- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CUỐN SÁCH BỊ BỎ QUÊN

30 Tháng Mười 20189:28 CH(Xem: 24257)


NhuSen - khanhtruong
Như Sen - tranh Khánh Trường

Mưa không ngưng từ ngày cô bỏ đi.
Cô đếm từng đêm.
Đã 4000 đêm mưa.
Từ khi cô đã cuống cuồng bỏ chạy, đã hấp tấp đến nỗi không kịp mang theo một thứ gì, cô lật đật lưỡi đưỡi, vấp váp, rồi vùng dậy, đứng lên, lao ra khỏi vùng phai tàn.
Phải rồi, ở đó, trong bóng tối mát dịu của người đàn ông ấy, quanh chỗ rợp đổ xuống của bờ vai rộng mà cô dựa vào mỗi đêm, quanh vồng ngực ấm mà cô chúi vào mỗi đêm, giờ chỉ là một vùng phai tàn.
Từ khi cô bỏ chạy, đã được 4000 đêm.
4000 đêm mưa không ngớt.
4000 đêm cô chạy vòng quanh, cánh cửa sổ màu xanh, có bốn ngọn đèn vàng, dưới chao đèn vàng, 4000 con thiêu thân lả tả rụng cánh. Cô cũng như con thiêu thân, cô bay vòng quanh cánh cửa sổ ấy.
Người đàn ông ngồi trong bóng tối màu đỏ thẫm của rượu vang, ánh sáng lọc qua chất rượu, trong vắt, lóng lánh, đầu hơi ngẩng lên, mắt nhìn bình thản. Vẫn bình thản như vậy, suốt 4000 đêm cô bỏ đi.
Bình thản mà chăm chú, anh lựa một cuốn sách mới. Từ trên kệ sách.

Cô rùng mình, rên nhỏ, nỗi đau như con dao mỗ, mỏng lẹm, bén ngót lách nhẹ vào cơ tim, và dừng lại ở đó một chút, rồi thản nhiên, thản nhiên vì thói quen và chuyên nghiệp, rạch từng nhát sâu mà đằm vào sâu trong bó cơ, để không tuôn ra một giọt máu nào.
Cô chỉ là một cuốn sách mỗi đêm.
Huống chi cô chỉ là một cuốn sách.
Bị bỏ lại trên kệ sách.
Cô chỉ là một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách của anh. Bỏ lại trong vội vã, trong hấp tấp, rời đi. Và ngay lập tức khi anh rời đi, tâm trí anh không còn ở bên cô nữa.
Rời đi là quên lãng.
Cô không tham dự vào cuộc đời của anh.
Cô không là một phần của cuộc đời anh.
Không, ngay chỉ là một ngày, hay một buổi.
Cô không là buổi sáng của anh, cũng không là buổi trưa, không phải là ngày chói nắng cùng anh dưới ánh mặt trời, ngắm anh nheo mắt, ngắm đường rảnh sâu nơi khóe miệng anh cười.
Có thể cô được ở bên anh vào buổi tối, khi anh dừng lại, ngắm nhìn cô bằng cặp mắt đắm đuối và vui tươi, tay anh chạm vào cô, vuốt ve dọc nơi bìa gáy, một luồng điện, phấn khích, và nôn nao, rùng rùng chạy dọc khắp thân thể cô. Và rồi anh cúi người, khuôn mặt thân thuộc, ở trong giấc mơ của cô hằng đêm, kề sát cô, gần lắm, hơi thở nóng hổi gần như trùm lên cô, bao bọc lấy cô trong làn sương ẩm ướt, làm cô mụ mị:
- Đêm nay em ở bên tôi nhé.
Và thế là cô ở trong vòng tay anh, gần như chìm ngập trong niềm sung sướng, hân hoan, đến muốn hét lên. Sau đó là khao khát, là run rẩy, da thịt cô rùng mình dưới bàn tay anh rất chậm rãi, lật mở, từng trang một, đôi mắt anh đốt cháy cô, từng dòng một. Lũ chữ nghĩa rộn ràng, hớn hở rùng rùng chạy trên bàn chân líu ríu và nhỏ bé, nôn nao chờ đến lượt chạm vào những ngón tay anh và ùa trào ra tràn trề vào trong mắt anh, trong tâm trí sâu xa và rộng mở của anh.

Cho đến tận vào khuya, khi anh đã ngủ thiếp đi rồi, cô vẫn mở toang ở bên cạnh anh, thao thức, xôn xao, rạo rực một niềm vui sướng của gần gũi và được âu yếm. Cô vụng trộm nương theo cơn gió lất phất sau bức màn cửa, ve vuốt từng lọn tóc của anh, mê mẫn ngắm nghía khuôn mặt anh thư thái trong giấc ngủ và se sẽ nhói đau khi anh mơ màng gọi tên một ai đó, không phải tên cô.
Cô kêu lên khe khẽ, rụt rè vì quá nhỏ bé:
- Em có một cái tên.
Tên của cô chỉ là tên một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Đó là buổi sáng hôm sau, khi cô chỉ còn là cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Anh thôi không chạm vào cô nữa, và ngay lập tức, cô không còn nằm trong trí nhớ của anh, như cả đêm qua, cô không hề tồn tại, không hề ở bên anh, trong vòng tay anh, và anh say sưa đọc cô, từng dòng một.
Cô không ở cùng anh trên con đường anh đi. Cô không thuộc về chuyến đi của anh. Cô chỉ tưởng tượng trong âu lo, anh như thế nào trên những chặng đường đó, có chuyện gì sẽ xảy ra với anh không, và anh có trở về với cô, bên kệ sách hay không?

