- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

Cuối Tháng

21 Tháng Chín 200812:00 SA(Xem: 34402)
Đường vào thành phố nhỏ bé, lầy lội. Ba cửa hàng cạnh nhau dưa cà, thịt chó, bánh mì ba tê. Ngồi trước cửa hàng dưa cà, lòng nàng ưu tư.

Xe qua lại tấp nập, người đông hơn, hình thức cũng thay đổi như tấm thân lâu nay mặc áo vá, áo cũ hôm nay khoác lên chiếc váy lửng và chiếc áo hai dây, chân đi dép hộp, tình cảnh phố phường như người dàn bà sống trong thủ dâm đã lâu, nay có chàng trai đến gõ cửa, chẳng biết phải dâng phần nào cho chàng. Nàng lại nghĩ tấm thân nàng. Tấm thân như tàu lá cải muối rách bươn, nhầu nhĩ lên men mặn chát và chờ người mua. Người mua dấm dẳn với mặt hàng của nàng, mua cũng chỉ mua thêm chứ không nằm trong thực đơn đại tiệc. Nàng nhìn thân nàng như kẻ đói nhìn mép bàn ăn và nuốt nước bọt ừng ực. Thân phận nàng, mặt hàng dưa cà của nàng không nằm trong bộ nhớ hay sự ước ao mà chỉ là cái chẹp miệng. ít lâu nay nàng còn bán thêm xăng xe. Cây xăng của nàng là cái can nhựa đong chai bán cho những người lỡ. Thỉnh thoảng khách hàng phàn nàn đong điêu. Nàng không buồn giải thích. Bán xong nàng ưỡn người thách thức. Nhiều hôm khách hàng mua xong, chửi nàng điêu xảo. Bực lắm. Nàng muốn đổ cả can xăng châm cho mồi lửa, chết không nguyên xác, sống cũng thành tật.

Nhưng, bây giờ đối thủ của nàng không phải là khách nữa mà là mụ bán thịt chó cạnh nhà. Nàng nghĩ rằng nàng sẽ đốt nhà nó, hoặc cho một nhát đục vào mặt thành sẹo, thành tật.

Sáng nay nàng ngồi trước cửa hàng dưa cà, nhặt những đồng tiền lẻ. Những đồng tiền y như tấm thân nàng càng vuốt càng nhăn. Soạn xong mớ tiền, nàng đưa những ngón tay chuốt tóc, nhìn xa săm. Nàng dưa cà ưu tư như bóng đêm. Nàng hay nghĩ ngợi về đêm.

Đêm đen như đám rễ bèo tây dập dềnh ao quê. Đêm không nhìn được, rờ rẫm bằng tay và đoán bằng kinh nghiệm. Khô, cưng cứng, lẵn và tròn, phình và bó, thắt và mở. Nhiều đêm, giữa thức và ngủ, giữa mơ và tỉnh... khoan khoái . Nàng rướn người, vặn mình như con sâu. Dấm dứt nước, ẩm ướt như thềm giếng. Tỉnh ra nàng rủa thầm, tiên sư nó. Con tiện gỗ. Ngứa mồm, nàng lại rủa thầm mấy cái thằng cờ bạc xe ôm, số đề. Chả biết gì, cứ bảo tuổi tác như nàng là hết. Đây, đêm nào chẳng đầm đìa chăn gối. Chiếu thâm, quần áo rình rang như ngày nồm, ẩm ướt. Khốn nạn, chúng cứ nói nhiều khiến cho bọn trẻ ranh phát hoảng, nó cứ từ chối nàng như ngày xưa nàng từ chối mấy cái lão già. Đêm dài ngoẵng dài ngoằng nằm đau giường đau chiếu vẫn chưa sáng. Thỉnh thoảng viên đá viên gạch rơi vào tấm tôn lăn công cốc tưởng như ai đó gõ cửa, đánh thức nội tâm, con người, bản tính. Nàng lồm cồm tỉnh dậy thu hai đầu gối khép hờ đùi, toàn thân chảy xệ, nhão nhoẹt như thịt bịu. Nàng quờ tay vào góc giường bùng nhùng coóc sê, xi líp, quần ngủ mà đêm qua cởi ra. Chẳng riêng gì đêm qua, đêm nào cũng thả dông.

