- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

MÙI HƯƠNG

27 Tháng Tám 20163:13 SA(Xem: 30280)

ConGai

 

Những đêm ngồi một mình như thế này, tôi bỗng nhớ về Đà lạt.

Đúng hơn là nhớ xưởng chế tạo tinh dầu của nhà tôi ở Đà lạt.

Có lẽ vì ngọn đèn xanh có lúc rung rinh và chấp chớp vì mắt tôi nhìn tập trung quá lâu vào một điểm này, hay là vì cơn gió nhẹ nhàng ngoài cửa sổ kia, lật lật cánh màn màu xanh ngọc bích hơi ngả sang úa, đem vào mùi hương hoa gì đó ẩm mưa trộn lẫn hương đêm rất dịu dàng.

Dịu dàng là điều lay động nhất trong đám lùng nhùng ký ức của tôi về xưởng chế tạo tinh dầu và Đà lạt. Ngày đó cây cỏ còn dịu dàng , dịu dàng đến ngây ngất, dịu dàng đến nỗi ngay cả đám hoa cỏ dại mọc lây lất nhưng vươn lên rất nhanh sau cơn bụi nửa đêm , chen giữa khe hẹp của viên gạch lát thềm, hay bò trên chậu thủy tùng bông sai, cũng không ai nỡ nhổ bỏ vứt đi. Dịu dàng vì ngầy ngật mùi hương, chẳng biết mùi hương từ đâu đến nữa, có thể từ chính giữa những thân cỏ mập mạp xanh tốt, từ những mao lông lấm tấm sương sáng mai, ứa ra thứ hương cỏ ngây ngây mùi mật , hay là ngay cả từ đám dây Su su leo nặng trĩu hàng rào, từ bông hoa bìm bìm màu tím mọc trĩu nặng trên cánh cổng gỗ màu trắng, hay từ dây leo hoa Tỏi tây màu tím trắng, hay màu cam rực rỡ rung rinh như nắng rớt trên mặt hiên, hay là từ đám bụi mù óng ánh phấn hoa Quỳ phát tán trong không trung khi tia nắng đầu tiên xuyên qua trong suốt mà rực rỡ...

Hay mùi hương đã từ phía bên kia của bờ hồ, nơi mà đám sương mù đầu ngày như mảnh khăn lụa viền xám nhạt chưa bị ánh sáng làm rách toạc rồi loang lổ thứ hương tươi mát của sương qua đến bờ bên này?

Tôi thật sự tin rằng không nơi nào tốt hơn căn nhà nằm sát bên bờ hồ , sau lưng viện Đại học, dưới chân một thung lũng nhỏ có một viền rất đậm màu cây thông tùng lâu năm, để chế tạo ra tinh dầu.
Và tạo ra cả những giấc mơ hư hư thực thực, những câu chuyện luẩn quất giữa sương mờ và mùi hương, đến nỗi sau này, mỗi lần nhớ lại,tôi đều hoang mang, không biết câu chuyện đã có mình, hay chính mình là câu chuyện?

Vùng đất ấy là cả một kho hương liệu, và chúng tôi, rất tùy tiện mà nôn nóng, say sưa và có phần phóng túng, lục lọi, tìm tòi, khám phá, pha trộn tất cả các loại cây cỏ trong tầm tay, hay tầm mắt bắt gặp được, bất cứ thứ gì để tạo ra thứ hương thơm "đặc biệt, duy nhất" mà ai cũng khoe khoang là do mình sáng tạo ra.

Dù cả xưởng chế tạo gia đình ngày ấy, chỉ có 3 người pha hương chính là Anh Đạt, Chị Quế và tôi.

Tự động, không ai phân công, rất tự nhiên mà vô thức, 3 chúng tôi mỗi người hình thành một công thức và vùng hương riêng của mình. Anh Đạt độc quyền thứ hương đầu gay gắt, vì mối tình hầu như tuyệt vọng với chị Quế, nhẫn nhục, mà cay đắng, chua chát, đôi lúc bất chợt nồng nàn, mê đắm kinh người của nhựa gỗ tùng, của vỏ cây thông khô, của xạ hương và hổ phách.

