- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

THẰNG NGỒI

04 Tháng Năm 20182:42 CH(Xem: 23651)


 

cao-su-2
Mủ cao su - ảnh Internet




 

Cuộc rượt đuổi trong rừng cao su

 

Hai giờ đêm.

Hơi sương lạnh dầy đặc trong rừng cao su không bốc được lên cao nặng nề bay là đà luẫn khuất giữa các tàng lá thấp. Công việc của người thợ cạo mủ cao su bắt đầu từ hai giờ đến sáu giờ sáng, giờ mà cao su cho mủ nhiều nhất và chất lượng nhất. Nắng ngày lên sẽ làm cho cây cao su khép kín vết vỏ cây bị thương lại, giòng mủ chảy cạn đi, khô quắc.

 

Chị bỏ cặp thùng lớn ngoài bìa rừng, len lỏi vào lô cao su lớn tuổi hơn 300 cây mà mình được phân công. Chị vuốt ve lớp vỏ áo sần sùi của cây cao su đúng 5 năm tuổi, vạch một đường khéo léo lượn tròn quanh thân cây từ độ cao 3m xuống đến gốc rồi say sưa ngắm dòng nhựa trắng đục ngay lập tức chảy trào theo máng vào chén hứng. Mùi cao su thơm gây gây như sữa mẹ tỏa ra trong không gian đặc quánh mùi lá mục và sương sớm.

 

Tự nhiên chị rùng mình trong một linh cảm lạ, rừng vắng quá, đêm mới sang canh ba đen dày quá, chung quanh không một tiếng người, chỉ có tiếng lá rơi sột soạt và thú rừng chạy loạt xoạt từ xa như bước chân ai nặng nề…

 

Một bóng đen to lớn từ sau lưng đổ ập lên người chị cùng mùi mồ hôi chua loét nồng nặc và mùi loài con đực động tình đậm đặc làm chị choáng váng hoảng loạn.

 

Chị vùng vẫy trong vòng tay như gộng kiềm siết chặt từ phía sau lưng của gã đàn ông to lớn vạm vỡ. Một bàn tay to bè vòng qua cổ đè nghiến lên miệng chị, bàn tay kia kéo lết chị sâu vào trong rừng. Chị chống cự quyết liệt bằng cả sức trẻ 18 tuổi, bàn chân chị chòi đạp ghì riết trên mặt đất bùn nhảo nhoét, tay quờ quạng chụp vào phiá sau, cào cấu cật lực vào thân hình nục nạc mỡ của gã đàn ông. Gã thở phì phò, nhả từng tiếng méo mó qua hàm răng nghiến chặt:

“Mày im, muốn chết hả?”

Cây đèn pin nhỏ gắn vào mũ của chị rớt xuống đất vỡ tan tành. Bóng tối dầy đặc úp chụp lấy chị. Răng chị cắn ngập vào ngón tay út của gã đàn ông, hắn rú lên như con thú bị thương. 

“Tao giết mày!”

Một màn chất lõng loãng sền sệt đổ ụp lên mắt chị, mùi hăng hắc quen thuộc chảy tràn trề khắp mặt. Trước khi rơi vào vũng tối đen ngòm, ngạt thở, một tia chớp kinh hoàng lóe lên trong đầu chị: mủ cao su! Khốn nạn quá! Cơn đau nhói xộc thẳng từ bên dưới như chẻ đôi người chị. Xuyên buốt đến tim. Con chết mất mẹ ơi!

 

Thằng Ngồi

 

Người ngồi lại một chút, đủ để nhớ vô vàn điều đã qua đời.
Huống chi hắn đã ngồi, từ lâu lắm rồi. Như đã ngồi cả một đời. Nên hắn nhớ tất cả mọi điều, như một quyển sách mỗi ngày dầy thêm một trang và còn đóng kín.
Người ta kể hắn đã ngồi như thế từ khi mới sinh ra. Có thể hắn đã ngồi như thế từ trong bụng mẹ, đôi chân quặp chéo vào nhau thay vì bơi thỏa thuê thư thả như những đứa trẻ khác. Có lẽ vì cội nguồn ra đời của hắn là từ những bước chân rầm rập của một cuộc rượt đuổi. Cuộc rượt đuổi trong bóng đêm rừng cao su. Chỉ có canh hai trong rừng vắng, bóng đêm đen dày mà ngọn đèn cạo mũ không xuyên thủng nỗi, không gian không một tiếng người, chỉ có tiếng lá rơi sột soạt và thú rừng chạy loạt xoạt từ xa như bước chân ai nặng nề là chứng nhân cho những cuộc rượt đuổi. Hắn ra đời từ trong một cuộc rượt đuổi như thế. Hắn không biết cha là ai. Như nhiều đứa trẻ khác sinh ra dưới gốc cao su từ những cô-gái-trẻ-cạo-mũ-mang-khuôn-mặt-đàn-bà-quá-sớm!