Từ ngày goá chồng đến giờ chẳng đêm nào nàng ngủ ngon. Đêm nằm là người nàng như có nhạc, giật đùng đùng. Xuôi xuống. Ngược lên, như đưa đò, như bơm xe, như chọc tiết lợn. Như que diêm sát vào vỏ bao, xoẹt cái toé lửa cháy xoè. Nàng thèm. Nàng lăn lộn hệt như có chồng. Nàng sờ nắn con người nàng từ tóc đến chân rồi từ chân đến đầu. Lần lần sờ sờ đến lúc chán chê tay, rồi buông xuôi tấm thân thõng thượt dài theo tấm chiếu giấc ngủ nặng nề đến. Sáng dậy, sợi chiếu in vào lưng thành lằn như lược chải vào da. Đau. Chán!

Nàng đóng cửa nhà ra đi. Nàng lên tận trên Lạng Sơn, ban đầu bưng một cái mẹt đựng kẹo cao su, nước khoáng, mấy quả ổi, quả na.., mùa nào quả ấy. Trên những chuyến đi, nàng quen được cái thằng đánh ba cây đỏ đen. Sau này nàng cũng chẳng thèm bưng thúng bê mẹt bán theo xe dọc đường nữa. Vất vả nguy hiểm. Nhảy xe rạc chân, cũng chỉ là mấy đồng tiền lẻ. Nàng đổi nghề. Nàng thành con mồi con giăng với nó. Đêm hai đứa như chó hoang rúc vào nhà trọ, lui cui một hồi rồi lăn ra ngủ. Mà cái thằng ấy, quân cờ bạc. Quen thói ăn cướp. Nó cướp tiền của người khác để ăn, nó cướp tình, cướp duyên, cướp thân xác. Đêm nó xem nàng như con bài. Lật, mở, qua tay kẹp tay, phải trái, trái phải, nhún nhường, đưa đẩy như không chấp nhận, như kình địch, khi ngửa mặt, lúc sấp lưng.

Mấy lần người khang khác. Nàng chửa. Nhưng dưới bàn tay hắn. Cái bàn tay xảo thuật. Tấn lên, đảo xuống, xỉa ngang múc dọc như trộn vữa. Thai băng qua cửa mình, cảm giác rát bỏng. Có đêm nàng nằm mơ toàn trẻ con chúng chẳng biết từ đâu đến. Khiến nàng giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đầm, hồi tưởng giấc mơ của mình, nàng mới nhận ra rằng chính cái thằng cờ bạc ấy nó đã giết người, nó cướp tiền người ta. Quá uất ức vì mất tiền mà người ta sẩy thai.

Cứ sẩy thai nàng lại nằm bẹp dí trong cái nhà trọ bẩn thỉu, hôi mốc. Thế mà, nó cứ trút lên người nàng như là nghĩa vụ, là lịch trình, kế hoạch. Nàng biết, có chống cự cũng chỉ là vô ích. Nên thôi. Mềm mại và dễ lộn ngược, thân nàng như bao cao su chứa tí nước nhầy nhầy như nước cơm, xong việc vứt vào sọt rác.

Qua mấy ngày đông rét mướt, hôm nay trời tạnh vắng nhưng nàng cũng không thể nhấc nổi tấm thân ra vòi nước mà rửa ráy. Mùi hôi nách, mùi nước... Cái thứ khó nói khó gọi tên. Nước thấm vào quần áo, chăn màn, chiếu giường bay lên khắm khú như mắm, tanh lờm lợm. Trời nồm âm u chẳng thoát khí khiến cho da thịt quần áo rin rít.

