- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Chỉ Nhớ Người Thôi

17 Tháng Giêng 200912:00 SA(Xem: 33170)

Tưởng Dung

"Chỉ nhớ người thôi đủ hết đời,
Như trời nhớ đất (rất xa xôi)

Nắng mưa nhớ mãi hàng hiên đợi.
Thư nhớ hồi âm - lệ nhớ môi"
(Du Tử Lê) 

Nàng tựa sát người vào ô cửa kính nhỏ nhắn vừa mới được mở ra trước mắt sau khi đưa tay kéo nhẹ tấm màn chắn màu xanh lam, cùng một màu với ba dãy ghế dài thẳng tắp từ đầu đến cuối bên trong chiếc phi cơ. Ánh sáng ùa vào tươi tắn, nhảy múa trên mặt, khiến nàng tỉnh hẳn. Ngoài khung cửa sổ, những đám mây trắng như bông đang lững lờ trôi êm ả…Ngày đang bắt đầu lên. Đôi mắt nàng long lanh, trái tim nàng rộn rã. Cái cảm giác đang bay bổng, nhẹ nhàng trên các tầng mây hòa cùng nỗi vui sắp được tái hợp thật lạ lùng, kỳ diệu làm sao!

Nàng đã không chợp mắt một tí nào từ khi nghe cô tiếp viên yêu cầu cài thắt lưng an toàn để bắt đầu cho chuyến đi về một nơi xa xôi, nơi nàng chưa từng đến bao giờ để gặp lại…nửa phần hồn của mình đã từ lâu biền biệt.

Trong cái tỉnh thức mơ màng của nửa đêm về sáng, trên chiếc phi cơ sẽ đưa nàng từ cuối miền Nam ấm áp nước Mỹ đến đầu miền Đông buốt giá của Châu Âu để gặp chàng, nàng đã thao thức, đã để mặc cho lòng trí mình trôi nổi, bềnh bồng theo quá khứ, kỷ niệm cùng với tình yêu và nỗi nhớ đang ùa về, lan tỏa… 

Người đàn ông với đôi mắt đen, hun hút mà ngày xưa mỗi khi nhìn vào nàng cảm thấy như có một vết dao lướt qua tim, nhẹ nhàng không vết cứa, nhưng đủ làm buốt nhói, tê dại toàn thân. -"Đôi mắt ấy khiến em sợ, sợ bị chìm vào tận đáy của nó, nhưng vừa sợ lại vừa"nhớ" anh ạ!" Rồi đến cái cằm vuông ương ngạnh, đầy nam tính, khi nhếch môi cười khiến nàng mất ngủ cả đêm. -"Em cũng "nhớ" cái cằm vuông đó nữa, cái cằm khiến anh trông hấp dẫn và đàn ông vô cùng".

Nàng đã nói điều đó với chàng khi hai người liên lạc lại sau một thời gian dài thăm thẳm bặt tin nhau. Giọng người đàn ông bên kia đầu giây như một tiếng reo vui bất ngờ, thích thú:

"Thế à? vây mà lúc ấy anh…xấu hổ về cái cằm vuông của mình lắm em ạ! Có khi ngại đến mặc cảm về nó nữa đấy. "

Nàng cười:

" Trời ơi, vậy sao? cái đó là điểm đặc biệt, quyến rũ của anh đó biết không?".

Nhưng không phải nàng chỉ yêu chàng vì những điểm ấy mà thôi, ở chàng, mỗi khi đến gần nàng có được cái cảm giác êm ái, cậy trông, và khi chàng nói, nàng chỉ muốn được tựa vào vai chàng, nhắm mắt, lắng nghe, lòng bình yên, thanh thản. 

Đã kể lể với chàng thật nhiều về những kỷ niệm, những ân cần, chăm sóc mà chàng đã tình cờ hay cố ý gieo rắc như in vào lòng trí nàng trong quá khứ. Tiếng nàng thì thầm:

"Anh làm em đến ngạc nhiên, anh xuất hiện lần đầu ở nhà em như…từ trời rơi xuống. Lại còn hỏi em học thi đến độ gầy đi thế này sao? mắt thì cứ đăm đắm nhìn em, anh đâu biết lúc ấy, em xúc động suýt rơi nước mắt, tay chân…tê dại không biết để đâu, vì đôi mắt anh đã quấn chặt hết những sợi thần kinh, làm nghẽn dần từng mạch máu của em rồi, anh…ác thật!"

