- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Thủ Trưởng Và Lái Xe

23 Tháng Mười Một 200812:00 SA(Xem: 34542)

thutruong_0_211x300_1Xe rón rén xuống dốc, cái dốc cao mà đường lại toàn sỏi đất. Ngọ liếc vào gương, khuôn mặt người đàn ông ngồi sau đang dãn ra. "Sao lão ta lại sợ chết thế nhỉ, lần nào đi qua cái dốc này mình cũng nghe lão lải nhải như thế, lão ấy hơn mình, xem nào, mình tuổi Ngọ, còn lão tuổi Thìn, thế là gần hai con giáp, vậy thì lão đã sống quá đủ rồi còn gì?"

- Chỉ còn khoảng 40 cây nữa chứ mấy.

- Vâng, theo đồng hồ công tơ mét. Thì còn đúng 38 cây nữa là về tới nhà, thưa chú.

- Thế thì cứ thư thả, đi đâu mà vội.

- Dạ.

Xe rung nhẹ làm đầu người đàn ông nghẹo sang một bên.

" Đồ con lợn, đúng là đồ con lợn.... Nhìn lão đang ngủ kìa, cái nốt ruồi ụ lên ở cổ lão, đúng là các cụ nói không sai. Đô la, vàng bạc trong nhà lão có đựng bằng sọt cũng không hết, lão giàu thế nên sợ chết là phải. Đời lão sướng thật, tiền nhiều đi liền với gái đẹp, cái con bé tối hôm qua chắc chỉ bằng tuổi con lão chứ mấy. Con bé đẹp thật, khi đi qua mình đã thấy mùi hương toả từ tóc nó, cái mùi ấy vừa ngửi là mình đã bủn rủn cả người, và làn da của nó nữa, trắng nõn nà dưới khe váy khi nó ngồi.

Xe nẩy nhẹ lên và một bàn tay của người đàn ông ngồi sau từ dưới hõm giữa hai đùn vắt lên qua trán.

"Chắc nó tưởng mình ngủ, như thế này mới giúp mình quan sát nó kỹ hơn. Mắt thằng này trắng lắm, trước sau cũng thành quân phản phúc... Thế mà mình đã nhận nó không chút đắn đo! Mà cũng là vì Nhiên thôi, Nhiên của mình ngày xưa... Ngày xưa nàng thật đẹp, mắt lúc nào cũng lóng lánh và đôi môi thì....Ôi, ngày ấy ở bụi trúc sau đình, mình đã cắn vào đôi môi đỏ mọng của nàng, và nàng đã lả đi sau nụ hôn ấy của mình.

Thế cho nên khi gặp lại mình đã sững sờ. Người đàn bà mà một thời mình yêu đã thành một bà lão... ha.. ha... không dục vọng, nói đúng ra là không một mảy may cảm xúc từ xác thịt, cô ấy đã đem đến cho mình điều ấy, một cảm giác hiếm hoi khi mình đứng trước đàn bà và mình đã nhận lời ngay khi cô ấy ngỏ lời nhờ mình giúp đỡ... Nó là con lớn của cô ấy, một thằng con trai sau hai năm không thi đỗ đại học ở nhà lêu lổng và thỉnh thoảng uống rượu chửi đời... ở vào cái tuổi nó, mình đã là sinh viên năm cuối đại học, mình đã lao vào học ngày học đêm với mong muốn thoát ra ngoài cái rặng tre làng ấy, cái rặng tre đêm đêm mình vẫn mơ về.... Đúng là ngày xưa mình cũng từng yêu Nhiên nhưng mình biết rất rõ là Nhiên không thể trở thành vợ mình được. Ngày ấy, chắc là Nhiên cũng yêu mình lắm, tội nghiệp cô ấy....