Da dẻ nàng bẽo bợt nhăn nheo như ngâm lâu trong nước, chỗ kín thì sam sám như đám hắc lào, bầm tím như tiết đọng. Chồng đường vợ xá lấy đâu tiêu chuẩn vệ sinh, nói gì đến sự giàng buộc hay bắt đền, qui trách nhiệm. Rồi nó bỏ nàng đi. Nàng nghĩ vậy và y như vậy. Nó đi thật. Quân chết đường, chết chợ. Từ ngày đó nàng bỏ hẳn nghề buôn bán tầu xe, kiếm giai qua ngày. Đong gạo lần mệt lắm. Nàng về nhà mang theo căn bệnh quái dị, tanh như cá ươn, đi hết bác sĩ này thăm bệnh, thầy thuốc kê đơn, khám chữa. Cứ lành được một tý. Được mấy ngày nó lại mưng mửng như cà chua sắp chín, ít ngày sau tung toé như cánh hoa tàn. Có bệnh thì vái tứ phương. Thầy thuốc với bác sĩ, quân phũ mồm. Không chữa lành bệnh cho người ta, lại còn bảo bệnh này là bệnh đĩ già. Nàng năn nỉ nó, nó giới thiệu cho nàng lang băm lang chặt. Đi mãi, rạc háng chán đũng quần không khỏi. Nàng quay lại tìm, nó bảo thôi đi em ơi. Bệnh của em xin bó tay chấm com. Nàng chả hiểu được cái từ mà thằng bác sĩ vườn nói. Dao kéo nó đâm, thuốc thì trích, tiền thì moi như moi con lợn nhựa. Bệnh vẫn còn. Bó tay với chả chấm com. Nhiễu! Tiền mất tật vẫn mang. Nàng thấm mệt. Nó bảo trong con người nàng có cái con vi rút có gai nhọn hoắt như quả sầu riêng. Hết thuốc chữa rồi, chờ chết thôi có đồ gì quí thì bán mà ăn cho sướng miệng, đừng bán tấm thân khổ đám giai tân nông nổi ít tiền. Khốn nạn, xúc phạm bệnh nhân. Bực mình nàng bán đi nửa đám đất lấy tiền sang Thái Lan xét nghiệm rồi chữa khỏi. Nàng thở phào, mình không phải là tệ nạn làm gì dính con si với chả đa! Điêu!

Nàng trở về. Nàng ngẩng cao đầu nhìn thiên hạ bằng ánh mắt hiểu biết từng chải như kẻ đi du lịch đây đó về. ánh mắt nàng diệu vợi xa xăm, ánh mắt nàng còn có những vằn máu lăn tăn như mắt thú.

Đầu tháng mặc quần áo đi ngủ là người nàng hối lên, cảm giác như đè nén thắt buộc vầy vò nhầu nhĩ, giữa tháng nàng không mặc vì sợ hành kinh ung ủng nơi đũng quần, nhơm nhớp như bát đũa ngày đông dính mỡ. Cuối tháng thì nàng không có thói quen mặc vì muốn xem lại mình. Nàng tự chuyện. Ngày trước chồng em, mỗi lần động đến em mà thấy em nhùng nhằng trong đồ lót, ngoài xiêm y là nó chửi. Nó chẳng tiếc tấm quần tấm áo lẫn tấm thân, từ những thứ mồ hôi nước mắt đến của trời cho, nó lôi toàng toạc như thuyền chài gỡ con cá ra khỏi tấm lưới. Còn em, khi ấy tấm thân như con mực tua rua. Chiều hôm sớm mai, thích lúc nào là đòi bằng được. Xong việc nhiều khi mải đi em quên, thiên hạ cứ khúc khích cười. Cái đũng quần của em cái nào cũng rách. Từ ngày chồng chết, em thương nó khóc nấc lên. Sống với em nó cũng ác, nhưng cũng trữ tình. Còn nó, còn có người để em mua, em nấu. Gương mặt em qua lửa hồng hào. Nó chê em nấu nhưng ăn tùng tục khiến em cảm động. Từ ngày nó mất, đêm nào em cũng không mặc quần. Dạo này em hay có ý nghĩ vẩn vơ, mỗi khi muối dưa em lại tưởng mình như nhành rau cải. Gấp rồi lộn, nhồi nhét, thân hình phì phỉ, sủi bọt như a xít đổ xuống nền xi măng, xôi xèo xèo, dầm lên như bãi nước bọt.

