- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Một Ngày Như Vậy

26 Tháng Mười 200812:00 SA(Xem: 35391)

Thì có những ngày như vậy, và tất nhiên thôi, lâu lâu mới được một lần.

Tôi phải đợi đến năm tôi ngòai 50 tuổi, đi xuống hầm tàu điện mua bánh nhân sôcôla và được một cô gái 15 hay 17 liếc mắt cười. Đó là vào buổi trưa nhưng tôi ăn sáng trễ, mới chạy ba công việc trên khu đại lộ Champs Elysées và còn ba công việc khác ở khu Auteuil. Đời tôi, tam giác Neuilly-Auteuil-Passy chẳng mấy khi, dại thế mà không biết, thảo nào. 11 giờ trưa, trời tháng Bảy đang nóng, tôi ngưng lại trước Khải hòan môn năm phút, biết đâu bắt gặp một cái váy mùa hè ngược nắng nhưng tòan là du khách Hoa kỳ quần cộc và du khách Trung quốc quần dài. Ờ thì vài cái rốn Bắc Âu, Tây Ban Nha, tôi đi cầu thang cuốn xuống hầm nên không thấy cô nào váy ngắn chân dài nhảy ba bước bậc thang (hay là chân ngắn cũng chẳng sao, nhảy một bước cũng được miễn là lòi quần lót).

Nhưng tôi biếng, vui mắt mà lại phải mất công rình rập thì thôi, việc tôi tôi phải chạy, ngưng lại mua một cái bánh đỡ dạ. Cô bé ở cửa hàng đứng cách tôi ba khách, líu lo với cô bạn và một bà có vẻ như là bà nội hay là bà ngọai. Họ người Pháp, nhưng đến đây mua sắm, hay là ở tỉnh lên chơi cũng nên. Tóc vàng ngắn lúc lắc và bờ vai lẳng, cô ta xinh cái xinh bình thường, và vậy cũng đủ rồi, của những thiếu nữ dậy thì. Ba mươi năm trước, chắc tôi không buồn liếc, đồ con nít còn hôi mùi nước tiểu. Nhưng ba mươi năm sau, thì dê trẻ thành gìa và nước tiểu thiếu nữ vừa sưng đầu ngực trở thành hương, tôi liếc và liếc kỹ chứ sao. Cô bé quay phắt người nên phản ứng thế nào tôi không thấy, cô vượt qua tôi trong khi tôi cúi đầu. Tôi đếm nhẩm như vừa rút chốt lựu đạn, một ngàn lẻ một-một ngàn lẻ hai-một ngàn lẻ ba… rồi quay lại nhìn theo. Cô bé cách tôi bảy bước cũng ngóai người lại nhìn tôi mà cười cái duyên 16, vậy là thắng lợi bất ngờ! Tôi cúi đầu xuống trở lại, đếm tiếp hai giây nữa, giờ cách mười bước cô vẫn còn liếc tôi tín hiệu rành rành. Tôi toan chạy theo, thì hòan tòan hợp pháp, ở xứ này luật đồng thuận là từ tuổi 16 mà cô bé này đã đồng thuận rõ ràng. Nếu cô mới 15, thì tôi sẽ chỉ trao e-mail điện thọai để qua lại, đợi sang năm đến đúng ngày sinh nhật thì tôi sẽ nắm tay. Bà cụ đi kèm thì tôi sẽ cười duyên, biết đâu mắt tèm nhèm bà lại chẳng nghĩ là tôi 17. Nghĩ lại, mươi bước này mỗi bước cũng ba năm, thôi tôi vui niềm vui của một thắng lợi tinh thần, tuy nhỏ bé nhưng chẳng kém phần quan trọng vì dạo này ngày càng hiếm thấy.

Cũng như là ngồi bàn viết mà vo viên tờ giấy, nhắm cái sọt mà ném vào, basket!

*

Thì có những ngày như vậy, và đã được một lần, lại được lần thứ hai.

Nhưng mà, lại vẫn phải đi tàu điện. Tối đến, từ trường bay Heathrow vào thành phố tôi có thể đi chuyến xe lửa tốc hành, nhanh và tiện, nhưng đằng nào cũng phải đổi sang hệ Tube để đến khách sạn, thì tôi tiết kiệm và chen lấn. Mind the gap và lúc lắc năm bảy trạm, tôi mới thấy một phụ nữ được mắt, cách tôi một con sông giao động những hành khách và ở nửa đầu kia của toa. Tôi đứng và cô ta ngồi, môi mở ra cong cớn đỏ trên hàng răng trắng và khuôn mặt lụa là đen. Đây là London, và cô gái tóc uốn cho thẳng này không phải người Caríb, vai to và ngực nhỏ không phải người Đông Phi. Tôi đóan mò, Nigeria, dân tộc Yoruba hay là Igbo không biết, lẩm nhẩm mãi trong đầu câu chào bằng thổ ngữ đã quên mất tiệt. Trạm thứ sáu hay là thứ tám cô ta bắt gặp tôi đang để ‎í và trân tráo. Đến trạm thứ chín thì cô ta cười ở đuôi mắt một đường nheo.