"Những ngón tay lão rất đẹp, ngón dài và trắng hồng, chứ không như cái cơ thể phì nộn kia, bàn tay của một kẻ chỉ quen cầm bút ký và đếm tiền. Bàn tay này đêm qua đã vuốt ve cơ thể đứa con gái kia... Trời ơi! Mình chỉ muốn được một đêm, không chỉ muốn được một khoảnh khắc bên cô ta, còn lão già này thì lại sở hữu hoàn toàn cái thân xác ấy. Mà con đàn bà đê tiện ấy, nó đến với lão cũng chỉ vì tiền, nếu mình nhiều tiền như lão thì nó có nhìn mình với con mắt ấy nữa không? Nó tự cho mình là ai mà dám nhìn mình như thế nhỉ? Hừ, nó cũng chỉ là một con điếm, một con đàn bà mạt hạng không hơn không kém.... Có thật lão ta đã ngủ không nhỉ? Kỳ lạ thật, kể cả khi lão ngủ mình cũng có cảm giác như là lão đang rình rập ai đó... Giá như mình có thể cho lão về thế giới bên kia, một lão già tiêu tiền bằng séc và một thằng nhà quê trên răng dưới các - tút như mình được cùng nhau ra nghĩa địa thì cũng thú vị đấy nhỉ... ha.. ha.

- Kìa đôi mắt nó đang loé lên những tia nhìn sát nhân rồi kia, nguy hiểm quá! Thằng này không tin được, lần này về mình phải tìm cách cho nó nghỉ việc thôi".

Người đàn ông vờ vươn vai tỉnh dậy:

- Sắp về nhà rồi.

- Vâng, chỉ còn hai cây nữa là về nhà rồi ạ!

- Ngọ à, kỳ này về tôi sẽ giới thiệu cho cậu một cô. Câu gần ba mươi rồi cũng phải có một mái ấm đi thôi.

"Hãy cứ tin lời tao nói, rồi về tao sẽ có cách với mày".

- Vâng thưa sếp, nhưng cháu nghèo thế thì ai người ta lấy.

"Đồ đạo đức giả, lão tưởng mình tin lời lão sao".

- Cái nghèo đâu có đáng phải xấu hổ, nó không cùng đẳng cấp với tình yêu đâu, ngày tôi lên thành phố, tôi là một thằng con trai có ước mơ được bay lên vũ trụ nhưng chỉ với một cái dạ dày lúc nào cũng rỗng không.. Ngày ấy, cậu không biết được lớp người như chúng tôi đã khổ như thế nào đâu, thế mà chúng tôi đã yêu hết mình....

Người đàn ông lại lạc về quá khứ "nghĩ mà khổ thật, trong suốt 5 năm đại học, mình chưa lúc nào được 45kg. Sau khi bảo vệ luận văn tốt nghiệp, muốn ăn một bát phở mậu dịch mà cũng không đủ tiền... Cứ mỗi lần Nhiên lên thăm mang cho mình mấy cân gạo với một ít khoai lang là mình lại mừng quýnh lên. Sao bây giờ mình mới nhớ lại chuyện này nhỉ... Chắc cô ấy chẳng bao giờ nghĩ về nó, cô ấy là một người đàn bà luôn vì người khác, cô ấy đã vì mình nhiều lắm, vậy mà bây giờ.... Vậy mà mình lại đang định đuổi việc thằng con độc nhất của cô ấy....

Người đàn ông quay mặt ra phía cửa cuốn cố tình không muốn Ngọ thấy được nét mặt đang thay đổi của mình.

"Lão ấy đang có ý đồ gì đây, người như lão ấy mà cũng biết yêu hết mình ư, đồ tồi..."

Xe sắp đến ngã ba, Ngọ nghiêng đầu sang trái quan sát: Một chiếc xe tắc xi từ một phố nhỏ lao ra như tên bắn, Ngọ hốt hoảng đạp phanh làm chiếc xe rê bánh quay ngoặt nửa vòng.. Người đàn ông bị bất ngờ chúi mạnh về phía trước, Ngọ nhoai người ra hẳn phía sau, giọng lạc đi:

- Chú có sao không chú?