Nhưng hắn không sinh ra dưới gốc cao su. Mẹ hắn, đã ráng lết thật xa khỏi gốc cây cao su mà cái bóng lá đậm đặc mùi các-bô-nít đã nhiễm độc cả cuộc đời chị. Cho đến gốc cây bông giấy, thì hắn lọt ra. Hắn ra đời dưới tán một cây bông giấy. Mẹ hắn cũng ngay lập tức qua đời, dưới cùng tán bông giấy ấy. Như một định mệnh rằng cả cuộc đời của hắn rồi sẽ quẩn quanh bên cây bông giấy.


Mà thiệt, từ đó hắn luẩn quẩn cả đời bên cây bông giấy, không thể rời xa. Và từ đó hắn này sinh thứ tình cảm quyến luyến lạ kỳ với loài bông giấy. Ở miền bán cao nguyên, bán bình nguyên, đất đỏ bazan, khí hậu khắc nghiệt này, chỉ dành riêng cho loài bông giấy được rực rỡ. Hắn đặt tên riêng cho bông giấy là hoa Bình thản. Bình thản bung nở rực rỡ trên cội cây già nua, quặt quẹo, trên lớp rễ cây sần sùi, cắm sâu vào lòng đất cát cằn cổi, thiếu nước.

Bình thản rực rỡ với nắng cháy thiêu, với gió quay quắt, với đêm lạnh căm căm và ngày nóng hừng hực.
Bình thản tỏa sắc mà không tỏa hương, như giấu kín cái thanh tao, nền nã, dịu dàng trong tự thân không màng đến ong bướm. Hắn có bao giờ thấy ong bướm chờn vờn trên giàn bông giấy. Bình thản đến bình yên. Hắn chỉ tìm được bình yên khi về dưới giàn bông giấy.

Sau khi mẹ hắn chết, người ta gọi hắn là thằng Ngồi. Người ta kể với hắn rằng ra đời từ một tai nạn trong rừng cao su. Người ta kể mẹ hắn mù lòa cũng từ tai nạn trong rừng cao su ấy. Người ta lấp lửng về cha hắn, người đàn ông bí ẩn của tối canh ba trong rừng cao su. Người đàn ông bị cụt một lóng ngón tay út.

 

Thằng Ngồi lăn lóc qua nhiều bàn tay từ thiện cho đến khi gia đình chủ vườn cao su lớn nhất vùng đem hắn về nuôi. Chính là vườn cao su mà mẹ hắn đã trải qua cả đời thiếu nữ. Mỗi chiều bà chủ, một thiếu phụ tàn tạ với vô vàn nét nhăn héo úa trên mặt, ngồi nhìn hắn bên gốc cây bông giấy và cười lạt lẻo. 
Mỗi chiều ông chủ tối sầm cặp lông mày rậm, bàn tay thọc sâu vào túi quần tây, vội vã lách qua hắn sau cánh cổng to đồ sộ như lách khỏi vết nhức nhối u nhọt. Mặc kệ bóng tối của những nụ cười lạt lẻo và cái chau mày hắt hủi tối sầm, hắn quẩn quanh bên mấy gốc bông giấy đồ sộ của nhà chủ và giấc mơ thiên đường của riêng mình. Giấc mơ thiên đường có bóng hình của bốn cô con gái nhà chủ.

Thằng Ngồi thầm yêu bốn cô con gái nhà chủ. Với một người biết đi bình thường, tình yêu đó có phần quá nhiều, và quá lạ lùng. Nhưng với thằng Ngồi thì điều đó lại trở thành tự nhiên như hắn thở, và hắn ngồi. Một giấc mộng ôm trong lòng không thể đi xa hơn, dù lớn bao nhiêu cũng là vừa đủ.

Hắn yêu cô Cả từ khi cô biết thắt khăn quàng đỏ đến trường. Lần đầu tiên hắn thắt khăn quàng cho cô, lọn tóc màu nâu đất chạm sát vào vai hắn, tỏa ra mùi hương lá bồ kết dìu dịu, cô nghiêng đầu nhìn sâu vào mắt hắn:
- Anh Ngồi, anh thiệt là khéo tay. 
Và cô chạm một ngón tay vào má hắn, ngón tay lạnh và mềm nhưng da mặt hắn cháy bỏng như bị nung đỏ. Tình yêu biết cách đóng dấu vào tim người ta như thế đó.
Trong tim hắn, cô Cả rực rỡ như màu bông giấy đỏ.

