- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CON TIM MÙ LOÀ

02 Tháng Giêng 201910:03 CH(Xem: 20731)

love-old-people-the-heart-of-pension-160936
Ảnh Internet


"Tình yêu như trái phá con tim mù loà..."

Trịnh Công Sơn.

 

Cô ra khỏi tòa án và bước xuống những bậc thang trong vô thức. Trời vần vũ mây đen. Mưa bắt đầu nặng hạt. Cảm giác lạnh buốt chợt đổ ập đến làm cô run rẩy. Tiếng khóc bị kìm nén lại bây giờ như oà vỡ . Nước mắt cô lẫn với nước mưa. Không còn sợ bị ai nhìn thấy nữa. Cô khóc cho bảy năm hôn nhân và cho những ngày chênh chao sắp đến.

Khi cô đến bãi gửi xe, cũng vừa lúc Thành chạy xe ra. Ánh mắt hai người giao nhau, ngỡ ngàng. Chiếc xe phóng vội đi trong mưa. Cô nghe tim mình nhói đau. Giờ họ đã là hai người dưng. Vậy mà đã có lúc, cô tưởng mình không thể thiếu anh trong đời.

Những con đường chìm ngập trong màn mưa . Cơn mưa lớn làm ách tắt giao thông. Mà thật sự , Cô cũng không biết đi về đâu lúc này. Một cặp tình nhân chạy chầm chậm trước mặt cô. Họ đội chung chiếc áo mưa. Gió thổi tốc vạt áo mưa làm họ ướt sủng. Vòng tay người con gái siết chặt người tình hơn. Tiếng cười nói của họ vang ríu rít không dứt. Nhiều người quay lại nhìn và mỉm cười. Hạnh phúc của họ như khơi dậy một điều gì bừng sáng trong lòng mọi người giữa cơn mưa chiều ảm đạm. Hình như đã có một thời cô và chồng như thế. Họ cùng đội suốt cơn mưa mà không biết lạnh. Mưa chỉ làm những người yêu nhau cảm thấy mình hạnh phúc hơn vì hơi ấm của những vòng tay. Một tay anh hay vòng ra sau ấp lấy bàn tay lạnh buốt của cô. Và cô áp sát mặt vào lưng anh, hít thật dài mùi mồ hôi quen thuộc.

Bất giác cô nghe mình gọi tên chồng : “Thành ơi !” Nước mắt cô chảy tràn trên má. May mà bây giờ trời đang mưa ....

 

 

 

Cô về ở với mẹ. Đêm đầu tiên nằm trong căn phòng thời con gái của mình, cô thao thức không sao ngủ được. Gió xào xạc trên tàng cây Ngọc lan ngoài sân. Lòng cô

cũng bời bời như gió. Mưa càng lúc càng to. Cô rón rén khép cửa sổ lại. Những hạt mưa hắt ướt cả người cô. Cô chợt nhớ da diết căn phòng ngủ của hai vợ chồng với chiếc giường đôi phủ chăn đệm màu hồng êm ái , chìm ngập hạnh phúc lứa đôi. Ngồi tựa lưng vào tường, cô co ro trong nỗi đau đầy ắp. Tiếng thở dài không buông xuống, cứ nén mãi ở đâu đó làm ngực cô buôn buốt từng cơn. Đêm thênh thang đến vô cùng.

Buổi sáng, cô cố tình trang điểm hơi đậm một chút để dấu đi vẻ bơ phờ . Cô nhìn vào trong gương, tập mỉm cười thật tươi. Dù muốn hay không, thì cũng phải bắt đầu một ngày mới , một cuộc sống mới .

Nói dối mẹ là đã hẹn ăn sáng với bạn cùng cơ quan, cô đi thật sớm để chạy vòng xe qua ngôi nhà của mình. Giàn hoa giấy đong đưa trên cổng rào quen thuộc đến thắt lòng. Mãi mãi nơi này không còn thuộc về cô nữa. Một người nào , một gia đình nào sẽ đến . Họ sẽ là chủ mới của ngôi nhà. Khoảng đời cũ đã xếp lại rồi.

Cô cắn chặt môi, ngoặc ra con đường lớn. Trời se se lạnh. Hình như vừa chớm sang đông. Chiếc áo sơ mi cô mặc phong phanh quá trong cơn gió giao mùa. Ngày xưa Thành vẫn hay trách cô không biết chăm sóc bản thân. Lúc nào anh cũng để sẵn một chiếc áo khoác trong cốp xe cho cô. Bâng khuâng cô nghĩ, chiếc cốp xe của anh bây giờ trống không hay đã có một chiếc áo khoác khác đặt vào.... Chỉ nghĩ ngợi thế thôi, mà lòng cô bỗng nghe chống chếnh.

