- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

ĐÊM MAI ANH ĐẾN NHÉ

25 Tháng Giêng 201912:03 SA(Xem: 23821)
NGUYEN TRI 2- 2018
Chân dung Nguyễn Trí 2018

                                    

 

-                     rừng về - Lâm nói – đương nhiên bọn tao phải ăn nhậu cho đã đời sương gió. Vài tháng lăn lộn trên non cao đủ thứ khát thèm chứ bây tưởng chơi sao? Sau ngà ngà hơi men thì cái khoản kia dứt khoát phải tới luôn bác tài…

    Khoản kia tức cái bản năng cơ bản đang bị ức chế. Đã là con người, đói phải ăn, khát phải uống, thiếu thốn phải khát thèm ấy lẽ tự nhiên. Yêu ư? Đó là điều càng không thể thiếu khi đã là động vật. Tiền trong túi, Lâm lang thang ra đầu bờ cuối bãi – nơi mà – ma nữ đa tình hoặc đứng hoặc ngồi hoặc tản bộ. Trên môi các cô luôn lập loè đốm lửa ma trơi, một dấu hiệu để mời khách mua tình: “ tay em đây mời khách ngã đầu say…”

       Lâm để ý đến một ma nữ đang tản bộ. Vắng lắm. Thuở mà đường phố, ban ngày xe cộ còn không có thì khuya đêm lặng như tờ. Một cô đứng ở cột đèn mời gọi – đi không anh? Lâm lướt qua. Thêm một cô khác vẫn câu mời ấy. Ngắn gọn và súc tích. Nhưng Lâm đang quan tâm đến cô gái đang bước. Cô ta đi, rồi dừng lại, chừng như băn khăn, như bồn chồn, như đang có cái gì đó bấn loạn. Và – quan trọng nhất – trên môi cô không có đốm lửa ma trơi. Lâm không thích đàn bà hút thuốc lá, bởi Lâm không bao giờ cầm vào điếu thuốc. Và khi đụng vào môi một kẻ hút thuốc thì kẻ không hút sẽ mất sạch thú yêu đương. Lâm bảo vậy.

Lâm theo cô gái đã nói và nhận ra cô không bán tình. Vì Sao? Vì mặt cô được phong kín bởi một chiếc khăn. Chả cô gái bán tình nào lại che mặt cả. Nhưng cái dáng mảnh khảnh và mái tóc dài quá vai của cô làm Lâm nhớ đến tình đầu tan vỡ. Tình ôm cầm theo thuyền khác vì Lâm rách quá. Lâm không trách chi tình nhưng vẫn còn yêu. Lý do là sau khi tình đầu tan tành, Lâm chưa được ai yêu lại lần nữa cũng vì… rách. Thời buổi hạt gạo là hạt ngọc Lâm không có gạo thì lấy đâu ra ngọc để dâng tình? Lâm băng rừng lội suối tìm trầm mong một ngày được ngọc, nhưng ngọc không có trên rừng. Thực là vậy.

Có rượu nên chả ai không bạo dạn:

-                     Sao một mình buồn thế em?

-                     Tôi… tôi… tôi … - cô lắp bắp - tôi chỉ muốn đi dạo một chút…

-                     Anh đi với em nhé?

-                     Không… mà… vâng… cám ơn anh…

   Cả hai đi dọc theo con đường vắng. Xa xa vẫn còn ánh sáng từ những ngọn đèn Măng-sông của những quán ăn chờ khách muộn như Lâm:

-                     Chúng ta ăn khuya một tí gì nhé? - Lâm mời.

-                     Không… cám ơn anh… tôi không quen ăn khuya.

    Cũng lạ. Thời cơm cao gạo kém. Nếu bán tình thì chả cô nào từ chối một lời mời:

-                     Hay uống một chút gì vậy?-

    Lâm nài nỉ. Anh rất muốn xem mặt cô gái. Cô nói dịu dàng và âm thanh dễ thương ắt phải là một gương mặt đẹp. Nhưng cô lại lắc đầu. Cả hai song song bên nhau đi vòng lại. Đến lần thứ ba cô gái lên tiếng:

-                     Em phải về. Cám ơn anh đã đi dạo cùng em. Hôm nay bổng nhiên em buồn quá.

-                     Nhà em ở đâu? Anh đưa về được không?

-                     Vâng… cám ơn anh. Cũng gần đây thôi.