Chị Quế, nhợt nhạt như hoa Lys đứng cúi mặt ở chân rào, gần như không để ý đến mọi người chung quanh, hay lơ đãng và xao lãng, sau này chúng tôi mới hiểu chị đang sa vào mối tình sâu nặng với anh chàng bí ẩn nào đấy, (rồi tôi sẽ kể chuyện tình yêu của chị Quế, mà tôi ngờ rằng chính ám ảnh đó đã tạo ra mùi hương chị theo đuổi sau này). Mùi hương của chị nồng gắt, ẩn hiện và nhanh chóng tàn phai, khó lưu giữ lại, là tổng hợp của vị cỏ nhân nhẫn, thứ hương hoa đã qua một đêm một phần héo tàn, và rong rêu lục diệp bám vào vỏ cây, vừa mong manh vừa nhẫn nhục.

Tôi chính là mùi hương giữa, ấm áp và gay gắt, nông nổi mà tự do, là thứ hương tỏa lan của phấn hoa Dã Quỳ trên cánh đồng, thô gắt mạnh mẽ của bụi đất đỏ ba zan và quấn quít ngọt ngào vị trái cây của vỏ chanh cam quýt. Bây giờ nhớ lại, tôi mới hiểu rằng những ngày ngắn ngủi ấy ở Đà lạt là thời gian kỳ lạ nhất của chúng tôi, uể oải mà điên cuồng, tự do đến điên cuồng.

Dù là trong góc nhà tối, nơi những chai lọ thủy tinh cổ nhỏ, miệng kín nút bấc ngâm tẩm hàng trăm loại cây cỏ chiết xuất hương thơm, ngạt ngào mùi vodka và tinh dầu lên men oi nồng. Hay khoảng trống giếng trời rộng mênh mông bằng nửa gian nhà, rin rít tiếng ròng rọc chạy trượt trên con lăn những ngày mưa, và rồi mưa đổ xuống , tuôn theo hàng ngàn giọt bụi trắng li ti , mịn như phấn nhưng mát như hơi nước đọng trên mặt hồ. Hay ở giàn phơi, ủ những lớp cánh hoa vừa hái vào buổi sáng chưa tan hết sương, thứ cánh hoa đã se mình và nẫu nùng, bung hết mùi trinh bạch trong một góc tối. Hay là quanh thùng lạnh giàn chưng cất, nơi người ta có thể duỗi chân cả ngày ngắm chán chê hơi thở như khói, như sương của tinh dầu tuôn tràn qua ống nhựa và đọng lại thành từng giọt trong mờ, rồi rụng xuống run rẩy bằng hơi thở dài và ngập ngừng.

Nhưng hầu hết thời gian là chúng tôi ở trong rừng và lang thang trên cánh đồng. Trong không gian còn nguyên sơ hương từ 5 giờ đến 7 giờ sáng, Chúng tôi bứt bừa những lá cỏ , vò nát những mao hương nơi cuống lá, đưa lên mũi hít ngửi chán chê, uống tràn mùi hương trinh bạch ấy cho no nê từng dây thần kinh luôn rung động. Khác với âm nhạc hay hội họa, âm thanh hay hình ảnh, ánh sáng, luôn có thể gọi tên, đo đạc, mùi hương không thể gọi tên, vì mùi hương có cấu tạo thành phần rất riêng, có tính cách rất riêng, chỉ dựa vào cảm xúc của người và tình yêu với mùi hương ấy, như mỗi người yêu sẽ khám phá nhau bằng cung bậc tình cảm khác lạ và rung động đặc biệt của mình.