Cô cũng không ở trong anh ở quán cà phê đó, dưới ánh đèn màu vàng, hai ly cà phê sữa đá đối diện nhau, và giọng cười, cái xiết tay làm tan chảy viên đá thành từng vòng tròn quấn vào nhau dưới đáy dĩa. Cô không có ở trong vòng tròn lồng vào nhau đó.
Cô cũng không nằm trên mặt bàn, ngổn ngang tài liệu của anh đang làm việc, cô đã mơ mình là một trang thôi trong chồng hồ sơ dầy cộp anh đang tì tay vào, cảm thấy được hơi thở của anh qua những mach máu li ti, và nhòe mờ đi vì cảm động và vì hơi thở ẩm.
Cô ở lại trên kệ sách, ngẩn ngơ nghe những trang đầu, thì thầm nói với những trang sau, rằng anh sẽ quay trở lại, vì anh chưa đọc đến trang sau cùng, những trang sau cùng, e lệ chín đỏ vì mong chờ, thầm ghen tỵ với dấu tay và mùi mồ hôi của anh còn lưu lại ở những trang đầu, thầm mơ mộng biết đâu, đêm nay, hay đêm mai, anh sẽ lướt đầu ngón tay màu hồng da thịt của anh lên và dừng lại, đánh dấu một dòng mà anh đặc biệt yêu thích ở nơi đó.
Chỉ nghĩ tới đây thôi, toàn thân cô đã nung nóng cháy lên.
Cơn khát cháy của một cuốn sách bị bỏ lại trên kệ sách.
Anh có thể quên ngay, cuốn sách anh đã đọc qua một đêm, dù lơ đãng, hay say sưa, vì vị trí của cuốn sách là nằm lại trên kệ sách, và làm bạn với lớp bụi cũ kỹ, dửng dưng, một khi anh đã đọc qua rồi, và dần rơi vào lãng quên của anh, có nhiều hơn nửa chăng, chỉ là một dòng hồi ức đẹp, vì anh sẽ không đọc lại hai lần, cùng một quyển sách, phải không anh?
Anh có thể không còn nhớ nữa, cái bìa sách xinh đẹp mà một đêm anh vô tình chọn lựa và vuốt ve, mà làm sao anh biết được, cảm xúc nôn nao, hân hoan đến ứa nước mắt, của một quyển sách được chọn cho một đêm? Và rồi cảm giác tức tủi, đau đớn, ủ ê của cùng cuốn sách ấy bị bỏ lại trên kệ sách, sau một đêm?

Dù có thế nào đi nữa, thì cuốn sách, bị bỏ lại trên kệ sách, cũng không thể quên, có phải không? Làm sao cho một quyển sách biết quên, bàn tay một người , một ngày chạm đến nó, đọc nó từ trang đầu đến trang sau cùng, và thầm thì với nó, dù chỉ một lần:
- Tôi chọn em , đêm nay cùng với tôi.
Với một quyển sách, một đêm là đủ cho một đời.
Và một quyển sách, chỉ cần được đọc một lần , cho một đời mà thôi.
Người đàn ông đó đã đi đến cuối con đường.

Riêng một mình cô cứ chạy theo vòng tròn xoắn ốc của thương nhớ.
Trong đám mây mưa, cô đứng thở dốc, vì kiệt sức, vì cơn đau, mỗi một lúc lại nhói lên, tự rên lên, trong tim.
Đã 4000 đêm, cô chạy vòng quanh cửa sổ màu xanh có chao đèn màu vàng của người đàn ông ấy.
Trời mưa tầm tã.
Anh lơ đãng nhìn ra cửa sổ.
Cửa kính mờ mịt hơi thở ẩm. Phập phồng. Nhưng chẳng có ai cả. Chỉ là một chiếc lá vàng, theo gió rời khỏi cành. Nằm một mình, trỏng trơ. Trên gờ cửa.
Anh mỉm cười, thản nhiên, quay vào kệ sách, cúi xuống, nhìn chăm chú:
- Đêm nay em ở bên tôi nhé.
Anh âu yếm, nói với một- cuốn- sách- khác.