Hắn yêu cô Ba và cô Tư từ khi mới sinh ra. Hai cô gái sinh đôi được hắn đón về nhà và được phép quanh quẩn bên nôi nhìn ngó rồi sai vặt. Lúc đó nhà bà chủ neo người. Hắn yêu từng ngón tay nhỏ, hai cái miệng chúm chiếm đỏ như tô son và bốn cặp mắt đen tinh anh sáng ngời ngợi. Hắn yêu từng bước chân đi ngập ngừng về phia hắn hân hoan say đắm chờ đợi. và rồi những tiếng gọi đầu đời non tơ:
- Anh nhồi, anh nhồi...
Hắn chưa bao giờ biết rung động như thế trong đời. Như rung động với màu bông giấy hường mỏng manh.

Hắn yêu cô út hơn tất cả. Cô út bị sốt bại liệt từ nhỏ, không thể đi bình thường, hai chân vẹo vọ giấu kín dưới khuôn mặt trong veo như thiên thần. Có lúc bà chủ cười lạt nhìn hắn:
- Mày nhác nhác giống con út.
Vì thế tình yêu của hắn với cô út nặng thêm màu xót xa, thương cảm. Rưng rưng như bông giấy trắng.
Cô Cả đi theo con đường chính trị, leo vùn vụt từ phong trào Đoàn thanh niên đến thường trực Huyện ủy. Thỉnh thoảng mới ghé qua nhà sau những kỳ họp hành liên miên, trong chiếc xe hơi biển xanh, cô lợt lạt phóng tia nhìn hầm hập tia sốt bồn chồn lướt qua đầu hắn. Có lẽ vì hắn ngồi, nên hắn quá thấp.

Cô Ba và cô Tư ríu rít lớn lên cùng nhau thành hai cô thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng. Nhan sắc tươi non như nhành hoa giấy hường nghiêng nghiêng xuống dáng ngồi của hắn mỗi ngày. Cho đến ngày cô Ba đi lấy chồng, là một cuộc hôn nhân đã được lựa chọn, giữa ông chủ vườn cao su và hảng vỏ cao su lớn nhất tỉnh. Lúc tà áo dài hồng của cô lướt qua cổng kết hoa, cô cúi đầu xuống nhìn hắn, một giọt nước mắt to nặng rớt vào má hắn:
- Anh Ngồi ở lại, em đi.
Hắn để nguyên giọt nước mắt đó suốt một ngày. Trái tim đau nhói của hắn mát rượi hết những ngày còn lại. Chỉ có vết sướt gai hoa giấy trên áo dài cưới của cô Ba gợi cho hắn những linh cảm lạ lùng. Ai không biết sợ trước vết sướt của một cuộc hôn nhân?

Cô Ba không thể có con, bao lỗi lầm nhà chồng trút hết lên đầu cô gái "cây độc không trái, gái độc không con" và "thằng cha bố vợ ăn ở vô hậu". Chuyện thay thế cô Ba bằng người đàn bà khác biết đẻ đã được bàn bạc trong gia đình chồng hằng ngày. May mà anh chàng chồng da trắng xanh bỗng dưng si tình cô em sinh đôi, cô Tư, hồn nhiên như bông hồng bạch. Vậy là một đám cưới kế tiếp ít rầm rộ hơn lại được tiến hành để giữ tròn khối tài sản của cả hai gia đình.


Hai lâu đài song song màu xanh ngọc, có cầu thang cong cong bắc ngang giữa mỗi tầng hiện lên rực rỡ giữa ngay thị xã. Người ta thì thầm lâu đài dành cho Nhị Kiều như truyện ngày xưa. Trong đêm tân hôn của cô Tư, cô Ba lần về nhà cũ, lặng lẽ bên thằng Ngồi, dưới cội cây hoa giấy già. Hắn tựa cằm vào cần đàn bầu, ngón tay gõ cần rung rung:


“Từ la từ phu tướng 
Bảo kiếm sắc phong lên đàng 
Vào ra luống trông tin chàng 
Năm canh mơ màng 
Em luống trông tin chàng…”


Một giọt nước mắt trĩu nặng rơi xuống thành đàn, vỡ ra như trăng loang:

“Ôi gan vàng quặn đau 
Đường dù xa ong bướm 
Xin đó đừng phụ nghĩa tào khang 
Mòn đêm luống trông tin bạn 
Mỏi mòn như đá vọng phu 
Vọng phu vọng luống trong tin chàng 
Lòng xin chớ phủ phàng”


Một bóng người khác, mỏng như hoa giấy rơi, lạnh đẫm sương ngồi bệt xuống bên hắn; cô Tư còn nguyên khăn đóng, áo dài hồng ngã đầu trên vai hắn, nước mắt thay nhau tuôn như mưa trên vai.

