- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CÂY HƯƠNG NHU CUỐI VƯỜN LẶNG LẼ

10 Tháng Năm 201811:21 CH(Xem: 26109)

SG Mưa- ảnh UL
Sài Gòn Mưa -ảnh UL

 

Mẹ ơi, con đau!”

Trong bóng đêm, con lại trở về là đứa bé tóc tai ướt nhẹp rối nùi, nước mắt tràn đầy trên má, giơ hai tay về phía mẹ, gọi khẽ:

- Mẹ ơi, con đau!

Cũng trong bóng đêm, bàn tay của mẹ se sẽ lần dò trên từng rẻ xương sườn nhô lên lưng con mảnh dẻ, vuốt ve thủ thỉ:

- Mẹ đây, N của mẹ. Con sẽ không đau nữa....

Và mùi hương nhu từ từ lan tỏa, quấn quít , bao bọc lấy con, cái mùi hương làm lành mọi vết thương, làm dịu mọi cơn sốt, làm tan đi nỗi đau như cứa như nhói trong con.

Con ngủ thiếp đi, trong mùi hương nhu. Như ngày xưa.

Con không biết tự bao giờ nữa, góc vườn nhà mình đã có một cây hương nhu lá tía lặng lẽ tỏa hương. Mẹ vẫn giữ thói quen của những nhà vườn xứ Huế xưa, giành riêng một rẻo đất cuối vườn cho chút rau thơm, món ăn Huế mà không có nêm nếm rau thơm thì không sao thành vị. Và thêm một vườn thuốc Nam, vừa tự giúp mình vừa có thể cứu người, như ông ngoại hay dặn dò. 

Vậy đó, cuối vườn, giữa lỏm ngỏm hành hoa, ngò rí, ngò gai, rau quế, rau húng, tía tô, bạc hà, lá sả, cây gừng, cây nghệ, là sâm đại hành, cỏ lan chi và mấy gốc hương nhu lá đỏ tía dịu dàng. Mà từ chiếc lá màu hung đỏ đến hoa chi chít, cành, rể đều tỏa mùi hương dễ chịu khi chạm vào tay.

Quanh năm, từ người mẹ tỏa ra mùi hương nhu dìu dịu. Hương nhu một nắm cho vào nồi nước gội đầu cho tóc như một dòng hương nhánh đen mướt mát. Nắm lá hương nhu giải cảm, thân hương nhu cắt khúc sao vàng hạ sốt, chén thuốc nam trên tay mẹ sóng sánh vị hương nhu. 

Và những khi con bị ám ảnh bởi nỗi đau, cơn sợ hãi mơ hồ của trẻ nhỏ, con vùi sâu vào lòng mẹ, hít lấy hít để cái mùi hương nhu thân quen, mẹ nói hương nhu làm dịu các đầu dây thần kinh quá nhạy cảm của con, như một loại thuốc an thần vô hại mà hiệu quả.

Mẹ như bụi hương nhu cuối vườn, lặng lẽ tỏa hương trong lòng con.

Chẳng biết từ bao giờ hình ảnh mẹ đã đồng nhất với cây hương nhu lá tía. Chị Hai nói có lẽ từ lúc mẹ sanh chị ba, bố dắt người tình đầu tiên vào tận nhà bảo sanh thăm mẹ, cô ấy đẹp và trẻ, và gợi mùi hương nồng nàn. Lúc đó ôm chị Ba trong vòng tay còn non ngày tháng, khi bà hơ lá hương nhu cho mẹ, mái đầu của mẹ đã gục xuống run rẩy như chiếc lá hương nhu gặp lửa than.

Cũng có lẽ từ khi mấy chị em sinh ra ngày càng thêm dầy, và mật độ thay người tình của bố cũng dầy thêm mỗi năm. Mẹ đã thành cái bóng rũ như lá ra vào trong nhà, lặng lẽ tiết ra mùi hương vừa âm thầm vừa cam chịu.

Từ nhỏ, con đã lẳng nhẳng theo bố khắp nơi. Con đã biết ghét những người đàn bà nói cười đong đưa bên cạnh bố. Bố ngày xưa thật đa tình, bố đi đến đâu, cũng có mắt đàn bà long lanh sóng sánh đến đó, bố nói cười ngọt ngào, giọng bố trầm và ấm, mắt bố đen và nồng. Con chưa bao giờ mong mình đẹp như bố. Dù ai cũng nói con giống bố rất nhiều. 

