng lẻo, định nói gì đó rồi lặng im, chị đưa cho Thún thếp tiền. Thún cầm rồi nói.

- Tiền mới quá.

- Lương biên giới đấy.

- Của chồng chị ư?

- Vâng.

- Tôi chỉ lấy một phần ba thôi.

- Anh cầm đi, xem như tôi cho thêm và bồi thường cho Ton.

- Bồi thường ư?

- Con nái đó không thụ thai được nên nó mới mướt như thế.

- Tôi cứ tưởng nó lần đầu.

- Tôi xin số điện thoại anh.

- Tôi là Thún.

- Tôi biết tên anh sau Ton, để tôi lưu số, có gì hẳn gọi.

- Con nái... chị làm thế để làm gì.

- Ở một mình buồn, nuôi con lợn cho vui. Mà đàn bà thì nên nuôi lợn nái, nhất là ở một mình. Để nó ở không cũng tội, lâu lâu tôi vẫn gọi con đực cho nó. Nhưng Ton nhà anh là được nhất, tôi chắc đấy. Chủ nào thì lợn nấy.

Câu nói này của chị khiến Thún chậc lưỡi. Thún chẳng cười, anh dắt Ton đi. Ra đến thị trấn thì Thún nhận được tin nhắn của chị “tôi cũng thế, chồng tôi lạnh nhạt vì tôi không sinh được con. Anh ta vừa về, anh ta sạch sẽ quá”.

Sau lần ấy Thún chẳng nhận được tin nhắn nào của chị. Thỉnh thoảng muốn dắt Ton về làng Hiên, thỉnh thoảng đi đến những nơi thơm tho hay thối khẳm thì Thún vẫn nhớ mùi phân lợn cùng mái tóc bê bết đất của chị chủ nhà. Thêm chuyến này nữa là Thún nghỉ, cuối năm rồi, Ton sẽ được đưa vào chuồng và bồi bổ thức ăn ngon để bù đắp những ngày đi lang thang theo Thún và làm nhiệm vụ của một con đực. Đi mãi thành quen, đôi lúc Thún hiểu Ton hơn hiểu người. Và gần gũi nhất là Thún nhận biết cảm xúc của Ton hơn biểu đạt của vợ mình. Mấy tháng liền trôi nổi, Thún đem về cho vợ thếp tiền. Nhận tiền từ Thún, chị chẳng hề quan sát xem Thún béo gầy ra sao đã ngồi lên giường đếm tiền. Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.... tiền Thún đem về nhiều hơn thường lệ. Miệng chị ta tươi cười, lần này khá hơn nhiều anh Thún nhỉ. Thún cười, người ta cho thêm. Vợ Thún nháy mắt rồi đi cất tiền, Thún nằm thườn người trên chiếc ghế. Vợ Thún trở ra hớn hở.

- Giờ thì có tiền, có thêm tin vui...

- Gì thế?

- Có thai rồi Thún à.

- Mấy tháng.

- Anh hỏi thế là ý gì?

Thún nhún vai rồi đi ra chỗ Ton.

Chợ tết, Thún dắt Ton đi theo. Vợ Thún khóa cửa rồi vội vàng theo sau xem chồng giở trò gì. Chẳng phải đi chơi, Thún dắt Ton ra chợ, ra quảng trường, ra công viên và được nhiều người thích thú xúm lại nhìn. Ai muốn chụp ảnh với Ton phải mất mười ngàn đồng. Khách chụp ảnh với Ton rất đông, Ton đẹp mã, lại hiền và hay có những cử chỉ thân thiện nên việc chụp ảnh đưa lên mạng khiến mọi người rất thích thú. Vợ Thún khen chồng giỏi, thông minh và chịu khó kiếm tiền. Cứ lâu lâu chị ta lại đưa tay sửa bụng mặc dù cái thai chưa đủ lớn để phải làm như thế. Thún thở dài, hôm trước anh gặp bác sĩ Trung. Vị bác sĩ quen thuộc lắc đầu “vẫn thế, giống thủy tinh”. Thún chẳng buồn vì Thún thừa biết, lúc nhỏ mang nhiều bệnh, có hàng tá liều kháng sinh được chuyền vào cơ thể mình. Mặc dù khỏe nhưng Thún như con dã tràng se cát. Rất nhiều lần muốn vợ xin con nhưng việc vợ mang thai, Thún có chút thoáng buồn. Đàn ông vốn thế, đi khắp nơi nhưng không muốn người đàn bà mình ra khỏi nhà. Lang thang suốt buổi sáng, Thún dắt Ton trở về. Lúc nhốt Ton vào chuồng, Thún không muốn vào nhà nữa. Hình ảnh về cái chuồng lợn ở làng Hiên khiến Thún ngợp người, anh chần chừ đứng lại. Thún nhận được tin nhắn của chị chủ nhà “Kim Liên có chửa rồi...”. Trong nhà, vợ Thún ngồi đếm tiền. Nhìn ra, thấy Thún cười, chị ta nghĩ rằng nụ cười đó giành cho mình nên đáp lại, Thún không nhìn thấy điều đó, anh bỏ chiếc điện thoại vào túi quần. Con lợn nái của chị chủ nhà đã có chửa. Sau bao năm cứ nghĩ rằng nó không đẻ được, giờ như thế là vui rồi, còn có cả hi vọng cho người khác. Thún trở lại phòng khám của bác sĩ Trung, không phải để xét nghiệm y khoa mà chỉ để hỏi một câu. Và bác sĩ Trung mỉm cười “cũng có lúc nảy nở, nhưng hiếm. Thời điểm xét nghiệm là con giống thủy tinh...”