Cái bàn bán dưa cà không hiểu sáng nay nàng kê thế nào nó cứ xộc xệch như coóc xê đi mượn. Nàng đưa hòn đá vào chân này nó ghênh chân kia, mải hóng chuyện người đi đường thế quái nào nàng đánh đổ bàn rầm một cái. Dưa, cà, hành, kiệu đổ tung đổ toé vài con chó nhốt lồng nhà bên thấy đổ vỡ sủa ông ổng. Mấy thằng thui chó phe phẩy quạt rơm, chả hiểu sáng nay cuối tháng nó xúi quẩy thế nào. Khói thui chó bay hết vào nhà nàng. Nàng vập mạnh cái bàn xuống đất một cái, bàn méo xệch méo xoạc nằm ngửa chổng bốn chân lên trời như màn cảnh dâng tặng.. Điên tiết. Nàng vừa vỗ vỗ, vừa tung hê cái hình chóp tam giác

- Cứ sủa đi. Sủa chán rồi cũng khoả thân cho thiên hạ. Đực cái nhìn nhau rú lên như động cỡn. Cắn nhau. Đêm chưa chán à mà ngày còn hoác ra đấy, quạt với chả hun. Nhà bà không mốc đâu. Rơm không cháy thì vặt lông mà đốt.

- Mới sớm mai mà đã khú dưa. Dưa khú chó ăn. ám quẻ. Tắc họng lại. Sang bà chơi thích thằng nào thì rỉ vào tai bà đây. Tối bảo nó sang. Đừng mửa hàng người khác. Dưa khú cà ủng còn thua. Không có tiền lắp bình tắm nước nóng thì sang đây cho đun nhờ bếp than tổ ong. Đừng có rửa kiểu ấy, không sạch đâu.

- Mày cần để nấu nước sốt? Thì sang chị, chị cho.

- Thôi nín đi. Xì. Cuối tháng đào đâu ra.

Mụ bán thịt chó nói xong lỉnh vào nhà. Nàng dưa cà chạy theo không kịp. Không có lý do nào lại xông vào nhà người ta để đánh người. Vào rồi biết đâu không đánh được mà còn bị nó đánh cho không có chỗ mà chui. Con ranh khôn ngoan như chó, sủa vài câu rồi lặn. Nó còn đứng đây mụ xanh chín luôn. Khốn nạn. Đổ vỡ đã tức, bị nó chửi còn tức hơn. Mụ toan kéo ghế ngồi chửi đến trưa cho hả dạ, nhưng mụ không chửi được vì không nhìn thấy mặt nó. Mất hứng. Mặt đỏ như tôm luộc, máu chảy ngược lên, chảy xuôi xuống, dấm dứt mồ hôi. Nàng kéo rầm hai cánh cửa sắt. Quần áo của nàng hôm nay rít rịt thắt bó như ai đó vầy vò. Nàng bâng khuâng, nàng trân chối, nàng muốn tấm thân nàng đau đớn. Nàng đập tay vào chăn, vò chiếu, đá giường. Nàng muốn nàng bay lên... Nàng bay lên một đoạn, cảm giác như xa mặt đất lắm rồi. Tay nàng lâng châng, những con tiện gỗ vươn tua tủa như râu mực, múa may như xiên vào nàng. Nhiều quá khiến nàng sợ. Nàng né tránh. đầu nàng va vào thành giường. Kịch. Đau. Nàng sực tỉnh.

Cuối tháng rồi. Mai là mồng một. Nàng lầm rầm.

Đường vào thành phố nhỏ bé, lầy lội. Ba cái cửa hàng cạnh nhau bán bánh mì ba tê, dưa cà, thịt chó. Cứ thế nàng giữ nguyên xiêm y và tuỳ thuộc kẻ đến với mình.