Con còn nhớ có một lần, bố dắt con lên cửa hàng của bố, lúc đó bố làm trưởng một cửa hàng rất oai. Một cô bạn của bố vội sà đến vuốt ve con và trưa đó cả 3 người được đi ăn cháo vịt ở quán của cô ấy. Cô ấy rất khéo nấu ăn, con chưa bao giờ được ăn món cháo vịt và gỏi vịt ngon như thế. Dở dang bữa ăn, mắt con chờn chợn khi thấy bàn tay có những ngón sơn màu đỏ huyết dụ của cô ấy âu yếm sửa cổ áo chemise của bố. Bắt gặp tia mắt của con, cô ấy cúi xuống nựng vào chiếc cằm nhọn của con, giọng ngọt như cháo vịt:

- Con bé có cặp mắt thật giống anh, vừa đen ươn ướt vừa sâu hun hút.

Lúc đó con đã hất tay cô ấy ra, hất cả chén cháo đang ăn dở:

- Không! Tui không giống bố, tui giống mẹ!

Và con vừa chạy đi, vừa khóc. Từ đó con không thể chịu được mùi cháo vịt, mỗi lần thấy món vịt, con lại nhợn muốn ói. 

Con chưa bao giờ muốn giống bố.

Tụi bạn gái của con khi được hỏi, đứa nào cũng mơ màng, muốn được lấy một người chồng như bố của tụi nó.

Con không muốn lấy một người chồng như bố. Sẽ làm khổ người đàn bà của mình.

Khi con lớn, con biết sợ và trốn tránh những người đàn ông đa tình, có đôi mắt đen đong đưa, giọng nói trầm ấm, nồng như có lửa kiểu của bố. 

Có một lần con hỏi mẹ, mẹ có hối hận khi lấy bố không. Mắt mẹ buồn mà giọng nói nhẹ tưng:

- Không có bố làm sao mẹ có được con gái yêu như N! 

Con ước gì con có thể đầy lòng yêu thương và biết tha thứ như mẹ. Như mùi hương nhu vô hình lặng lẽ, quấn quít theo con, lấp đầy trong con, thấm sâu vào con, mà con không hề hay biết.

Chiều hôm qua con chạy về với mẹ, tim con đau lắm, đầu con nhức lắm, con tuyệt vọng lắm, hoang mang lắm. Tưởng như chỉ cần gặp mẹ là con nhào vào lòng mẹ, giơ hai tay ôm lấy cổ mẹ như ngày bé mà rên lên:

- Mẹ ơi, con đau lắm!

Vậy mà vừa thấy mẹ ra mở cửa, bàn tay xanh trắng có những lằn gân xanh quanh cổ tay như chiếc vòng cẩm thạch tự nhiên, con đã đủ sức nhoẻn một nụ cười gượng lắm. Mẹ cảm thấy ngay điều bất thường của con, mẹ cảm thấy ngay nỗi đau của con qua chiếc dây nhau vô hình chưa bao giờ đứt lìa giữa con và mẹ, mẹ hốt hoảng:

- Có chuyện gì vậy N? 

- Con chỉ về thăm mẹ thôi, mẹ làm như con có chuyện thì mới về với mẹ - con giả vờ quàu quạu cằn nhằn.

Mẹ kéo con ngồi im lặng trên chiếc xích đu. Con muốn nói với mẹ nhiều lắm, rằng mẹ ơi người ta làm con đau, sao người ta có thể làm người khác đau đớn đến cung bậc cao nhất của sự đau, nếu tra tấn tinh thần có thể chia ra làm nhiều cung bậc từ thấp đến cao nhất. Nhưng con cũng ngồi im lặng, nghe trong hơi gió mùi hương nhu khe khẽ dịu dàng. 

Con ngã đầu vào vai mẹ:

- Mẹ ơi, sao cây hương nhu con trồng mấy lần đều chết héo cả? Mà cây hương nhu của mẹ tươi tốt thế này.