Có khi một thời gian dài, chúng tôi không ra phố, chúng tôi sợ mùi hương đa tạp và thô bạo của phố như người ăn chay quanh năm sợ mùi vị thô thiển của cá thịt. Với những cái mũi đã được rèn luyện khắt khe nhận biết rồi ghi nhớ chỉ đến 4 mùi hương trong một ngày và hai chục mùi hương trong một tuần, thì hương vị lai tạp của phố là mâm thức ăn hổ lốn ngập tràn hương liệu ngay lập tức có thể gây choáng váng và nôn ói.

Ba đứa theo đuổi giấc mơ riêng, thường rất thầm kín, ít chia sẻ với nhau, nhưng rồi ai cũng lờ mờ hiểu được, như mùi hương ấy, càng tinh khiết, càng trong trẻo càng kích thích và quyến rũ. Anh Đạt mơ giấc mơ cao nguyên, gần như bị ám ảnh về một tinh chất hương gọi lên mùi núi rừng. Cái cách anh lật từng vỏ gỗ, chúi mặt vào nhựa cây, vọc tay vào đất đỏ, vừa khắc khổ vừa cuồng tín. Ngoài tình yêu tan nát với chị Quế ra, tôi tin chỉ có cái mùi cao nguyên ấy có thể hủy hoại anh.

Tôi chẳng ước mơ gì xa vời, tôi chỉ thích pha trộn, tôi luẩn quẩn đi tìm thứ rất gần gũi, như con người ta thích thú khi tắm gội hoang sơ, tôi thích đằm mình trong thứ mùi hương pha trộn. Có lẽ vì bản tính tò mò háo hức gần như trẻ con, tôi chạy theo khuynh hướng Accord, kết hợp hoàn hảo giữa Absolute và Concrete, giữa Ambergris xa xỉ và Chypre đa dạng chỉ là hương hoa cỏ bình dân, hay Fougere ngọt ngào của trái cây chín tới và Oriental bí ẩn huyền hoặc...

Chị Quế là người hay mơ mộng viễn vông nhất trong 3 đứa, lại chay theo khuynh hướng hương xa, chị ủ mùi đại dương. Chúng tôi hay trêu ghẹo đam mê về rong rêu của chị, trêu ghẹo cả cái nông nổi tách từ mùi thứ rêu lằng nhằng gớm chết ký sinh ấy hương vị tảo biển và mùi tro mặn lẫn vị trái cây quấn quít chín rục của mùa hè ở biển. Biết đâu chừng chị đã nghiện cái mùi ấy từ giây phút đầu tiên người đàn ông của chị từ mép nước đi lên, trên tóc và da thịt ròng ròng tràn trề mùi tanh tao mà rất gợi tình của đại dương ? Anh Đạt hay trề môi xì xào rằng cái thứ mùi đai dương ấy mà, chẳng khác gì kiểu nghiện ngập vì bị tình dục mê hoặc!

Có đêm, anh Đạt mò vào góc nhà nơi tôi ngủ mê mệt, nghiến răng kèn kẹt (mẹ tôi kể tôi bị bệnh nghiến răng từ bé, do thần kinh quá nhậy cảm, tôi thì cho rằng căn bệnh này cũng một phần tạo ra từ nỗi đam mê nông nổi và quá quắt với mùi hương), nóng nảy kê quai dép cao su vào miệng tôi để cắt ngang cơn nghiến răng trèo treọ của tôi, và thì thầm, trong bóng tối:

- Đi theo anh, anh thấy chị Quế ra khỏi nhà.