 

 

Những tiếng xì xào chợt im bặt khi cô vừa bước vào văn phòng. Cô đưa mắt nhìn quanh, bắt gặp những ánh mắt khác lạ đang vờ quay đi nơi khác. Lẳng lặng, cô đặt túi xách vào ngăn tủ. Chưa kịp mở tập hồ sơ còn dang dở hôm qua, đã thấy Linh chồm sang bàn cô thì thầm :

— Có chuyện này động trời lắm , bà muốn nghe không ?

Cô lơ đãng :

— Chuyện gì ?

— Bà đã chuẩn bị tinh thần chưa ? Liên quan đến bà đó.

— Gì mà úp mở mãi, nói đi.

— Tối qua bọn bên phòng hành chính đi xem phim, bắt gặp ông Thành nhà bà đi với bạn gái , tình tứ lắm.

Linh vừa nói vừa dò phản ứng của cô.

Cố giữ giọng bình thường , cô nói :

— Đã chia tay rồi, thì ai cũng có quyền có cuộc sống riêng.

— Mà này, đừng gọi là ông Thành của tôi nữa nhé. Chúng tôi không liên quan gì nhau nữa.

Câu sau, cô cố ý nói to để mọi người nghe thấy. Thật phiền toái. Sao mọi người vô tình đến nỗi buôn dưa lê trên nỗi đau người khác. Vết thương của cô chưa kịp lành miệng , đã chực vỡ toác ra. Nói là không còn gì với nhau, nhưng làm sao để lòng mình trơ trơ như sỏi đá. Bao nhiêu năm yêu thương hò hẹn. Bao nhiêu năm gắn bó vợ chồng. Kỷ niệm còn đầy trong ký ức, như một cuộn phim — dù là một cuộn phim buồn. Bàn tay cô run run gõ trên bàn phím những câu từ vô nghĩa.

Này An ơi — cô thầm thì với chính mình — quên đi nhé , buông bỏ đi nhé những gì không còn giữ được. Con chim đã bay vào trời rộng. Từ nay chỉ còn là dĩ vãng mà thôi.

 

 

Khang đến chỗ hẹn sớm hơn nửa tiếng. Chọn một góc khuất và đẹp, anh ngồi xuống gọi ly café đen đá. Duỗi dài chân, anh nghĩ đến cuộc gặp gỡ với cô một chút nữa đây . Có thoáng hồi hộp, khiến anh bật cười một mình. Người dày dạn như anh, lẽ nào...

Bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc của cô vừa xuất hiện ở cửa, là anh đã nhận ra ngay. Anh đứng bật dậy, bước đến nắm lấy tay cô. Thoáng bối rối, cô rút nhẹ tay ra, và đi theo anh.

— Anh làm em bất ngờ quá. Cứ ngỡ là anh định cư luôn ở Mỹ rồi chứ.

— Lần này anh về làm đại diện cho công ty theo dõi một số dự án .

Anh gạn bớt sữa trong ly café , khuấy nhẹ và đưa cô :

— Em uống thử xem , có vừa không .

Cô mỉm cười , thoáng ngạc nhiên :

— Anh vẫn nhớ sở thích của em à ?

Anh nhìn vào mắt cô định nói gì, nhưng lại lảng đi :

— Nhớ chứ. Café với nhau mòn cả một thời đại học rồi còn gì .

Câu nói làm gợi nhớ cả khoảng đời xưa cũ. Thuở đó, anh học cùng khoa, nhưng hơn cô và Thành hai lớp. Với cô, anh chỉ là một người anh thân thiết, nhưng tình cảm của anh thì không như thế. Anh vẫn ở bên cô những lúc cô vui buồn , lẳng lặng chờ đợi , cho đến khi cô và Thành kết hôn. Sau đó, anh quyết định du học , như một cách tích cực nhất để lãng quên.

Nhưng lòng anh không dễ dàng quên như thế. Biết tin cô và Thành ly dị qua bạn bè chung, anh thương cô đến xót xa. Bao nhiêu lần định gọi về cho cô, nhưng anh ngần ngại mãi. Chỉ sợ làm cô đau lòng thêm thôi . Nhân lúc công ty triển khai kế hoạch đầu tư ở thị trường Á Châu, anh liền làm đơn xin về Việt Nam, một trong những thị phần mà công ty đang định hướng. Lần trở về này, hoàn toàn vì cô.