NGUYỄN VĂN NINH (Hà Nội)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
19 Tháng Mười 20216:53 CH(Xem: 11672)
Ở làng tôi. Người đàn ông sáu mươi ba tuổi, sau một đêm ngủ vùi và không bao giờ đứng dậy được nữa. Nhưng người thân cố cứu sống ông ta bằng mọi giá . Vị pháp sư người Tàu được thỉnh mời , ông ta khẳng định rằng nếu cái xác kia vừa kịp chìm sâu vào trong bóng tôi chưa quá ba canh giờ. Ông ta và các đồng sự, từ chỗ này hay nơi khác, đã cứu được nhiều người trong một thể trạng như vậy. Khi cái xác vùng đứng dậy, mọi người trong gia đình, người thăm viếng than bằng quyến thuộc bỏ chạy tán loạn và những câu chuyện chết chóc , tang thương bắt đầu từ đó.
08 Tháng Mười 20219:45 CH(Xem: 11626)
Tháng Mười của lễ hội bắt đầu, người người tấp nập trong các cửa hàng, mặc kệ những cơn gió mang theo hơi lạnh giá của cơn mưa dầm của mùa thu, hay cái nắng vàng óng ả của những chiếc lá vàng đang bay trong gió lộng. Lòng đường đầy xác lá làm tôi nhớ đến cảnh người phu quét lá ở quê nhà, chiếc xe bằng gổ và cây chổi dài họ cứ quét và lá cứ rơi và gió cứ thổi tung và quay tròn rồi rơi xuống đường. Ngày cứ trôi qua và đêm đổ xuống trên những ngọn đèn vàng của những con đường đầy bóng cây và chiếc xe gổ cùng như người quét lá mang lại trong tôi một hình ảnh thân quen của thành phố Sài Gòn, nơi tôi đã sinh ra, lớn lên và ra đi để đến một miền đất khác. Tháng Mười mang theo khá nhiều kỷ niệm, của thời trẻ cho đến ngày già, Những ngày cuối thu mang theo chút tiếc nhớ của ngày xưa, dịu dàng hơn như một hớp rượu nho ướp vào mùa thu trước, cơn say dịu dàng như những âm giai trầm bổng trong một trường khúc concerto duy nhất của Jean Sibelius...
26 Tháng Chín 20218:35 CH(Xem: 10796)
Hôm hết đợt “3 cùng” chống dịch ở bên khu công nghiệp, Mìn, Lù, Phủ về phòng trọ không thấy Giắng đâu. Hỏi. Chị chủ bảo: “Mình nhận A Giắng làm em nuôi rồi. Đưa nó lên nhà trên ở cho tiện. Ở dưới một mình hôm nọ ốm đói suýt chết đấy.” / “Thế…thế… tối nay có ‘xúc than đóng gạch’ nữa không?” / Mặt chị chủ thốt nhiên đỏ bừng. Hạ giọng thì thầm: “Thôi. Từ giờ thôi nhé. Chuyện đâu bỏ đó coi như không có gì nhé.”
14 Tháng Chín 20218:20 CH(Xem: 10403)
Tay Giắng quờ quạng vơ vào ngực áo chị, miệng khô khốc nhóp nhép như bé con đòi bú. Giắng nhắm nghiền mắt thều thào: “nước ước…”. Chị nhìn quanh, cả phòng chả có cái gì gọi là nước. Cái xô nhựa đựng nước nấu ăn cũng khô rang lăn lóc góc phòng. Chị tắc lưỡi vén áo lên, kề bầu ngực căng mọng sữa vào miệng Giắng bóp nhẹ. Một tia sữa trắng thơm nức phun xuống đôi môi khô nứt. Giắng nhóp nhép nuốt. Rồi nuốt ừng ực. Chị áp cả bầu vú vào miệng Giắng. Nắn. Hết bầu này sang bầu kia. Giắng vẫn nhắm nghiền mắt nuốt. Khuôn mặt dần hồng lên. Chị nhìn xuống, mãn nguyện… / Giắng mở mắt ra. Nhìn. Hồi lâu. Bỗng òa khóc, ôm chầm lấy chị nức nở: “Chị ơiiiiii…”
13 Tháng Chín 202112:18 SA(Xem: 12161)
Nhà tôi ở lưng chừng đồi. Ngôi nhà nhỏ như tổ chim ghé vai dựa vào vách sỏi cách mặt đường ba chục bậc cấp ấy có một cây mộc hương bốn mùa lặng lẽ buông từ nách lá những nhánh bông li ti màu vàng ngà điểm đôi chấm ngả sang trắng sữa và một khoảnh sân bé xíu lát bằng những viên gạch gốm, màu men đất thâm trầm lấp lánh ánh đen. Đứng ở đấy, nhìn về phía trước sẽ thấy trọn vẹn một hồ nước mênh mông thấu cả đáy sỏi vàng – Hồ Bến Tắm. Giữa hồ có một hòn đảo rất lớn, tách biệt hẳn với đất liền vì con đường độc đạo dẫn vào đó bao giờ cũng chìm sâu trong nước. Mẹ tôi gọi đảo ấy là Đảo Mộc Hương…