Thế là tôi bật tỉnh ngay dậy. Đêm đó, tôi nhớ, là một đêm sương dày đặc, thứ sương tỏa lên từ hồ, trộn với hơi nước trĩu nặng lơ lửng giữa 2 tầng mây và mặt đất, tạo thành một lớp khói sương vừa lạnh lẽo vừa đặc quánh như keo dính dấp trên da thịt. Chị Quế chỉ còn là một chiếc bóng chuyển động sẫm màu hơn màn sương một tông. Anh Đạt và tôi núp sau hàng rào dày đặc hoa Bìm bịp, nhìn theo chị Quế tha thẩn giữa những gốc thông, thân hình mảnh dẻ lúc dặt dẹo áp vào một gốc thông này, lúc trườn qua một cây thông khác, động tác mê muội, đắm đuối của người đang làm tình với hư không. Cùng một lúc, mùi hương từ mặt hồ trào lên mãnh liệt, tôi chợt hiểu, thứ hương liệu nồng dậy tiết ra trong nắng sớm, chỉ là thứ hương hời hợt và thô thiển, mùi hương nồng dậy trong đêm khuya chính là thứ hương tinh chất sâu đằm, tiết ra từ cơn giao hoan đắm đuối của toàn thể thảm thực vật, cây cỏ và hoa lá và bầu trời đêm giao hòa vào nhau. Đó là mùi hương tỏa ra từ hoan lạc, đắm đuối đến mê muội và mãn nguyện.

Đó là bí mật của mùi hương riêng của chị Quế, mùi hương khi chị làm tình với màn đêm. Đó chính là người tình đặc biệt của chị Quế. Người tình trong bóng đêm.

Sau đêm đó, cuộc đời của 3 chúng tôi hoàn toàn thay đổi. Anh Đạt đột ngột chấm dứt hẳn tình yêu đơn phương tuyệt vọng với chị Quế. Chị Quế lặng lẽ bỏ chúng tôi và xưởng tinh dầu mà đi. Có nhiều hãng tinh dầu chuyên nhập hóa chất từ Trung quốc về pha trộn ra thứ hương liệu rẻ tiền và bán phá giá thị trường. Một ngày, bố tôi bán xưởng tinh dầu và cả khu đất cho một người kinh doanh resort.

Chúng tôi rời bỏ xưởng một sáng mùa Hè.

Mẹ tôi nói chúng tôi là những đứa điên dại vì hương.

Thời kỳ điên dại cuối cùng chấm dứt ở căn hộ chung cư 17 tầng giữa thành phố. Ở đó , tôi thấy mình bất động hàng giờ, nhìn qua khung cửa sổ nắng tràn trề xuống thành phố lô xô , xiêu vẹo, đa sắc màu bên dưới. Và không có một mùi hương nào. Phẳng lặng, rỗng không, nhạt nhẽo.

Không có một mùi hương nào từ tầng 17 nhìn xuống thành phố!

Ở đó, giấc mơ của chúng tôi chết đi và không trở lại nữa bao giờ!

Chỉ có thỉnh thoảng, khi cơn mưa nào đó, rào rạt xiên qua cửa kính, và vẽ ngang dọc từng đường run rẩy nguệc ngoạc trên mặt kiếng, tôi len lén, hé mở cửa, hít lấy hít để mùi mưa trong mát. Và nghe sâu lắm, chìm đâu đó, từ từ trỗi dậy, nỗi nhớ gần như là vết cắt đau đớn, rách toạc ra và khóc ri rỉ như trẻ con.

Miền linh thiêng của chúng tôi, những mùi hương xưa, đã đi đâu mất rồi?

 

UYÊN LÊ

(SG 7-2016)