Và ba người ngồi như vậy suốt đêm.


Ông chủ đồn điền cao su hấp hối. Chuyện như vậy không dễ làm thiên hạ vùng bán cao nguyên giật mình. Nhưng giật mình là vì thằng Ngồi cũng được triệu tập vào bên giường người chết. Giật mình là vì giọt nước mắt của người sắp ra đi nhỏ từng hạt nặng nề vào thân hình co quắp của thằng Ngồi. Ngay lúc bàn tay có ngón út thiếu một lóng của ông chủ run rẩy đưa về phía thằng Ngồi, nó vụt đứng lên thẳng băng bằng cả hai chân, hai mắt trợn ngược, tràn ngập bi thương lẫn hạnh phúc.

 

Huyết thống ruột thịt từ đâu trên trời ụp xuống làm con tim thằng Ngồi như vỡ tan ra trong thứ hạnh phúc đau đớn. Vậy là tình yêu thầm kín, vô bờ bến, gần như thiêng liêng của thằng Ngồi với 4 đứa con gái nhà chủ cũng được giải mã, bởi sợi dây ruột rà máu mủ.

Giấc mơ thiên đường của một người có khi lớn quá trái tim người ta có thể chịu đựng nỗi. Ngay cả trái tim mênh mang như trái tim của người đã ngồi cả đời.

 

Ngay đêm đó thằng Ngồi ra đi, vỡ tim mà miệng vẫn cười. Cả thị xã thì thầm, về sau này rằng, đó là nụ cười đẹp nhất mà con người bình thường không thể có được. Đám ma của thằng Ngồi đưa đi trong một ngày rất nắng, có bốn người đàn bà đi sau một quan tài chỉ nhỏ bằng nửa quan tài người thường. 


Và rất nhiều hoa giấy rụng.

 