Anh nhìn cô cảm thương :

— Em gầy hơn nhiều, An ạ !

Cô tránh ánh mắt của anh. Bây giờ cô không còn là cô bé An An hay cười ngày nào. Hồn nhiên đã mất rồi theo những biến động cuộc đời. Chỉ còn lại đây một An xa lạ với đầy những bất an . Và đã muộn quá rồi mọi chuyện . Muộn quá rồi cho những đổi thay.

 

 

Bờ sông chạy dài với những bông cỏ lau bay phất phới. Nước đục ngầu trĩu phù sa , nhấp nhô từng dề lục bình xanh mướt. Buổi chiều lấp lánh nắng và hiu hiu gió. Lâu lắm rồi cô mới lại có cảm giác bình yên như thế này.

Anh lấy một bịch sỏi từ trong xe , đưa cho cô :

— Em hãy ném thật mạnh , thật xa như là ném đi những chuyện không vui. Làm

theo anh này. Hay lắm.

Vừa nói, anh vừa nhặt một viên sỏi và nhảy lên, ra sức ném thật mạnh vào lòng sông. Viên sỏi xoáy thành những vòng tròn trên mặt nước , trước khi chìm hẳn xuống đáy sâu.

Bắt chước anh, cô lấy từng viên sỏi , cố quăng thật xa . Tiếng cười của hai người vang lên cùng với tiếng kêu lũm chũm của những viên sỏi , làm khuấy động một góc chiều .

Anh khoanh tay, đứng nhìn cô. Nụ cười khiến gương mặt cô rạng rỡ hơn. Anh ước gì mình có thể thắp sáng mãi những nụ cười trên môi cô .

— Ẳng Ẳng , cười lên nào. !

Anh nhanh tay bấm liên tục những tấm hình. Cô giật mình , vội lấy tay che mặt :

— Anh xấu lắm, ông cụ non.

Cả hai cùng bất ngờ , khi bỗng gọi lại những biệt danh ngày xưa của nhau. Bạn bè vẫn thường gọi trại tên An An thành “Ẳng Ẳng” và trêu vẻ nghiêm túc của Anh là “ông cụ non “.

Thốt nhiên, cả anh và cô cùng bật phá ra cười.

Anh dứ dứ ngón tay lên trán cô :

— Nếu em là nhân viên của anh thì sẽ biết thế nào là lễ độ nhé.

Cô hất mặt bướng bỉnh :

— Còn nếu là người khác thì sẽ không bao giờ dám gọi một cô gái đẹp như thế đâu nhé.

Anh cười lắc đầu chịu thua cô. Bao giờ, bên cô anh vẫn nhường phần thắng. Có phải vì sự bình yên và nhẹ nhàng quá nên anh đã không là sự chọn lựa của cô.

— An này , Anh nhìn vào mắt cô — Công ty vừa hỏi anh có muốn ký tiếp hợp đồng ở đây, hay về Mỹ để phát triển dự án mới.

Cô thảng thốt không kịp nghe anh nói hết câu :

— Anh sẽ đi...?

Anh cầm lấy bàn tay cô, giữ thật chặt trong tay mình :

— Không, anh còn chờ câu trả lời của em.

Những giọt nước mắt chực trào ra trên mi cô run rẩy. Cô như con chim sợ cành cong. Hạnh phúc đã vụt mất đi , khiến cô không tin có điều gì là mãi mãi.

Anh ôm đôi vai mảnh khảnh của cô , xót xa :

— Hãy tin anh và cho anh một cơ hội, nhé em.

 

 

 

Gần một tháng rồi họ không liên lạc với nhau. Cô cần có thời gian cho bản thân, và anh tôn trọng quyết định của cô. Cô vẫn đi làm , vẫn nói cười với mọi người chung quanh, vẫn dạo phố hay café với bạn bè... Mọi sinh hoạt vẫn dường như bình thường, chỉ là không có anh. Mỗi ngày trôi qua, cô cảm nhận thêm nỗi hụt hẫng. Sự có mặt của anh hơn một năm qua bên cạnh , đã là một sự cần thiết không thể thiếu vắng trong cuộc đời cô. Cô biết rằng mình đã thật sự yêu anh. Không phải bằng sự sôi nổi, bồng bột của thời mới lớn. Mà là thứ tình yêu lắng đọng , và đậm sâu. Đêm qua trong giấc mơ, cô thấy anh bước lên phi cơ . Anh không ngoái đầu lại ,để nhìn thấy cô đang chạy đến và hớt hải gọi tên anh ...