Tiếng chàng tha thiết:

"Em kể nữa đi nhá, gì anh cũng nghe, chúng mình đã phí đi một khoảng thời gian dài, thất lạc nhau, anh sẽ đền bù lại cho em".

Sự bất ngờ vì đã tìm lại nhau cũng không to lớn bằng lời chàng bày tỏ sau bao năm dài xa cách: -"Anh nguyện với lòng là sẽ yêu thương em suốt đời, mãi mãi, em sẽ là của riêng anh trong tâm tưởng và trong những tháng ngày còn lại...". Nàng còn mong đợi gì hơn? Hạnh phúc đã khiến nàng ngất ngây, choáng ngợp! Tơ tình quá khứ tưởng đã đứt rời, bay biến vào không gian, tan tác theo những biến động của đời sống bỗng nhiên lặng lẽ trở về, nối kết dịu dàng mà vô cùng bền bỉ. Nàng lại xao xuyến nhớ nhung, ươm mơ dệt mộng, chàng lại yêu đời, cuồng nhiệt hơn với bao nguồn cảm hứng trong những vần thơ, ý nhạc sáng tác ngày đêm. 

Cứ thế, như đôi chim chờ ngày lên để cất tiếng líu lo, sáng đến, nàng kể cho chàng nghe những mong đợi, những ước mơ trong quá khứ, lắng nghe chàng nói về những khát khao, những hứa hẹn ở tương lai. Đêm, lại viết cho nhau biết bao lời thề nguyền, ngọt ngào, say đắm. Cả hai ngoài thế giới hiện tại, cõi trần gian, bây giờ đã có thêm một thế giới riêng tư chỉ có chàng và nàng hiện hữu. 

Cái thời tuổi trẻ đã qua, đã khuất nhớ lại tiếc nuối, bâng khuâng, phải chi…phải chi… nhưng có "phải chi" thì cũng chẳng làm được gì hơn, lúc ấy nàng chỉ vừa mười tám và chàng thì đã có đời sống riêng, rày đây mai đó, thích phiêu bạt giang hồ, lãng tử. 

Cho nên những lần hẹn hò, gặp gỡ của khoảng đời trước đó "dù có dự toan lắm cũng vẫn không hơn một phút tình cờ". Ngồi trên xe chàng chở đi hàng giờ trên phố Sài Gòn về đêm, thế mà cũng chưa có được một nụ hôn, một vòng tay ôm trọn, chỉ là cười nói vu vơ, mắt môi ngại ngùng. Chàng chậc lưỡi:

"Dạo ấy, anh dại thật, không dám làm gì cả, mà cũng khó em nhỉ? Giá như bây giờ thì em…chết với anh rồi!"

Nàng bật cười và nghe lòng vui rộn rã! Cứ thế, những mảnh đời quá khứ có nhau, những buồn vui, trắc trở của hiện tại được kết nối lại dần thành một tấm chăn bền dầy, êm ái quấn chặt lấy tâm hồn của cả hai không ai muốn rời ra nữa.

"Em à, rồi chúng mình sẽ gặp nhau, anh chỉ cần nắm tay em đi chung một quãng đường là đã hạnh phúc lắm rồi." Đó cũng chính là niềm khao khát của nàng vì cả hai đang còn ở cách xa nhau vạn dặm. Nàng cứ thèm được nghe chàng gọi -" bé ơi, bé của anh…" bao nhiêu năm qua rồi lời yêu thương ấy vẫn đằm thắm, ngọt ngào như thuở ban đầu, như nàng vẫn hằng ghi trong tâm tưởng. 