Tết, Thún trở lại làng Hiên. Chưa vào nhà chị, Thún đã ra chuồng lợn. Cái chuồng trống không, Thún vội vàng vào trong, căn nhà vắng vẻ, chị chủ nhà chắc đang chơi nhà hàng xóm. Nghĩ thế nên Thún ngồi đợi hồi lâu, cơn mưa kéo dài gần cả giờ đồng hồ, gọi điện chị cũng không bắt máy, lúc sau Thún thấy chiếc điện thoại trên bàn, nó được để chế độ im lặng.

Tận mưa thì chị về. Từ xa, Thún thấy chị sửa bụng như hành động của vợ Thún. Trông thấy Thún, chị cười.

- Biết thể nào anh cũng đến, cơn mưa dài quá.

- Kim Liên đâu?

- Thịt rồi.

- Kim Liên có chửa cơ mà.

- Thịt mới biết!

Chị vẫn giữ khuôn mặt tươi vui, Thún thấy lòng mình hơi trống rỗng. Thún sẽ về, có lẽ thế. Chần chừ ở lại làng Hiên cũng chẳng để làm gì. Lần đầu Thún quan tâm con lợn có chửa đến mức độ như thế, rất hào hứng, hi vọng. Dọc đường đi, Thún cứ nghĩ rằng. Sau khi ở làng Hiên về Thún sẽ vỗ lên bờm của Ton mà rằng, Ton, mi giỏi lắm, đến Kim Liên còn có chửa được nữa là. Thún nghĩ thế, nhưng giờ về, Thún sẽ chẳng có hành động nào hứng khỏi với Ton. Chị chủ nhà nhìn Thún vẻ khác đi nhưng cố níu câu chuyện.

- Sao anh không đưa Ton đi cùng?

- Cũng may tôi không đưa Ton đi cùng.

- Sao anh đến đây?

Câu hỏi này của chị chủ nhà khiến Thún im lặng. Lúc trở về, Thún lại nhận được tin nhắn của chị “tôi đã có thai...”

Hành trình trở về nhà của Thún chơ bao giờ dở tệ đến thế. Nó ngập bởi những suy nghĩ. Vợ Thún có thai, chị chủ nhà có thai. Bào thai nào là con của Thún? Có một hoặc cả hai, hoặc không có cái nào. Những đứa con của Ton thì đã không còn, người ta đã đem thịt Kim Liên. Nếu biết nghĩ, Ton sẽ xử sự như thế nào với cảm xúc của mình. Không về nhà vội, Thún chọn quán cà phê, bản nhạc buổi chiều nghe quá chừng xao xác. Tết nhưng mưa nắng vội vàng, Thún nhận được thêm tin nhắn của chị chủ nhà “tôi nghĩ cái thai là của anh, chồng tôi chưa tới mười ba phần trăm...”. Thún trở về nhà, ra đến chuồng lợn thì không thấy Ton. Chợt nhớ, thoáng trên đường về có chiếc xe gắn máy chở chiếc lồng, trong đó có một con heo...

 

Hoảng Hải Lâm

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 11670)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 11626)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 10796)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10403)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12161)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 12459)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10137)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 9878)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.
26 Tháng Bảy 20219:22 CH(Xem: 9830)
Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng: "Thần nghe dịch bệnh từ Tây dương sang", nghĩa là triều đình đã có nhiều người biết dịch bệnh truyền qua các thuyền buôn đến từ Ấn Độ, và dịch tràn lan do khí độc (lệ khí) phát tán. “Thực lục” còn viết: "Vua lấy bạch đậu khấu trong kho và phương thuốc chữa dịch sai người ban cấp", cho ta biết đây là một trận dịch tả.
14 Tháng Bảy 20215:45 CH(Xem: 10428)
Cái loa phường treo trên trụ điện đọc tin ra rả, ngày ba buổi. Sáng, trưa, chiều. Tin tức luôn sốt dẻo có từ trung ương tới địa phương, nhưng mấy ngày rày, thời lượng tin dành phần lớn nói về tình hình bệnh dịch cúm cô vi – Vũ Hán. Sau một năm, tình hình bệnh dịch tạm thời lắng xuống, theo lời từ cái loa phường phát ra trên trụ điện, đó là chiến công hiển hách của các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương, chống dịch như chống giặc. Những thành quả gặt hái được năm qua như mặt trời luôn tỏa sáng ở xứ ta, như cái trụ điện ở Mỹ nếu nó biết đi, nó cũng cố lết về. Câu ví von của cấp lãnh đạo làm nức lòng mọi người.