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
14 Tháng Tám 20199:09 CH(Xem: 20537)
Mẹ tôi có tính tiết kiệm, ăn uống lúc nào cũng nhường món ngon cho chồng cho con ăn. Khi ba tôi mất, quần áo mới mẹ cứ cất tủ cho đến khi mất còn mới tinh, có cái mẹ chưa mặc. Tôi bây giờ y chang như mẹ, lâu rồi tôi cứ nghĩ rằng mình không có chồng có con nên đâu cần chưng diện làm gì. Con gái tôi thương mẹ nên nó sắm cho mẹ toàn bộ quần áo, son phấn... Tôi đơn giản không phấn son chưng diện... Nên đến hôm tôi dọn nhà tôi lôi ra đồ mới còn quá nhiều, áo quần đẹp, cả đồ lót phụ nữ còn nguyên lố lố mới kít. Tôi không thể mang hết vào SG nên tôi cho từ thiện hết toàn bộ. Tôi liên tưởng đến mẹ. Nếu tôi chết, con tôi nó sẽ chôn hết đống đồ này theo tôi như mẹ.
10 Tháng Tám 20197:07 CH(Xem: 18138)
Anh vừa ra được tập thơ. Tiền đi vay, lãi suất năm phần trăm. Trên đời này, hiện giờ không có gì rẻ hơn thơ và khốn khổ như nhà thơ phải ôm sách của mình đi bán lẻ. Khi đưa bản thảo cho nhà xuất bản, anh nghĩ, việc giải quyết "đầu ra" sẽ tính sau, trước mắt làm sao có được sách đã. Đến khi cầm tám trăm cuốn Đối thoại với dòng sông trong tay anh mới thật sự hiểu thế nào là kinh tế thị trường. Anh nhẫn nhục mang thơ đi phát hành. Bán khắp mọi nơi, bán cả ở những chỗ người ta nhiều tiền nhưng không hiểu thơ và chẳng cần thơ. Cái năm phần trăm của bảy triệu hàng tháng thúc bách anh. Tại một trường phổ thông trung học, khi anh nhờ mua giúp hai chục cuốn, ông hiệu trưởng lật xem qua rồi bảo :" Chúng tôi sẽ vận động các em mua". Ba tuần sau, anh trở lại, ông hiệu trưởng khả kính mang ra chồng sách phủ dầy bụi, nói như người có lỗi :" Ông thông cảm, học sinh bây giờ không thích thơ
09 Tháng Tám 201910:17 CH(Xem: 19507)
Nghe tiếng cót két dưới sân, tôi biết ngay thằng bạn trời đánh vừa tới. Chiếc xe đạp khô dầu, nói bao nhiêu lần là chỉ cần xịt vào đó chút dầu hoặc không có dầu thì quết lên sợi dây xích chút mỡ bò là trơn tru, mà cái thằng nhất định không nghe. Tiếng cót két cứ như tiếng nghiến răng của bà hàng xóm lúc ngủ mê, nghe đến nổi cả gai ốc.
08 Tháng Tám 201912:02 SA(Xem: 18543)
Tiếng bánh sắt siết trên thiết lộ đêm khuya hay không gian yên tĩnh của sân ga luôn có một sức hút lôi cuốn, thỉnh thoảng không có cơ hội cho một chuyến đi nào, tôi thường ra sân ga chỉ để ngồi thu lu một góc nào đó mà cảm nhận sự đoàn tụ và chia ly. Chẳng vì lý do gì hoặc có thể trong cuộc đời mình mát mát quá nhiều, đưa tiễn quá nhiều mà người ở lại luôn là người buồn hơn.
06 Tháng Tám 201912:28 SA(Xem: 22133)
- Tôi có thể ngồi chung bàn với chị được không? Quán hôm nay đông quá! Hắn bưng dĩa cơm chay trong chiếc đĩa nhựa xanh rẻ tiền khom lưng đứng trước mặt người đàn bà. Người đàn bà nhẹ nhàng ngước lên, đôi mắt đầy thảng thốt : - Không được. Tôi đang chờ một người quen. Hắn quay lưng bước đi, miệng lầm rầm cáu kỉnh: - Ăn chay mà cũng giành chỗ!
03 Tháng Tám 20199:42 CH(Xem: 20210)