   Lâm nghe vui trong lòng. Trong óc nghĩ cô gái sẽ mời mình vào nhà uống ly nước chả hạn. Cô ta ở với ai? Chồng cô đâu? Con? Cha mẹ? Có người thân nào không mà cô phải trên đường vắng một mình? Ái chà… Mãi nghĩ suy nên Lâm không biết mình bên cạnh cô gái đã bao nhiêu thời gian và đi bao nhiêu mét đường:

-                     Nhà em đây anh.

   Lâm đứng lại và… cầu được ước thấy:

-                     Anh vào uống ly nước nhé. Em mời.

      Cô mở cổng. Qua một khoảng sân là một căn nhà xây tô tương đối bề thế bởi có lầu. Ngay lập tức Lâm nhận ra sự hèn kém của mình với cô gái. Cả một đời cho đến lúc nầy Lâm vẫn đang nhà tranh vách đất. Lâm thấy mình lỡ bộ nhưng không thể rút lui bởi cô gái mở cửa nhà. Bên trong là ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn Măng-sông. Thời đèn hột vịt làm chủ mà sử dụng loại đèn nầy là dạng quý nhân. Đập vào mắt Lâm là một phòng khách cực kỳ lịch sự. Có sa-lon và tủ rượu. Trên tường là những bức tranh hình thù méo mó của Lập thể xen lẫn Thuỷ mặc của Trung hoa. Lâm ngây ra ngắm nhìn:

-                     Anh ngồi đi.

   Lâm ngồi xuống sa-lon nhận từ tay cô gái ly rượu. Loại ly thuỷ tinh có đế mà ngữ rừng rú như Lâm chưa bao giờ được nhúng môi qua. Và chất lỏng trong ly cực kỳ tuyệt diệu. Hơi men xông lên ngây ngất. Anh uống một hơi theo cái kiểu trăm phần trăm của giới chức dưới đáy cuộc đời. Cô gái rót vào ly của Lâm một lần nữa rồi ngồi xuống cạnh anh. Lúc này cô tháo khăn che mặt. Lâm ngây ngất với nhan sắc tức thì. Đôi mắt trữ tình và rượu của trận nhậu với bạn rừng chưa vơi bây giờ lại tiếp tục làm Lâm ngộ nhận. Anh tưởng đang bên mình là kỷ nữ nên choàng tay qua vai cô.

    Lâm hôn lên môi cô và cô gái cũng cuồng nhiệt đáp trả. Một lúc lâu cô ngã đầu ra và nói:

-                     Em tắm đã nhé

                                                              ***

        Lâm sửng ra như trời trồng.

   Tuy Phú Xuân chưa trải Đồng nai chưa từng nhưng suốt một giãi Trường sơn với biết bao trăm đắng nghìn cay, cơm chan nước mắt và nước mắt trộn máu với Lâm là không ít. Nhưng sự kiện hôm nay thật kỳ lạ. Một người đẹp trong căn phòng sang trọng cứ như đang trong một bộ phim nào đó chứ không hề thật. Lâm phải tự vỗ vào mặt mình xem thử thực hay mơ. Là thực. Đúng vậy. Bằng chứng là có tiếng hát và tiếng nước chảy trong buồng tắm vọng ra. Tiếng hát cô gái mơ hồ như gió thoảng. Cô hát bài “Nước mắt mùa thu” của Phạm Duy: “ Nước mắt mùa thu khóc cho cuộc đời, một đời ca sĩ hát trong buồn tênh. Người xây ngục tối, tình yêu lừa dối…” Lâm nâng chai rót vào ly, tự do uống như đang ở nhà mình. Rượu ngon quá, thơm quá, nồng nàn quá… ai mà cưỡng được cái sự sướng cơ chứ? Con thú tật nguyền trong Lâm thức giấc. Nó nghĩ, giường chiếu mà có tí men sẽ dễ dàng cùng nhau nhập lên tận đỉnh của Vu sơn.