Người đàn ông chỉ bị một cú va đập không vào chỗ hiểm nên ngồi dậy được ngay:

- Chú... chú.. không sao đâu.. cám ơn cháu.

Chưa bao giờ Ngọ thấy nét mặt xếp mình như thế "Chắc lão ấy đang vui vì thoát chết, không phải thế, lão ấy khác mọi ngày lắm.. Tại sao vừa rồi mình lại không giết lão nhỉ, tại sao nhỉ?"

Chiếc xe lại tiếp tục bò nốt quãng đường còn lại, lần này thì rón rén hơn, để lại một vài người hiếu kỳ dừng lại bên đường, chỉ trỏ... 

Nguyễn Tiến Đạt

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 91016)
G he chòng chành giữa dòng nước, tôi sợ hãi ngồi bám chặt mạn thuyền, mắt láo liên nhìn trời đêm sáng lờ mờ ánh trăng mười chín. Chúng tôi ngồi dồn đống trong khoang thuyền. Hai tên đàn ông to người chèo ghe gõ nhẹ trên mui báo hiệu đã đến nơi tạm an toàn, chúng tôi có thể cử động đôi chút. Người chèo mũi vén tấm lá che mui nhìn vào.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 117388)
H ình như tôi bắt đầu yêu anh. Rất mơ hồ, nhẹ nhàng. Thật lạ lùng khi tôi không muốn ngăn chặn sự phát triển của tình cảm âm thầm đó, mà như còn muốn vun đắp cho nồng nàn thêm. Tưởng vô tâm mà lại như cố tình. Tưởng đùa vui mà hóa ra lại đau đớn. Mà, đau đớn thật. Và vô duyên nữa. Cuộc đời đang bình thản êm đềm bên Matt tự nhiên bị xáo trộn, bị đảo tung mọi trật tự.
22 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 107725)
H ọ đã lặn ở một chiều sâu nhất mà họ có thể làm được. Họ không nói gì được với nhau. Người cha bao giờ cũng bám sát cạnh con, cái khoảng cách giữa hai người trước sau chỉ dài bằng đúng một chiều dài của người cha. Ông vừa lặn vừa nghĩ, một là cả hai cha con cùng thoát, hai là một mình nó thoát. Nhất định không phải chỉ một mình ta. Nó còn trẻ, nó cần sống hơn mình.
20 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 99778)
T ôi trở về ngôi nhà của gia đình sau hơn hai mươi năm xa cách. Ngôi nhà chừng như không thay đổi mấy ở mặt tiền. Vẫn ba gian tường quét vôi trắng, điểm một vài khung cửa khép hờ, một chái bếp ở hiên sau và mảnh sân con vuông vức nơi lối ra vào. Dấu tích của thời gian chỉ ẩn hiện lờ mờ từng đốm ố trên vách tường cũ, đã ngả màu cháo lòng và loang lổ đây đó như những vệt mụt nhọt thâm sâu...
10 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 93491)
... T iếng khóc thút thít hiền lành. Tiếng khóc của Toàn thời thơ ấu. Cánh cửa sổ mở rộng, không có chút nắng nào. Tôi nhìn bầu trời, màu trời đục lờ lợ. Đột nhiên tôi nhớ lại tất cả, nhớ từng chi tiết thật kỹ càng. Nhớ từ lúc đặt chân xuống thuyền vượt biên gặp hải tặc cho đến lúc Toàn hãm tôi mới đây. Nhớ cả câu nói của người lính thủy bị bắn. Nhưng mà... Trời ơi! Chuyện gì đã xảy ra? Chúng tôi còn ở Vũng Tàu hôm qua kia mà! Tôi gục xuống, Toàn quay lại mặt đầy thẹo. Vết thẹo. Trời ơi, buổi sáng.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 89919)