- Cái tinh thần, cốt cách, khí phách của người trồng quan trọng lắm con ạ, nó ảnh hưởng đến hồn của cây. 

- Vậy tinh thần, cốt cách như con phải trồng cây gì mới hợp hả mẹ? - con vờ vĩnh hỏi.

- Con thì phải trồng cây cỏ đuôi chồn đỏ tía, mới hợp được!

Mẹ bật cười, lâu lắm rồi mẹ mới cười tươi như có nắng soi.

Con cũng cười. Và nỗi đau đớn, muộn phiền tan chảy ra, tiêu tan đâu mất.

Mùi hương nhu vẫn phảng phất. Không biết từ mẹ hay từ cây?

 

UYÊN LÊ

 

Ý kiến bạn đọc
16 Tháng Năm 20185:08 CH
Khách
Bên Thái Lan, các món ăn có hương nhu tạo sức hấp dẫn đặc biệt. Hương nhu thường được dùng để xào thịt gà, trộn thêm ớt và tỏi, là món rất thông dụng từ các nhà hàng sang trọng đến các bàn ăn bày dọc hè phố. Nhiều khi món này rất cay, tùy ý riêng của đầu bếp. Lần đầu tiên tôi ăn món này, không thấy thích hương vị hăng hăng, lại thường bị ăn quá cay nên khó thưởng thức. Nhưng những lần sau, càng ăn thịt gà xào hương nhu càng thấy ghiền!


Về Việt Nam, tôi có một anh bạn người Thái làm cùng dự án. Cô vợ anh kể khi đi tới khu vực bán rau củ quả ở Chợ Bến Thành, bạn hàng nhận ra cô vợ anh là người Thái, bên gọi mời: "Ca pao! Ca pao!" Đó là tên tiếng Thái của hương nhu. Có việc gọi mời bằng tiếng Thái như thế bởi vì số người Thái đang sinh sống và làm việc ở Tp HCM khá là cao. Cũng bởi vì ít người Việt dùng hương nhu trong thức ăn, cho nên khó tìm mua hương nhu, bạn hàng phải cất tiếng gọi mời để người Thái biết tìm đến mà mua.