    Và rồi cửa phòng tắm bật ra. Cô gái – lạy thánh A la đến bây giờ Lâm vẫn chưa biết tên – bước ra. Cô vận một chiếc váy ngủ dài đến chân. Váy mõng như tơ và bên trong hoàn toàn không nội y. Nàng bước nhẹ như sương như gió, hay là rượu hơi quá nên Lâm đã nhìn ra vậy? Tất cả ngồn ngộn, ngồn ngộn từ tóc tai môi má đến ngực đến cả bàn chân. Gã thợ rừng ngớ người nhưng không có thời gian để ngắm nhìn tuyệt hảo vì nàng đã đến trước mặt với nụ cười Mona-Lisa. Lâm nắm tay nàng đứng lên và bước theo. Nàng kéo Lâm đến chiếc cầu thang bằng gỗ. Mắt thợ rừng biết ngay gỗ quý. Lâm đi sau và chả hiểu làm sao vào lúc ấy, cái đầu của gã thợ rừng đếm từng bước uyển chuyển của mèo đêm. Anh đếm được mười ba bậc là ngoặc về tay phải, thêm mười ba bậc nữa, cả hai đi theo một hành lang rồi dừng lại trước một căn phòng và cô gái đưa tay xô nhẹ cửa.

      Trong phòng là một ngọn nến to bằng cổ tay đang toả sáng. Ánh sáng cho Lâm thấy rõ phòng ngủ rất sang trọng. Một chiếc giường với đầy đủ chăn đệm và gối. Nàng đưa Lâm đến và tự ngã xuống. Lâm ngã theo lực kéo của bàn tay cô. Cô gái kéo tấm màn che giường ngủ. Thợ rừng ôm lấy tiên nương và như một con hổ đói mồi – mấy tháng trên núi thì quá đói chứ đói thường sao được - con thú xuất đủ mọi chiêu thức của thằng người độc thân vui tính đang ngưỡng ba mươi xuân.

     Biển động một lần. Động thêm lần nữa. Và lần nữa.

      Đã đời rồi Lâm nhắm mắt. Giờ nầy mà đánh một giấc là ngon nhất trần ai khoai củ. Nhưng đầu cô gái rời cái gối là cánh tay của Lâm và, tuy mắt nhắm nhưng Lâm cũng thấy cô sẽ sàng ngồi dậy. Nhìn Lâm một lúc lâu rồi đứng lên, khoác hờ chiếc váy ngủ mõng như sương và bước. Nàng đến một cánh cửa đối diện với chỗ nơi Lâm nằm, kéo cánh cửa ra rồi nhìn vào bên trong một lúc lâu. Rất lâu.

    Sau đó – khép hờ cánh cửa - nàng bước về phía trái của phòng ngủ. Một cảnh cửa khác bật ra và nàng biến mất.  Lâm nằm yên lắng tai nghe. Có tiếng nước chảy. Tắm. Nàng đang tắm. Bất giác Lâm nhìn về cánh cửa đang khép hờ - nơi mà – nàng đã nhìn vào rất lâu. Cái gì trong đó mà nàng nhìn lâu thế nhỉ? Chả biết nghĩ làm sao mà Lâm bật dậy. Nhẹ nhàng như một con mèo hoang gã trai đi về phía cánh cửa và đưa mắt nhìn vào. Bên trong vẫn lập loè ánh sáng của đèn sáp.

Lâm ngây người sửng sốt.

      Bên trong là một xác người đang lủng lẳng, sợi dây thòng lọng được cột vào cây xà nhà. Mặt của xác chết quay về phía Lâm. Hai con mắt như lòi ra và cái lưỡi thè lè nhưng bị hai hàm răng cắn chặt lại. Lâm thấy rõ cái lưỡi. Thợ rừng ớn lạnh toàn thân. Trời ơi! Cái gì thế nầy? Não bộ Lâm chừng như tê liệt. Một cơn gió mạnh thổi đến làm bật cánh cửa sổ. Cái xác lủng lẳng bị gió làm xoay tròn. Lâm thấy cái tai, cái ót rồi lại lỗ tai rồi cái mặt đang lè lưỡi. Cái xác từ từ xoay… trời ơi.! Thật khủng khiếp. Lâm như bị ngạt thở.

Nếu không có tiếng hát vang lên trong buồng tắm đảm bảo Lâm chết thiệt. Vẫn bài Nước mắt mùa thu: “ Người xây ngục tối, tình yêu lừa dối, giọt mưa tìm tới, để chia làm lỗi, với người…. hoài … trinh…nước mắt mùa thu… khóc thân phận người…

    Sơn lui về và ngã ra giường. Mồ hôi trán toát ra lạnh buốt. Một mắt Lâm nhìn về buồng tắm, mắt còn lại nhìn căn phòng có cái xác đang treo. Gã chả biết phải làm chi trong hoàn cảnh này. Và… từ buồng tắm nàng bước ra, vẫn đẹp và thơm lừng lựng. Mùi nước hoa tràn ngập căn phòng. Nàng đến bên chiếc bàn, tay cầm một quả cam và lưỡi dao gọt trái cây đi về giường ngủ. Lâm bật dậy:

-                     Anh ngủ đi. – nàng nói.