Hư cấu trên năm, bẩy mảnh đời cóp nhặt tạo ra những nhân vật của truyện ngắn này. Chúng không là những người bằng xương bằng thịt, tức có thật, hoặc tưởng là mình có thật, kể cả (và nhất là) nhân vật mang danh xưng Tôi trong truyện. Tôi, phần não phải, nơi điều hành tâm và tình, trong truyện này mâu thuẫn với phần não trái, nhân vật tên Th, mang chức năng sai khiến lý tính. Khi mâu thuẫn biện chứng - lý và tình - bế tắc, thực tại mang tính định mệnh, một loại tổng hợp mang nét ngẫu nhiên, có người cho đó chính là chữ Duyên trong Phật pháp. Tác giả nói quanh, xin lỗi bạn. Có lẽ bạn muốn xem hắn kể chuyện thế nào cho thành truyện, thời giờ đâu mà viển vông.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 96986)
Ở Trung Quốc, màu đỏ có thể được nhìn như màu trắng. Hoặc không màu? Khi mà tất thảy đều mang sắc đỏ, con người ta bị mù màu tạm thời. Nhìn cái gì cũng thấy xanh biếc. Trong veo. Chẳng biết vì sao trâu bò thường rất căm ghét màu đỏ? Trăn cũng vậy? Nó có thấy trong veo và xanh biếc? Không giống với môi trường mà nó đang sống? Phải liều chết tranh đấu với con người để tìm lại chỗ của mình? Đấu bò? Có lẽ vì thế Trung Quốc không thể chơi môn thể thao này? Nhưng mặc áo đỏ ở Trung Quốc? Chẳng làm ai bận tâm. Chỉ như quả ớt chín ném thêm vào hũ tương ớt.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 39348)
...Tôi thường về nhà vào quãng gần ba giờ sáng với thân thể bầm dập sau những cuộc truy hoan, cha là người đầu tiên mở cửa và tát vào mặt tôi đôm đốp. Những cái tát thành thói quen đã chai lì trơ sắt. Vợ cha, người đàn bà thay thế mẹ có nụ cười gian manh và nguy hiểm. Bà ta luôn là người hiểu được cái quy luật im lặng trong ngôi nhà này, đó là cách tốt nhất để lấy lòng cha và tránh những rắc rối...
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 36333)
Ăn cơm trưa ở Pollock Pines xong tôi lên xe trở lại xa lộ 50. Vừa lái tôi vừa dõi mắt tìm con đường Nhà Đá bên trái xa lộ. Xe chạy nhanh vừa ngó chừng xe khác vừa tìm đường bên trái không phải dễ nhất là phải giữ tuyến trái và thỉnh thoảng bị mấy thằng đi truck cồng kềnh bám sát sau lưng nháy đèn đuổi vào trong. Thật may tôi thấy bảng đường từ xa, vội bẻ tay lái đâm ngang xa lộ quặt vào đường Nhà Đá.
05 Tháng Ba 201112:00 SA(Xem: 39837)
...Kiên bị mất việc từ nửa năm nay. Tháng đầu anh thong thả rửa ấm tách pha cà phê, điệu bộ nhàn nhã như muốn tận hưởng từng thời khắc quý báu. Sang tháng thứ hai, anh nóng nảy hơn, nước rửa ly tách bắt đầu văng vãi quanh bồn. Tháng thứ ba, anh bắt đầu bồn chồn. Đơn xin việc gửi đi không thấy hồi âm. Tháng thứ tư, anh cau có, bẳn gắt. Tháng thứ năm, tinh thần Kiên suy sụp, sự chán nản bộc lộ qua cử chỉ. Mỗi sáng anh vẫn dậy sớm pha cà phê, súc ấm rào rào, nước rửa văng tung toé chung quanh. Sáu tháng thật dài cho một người rỗi việc...