Năm thứ hai đại học, chuyển từ Văn Khoa sang Luật Khoa cũng chỉ vì nhớ đến lời khuyên của chàng trong lần chàng đến thăm sau ngày nàng thi đậu Tú Tài đôi: - "Em học Luật đi, dễ lắm, con gái mà học Triết làm gì, anh có sẵn course cả rồi sẽ đưa cho em hết nhé!", vì thế từ căn gác trọ ở đường Hồng Thập Tự, nằm ngay phía sau trường Văn Khoa và đài truyền hình Việt Nam lúc bấy giờ, nàng đã dọn đến một chỗ trọ khác ở đường Cộng Hòa, để ngày ngày đạp xe đi đến "con đường Duy Tân, cây dài bóng mát" bước vào sân trường Luật, nghe đủ những danh từ lạ lùng, khô khan nào là hình luật, hiến pháp rồi đến tư pháp, hành pháp... những đạo luật vừa nghe đọc tên lên đã kinh hãi muốn bước lui trở vế với con đường Hồng Thập Tự cũ, nhưng nhớ đến chàng, nàng phải cứ nhủ thầm: -"Gắng lên, gắng lên Du ơi!". Sự cố gắng của nàng nhờ "động cơ" là những lời…bâng quơ của chàng đã không có cơ hội để đơm hoa kết trái thử xem tươi đẹp đến dường nào thì biến cố 30 tháng 4 đến, chàng và nàng đời đã không cho chung lối từ trước, giờ lại càng thêm hố thẳm cách ngăn. 

Những buổi tối nằm trên căn gác ở đường Cộng Hòa, chờ đến 11giờ đêm để nghe Dạ Lan với chương trình "Đọc truyện đêm khuya", để nghe tiếng nói đầy…ma lực, tuyệt vời của cô qua những tập truyện thời danh lúc bấy giờ. Nhớ một tối, bên ngoài trời mưa rỉ rả, trên giường hai đứa bạn đã say giấc từ lâu, nàng cố đọc xong phần bài học cho ngày mai, nhìn đồng hồ thấy đã quá mất năm phút, nàng nhoài người bật vội chiếc nút của cái radio ở đầu giường, tiếng nói như lời ru hay lời thì thầm làm rung động lòng người đã bắt đầu câu truyện từ lúc nào, nàng mở ra đúng lúc giọng cô như đang hòa với mưa ngoài trời bay nhẹ nhàng, sướt mướt bên tai: " Mưa rào rào trên mái nhà, mưa trắng xóa trên những tầng không gian mênh mông. Có phải là mưa còn đang lướt thướt trên những sân ga, trên những bến tàu? Giờ này chắc không phải chỉ mưa trong những khu phố tôi ở mà còn mưa trên khắp các vòm trời trên khắp thế giới nữa. Tôi hình dung thấy chàng đứng đó, trên sân ga chính của một thành phố lớn. Một chuyến tàu sắp sửa rời nhà ga…Toa máy phì phà thở khói, đường sắt dài thăm thẳm trước mặt. Chàng đứng đó dưới một hàng hiên, chờ giờ tàu chạy trong mưa bay nghiêng."  

Chưa bao giờ lòng nàng ngập tràn cảm xúc đến độ ấy! Ngôn ngữ của Mai Thảo dùng để diễn tả nhân vật Trường trong truyện "Sống chỉ một lần" đang được đọc sao quá tuyệt vời và trùng hợp, khiến nàng nhớ đến chàng quay quắt, có phải là chàng đó chăng? Người mà nàng không lúc nào nguôi thương nhớ! "Trường là tên của chàng, 40 là tuổi của chàng. Những giấc mơ của tôi cao lớn và khỏe mạnh. Vóc dáng chàng cũng vậy. Chàng đẹp như thông, khỏe như núi. Đôi mắt chàng sâu, lúc nghiêm trang thăm thẳm như biển, lúc nghịch ngợm sáng ngời như nắng. Một đường mũi thẳng, một mái tóc đen nhánh, một tiếng cười vang động, một giọng nói trầm ấm. Trường sáng ngời trong giấc mơ tôi như một đóa mặt trời." Cái cảm giác sung sướng, hạnh phúc như vừa tìm được người cùng tâm sự, như một nguồn giao cảm vừa được nối kết, khiến nàng rưng rưng muốn khóc. Nàng nghe đến hết phần đọc truyện đêm ấy với nỗi say mê, ngây ngất như đã bắt gặp lại nửa phần hồn của mình tưởng thất lạc từ lâu. Kết cục, nàng mất ngủ cả đêm, và từ đó, nàng yêu văn Mai Thảo nồng nàn như yêu mối tình đầu của nàng dành cho chàng vậy.