Tiếng gọi với những âm vang tuyệt vọng làm cô thức giấc giữa đêm.

Mẹ hốt hoảng đập cửa phòng ,hỏi to :

— Có chuyện gì thế con ?

— Dạ, không có gì đâu mẹ. Chỉ là con nằm mơ thôi. Mẹ ngủ đi ạ.

Cô trả lời cho mẹ an lòng, khi nước mắt còn tuôn không thôi.

Cô vội vã với lấy chiếc phone và gọi cho anh .

— Anh đây, An .

Cô nghe tim mình đập hụt một nhịp. Những dòng nước mắt vẫn lặng lẽ chảy.

— Nín đi, anh đến ngay đây.

— Không, không phải bây giờ, mà là chiều mai , anh nhé.

— Anh sẽ đến công ty đón em.

Cô chợt nghĩ ra một điều gì :

— Em muốn mình sẽ gặp nhau ở quán café lần đầu tiên anh hẹn em. Được không Khang ?

— Được rồi, anh sẽ đến bất cứ nơi đâu, miễn là có em.

Cô có thể cảm nhận được những nồng nàn của anh qua câu nói. Cô áp má vào gối, nằm yên đắm chìm trong hạnh phúc . Niềm hạnh phúc êm đềm mà trước đây cô đã vô tình bỏ qua không biết đến, nhưng từ giây phút này trở đi, cô sẽ trân trọng và không bao giờ để vuột mất khỏi tầm tay.

 

 

Cả ngày cô làm việc thật lơ đãng. Cô quên không soạn hợp đồng giao dịch mới trình duyệt cho trưởng phòng. Khi photo tài liệu, cô cứ để giấy chạy tràn. Điều này chưa bao giờ xảy ra với cô . May mà vì lần đầu tiên Cô va vấp, nên trưởng phòng chỉ nhắc nhở, chứ không giở “bài ca không bao giờ dứt “ như bình thường.

Cuối buổi , cô thu dọn thật nhanh những hồ sơ trên bàn, là người đầu tiên bước ra khỏi phòng.

Hoàng , tay bảo vệ , chận xe cô, ỡm ờ :

— Đi đâu mà vội thế em. Cho anh theo cùng nhé.

Tâm trạng đang vui, Cô không thấy bực mình như lúc khác. Cô chỉ tay vào phòng công đoàn , trêu :

— Anh vào xin phép chị Thư trước đã nhé.

Vừa đội chiếc nón bảo hiểm vào, định nổ máy xe, cô nghe tiếng ai gọi tên mình . Giật mình, cô quay lại.

Một người phụ nữ xa lạ tiến đến bên cô :

— Tôi là Lan, bạn gái của anh Khang. Có thể cho tôi gặp cô một chút không?

Thoáng ngần ngại, nhưng cô cũng gật đầu :

— Một chút thôi nhé. Tôi có việc bận.

Cả hai người cùng vào quán nước bên cạnh.

Một phút trôi qua, họ vẫn không nói gì , chỉ lẳng lặng quan sát đối phương.

Cô lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng :

— Chị cần gặp tôi có chuyện gì khi chúng ta không quen nhau ?

— Không quen , không có nghĩa là không biết. Tôi nhận ra cô qua những bức hình Khang đưa cho tôi xem. Cô xinh xắn lắm, thảo nào...

Cô tỏ vẻ khó chịu :

— Chị cũng đẹp và cá tính lắm. Nhưng tôi nghĩ chúng ta không ngồi đây để chỉ khen ngợi nhau.

Người phụ nữ mỉm cười nhẹ nhàng, không hề tỏ ra nao núng :

— Có thể đây là lần đầu cô biết tôi. Nhưng tôi thì đã biết cô từ lâu lắm rồi.

Ngừng một giây, như để nhớ lại mọi chuyện, người phụ nữ nói tiếp :

— Lúc đó, tôi trở lại trường để lấy bằng Master, và gặp Khang. Cả học kỳ đầu, anh không tha thiết gì đến việc học. Và kết quả là anh không đủ điều kiện để thi, đối diện với nguy cơ bị đuổi học. Tôi ở cạnh anh thời gian đó, để động viên anh ...