 

UYÊN LÊ
14.10.2017

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
30 Tháng Năm 20161:26 CH(Xem: 28579)
Sự ra đi đột ngột của gã đàn ông làm tôi liên tưởng đến cái chết của bà hàng xóm. Ông bà đã sống với nhau gần nửa thế kỷ. Cuộc sống lặng lẽ nhưng hai người đã trói chặt vào nhau như một định mệnh. Cách đây vài năm, để cho không khí căn nhà bớt đi sự vắng vẻ, ông đã tìm mua cho bà một con chó con. Bà thương yêu, chăm chút cho con chó hết mực. Bà đặt tên cho nó, gọi nó là con và xưng mình là mẹ. Mỗi ngày 4 lần, bà dẫn con chó yêu của bà đi chơi. Gần đây, những lúc giận ông, bà ra ngủ riêng và đem cả con chó sang ngủ cùng mình. Rồi ôm ấp, nâng niu con vật như nâng niu một đứa trẻ.
15 Tháng Năm 201611:36 CH(Xem: 28132)
Thưa minh công, theo ngu ý của tôi ngài nên nằm gai nếm mật đợi thời chờ cho lực lượng nhà Tây Sơn suy yếu rồi hãy phản công bằng thực lực của chính mình. Nếu bây giờ dựa vào sức ngoại bang có thể ngài sẽ dành lại được giang sơn mau chóng nhưng tôi e là sẽ xảy ra thảm cảnh rước voi dày mả tổ chăng?
12 Tháng Năm 20163:10 SA(Xem: 29046)
Đầu đã không còn. Đấy là khi Vua sờ soạng lên cổ, thấy trống không. Cần cổ vẫn lồi lên và cụt ngủn như khúc gỗ. Những hầu cận của Vua phần lớn đã bỏ mạng bởi cơn giận dữ vì mất đi cái đầu.
12 Tháng Năm 20161:33 SA(Xem: 25904)
Sự việc này là một điều bất thường! Thấy sảng khoái và tỉnh táo lúc nửa đêm có thể là dấu hiệu của đồng hồ sinh học đã bị lệch nhịp. Rằng tôi đang biến chuyển từ một kẻ ăn ngày sang một con thú săn đêm; rằng thay vì là con người ăn tạp thì tôi thèm thịt và máu tươi như lũ ma cà rồng hay người sói.
05 Tháng Năm 20162:59 SA(Xem: 26141)
Chiếc thuyền chèo đã trôi xa giữa lòng đại dương mênh mông. Năm ngày. Năm đêm. Con thuyền chòng chành như thân gỗ mục không định hướng rời xa cuộc sống loài người, đi dần về hướng mặt trời. Có nhiều hôm, những cơn bão nhẹ lướt tới, gió làm mặt biển xao động.
28 Tháng Tư 20163:00 CH(Xem: 26312)
Nhà của tôi. Cái cơ ngoai sáu tầng, với vườn tược, bể bơi, những gian kiến trúc Tây Âu, phòng để sách, rượu, đồ cổ…biến mất dần như bị nung chảy. Cái bể cá ở phòng khách đã không thấy nữa. Cũng trong phòng khách, tôi không còn thấy ...
20 Tháng Tư 20161:24 CH(Xem: 26321)
Lâm Nhược Trần có truyện đăng ở Hợp Lưu từ những năm dầu tiên khi tạp chí mới phát hành... Anh vừa gởi đến Hợp Lưu những sáng tác mới của anh. "Ngược Dòng" là một truyện trong truyện, tác giả sẽ đưa chúng ta vào những không gian lạ lùng giữa thật và ảo , giữa nhân vật tiểu thuyết và con người... Mời quý bạn cùng đi vào thế giới truyện của Lâm Nhược Trần.
11 Tháng Tư 20162:47 SA(Xem: 27600)
Mưa, nước từ trên cao ầm ập rót xuống, xô ào ạt vào miệng cống tưởng chừng muốn khuấy tung mọi thứ đang chôn giấu âm ỉ trong lòng đất. Nhà dột, đâu đâu cũng ẩm ướt và chai lọ lỉnh kỉnh để hứng mưa. Nó trốn lên gác lở nhìn mưa, nó nhớ mùa mưa xưa cha nó bỏ đi chưa kịp nhìn nó lấy một lần. Nó lớn lên và quanh quẩn với má từ mùa mưa này vắt sang mùa mưa khác.
11 Tháng Tư 20161:18 SA(Xem: 26013)
Tôi háo hức trong nhóm du khách đầu tiên thăm đảo Gạc Ma. Tàu chạy suốt đêm, băng qua trùng trùng vạt biển, vượt đuổi những tia nắng bình minh, kịp cập bến vào sáng sớm hôm sau. Tôi hồi hộp đặt một chân, rồi hai chân lên đảo, tôi cố lấy thăng bằng sau đêm dài say sóng mất ngủ, thao thức. Tôi nhớ đảo, mơ đảo, rành đảo từng chi tiết theo lời kể tiền nhân ở trong mơ, cha tôi, ông tôi.
08 Tháng Tư 20162:12 SA(Xem: 27437)
Thế là, hắn đã quay lại. Đã có người thấy hắn trước tôi. Có lẽ không phải chỉ một mà nhiều người đã thấy hắn trước tôi. Lạ gì chứ, khu phố này chẳng hề mất an ninh tới mức cần đến lệnh giới nghiêm. Hắn hoàn toàn có thể đi lại tự do, nằm lăn giữa đường ngủ, thậm chí tán tỉnh các cô gái trẻ đẹp…