-                     Anh về em ạ.

-                     Khuya rồi. Mai hẵng về.

-                     Không – Lâm đứng dậy trên tay là chiếc quần dài – anh phải về.

-                     Vâng… mai anh đến nhé. Em đợi ngay chỗ cũ nhé.

-                     Ừ. Mai anh đến.

   Nàng ôm lấy Lâm và hôn một nụ. Tay vẫn lăm lăm mũi dao.

   Lâm mặc vội áo quần rồi phóng xuống thang gác như bị ma đuổi. Ra cửa, ra sân, mở cổng. Lâm làm như một cái máy rồi cứ thế mà phóng. Vận động viên nước rút bây giờ cũng không nhanh bằng. Chạy. Chạy. Chạy.

                                                         ***

    Cả bàn nhậu trố mắt lắng tai nghe:

-                     Rồi sao nữa – một bợm nhậu hỏi.

-                     Hết rồi.

-                     Hết gì ngang phè vậy cha?

-                     Thì tao hạ sơn ngang đường. Hôm sau lại thăng nên có sao tao kể vậy.

-                     Sao mày không ráng ở lại một bữa coi thử ra sao?

  Một gã khác:

-                     Xạo… tao đếch tin. Con nhỏ đó hoặc là ma hoặc bị điên nên mới lôi mày về nhà… mà cũng không thể điên được. Chỉ có ma… mày ngu quá. Gặp tao hôm sau tao lại đến.

-                     Vô lý quá – một gã khác tiếp tục – nhà có người chết vì treo cổ mà ra đường rước trai về để giết luôn thì tao tin chứ chỉ để làm tình là vô lý. Mà nó giết để làm chi? Ông là ông đếch tin.

-                     Không tin thì thôi tao đâu có buộc.

   Tôi cũng là một thành viên trong bữa nhậu. Tôi cũng từng ngậm ngãi tìm trầm. Cái nơi Lâm hạ sơn tôi cũng đã đến. Con đường vắng nơi tình đến bởi mua bán trao đổi tôi cũng đã qua rồi. Cô gái mà Lâm nói đến tôi cũng có gặp. Nhưng công nhận thằng tên Lâm nầy xạo quá. Đường phố ấy có một cô gái điên vẫn đi lên đi xuống và khi đứng lại thì cô hát bài: “Nước mắt mùa thu”.  Cô xinh xắn và có giọng hát hay. Thương cảm quá tôi đi theo về nơi cô cư ngụ.

         Đó là một ngôi miếu bị bỏ hoang.

NGUYỄN TRÍ

    