Hắt một hơi thở nhẹ , người phụ nữ nhếch môi cười buồn :

— ....Để nghe anh kể về cô, về mối tình lớn của anh.

Khó khăn lắm , anh mới vực dậy được. Sau đó chúng tôi làm cùng công ty. Tôi là xếp của anh ấy. Tôi có đủ năng lực, có hình thức, có tất cả... Nhưng không hiểu sao, tôi chỉ yêu anh, lặng lẽ làm người bạn tốt bên cạnh anh. Tôi chờ đến một ngày anh quên cô đi, để bắt đầu một cuộc tình mới.

Đôi mắt đẹp của người phụ nữ đẫm những giọt lệ.

— Cho đến khi chúng tôi quyết định đính hôn, thì Khang biết tin cô ly dị. Anh nói chuyện thẳng thắn với tôi rằng anh sẽ về Việt Nam . Anh xin tôi hãy để anh xác định lại tình cảm của mình cho rõ ràng.

Lúc đó, vì tự ái, tôi cũng đồng ý. Vả lại, tôi tin rằng, Khang sẽ chọn trở về Mỹ, nơi có cơ hội thăng tiến tốt cho anh, hơn là một vị trí nhỏ ở Việt Nam.

Nhưng cuối cùng, câu trả lời của anh là cô.

Người phụ nữ chợt nắm tay cô, van vỉ :

— Tôi chưa bao giờ cầu xin ai, nhưng lần này tôi van cô. Anh ấy là cả thanh xuân của tôi, là tất cả đối với tôi.

Cô bối rối :

— Đừng , chị...Tôi không thể đưa ra quyết định nào bây giờ, vì tôi cũng yêu anh ấy.

— Cô chưa từng hy sinh cho Khang, dù chỉ là một chuyện nhỏ. Thì lần này, nếu không vì tôi, cũng hãy vì tương lai của anh ấy. Cô hãy buông tay đi.

Người phụ nữ bất chợt đứng phắt dậy. Vẻ kiêu hãnh trở lại trên gương mặt. Chị rút tờ khăn giấy từ trong ví chậm nhanh lên mắt và bước nhanh ra cửa.

Tất cả như một giấc mơ. Cô ngồi im như hoá đá. Cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình. Mọi chuyện đến bất ngờ , đảo lộn hết mọi dự định của cô.

So với người phụ nữ ấy, cô thật yếu đuối và mong manh. Giữa họ là một người đàn ông. Cô cũng yêu anh bằng cả trái tim và hơn cả cuộc sống mình. Lẽ nào hạnh phúc cô vừa nắm bắt lại vuột mất đi.

Hãy vì tương lai anh ấy. Hãy buông tay đi.

Câu nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô. Khang ơi , nói cho em biết phải làm gì bây giờ đi.

Tiếng chuông điện thoại chợt đổ hồi. Cô nhìn vào màn hình. Là anh với nụ cười thật ấm. Lúc này cô mới cảm nhận những giọt nước mắt rớt trên môi mình mặn đắng.

 

 