Khi nhắc lại với chàng về điều này, nàng đã nói: - "Em mê truyện "Sống chỉ một lần" của Mai Thảo chẳng những vì có nhân vật Trường và Tuyền mà em tự cho là giống anh và em, mà còn vì văn ông ấy đọc lên cứ như nhạc như thơ vậy, mượt màng, lãng mạn, mà lại trang trọng, quí phái khác thường…". Chàng đã cười và bảo: -"Em có nói quá không vậy? Anh thì không thích văn Mai Thảo lắm đâu nhưng em nói thế thì anh phải đọc để xem nhân vật Trường ấy như thế nào mới được." Nàng cố tình trêu chọc chàng thêm: -"Giống anh lắm, đa tình, lãng tử mà lại đầy nam tính…thế mới chết!" Chàng thích thú cười to nhưng lại giả vờ: -"Chết gì, đã có chết ai đâu nào?" Nàng đành chịu thua : -"Ừ, thì chết em vậy!". 

Đã đọc cho chàng nghe đoạn kết thúc của câu truyện, phần mà nàng thích nhất đến độ thuộc nằm lòng và cứ khóc mỗi khi nghe lại: "Dưới những hàng cây và những ánh nắng của thành phố này, từ hết một mùa mưa tới khởi đầu một mùa nắng vẫn có một người đàn bà tên là Tuyền tiếp tục sống những ngày phẳng lặng. Nói rằng người đàn bà ấy sung sướng hay đau khổ cũng đều không đúng hết. Một đời sống có khi không còn khổ đau không còn sung sướng. Đó là đời sống của em hiện nay. Nhưng nhờ anh em đã có được sự bình yên. Tất cả những điều em có được cho đời em bây giờ chính vì nhờ anh mà có. Vĩnh biệt anh, anh yêu dấu! Em chúc anh sung sướng. Em chúc anh mạnh khỏe. Xin anh đừng quên em."

"Anh ạ, kết thúc thật lãng mạn nhưng cũng quá u buồn vì là vĩnh biệt là chia lìa. Em sợ… em sợ một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ rời nhau như vậy". Chàng lại cười: - "Em khéo nghĩ ngợi vớ vẩn, truyện chỉ là truyện. Cứ vui với những gì mình đang có em ạ!" 

Tấm hình đầu tiên chàng gửi cho nàng sau mấy tháng liên lạc nhau là hình một người đàn ông với chiếc áo sơ-mi màu rượu đỏ đậm, với nụ cười và đôi mắt có mí đôi thật rõ, thăm thẳm mà dịu dàng và giòng chữ : "Gửi em, hình mới chụp hôm đi dự đám tang tuần trước". - "Đi dự đám tang mà…đỏm dáng vậy à?" Nàng vừa cười vừa lẩm bẩm, rồi chăm chú nhìn người đàn ông trong ảnh bằng trái tim đang reo vui và lòng tràn đầy hạnh phúc. Tối đó, nàng đã viết cho chàng: "Anh vẫn…đẹp trai như xưa, dù thời gian có làm thay đổi một chút và phong trần hơn. Em thích nhìn anh với đôi mắt không đeo kính như vậy, đôi mắt rất quen thuộc và thu hút, nhìn em nhớ đừng đeo kính anh nhá, để em cứ thấy anh hệt như ngày trước". Từ đấy, những tấm hình chàng gửi đều không có mang kính, có phải chàng đã chìu theo ý nàng, để nàng được ngắm nhìn gương mặt chàng thật trọn vẹn, nghĩ đến điều đó thôi, nàng đã cảm thấy sung sướng vô cùng. Nhưng đến lạ, dù chàng có gửi bao nhiêu ảnh mới nàng cũng thấy vẫn chỉ là một người với những đường nét rất…chàng của những ngày nàng mười tám, đôi mươi. Dù chàng vẫn còn xa xôi, vắng mặt nhưng hình ảnh chàng trong nàng luôn là một hiện hữu thường trực. Cho đến giờ, mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh, gương mặt chàng vẫn là những nét thật rõ đậm của mấy mươi năm về trước, mãi mãi không thay đổi. Một người đàn ông không có tuổi. Nàng đã sống từ chàng mà ra, nàng đã thở từ chàng mà có. Vì mọi thứ chàng làm, chàng nghĩ, chàng đã chẳng bảo rằng "vì em" đó sao? Nàng biết, chọn lựa và chấp nhận có chàng trong đời sống từ lâu vốn rất thầm lặng, bình yên của nàng là một sự thay đổi không nhỏ, vì cuộc đời chàng luôn là một chuỗi dài những sôi nổi, khát khao, tìm kiếm không ngừng nghỉ. -"Nhưng với em, anh sẽ giữ gìn và trân quý, chúng mình sẽ mãi mãi là của nhau, em nhé!" Nàng đã tin tưởng và phó mặc cho chàng tất cả. 