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Ba 20162:32 SA(Xem: 30197)
Cô vợ thở dài, cô cầm lấy tập kịch bản quan trọng mà cuối tuần đã bắt đầu bấm máy ra đọc. Phòng của cô nằm dưới phòng bà Tạ, trần nhà lại tương đối mỏng nên bà làm gì cô đều nghe rõ. Cô diễn viên xinh đẹp không thể chịu được tính cách khắt khe của bà mẹ chồng khó tính, cái khăn, cái áo hay thậm chí cái cốc uống nước dù đã cũ, hỏng nhưng bà vẫn một mực giữ lại và dù cô có cãi tới đâu, thậm chí len lén lúc bà cụ lên phòng để ném tất cả vào sọt rác thì sáng sớm hôm sau cô vẫn thấy nó ở một nơi nào đó trong căn phòng.
21 Tháng Ba 20166:02 SA(Xem: 13341)
Tôi hận cha, Nhân lẩm bẩm, ba chữ xù xì như ba cây cọc hàng rào trước nhà giăng đầy căm ghét ngăn cản bước chân thụt thò của Nhân. Chỉ một với tay, nếu Nhân gõ cửa và chắc cửa sẽ mở, Nhân đã có hẹn với chủ nhân ngôi nhà. Ngôi nhà trắng thanh lịch đã thành sự ám ảnh, đối với Nhân, màu trắng là màu tối tăm nhất. Nhân đẩy nhẹ chiếc cửa, liếc xéo hàng rào gỗ, một đường thẳng tắp trắng khiết cắt ngang đám cỏ xanh lụa, chiếc cửa gỗ rên lẹt khẹt dài lõng thõng, bước qua mảnh sân trước này, chừng ba chục bước chân, Nhân tự đếm thầm, Nhân sẽ đến cửa chính.
14 Tháng Ba 20163:11 CH(Xem: 29646)
Hôm đó là thứ hai Thanh mặc trên người một cái áo sơ mi xám thắt cà vạt xám, quần tây đen; anh cầm trên tay một chiếc cặp đơn giản, đen và vuông vức. Bên trong có cái laptop, vài bồ hồ sơ, ba cây viết bi và một cây viết chì bấm cùng hộp ngòi. Thanh bước vào một công viên vào lúc tám giờ mười phút sáng sau khi đã gửi xe ở bên ngoài rồi ngồi xuống một băng ghế đá, cặp đặt trên đùi ngay ngắn. Anh chưa ăn sáng nhưng lại không thấy đói, chưa uống cà phê những cũng chẳng buồn ngủ. Buổi tối hôm qua Thanh đã có một giấc ngủ ngon, anh mơ về tuổi thơ của mình, những ngày mới mười hai mười ba tuổi, mơ về thằng bạn thân hồi ấy giờ chẳng còn gặp lại. Một giấc mơ lúc rạng sáng, giấc mơ tiên tri theo quan điểm của người Hy Lạp cổ đại.
25 Tháng Hai 20162:26 SA(Xem: 31864)
"Có phải người thiếu nữ xinh đẹp kia đích thực là Trân còn đang hiện hữu? Trân vẫn còn đang tiếp tục nghĩ và sống bằng chính con tim và hơi thở của nàng"... Một truyện ngắn mới của Minh Lâm, câu chuyện về tâm sự của hai người bạn gặp lại nhau. Chúng ta sẽ thấy những nhân vật trong "Người đàn bà xinh đẹp" bước ra khỏi truyện và sống đâu đó rất gần với chúng ta, với những niềm đau sâu thẩm mà cuộc đời đã vô tình vùi lấp những ước mơ . (TCHL)
08 Tháng Hai 20162:36 CH(Xem: 31119)
Văn phòng là một hình vuông hoàn hảo, bên trong có hai trăm cái bàn giống nhau như đúc, hai mươi cái mỗi hàng dọc và cũng hai mươi cái ở hàng ngang, nằm cách nhau một khoảng cách bất di bất dịch.. Những thứ ấy nằm trên nền gạch trắng và tựa vào bức tường trắng.
18 Tháng Giêng 20163:22 SA(Xem: 29657)
Không dễ mà bốn phụ nữ Mỹ gốc Việt này cùng một cô từ Việt Nam sang có thể cùng tụ tập nhau trên đất Mỹ. Mỗi người có vài cái tên, tạm gọi họ bằng cái nghề, đúng hơn là cái nghiệp mà họ đang theo.
04 Tháng Giêng 201612:26 SA(Xem: 32557)
Ông trạm trưởng lướt qua bộ ngực của bà Thảo, thấy còn căng lắm nên ỡm ờ hay là vợ ông đã hết đát mà ông thì lại vẫn còn sung sức, bà làm tình nhân của ông thì tốt quá. Bà Thảo nói được thôi nhưng xin ông trả giúp 3 triệu tiền điện mà nhân viên của ông ăn cắp của bà tháng này.
01 Tháng Mười Một 20155:00 CH(Xem: 37050)
Đêm trước khi ông chết, vợ ông để ý nghe có tiếng chim trên cây bên hông nhà kêu gù gù mấy tiếng. Bà thì thào với mấy con: “Đây là điềm xấu cho ba con rồi. Người ta nói chim cú đến nhà kêu ba tiếng là trong nhà có người sắp chết”. Cậu con trai nói với mẹ là cậu đã nhiều lần thấy mấy con chim nầy lúc chập choạng tối thường bay về đậu nghỉ trên cây bên nhà chốc lát rồi bay đi mất.
01 Tháng Mười Một 201512:13 CH(Xem: 32526)
Đây là trò chơi thế kỷ, khi nghe tôi tuyên bố thế thì lũ nhỏ trong làng kéo hết đến chỗ tôi, bấy giờ tôi cũng chẳng hiểu trò chơi thế kỷ là cái quái gì, chỉ là nghe được từ những cuộc chuyện trò giữa cha tôi và bạn bè ông, rồi tôi tuyên bố ầm lên thế, phải làm vua thì mới làm chủ được lũ nhỏ trong làng, tôi nghĩ ra trò chơi “vua quan” rồi khoác lên nó một cái tên...
18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 31186)
Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.