24 Tháng Tám 202110:46 CH(Xem: 12461)
Tôi từ từ từ đứng dậy, như thoát ra khỏi một lớp vỏ nào đó, bước tới vài bước rồi quay lại nhìn chính mình. Tôi vẫn còn ngồi ôm đầu trên sofa, quằn quại trong đau đớn. Tôi bỏ mặc tôi ngồi đó để quay vào bên trong, bây giờ đã thấy trong người nhẹ nhàng đôi chút. Tôi bỏ lại cả cơn đau và cơn say, lướt đi như không chạm đất, lần về phía cái cầu thang gỗ dẫn lên căn gác xép. Mùi ẩm mốc của nơi ít người lui tới tràn ngập căn gác tối. Tiếng mưa vỗ trên nóc nhà nghe rõ mồn một. / Tôi bắt đầu lục lọi những món đồ đã từ lâu không đụng tới, không biết mình đang tìm kiếm gì. Mấy cuốn sách cũ bay mùi ngai ngái. Vài tập nhật ký bám đầy bụi. Những album ảnh dày cộm, chất chứa biết bao nhiêu nhân vật trong đó, người còn, kẻ mất. Tôi thẫn thờ lật qua vài trang bất chợt, những quãng đời đã qua như từng phân đoạn trong một cuốn phim dài, lúc thì đen trắng, lúc thì nhiều màu sắc, hiển hiện như chưa bao giờ mất đi. Cơn mưa hiện tại vẫn còn rạt rào trên mái.
17 Tháng Tám 202110:48 CH(Xem: 10137)
Vòng quay trái đất hai mươi bốn giờ một ngày, ba trăm sáu mươi lăm vòng một năm, ba ngàn sáu trăm năm mươi vòng mười năm. Vòng quay thời gian nhớ thương, đợi chờ, tuyệt vọng. Vòng quay bánh xe ra đi chắc nàng còn ngủ say, vòng quay bánh xe trở về không biết nàng giờ ra sao.
04 Tháng Tám 202111:49 CH(Xem: 9879)
Tần Cuồng ngồi đó, mắt láo liên, môi tím ngắt, nhưng khóe miệng ngạo nghễ, không rõ là cười ruồi, cười đểu, cười khẩy hay đang suy nghĩ, âm mưu, dự tính hoặc đắc thắc việc gì. /Mọi người chửi Đ. M. thời Covid, có kẻ phát điên lên, mất trí vì căm ghét, thù hận, nhưng Cuồng thì đắc trí, và đắc trí như giới thượng cấp của y.
26 Tháng Bảy 20219:22 CH(Xem: 9830)
Đó là vào những ngày mùa thu Canh Thìn, năm Minh Mạng thứ nhất (1820), "dịch phát ở Hà Tiên rồi lan ra toàn quốc" (Đại Nam Thực lục). Khi vua bảo các quan: "Theo sách vở chép thì bệnh dịch chẳng qua chỉ ở một châu một huyện, chưa có bao giờ theo mặt đất lan khắp như ngày nay", triều thần Phạm Đăng Hưng đã tâu rằng: "Thần nghe dịch bệnh từ Tây dương sang", nghĩa là triều đình đã có nhiều người biết dịch bệnh truyền qua các thuyền buôn đến từ Ấn Độ, và dịch tràn lan do khí độc (lệ khí) phát tán. “Thực lục” còn viết: "Vua lấy bạch đậu khấu trong kho và phương thuốc chữa dịch sai người ban cấp", cho ta biết đây là một trận dịch tả.
14 Tháng Bảy 20215:45 CH(Xem: 10432)
Cái loa phường treo trên trụ điện đọc tin ra rả, ngày ba buổi. Sáng, trưa, chiều. Tin tức luôn sốt dẻo có từ trung ương tới địa phương, nhưng mấy ngày rày, thời lượng tin dành phần lớn nói về tình hình bệnh dịch cúm cô vi – Vũ Hán. Sau một năm, tình hình bệnh dịch tạm thời lắng xuống, theo lời từ cái loa phường phát ra trên trụ điện, đó là chiến công hiển hách của các cấp chính quyền từ trung ương đến địa phương, chống dịch như chống giặc. Những thành quả gặt hái được năm qua như mặt trời luôn tỏa sáng ở xứ ta, như cái trụ điện ở Mỹ nếu nó biết đi, nó cũng cố lết về. Câu ví von của cấp lãnh đạo làm nức lòng mọi người.