Biển Cát

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30879)
Sau các chương tiểu thuyết Khi Phong Linh Vỡ đã công bố trên Hợp Lưu, Đặng Thơ Thơ trở lại với thể loại tự truyện và bút pháp cực cảm của mình. Mở Tương Lai ghi lại cái chết của vợ nhà văn Hoàng Đạo, bà ngoại của tác giả, và ghi lại câu chuyện của chính tác giả thuộc thế hệ thứ 3 của Tự Lực Văn Đoàn. "Ba mươi năm đủ để một đứa bé lớn lên, thành người, rồi chết đi mà không cần đến chiến tranh bom đạn..."
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 37747)
Tàu lắc lư chạy trong đêm. Hành khách ba miền của bao nhiêu âm ngữ đã đồng tiếng ngáy. Ngay sát mặt tôi, dưới gầm ghế là hai bàn chân giao chỉ với ngón cái xòe ra, dính đầy bùn đất của anh nông dân vừa lên tắt hai bao sắn qua cửa sổ. Trên ghế đối diện, thuộc về giai cấp khác, mấy ông cán bộ đi công tác với cặp táp, điếu cày đang ép nhau ngồi.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 127921)
Thạnh móc trong túi ra một miếng vải được buộc túm chặt bằng lạt tre, cẩn thận gỡ sợi lạt. Một dúm muối hột đen bẩn hiện ra. Thạnh trân trọng, nâng niu múc, vừa chẵn được hai thìa, đổ vào bát của Tường.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 41442)
Ban đầu chúng tôi nằm cạnh nhau. Tôi tựa đầu lên chiếc gối lam nhìn ra bầu trời phía Tây Bắc ngang vòm cửa sổ. Bầu trời đục mây, những đám mây xám di chuyển nhanh và gần qua chóp những cao ốc; những cao ốc dựng ngược, đâm thẳng lên trời, án ngữ gần hết diện tích cửa sổ phòng. Lấm tấm trên mặt diện tích ấy là những vệt sáng vừa thắp. Những chấm sáng hòa với một thứ màu dị hợm của hoàng hôn úa đọng lung linh lên màu hồng máu trên cánh cửa kính.
26 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 38651)
LTS: Tên thật Trần Ngọc Thao, sinh năm 1938 tại Quảng Nam, Cung Tích Biền thuộc thế hệ nhà văn hứng chịu và tham dự trực tiếp nội chiến. Theo học Văn Khoa Huế, Luật Khoa Sàigòn trước khi bị động viên rồi trải qua nhiều đơn vị pháo binh, thiết giáp của quân lực VNCH cho đến ngày giải ngũ vì thương tích năm 1973, nhà văn khởi đăng truyện ngắn đầu tiên trên tuần báo Nghệ Thuật vào năm 1966.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 111110)
Dực đã đi rất đỗi nhẹ nhàng. Dực đang chỉ chạm khẽ mũi giầy vào bậc thang gỗ. Cảm giác Dực đang bay. Bậc cầu thang nâu bóng mầu thời gian, nâu bóng rêu phong những kiếp người hình trôn ốc. Có người đang nhìn Dực, nhiều người đang nhìn Dực. Họ kinh ngạc trân trối ngóc đầu lên những bậc cầu thang gỗ.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 29478)
Tôi có bàn tay nhỏ nhắn và mềm mại hiếm thấy. Bàn tay không thay đổi theo mùa hay béo gầy cơ thể. Thụ bảo bàn tay tôi không tuổi tác trọng lượng. Hồi hai mươi tuổi, mới ra trường nằm nhà ba tháng, chỉ ăn và ngủ, cơ thể trồi lên những múi thịt, nhưng bàn tay tôi vẫn mảnh dẻ.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 31916)
Em chết rồi. Vậy là em đã chết rồi. Em không biết mình có đau đớn trước khi chết hay không. Vì em chẳng biết gì khi sắp chết. Một gói thuốc chuột Trung Quốc em mua của những người nhà quê ra phố bán dạo. Họ mở vài bản nhạc xưa cũ thật buồn và thật cười. Ngày trước em nghe họ rao những câu vần vè có cả chuột ta chuột tây trong ấy, bây giờ cấm rồi, chỉ nghe những lời hát rề rà, cọt kẹt, nhừa nhựa.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 33126)
Cuối tháng Ba, tôi về thăm quê. Quê tôi ở tỉnh Đông, nhưng gia đình đã chuyển vào vùng kinh tế mới ở Bảo Lộc, Lâm Đồng từ sau gày miền Nam giải phóng. Tình cờ lúc qua đò Vạn tôi lại gặp bá Vần. Bá hỏi: “Anh về một mình?” Tôi đáp: “Vâng”. Bá hỏi tiếp: “Anh về lâu không?” Tôi nói: “Thưa bá, cháu về được một tuần”. Bá Vần nghĩ một lúc rồi bảo: “Thế thì ngày mai anh nên thu xếp đến thăm cái Hà. Nó đang nằm ở bệnh viện huyện. Bệnh nặng lắm, có lẽ không qua được”
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 98317)
Chồng tôi hành nghề kỳ quặc: Kiểm tra trí nhớ của con người. Lấy anh tôi mới khám phá, anh thường xuyên theo dõi những giấc mơ của mình. "Em có thai phải không?" Sau tháng đầu tiên Công đã dọ hỏi. Tôi lắc đầu tươi tỉnh. Giấc mơ đêm khuya còn sáng hồng bụ bẫm bắp chân hài nhi. Tôi biết chắc tôi chưa có mang, nhưng làm sao Công biết tôi đã nằm mơ thấy đứa trẻ? Sáu tháng hạnh phúc trôi qua như gió hắt mặt hồ.