Nàng nhớ, chàng đã nói rất nhiều, rất say mê về cuộc hạnh ngộ sắp tới, -"Chúng ta sẽ bù đắp những gì đã đánh mất đã không trọn của thời tuổi trẻ, em nhé!". Nàng háo hức hình dung đến lúc gặp chàng, rồi sẽ như thế nào nhỉ? Sẽ ngẩn ngơ, thẹn thùng như lần đầu chàng đến nhà bất chợt hay cuống quýt, đam mê để cho những nhớ nhung, đợi chờ có dịp tung hê, òa vỡ. Chàng cũng vui không kém: -"Em ạ, chỉ còn mươi bước nữa là đã đến với nhau rồi, anh hồi hộp lắm, không ngủ được, buồn cười thật!". Chàng đã bày tỏ sự cuồng nhiệt, khát khao gặp gỡ khiến nàng càng thêm lạc quan, yêu đời, tin tưởng và mong đợi đến giây phút được gặp lại chàng, hạnh phúc biết bao! 

Thế nhưng,"đời không như là thơ nên đời thường giết chết mộng mơ." và có lẽ vì vậy những ước mơ, những đợi chờ của chàng và nàng chỉ nên dừng lại ở đấy. "Ở chỗ nhân gian không thể hiểu…". Ở nơi mà tình yêu của hai người đã có một trời ký ức thăng hoa với khoảng không gian mượt màng như nhung và thời gian ươm đầy bằng nỗi nhớ. 

Trong lúc nàng đang miên man liên tưởng đến những chuỗi hạnh phúc, ngọt ngào, kỳ diệu của tình yêu nào biết đâu định mệnh đã an bày cho nàng hành trình về một nơi chốn khác. Chuyến phi cơ đã không mang nàng đến nơi hẹn ước, chuyến phi cơ đã gặp nạn giữa đường bay, để nàng vĩnh viễn không gặp lại chàng. Định mệnh là như vậy! 

Nàng chỉ kịp nhớ cái cảm giác cuối cùng ở trong cái khoảng không mịt mùng, vô tận ấy là dường như nàng đã được nhấc bổng người lên thật cao và ngay sau đó bị đẩy thật mạnh cho rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm phía dưới…cùng lúc với gương mặt của người đàn ông với đôi mắt đen hun hút, cái cằm vuông quen thuộc hiện ra, mỉm cười, cao ngạo, một khuôn mặt bây giờ, thật hoàn toàn xa lạ, lạnh lùng và thản nhiên… trước khi nhạt nhòa, dần xa và biến mất. 