Vậy là đã đủ ăn tiền, tôi đáp mày bay từ Pháp sang, chưa về đến khách sạn đã có người liếc trả lễ, tôi đã có thể đêm nay ngủ mà tự mãn. Đến Hammersmith thì đường tàu trục trặc, đám đông lùa tôi xuống vào một góc bến, nhìn quanh quẩn không thấy cô gái này đau hết, tôi bắt đầu lơ là nhãn lực vào một cô Ấn độ đứng cạnh. Thì mùa hè chứ sao.

Chuyến tàu sau đến, lần này vị trí lại xáo trộn, tôi mới phát hiện là cô da đen vừa rồi đi cùng với bạn gái, có cả một cái va ly kéo. Lần này thì cả hai đều đứng, cô đầu bụng ỏng đầy ham muốn (tôi muốn nói là tôi ham muốn chứ bụng cô ta ỏng cái gì thì làm sao tôi biết). Cả hai cô đều chổng lên trời mà không cần cố gắng cặp mông nhất định hottentot tròn trên cặp đùi to. Cô ta vẫn nhìn tôi cười ra duyên rõ rệt nhưng chưa khúc khích cho cô bạn biết. Tôi quay người đi, trở lại vẫn bắt gặp. Giờ nếu tôi quay đầu đi, rồi quay đầu thật nhanh trở lại, nếu vẫn bắt gặp, độ hai lần thì cả hai sẽ cười ra miệng chứ không còn cười bằng mắt nữa và cô bạn sẽ được chỉ cho mà biết. Họ hai và tôi một, lại càng thấy an tòan chẳng phải sợ gì. Tôi chỉ cần lại gần bắt chuyện, không cao siêu gì hết, không cần deep, kiểu "Hai chị từ đâu đến, xuống đâu, giờ làm gì, tôi cũng đói bụng, thì mình đi ăn chung..." Vậy là đêm nay tôi nghĩ, cô sẽ mở hai đùi chắc nịch và lông dầy xoắn xít, một cái lồn đen thăm thẳm chiều trôi.

Thăm thẳm chiều trôi/ Khuya nay anh đi rồi/ Sao trời đưa lối/ Khi thương mến nhau/ Hai người hai lối/ Tránh sao bồi hồi...

Tôi có bồi hồi một ngỡ và tôi thích chứ không phải là không, những cái lồn rộng tôi nằm trong nửa chìm nửa nổi, một biển nhồi rất chậm và không trăng. Tôi nhìn vào mắt cô gái, và cô nhìn vào mắt tôi.

*

Cũng như là ngồi bàn viết mà vo viên tờ giấy, lần thứ nhì trong một ngày, nhắm cái sọt mà ném vào, lại basket!

Nhưng thế cũng lại là thắng lợi, tôi xuống trạm Picadilly đổi tàu mà không hề quay lại, lỡ phải bề cả hai cô thì tôi nào có sức, không phải cứ là cu nhỏ thì dai. Tôi về khách sạn, ăn trễ một mình ở từng hầm, có mỗi anh phục vụ người Scot hở răng tuy nhà hàng này gọi là Singapore và có bia Tiger. Tôi lên phòng ở từng hai ọc ạch, kéo màn nhìn ra bên kia đường những căn hộ thời Victoria ngay ngắn. Trước mặt tôi, vài cửa sổ còn đèn thắp sang và mở toang, khuya rất nóng và bực bội.

Được một lát, tôi đang mơ màng thì bên kia lộ, ở từng ba, nghĩa là cao hơn buồng tôi một lầu, có một bóng người động đậy vào giấc đã rất khuya này. Người đàn bà lại gần thành cửa, tóc vàng dài lúc lắc nhưng mặt khuất và tôi chỉ thấy có cái áo chẽn hở rốn máu hồng trên một cái váy xám, làn da đào hay mận của phụ nữ người Anh vào mùa này ăn nắng. Nàng kéo cái màn sáo xuống, thứ màn cửa mua ở Pier import hương lạ rẻ tiền của Á đông. Tôi liếc ngay sang cửa sổ cạnh, cũng lọai màn cửa bằng lát tre đó nhưng chưa kéo xuống. Từ vị trí thấp hơn, tôi chỉ thấy phần trên của căn phòng, có lẽ đây là phòng ngủ còn phòng kia là phòng khách phòng ăn. Một cái gương lấp lánh, một cái đèn ngủ đặt cạnh và gì như là cái thành của một cái giường lọai bật xuống bật lên bọc nhung. Cả căn hộ hai cửa sổ có lẽ diện tích chỉ ngòai ba mươi thước hay bốn mươi, bếp và phòng tắm hẳn là trổ ra mặt sân trong, bình dân nhưng mà ở một khu thanh lịch. Tất nhiên là đèn tắt bên này thì sau một hồi lục đục, bật lên ở cửa sổ bên. Lóang thóang trong gương, mặc dù lúc này tôi đã vớ cái ống dòm bé mang theo trong túi sách, sức nhân là sáu lần nhưng ở khỏang cách ba bốn mươi thước này chẳng đến đâu.