UYÊN LÊ

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười Một 20193:22 CH(Xem: 17511)
Tôi trở về. Hai mươi năm sau tôi mới trở về. Chợ Bến Thành, thời trẻ chưa lần nào ghé qua. Lẩn thẩn thế nào mà lại lạc vào đây. Chắc tại nắng gắt, đôi giầy mòn gót đưa tôi trốn vào đây chăng. Ngoài kia trời trong nhưng oi. Và nắng bong da. Trong này, những chiếc quạt vắt vẻo trên trần ném chút gió ong óng vào khoảng hành lang hẹp. “Trời nóng, chú mua dùm con cây quạt đi chú.”
31 Tháng Mười 20199:08 CH(Xem: 16992)
Năm được thả từ Côn Lôn về, tú Tràng tròn hai mươi tư tuổi. Ấy là năm ba mươi bảy thế kỷ trước. Người Làng Ngọc nghe nói là Mặt trận Bình dân bên Pháp quốc nắm quyền, ép thả, chứ tú Tràng án chung thân khổ sai, những tưởng là không còn đem được nắm xương tàn về quê cha. Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
24 Tháng Mười 20198:54 CH(Xem: 16483)
Cơn lạnh cuối cùng, gió mặc sức thổi. Làng Hiên yên ắng. Mưa rớt thấm bụi, kể cả con đường đầy lá vàng cũng nhơn nhớt. Đất bám vào bánh xe rồi tuồn từ rừng ra đường cái. Quết mưa, nhão, đường nhựa mà cứ như đường đất. Thún đi trước, Ton cắm cúi đi sau, đi không biết mỏi. Chốc chốc Thún nhìn lại, không biết Ton nghĩ gì. Làm con đực đã hơn ba năm, đi lang bạt khắp nơi con của Ton giờ chắc đã thành ngàn, thành vạn. Thún chợt chùng mình, trong hành trình đi phối giống, có khi nào Ton gặp những đứa con của mình? Lấy ý nghĩ của người đặt vào Ton thì cũng hơi quá đáng. Nhưng Thún đã không thể làm khác được, vì Thún là người, Thún sẽ suy nghĩ theo kiểu người. Ton là lợn, Ton hành động theo kiểu lợn. Cho nên lỡ có gặp đứa con nào của mình cũng là chuyện thường tình. Thún dừng lại vỗ lên bờm Ton, thôi kệ nó đi.
17 Tháng Mười 201912:10 SA(Xem: 18989)
Nằm nhà thương vài tháng, Phin lại khoẻ mạnh bình thường. Chỉ có điều, mất chim, Phin không còn là một người đàn ông hào hoa mã thượng đầy sức mạnh nữa, mà tự dưng biến thành một con quỷ. Từ một tay chơi thành thần, từng làm cho con giải cái lừng danh của làng phải lép một bề thì nay, Phin tối đến nhìn vợ hừng hực sức xuân mà đành chịu chết. Đàn ông xứ Phú Lang Sa của Phin rất coi trọng cái sự phục vụ quý bà, coi đấy là hạnh ngộ lớn lao. Nhưng hoàn cảnh này thật khốn khổ cho Phin, trong lòng vẫn tràn trề ham muốn, người vợ bản xứ đêm đêm vẫn rực lên vì đợi chờ, mà Phin, khốn nạn cho Phin, cái gậy thần của Phin đã bị mũi lao quái ác của đám hội kín miền rừng xén phăng, không còn chút nào. Phin cay đắng và điên khùng. Đêm đến, nhìn thân hình vẫn ngồn ngộn của Hàn Xuân, Phin đâm ra tức tối. Phin gầm gào, cắn xé như muốn xả nỗi bức bối không lối thoát trong lòng. Hai hòn cà sót lại chỉ càng thêm căng nhức đau đớn. Phin như một kẻ điên, nhảy chồm chồm trên tấm thân đàn bà mỡ màng của Hàn..
03 Tháng Mười 20199:24 CH(Xem: 16219)
Hàng ngàn mét vuông đất, ao hồ di sản có được từ thời cụ cố, nói là ông hiến tặng cho Hợp Tác Xã, nhưng thực tế họ cho rằng đất đai này do bọn địa chủ bóc lột mà có, đó là xương máu của nhân dân, là sở hữu của toàn dân, ông không hiến thì họ cũng trưng dụng. Ông hiến tặng cho HTX, mong muốn một mô hình mới trên quê hương. Nhưng sự đời chưa dến độ chín nên không suôn sẻ, HTX từng bước đi lên sự phá sản, đất đai được chuyền từ tay người này sang kẻ khác, bọn trọc phú phất lên từ quỹ đất.
02 Tháng Mười 20195:13 CH(Xem: 16352)
Thời còn học trung học, có một lần tôi theo bạn cùng đi đến bệnh viện Tâm thần ở cầu Sông Ngang, bạn tôi có một đứa em trai mới vừa chuyển đến đây điều trị. Trong lúc bạn tôi dở cà mèn cơm và thức ăn cho em ăn. Tôi ngồi cái ghế chờ ở phía trước lơ đễnh quan sát chung quanh bệnh viện. Chợt có một bàn tay ai đó nắm chặt tay tôi "Em!", tôi ngẩng lên trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, khá đẹp trai, đôi mắt như si dại, ông đang mặc bộ đồ bệnh viện. Thôi chết rồi!...mình gặp "ông điên" rồi. Ui chao hồn vía tôi lên mây. Tôi rút bàn tay mình ra khỏi tay ông í nhưng không được. Một bàn tay còn lại ông ta chồm lên như muốn kéo lấy tôi về phía ông. Các chị y tá chạy tới, trừng mắt hét lên " Thả người ta ra, thả ra chớ không là bị đòn đó". Ông ta cương quyết không thả: - Bắt được em rồi anh không bỏ em đâu.
30 Tháng Chín 201910:45 CH(Xem: 17194)
Cái tin thằng Bình hiếp dâm con bé Liên Hương, con ông lý Lưu, lan truyền ầm ĩ khắp cả làng Ngọc. Thằng Bình hiện không có nhà, nó vốn ở với ông bác họ làm nghề chữa xe đạp ngoài Hà Nội, vừa đi sáng sớm nay. Mấy hôm trước, thằng Bình được bố gọi về để nhận suất ruộng cải cách theo diện bần cố nông. Ngày mai, theo lệnh của ủy ban, ông Ba Be phải ra Hà Nội để điệu thằng Bình về đối chất với đơn tố cáo của bố con nhà ông lý Lưu về tội hiếp dâm.
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 16520)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 17899)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 17545)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...