Tưởng Dung
2007

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Giêng 202012:21 SA(Xem: 17705)
Chiều mùng 3 tết, trời vẫn rét cắt da cắt thịt. Tôi dừng nghỉ ở Đền Mẫu trước khi qua sông để vào bản Cọ, bản Khau. Sông Cầu cạn lắm, nước trong veo và lạnh, nhìn rõ sỏi trăng dưới đáy. Đi thuyền thuyền qua sông hai bên bờ cây lá run rẩy vì rét, hình như xa xôi kia còn sót lại một bông hóa chuối rừng như một ngọn lửa nhỏ thắp lên giữa khu rừng, làm ấm lòng một gã thợ ảnh là tôi, bỏ vợ con nheo nhóc ở nhà, ôm máy ảnh đi kiếm tiền nơi rừng xanh núi đó, khi thiên hạ vẫn đang say sưa đón tết. Chỉ có điều bông hoa chuối rừng này đỏ một cách lạ lùng, như màu máu tươi vậy, tôi đi đến đâu cũng vẫn thấy bông hoa ấy lúc trước mặt, lúc sau lưng, lúc ở đáy sông khi thuyền sang sông.
24 Tháng Giêng 202012:16 SA(Xem: 16264)
Những ngày giáp Tết năm nay, tôi mang một ít hàng ra chợ trời bán cho vơi bớt hàng cũ. Lúc đầu mới ra bán tôi rất ngại, lo sợ đủ điều nên thay vì tôi chọn chỗ đông người để bán cho đắt hàng, tôi lại chọn chỗ vắng hơn cho đỡ phải tranh giành bon chen với người khác. Dần dần tôi lại cảm thấy ở chợ trời cũng nhẹ nhàng chứ không đến nỗi vất vả, giành giựt như tôi nghĩ, tôi cũng có những người bạn mới từ nơi chốn này.
22 Tháng Giêng 20209:23 CH(Xem: 15788)
Khi tôi vừa bước lên cầu thang thì bất chợt nghe tiếng đàn piano vọng xuống từ trên tầng hai của căn chung cư, tiếng đàn vang lên từng khúc gãy nhịp tạo ra một thứ âm thanh rời rạc nghe chói tai khiến tôi đứng khựng lại, và trong một thoáng suy nghĩ, tôi đoán chắc tiếng đàn ấy là của một người đang mầy mò học đàn. Nhiều lần đến chơi với Quân tôi không thấy trong nhà nó có bất cứ một loại nhạc cụ nào, nhưng tình cờ hôm nay nghe được tiếng đàn khiến tôi ngạc nhiên.
22 Tháng Giêng 20208:09 CH(Xem: 16761)
Cơm nước tắm rửa xong, bọn trẻ đã lên giường thì ba nhân dắt nhau ra vườn nói chuyện. “Mà thực ra tao cũng đếch biết nói thế nào. Một đằng người yêu cũ, vợ cũ tuy chưa có con chung nhưng tình sâu nghĩa nặng từ thủa còn thơ. Vả lại cổ đã tuyên bố nếu tao hắt hủi mẹ con cổ, cổ sẽ ôm cả hai đứa nhảy xuống sông Tiền cho khuất mắt. Cái vụ này thì dám lắm, tao chơi với cổ từ nhỏ tao biết tính mà. Còn cô Hồng cũng nói, em đã bán hết nhà cửa ôm cả ba đứa con máu thịt của anh vào đây rồi, anh có định đem chúng ra ngoài đường bỏ là tùy! Rối ruột quá đâm cùn, tao bảo hai bà là, tôi cán bộ đảng viên nên không được hai vợ, tôi chỉ được chọn một. Hai bà tự đàm phán với nhau. Xong rồi thì một bà vào buồng với tôi, một bà ngủ với con!” “Thế rồi sao?” “Hai bả rì rầm ngoài vườn khuya lắm. Tao đã thiếp đi rồi thì thấy vô buồng. Cả hai! Một bà vào nằm trong. Một bà nằm ngoài. Tao nằm giữa.” “Ái chà chà! Trò chơi ba người, bánh mì kẹp pa tê à! Sướng nhất chú!” “Tầm bậy! Sướng cái khỉ khô"...
14 Tháng Giêng 20209:22 CH(Xem: 16087)
Thiện có một căn nhà cho thuê. Cách đây lâu lắm, năm nào Thiện không còn nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy mẹ anh quan tâm đến cuộc sống tương lai của cậu con trai út vô lo nên bà đã cẩn thận dặn dò anh. Mẹ anh bảo: -Thiện à. Con đã lớn khôn rồi, không còn bé nhỏ nữa, phải biết lo cuộc sống tương lai, mẹ muốn con mua một căn nhà để sau này khi con lập gia đình có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng. Ông bà ta thường nói “ An cư mới lạc nghiệp ”. Nghe con. Nghe mẹ nói Thiện chỉ cười cười không tỏ vẻ lời khuyên của mẹ có sức thuyết phục đối với anh.