Cô gái đã búi đầu và bây giờ ngực trần, nghiêng qua thành chớp nhóang một thóang gì chắc rắn trên đôi háng rộng. Nàng lên giường (hay ghế), tựa đầu vào thành cửa, chỉ cho thấy cái ót mới tắm mà không làm ướt tóc. Hai chân cô đưa lên và bàn tay tụt cái quần cọc ngủ lòe xòe một màu xanh. Đèn trần tắt, đèn đầu cửa sổ bật và từ buồng hắt ra cái ánh sáng lung lay động của màn ảnh truyền hình.

Tới đây thì tôi hơi thắc mắc. Như vậy giờ cô này là ở truồng xem phim. Tôi không thể biết là phim gì nhưng nếu cởi quần để đi ngủ thì từ phòng tắm ra nàng mặc quần ngủ làm gì trong khi ở nhà có một mình. Lô gíc tôi bắt đầu làm việc, nhưng thói quen thì mỗi người một thói, nàng có thể mặc quần ngủ để lên giường cởi ra và đây tôi mục kích, là quần ngủ chứ không phải là quần lót. Sắp xếp lại thứ tự, cô này mặc áo hở rốn và mặc váy, vào phòng tắm tiếp tục hở rốn nhưng không có áo và không có váy, búi tóc lên sơ sài và tắm xong, mặc mỗi cái quần ngủ, lên giường xem TV lại cởi. Tuột quần, thì người ta tuột xuống, nghĩa lí gì cô này lại đưa cả hai trên lên trời để kéo ra một cách rất là bục diễn ẻo lả? Thói quen, thì mỗi người một thói và trong nhà cô, lại một mình, nàng muốn làm sao thì làm. Tiế là tôi chỉ thấy có cái gáy của cô thỉnh thỏang xoay qua xoay lại và không thấy màn hình đang chớp nháy, không thể kết luận là cô đang xem phim lãng mạn người lớn và thủ dâm thư giãn trong một đêm hè cuối tuần London bức bối hơn thường lệ. Kết luận này cũng không làm tôi hứng thú gì mấy, tôi đã năm mươi, nếu cô đang thủ dâm mà tôi ngồi trước mặt giữa hai đùi thì mới ra chuyện, mới vươn người mà nhả ra ngàn con cá vẩy lung linh bạc vào mép những bờ nhăn mặn mòi và nhễ nhại. Còn đằng này qua kính viễn vọng ở bên kia đường rộng thênh thang mà chỉ thấy một mớ tóc lâu lâu động đậy thì gì đây, chưa đủ để sục cặc vậy. Tôi leo lên giường tôi, bật TV trong buồng, đi một vòng các kênh mà không thấy có phim người lớn, thì xui, nhưng thôi thế cũng là một ngày hên trọn vẹn rồi.

Basket? Thì thỉnh thỏang có những ngày như vậy.

Sáng mai, tôi biết chắc là tôi sẽ không dậy sớm, xuống đứng trước cửa nhà cô mà đợi cô đi xuống để hỏi khuya qua coi phim gì. Nhưng nếu mà cái may của tôi còn tiếp tục kiểu hai kinh thành (Paris và London) này thêm một ngày, thì sáng ra khi mở của tôi sẽ có duyên mà đụng phải cô ở phòng đối diện, là một du khách Italy tóet miệng ra cười và bản đồ cầm tay. 

ĐỖ KH.