Hiện tôi đang trồng vài cây hương trong chậu đặt ở ban công. Cây ra nhiều hoa cho hạt vương vãi khắp nơi, nhiều cây con vì thế mọc lên chung quanh cây mẹ.
Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 33577)
Gió thì chết già trên những tán lá rậm rạp. Nhưng gió thu không chết già mà chết trẻ. Heo may thế, mỏng manh thế làm sao sống quá vài phút dưới tầng tầng lớp lớp cơ man lá cành cổ thụ không có tuổi? Huệ mơ màng mộng mị sờ nắn những lớp vẩy cổ thụ đang chà xát vào tấm lưng trần của mình. Huệ không dám bóc lớp vẩy, như thế sẽ làm cổ thụ đau. Huệ chẳng muốn ai đau bao giờ. Lớp lụa mỏng líu ríu trên người Huệ, líu ríu gốc cổ thụ. Gió đang vướng vít chúng với nhau. Nhưng cổ thụ sẽ không làm hư chiếc váy lụa của Huệ, Huệ biết điều ấy.
25 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 30992)
Asada Jiro sinh năm 1951 tại Tokyo. Bắt đầu viết văn từ 1991 khi đã 40. Chỉ ba năm sau, ông được tặng giải Tài Năng Mới mang tên nhà văn Yoshikawa Eiji qua tác phẩm Lấy Xe Điện Ngầm (Metoro ni Notte). Năm 1997, Nhân Viên Đường Sắt (Poppoya) mang về cho ông giải Naoki. Năm 2000, ông lại đoạt giải văn học mang tên nhà văn Shibata Renzaburo với Nghĩa Sĩ Đất Kinh Thành (Mibu Gishiden). Văn ông nhẹ nhàng, điềm đạm, mang mang hoài cảm, trầm trầm như bài thơ bình thanh. Độc giả Nhật bình thường, nhất là phụ nữ rất yêu thích.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 37366)
Con Rếch bật dậy lao nhanh ra ngoài cửa theo phản xạ. Giờ này Hoa đi làm về và bao giờ chị cũng nhấn ba nhát chuông báo hiệu cho con Rếch biết. Trong khi chủ mở cửa, Rếch quẫy đuôi mừng tíu tít. Nó chồm lên cửa, nó cào sồn sột xuống nền nhà, cổ họng rít ăng ẳng. Hoa vừa hé cửa, nó đã xục cái mõm vào khe cố lách qua để chồm lên người chị liếm láp. Quen rồi chị vẫn cứ thấy buồn cười.
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 31250)
Danh xưng cho những địa ốc sang trọng bề thế như vậy là, biệt thự, villa. Vài định tính bổ túc: cổ kính, trầm tịnh, và đúng hơn cả: hoang sơ. Tổng quát, đó là kết luận của những người đứng ngoài, những du khách. Ngoài những cảm nghĩ trên, từ họ, nếu gợn thêm lượng nào trắc ẩn thì nó cũng chỉ như vệt sơn mới, khó sức nhòa nhóa hết mọi vết tích trần thế phong sương của kiến trúc hơn nửa thế kỷ
24 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 43833)
Triệu Nguyên người Nguyên Thuỷ tỉnh Cam Túc, mồ côi cha mẹ từ hồi còn bé, đến nay cũng chẳng vợ con gì. Năm Diên Hựu nhà Nguyên, Triệu đến học ở Tiền Đường, trọ tại Cát Lãnh bên bờ Tây Hồ. Lân cận với nơi chàng ở trọ, là ngôi nhà của Thừa Tứơng Gỉa Tự Đạo đời Nam Tống. Triệu ở một mình, nên cảm thấy nhàn hạ thảnh thơi, thường quanh quẩn bồi hồi ra đứng ngoài cửa những khi chiều xuống.
23 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 127983)
Ngủ đi nhé à ơi, cái sâu làm tổ, cái bọ đi chùa, chuồn chuồn thì bơi (Tặng Kiên và sự điên rồ của đêm)
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 32963)
Điều ấy quả là có thật. Mỗi lần nhìn đến chiếc áo ấy, hắn thấy gai ốc nổi lên, xương sống ớn lạnh. Nhưng hắn vẫn thích giữ nó, hắn vẫn thèm được mặc nó. Đã bao lần hắn định lấy ra mặc nhưng rồi hắn dừng lại. Hắn sợ. Chiếc áo ấy là quà của tên bạn thân tặng hắn sau chuyến du lịch Châu Á.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 34635)
Xe qua lại tấp nập, người đông hơn, hình thức cũng thay đổi như tấm thân lâu nay mặc áo vá, áo cũ hôm nay khoác lên chiếc váy lửng và chiếc áo hai dây, chân đi dép hộp, tình cảnh phố phường như người dàn bà sống trong thủ dâm đã lâu, nay có chàng trai đến gõ cửa, chẳng biết phải dâng phần nào cho chàng. Nàng lại nghĩ tấm thân nàng. Tấm thân như tàu lá cải muối rách bươn, nhầu nhĩ lên men mặn chát và chờ người mua.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 41989)
Đêm đặc như lớp nhựa trải trên mặt đường. Chàng ngồi trong vũng keo đặc ấy, cố tìm một hình bóng thân quen. Mưa ngoài khung kính. Không khí mát dịu. Những mảnh vụn của giấc mơ dán chập lên nhau. Rồi một mảnh vụn tuột ra, rơi xuống nền nhà. Cơn mơ nồng cháy bị cắt ngang vì tiếng đấu kiếm loang choang bên ngoài. Chàng mở choàng con mắt. Qua cái khe hẹp dưới khung cửa, ánh đèn phòng khách nhập nhòa.
21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 40643)
Có tiếng nổ uỳnh uỳnh như tiếng cà nông, tiếng bánh xe lộc cộc trên đá dăm lao vào ngõ, gạt cánh cổng gỗ đánh xoẹt. “Thằng mất dạy nào đấy, có biết nhà ai đây không mà láo lếu thế hở? Thằng nào? Bà có ra mà lôi cổ nó vào đây tôi dạy cho một bài không! Con cái nhà ai thế không biết?”. “Bố! Con đây chứ thằng nào. Bố lại đang uống rượu à, may quá, con về đúng lúc. Đang thèm rượu muốn chết đây bố ạ”.