10 Tháng Giêng 20209:18 CH(Xem: 16608)
“Đàn ông Mỹ sao lắm người tên John thế. John Wayne, John Kennedy, John Lennon, John McCain… gặp ông Mỹ, em cứ gọi đại là John, bảy mươi lăm phần trăm là trúng phóc.” Cô gái giụi đầu vào vai chồng, hít hà mùi thuốc cạo râu phảng phất trên vai áo anh, châm chọc. Bóp nhẹ bờ vai vợ, người đàn ông xoay đầu qua, cọ cằm vào đỉnh đầu phủ làn tóc mượt mà của vợ, hít hà, “Chính xác.” / “Tại sao anh lại tên John?” Cô gái hỏi. / “Mẹ anh thích đọc Phúc Âm của thánh John.” /
28 Tháng Mười Hai 201911:29 CH(Xem: 16747)
Bình An / Tên của tôi là do cha cô ấy đặt. / Sự hiện hữu của tôi là vì cô ấy mà có, tôi là một con robot.Tôi được chào đời vào một ngày mùa thu thật ảm đạm, lần đầu tiên thức dậy đập vào mắt là bầu trời xám xịt nặng những nước, nhìn xong tôi mới hiểu thấm thía cái cảm giác buồn bã, u sầu thường thấy trong thơ văn. Các bạn sẽ hỏi tôi làm thế nào một con robot mới được thành hình lại có thể có được cảm nhận như thế? Các bạn sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa bởi vì trong bộ nhớ của tôi tích luỹ có lẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần bộ nhớ của các bạn, những người bình thường. / Lần mở mắt đầu tiên, tôi đã có thể biết thế nào là mưa, là nắng, là bốn mùa. Tôi đã có thể nhận biết biển sâu, núi cao, năm châu, bốn bể và tất cả thủ đô của các nước trên thế giới. Tôi đã có thể biết kể chuyện cổ tích, hát những bài hát kinh điển, có thể chơi được những bài nhạc classique trên piano.
18 Tháng Mười Hai 201912:28 SA(Xem: 18851)
“Chị cho em ôm một tí...” “Vào đây. Ôm chị đi...” Thiếu phụ với tay chèn chăn cho hai con. Xoay người lại đón. Cậu lính trẻ rúc gọn vào ngực người đàn bà đang nuôi con nhỏ. Bộ ngực to dập dềnh ấm nóng. Mùi sữa thơm nức. Chút sữa thừa ứa ra lần áo. Cậu lính trẻ rúc mặt xuống, thè lưỡi nếm. Ngọt lành. Cái lưỡi mềm mại chạm vào đầu ti qua lần vải mỏng. Chỉ thế là đủ cho một dòng điện chạy xoẹt từ đỉnh đầu đến gót chân. Tê dại. Hai thân thể cong lên, dính chặt vào nhau trong vô thức. “Chị ơi...” “Em nhớ người yêu...”
14 Tháng Mười Hai 20191:04 SA(Xem: 17083)
“Đây là thành phố của những cây cầu. Cô thấy thơ mộng không?” - Giám đốc công ty bạn đang ở thế vừa là đối tác vừa cạnh tranh với chúng tôi đích thân lái xe đón tôi từ sân bay về trụ sở công ty ấy. Hoàng hôn đang đổ xuống sông Hàn lóng lánh. Tôi chợt nhớ Diên. Trước mắt nàng mà bày ra cảnh tượng đẹp đẽ này thì Diên vẫn như đã chết. Mắt nàng vẫn vô hồn, chiếc váy lụa vẫn rủ xuống tận gót chân lạnh lùng mướt mát.
23 Tháng Mười Một 20193:42 CH(Xem: 16475)
“Chú cho cháu bao nhiêu cũng được. Cháu chỉ cần chú giúp cháu mở hàng.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mỏng mềm như trượt về từ một không gian xa lơ lắc. Tôi ngần ngừ, nhìn quanh. Một ngày mới thênh thang trước mặt. Nắng mới lên, vắt vẻo ngọn me già. “Okay chú nhé!” Vẫn cái giọng mỏng mềm. Tôi mỉm cười, nhìn xuống chân mình. Đôi giầy hôm trước lần mò cái ngõ hẻm lầy lội tìm người quen cũng lấm lem lắm rồi. Và cái chuyện mở hàng đượm nét dị đoan của chú bé mặt mũi ngây ngô thế kia gợi cho tôi sự tò mò. Cả đời tôi chưa bao giờ ngồi gác chân lên trước mặt ai. Dọa treo cổ tôi, tôi cũng không đưa chân mình cho người khác rửa. Nhưng thằng bé này làm tôi xiêu lòng.