Tôi thường hay đọc những câu chuyện của nhiều tác giả lạ quen trên các trang web văn học hoặc trên trang mạng xã hội Face Book, có những câu chuyện rất hay của nhiều người viết văn không chuyên với lối kể chuyện thật thà, đơn giãn nhưng sâu sắc. Một người phụ nữ đã lớn tuổi thường hay nói về nỗi buồn đời mình. Hình như người ấy độc thoại, viết cho mình chứ không phải cho một ai khác, tôi nhận ra điều này bởi vì không thấy người ấy trả lời hay “like” hay hỏi ai đó trong những bình luận. Trong bất cứ bài viết nào cũng vậy, một người phụ nữ lạ lùng, bí ẩn có “nickname” nguyetnga Một hôm, tôi đọc được đoạn văn, chợt giật mình nhận ra có điều gì đó gần gủi quá, và dường như nhận ra mình trong đó
31 Tháng Bảy 201910:24 CH(Xem: 17686)
Đám người xếp hàng dài trước cái quầy gỗ. Mùa hạ, thành ra trời ẩm và nóng nực. Hắn giũ nhẹ cổ áo cho chút gió hiếm hoi lùa vào cái lồng ngực đã bắt đầu hom hem. Hắn cứ tưởng tượng thế. Thực ra hắn còn trẻ. Mới ngoài ba mươi mà già nỗi gì. Nhưng mà nhìn cuộc sống trẻ măng ở chung quanh, hắn cứ thấy mình đã bị đẩy ra ngoài khung cửa của những cuộc vui hoang loạn tuổi trẻ.
28 Tháng Bảy 20198:48 CH(Xem: 19844)
Hắn vốn chưa bao giờ tin ở Định Mệnh. Nhưng, thời gian qua, có những sự việc buộc hắn dần phải tin vào một thứ lý lẽ của Trời Đất mà hắn thường cho rằng chỉ tồn tại trong văn chương cổ… Mọi sự lại bắt đầu bằng chuyện của người hàng xóm. Gần một năm nay, hầu như lần nào cũng vậy, cứ thấy hắn về tới cổng, chàng thanh niên nhà bên cạnh lại vội nhảy ra vồn vã, hồn nhiên: - Anh ơi, đã xin được việc cho em chưa? Hắn chỉ biết gượng nở nụ cười chó thui để khỏi dội nước lạnh vào hy vọng của thằng bé. Gọi là thằng bé thì quả quá đáng, vì cậu ta cũng hơn 30 tuổi, có điều tâm trí ngây thơ như một đứa trẻ mười hai chốn quê rừng.
25 Tháng Bảy 20199:26 CH(Xem: 20818)
Hai năm trước trên chuyến bay đi Bắc Mỹ từ Saigon, tôi đã nhặt được quyển nhật ký viết dở dang này. Hẳn là của một cô gái. Một cô gái đang yêu. Mãi đến hai năm sau, trong một nỗ lực hầu như là tuyệt vọng kiếm tìm tung tích của chủ nhân quyển nhật ký này, tôi mới đăng những trang nhật ký này lên, hy vọng cô gái chủ nhân của quyển nhật ký sẽ đọc thấy. Và có hai khả năng xảy ra: Hoặc cô gái ấy còn yêu và còn buồn, cô ấy sẽ tìm tôi để nhận lại quyển nhật ký. Hoặc cô gái ấy đã hết buồn và hết yêu (hoặc là bắt đầu một tình yêu khác vui hơn), cô gái ấy đã quên những gì mình viết ra trong ngày buồn. Quyển nhật ký sẽ vẫn ở lại với tôi.
19 Tháng Bảy 201911:12 CH(Xem: 18747)
Tôi cố nén những giọt nước mắt…Đó là ngôi nhà hai tầng nằm ngã ba phố chợ. Trước nhà có hai cây Phượng Vĩ già cỗi, dưới cội cây rêu xanh đặt dăm ba chiếc bàn đón khách uống ly đá chanh ngồi tránh cái oi bức trưa hè, hoặc nhâm nhi ly cà phê chiều tàn mà ngắm nghía cái xô bồ cuộc sống. Lan can lầu treo mươi chậu Lan. Nơi chúng tôi thường tụ tập với nhau, cùng học hành, cùng vui chơi và cả những giận hờn vu vơ tuổi mới lớn.