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 17200)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 18697)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 18299)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...
21 Tháng Chín 201912:15 SA(Xem: 19415)
Hắn bị đụng xe vào buổi chiều và đưa vào phòng cấp cứu của một bệnh viện huyện.Hắn hôn mê từ đó cho đến sáng hôm sau mới hồi sức nhưng vẫn ở trong trạng thái mê tĩnh. Đôi mắt khẻ lay động, cơ thân muốn rướn lên nhưng có một sức mạnh vô hình trì níu lại, đôi môi khô khốc, hắn khao khát được một vài giọt nước , tôi bón cho hắn từng giọt từng giọt và tay luôn nắm bóp trên vầng trán, vùng ngực gây cho hắn cảm giác êm dịu, ru vào giấc ngủ chập chờn.
11 Tháng Chín 201910:25 CH(Xem: 18590)
Đầu tiên là triệu chứng khó thở kéo dài nhiều giờ. Đó là điều khó hiểu với một người không phải là cuờng tráng song sức khỏe có thể được gọi là sung mãn như ông. Bác sĩ riêng đã loại trừ ngay cái bệnh buộc phải lập tức i-zô-lê( biệt lập), hoành hành bởi con vi trùng mang tên một nhà bác học Đức. Nơi ông ở cũng chưa đến nỗi phải suốt ngày đeo mõm chó cả khi ra đường lẫn ở trong nhà như thành phố Bác - Ki nọ mù mịt bụi khói gần đây mà ông thường thấy trên phim, ảnh.
08 Tháng Chín 201911:54 CH(Xem: 18963)
“Ối... giời đất ôi!” Tiếng rú hoảng kinh của người đàn bà dưới khoang thuyền vọng lên, tiếng được tiếng mất trong gió lộng khi con sóng hung hãn đập mạnh vào lớp vỏ kim loại bên mạn thuyền. Chiếc du thuyền chao chọng, lắc lư như món đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch. Nước văng tung tóe lên cả mặt sàn gỗ đầy vân. Người đàn ông một tay bám chặt lấy cột buồm, một tay rà lại những nút buộc chiếc áo phao mà gió gắn chặt vào người. “Không sao đâu,” người đàn bà dán mình vào chỗ ngồi ởđuôi con tàu, chiếc áo phao màu cam sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của một ngày vừa chớm. Chị nghểnh cổ nói vọng xuống khoang. “Du thuyền chứ có phải ghe đánh cá của ngư dân đâu.” Rồi chị lẩm bẩm,“Đến siêu bão cũng chả sao.” “Cứu mẹ con cháu với!” Tiếng gào khan của một người đàn bà văng vẳng trong tiếng hú của gió. Người đàn ông nghểnh cổ, nhìn xuyên qua màn hơi nước mờ đục. “Hình như có người kêu cứu.” Anh ta nói lớn. Trái tim quýnh quáng trong lồng ngực. Người đàn bà trong áo phao màu cam hỏi
06 Tháng Chín 20193:37 CH(Xem: 18758)
Camie là người nữ đồng nghiệp duy nhất trong số các đồng nghiệp nam làm chung một group gồm chỉ có ba người : hắn , Dick và Dan, cả ba đều là người Việt Nam. Camie là người Philippines , nước da trắng, mắt to, tóc dài, thân hình thon gọn, eo nhỏ mông to. Nhiều lần lão Dick thèm thuồng nói với hắn - Camie sống cô đơn độc thân một mình đang khao khát một tình yêu.
28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 16799)
Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong. Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.
19 Tháng Tám 20193:54 CH(Xem: 18910)
Tôi đứng một mình bên cửa sổ. Đêm lặng. Ngọn đèn hành lang rọi xuống chậu cây chi mai đang nở hoa trắng, tạo thành một quầng sáng đơn độc. Tôi vốn có thói quen đọc sách khuya. Những lúc đêm khuya thanh vắng, khi người đời đã chìm trong mộng mị, là lúc tôi thả hồn mình lang thang với những con chữ. Đọc đến một lúc nào đấy, cảm thấy đầu mình u mê, tôi hay tới bên cửa sổ, đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên. Tôi thường hay nhìn một cách vô định vào bóng cây sấu già đang chập chờn cô đơn khua lá. Như là một phép dưỡng sinh cho mắt. Từ hôm có chậu chi mai thì hồn tôi trút cả vào chậu cây nhỏ xinh đang nở hoa trắng xoá. Tôi say mê ngắm. Tôi đang mê đắm vẻ đẹp của một loài hoa đã từng được bao thi nhân từ cổ chí kim ca tụng…
16 Tháng Tám 201910:07 CH(Xem: 20536)
Gần 5 năm mới nhận được tác phẩm thứ hai của Nguyễn Trung. Truyện của ông rất đặc biệt, với lối hành văn cuốn hút, mạch truyện chuyển đổi gọn nhanh như những đoạn phim ngắn. Không khí truyện huyền ảo nhưng rất gần với xã hội chúng ta đang sống. Mời quý độc giả và văn hữu cùng vào không gian truyện “Rắn xanh chấm đỏ” của nhà văn Nguyễn Trung. Tạp Chí Hợp Lưu