- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

LÀM THẦY THIÊN HẠ

30 Tháng Năm 20162:18 CH(Xem: 31144)

VIET CHI

       
         Phải đến hai năm có lẻ, tôi mới có dịp về quê. Vừa về đến đầu làng, tôi đã ngạc nhiên khi thấy trong sân, ngoài ngõ một ngôi nhà, không phải gọi là toà nhà mới đúng, đông nghịt người và xe máy, lại có cả mấy chiếc xe hơi bóng lộn đậu ở cạnh đường làng. Quái lạ, rõ ràng là toà nhà được xây theo kiểu điện thờ là của thằng Hùng bạn học hồi cấp hai với tôi, lần trước tôi về quê, ngôi nhà còn là nhà tranh vách đất; nhà Hùng rất nghèo vì  có những bốn đứa con, hai trai hai gái nên Hùng phải đi phu hồ, thế mà bây giờ Hùng giàu lên nhanh thế? Tôi dò hỏi mọi người mới hay là Hùng đã không còn là anh phu hồ nghèo rớt mồng tơi nữa mà đã trở thành ông thầy Thiên Lôi giàu có, có tài đoán được tiền vận, hậu vận của chúng sinh thế gian cho nên khách thập phương kìn kìn kéo về xem rất đông.

          Chưa kịp về nhà thăm bố mẹ đẻ, tôi đeo cặp kính đen, kéo sụp cái mũ vải xuống che mặt rồi theo chân  ông bụng phệ vừa bước từ một chiếc xe hơi màu sữa xuống đi vào nhà thầy Hùng. Vừa bước vào cổng, một gã thanh niên đep cặp kính đen chặn lại, thì ra là nhân viên bảo vệ. Hình như đã quá hiểu lẽ đời, ông bụng phệ rút ra tờ bạc mệnh giá một trăm ngàn dúi vào tay anh bảo vệ, liền được anh hướng dẫn đi vào trong nhà, qua bàn để ghi số thứ tự. Có hàng trăm người đang chờ đến lượt được ghi danh, họ là khách thập phương, trong Nam, ngoài Bắc, nghe danh thầy Hùng kéo về đây để được thầy phán quyết tiền vận, hậu vận của mình và đặc biệt xem con đường công danh, con đường làm giàu của mình làm thế nào để được hanh thông. Họ đã chờ đợi mấy ngày mấy đêm nên ông bụng phệ vừa đến không thể chen ngang nhưng chờ đợi đến lượt ông cũng phải mấy ngày, ông nào có thời gian. Lại phải có giấy thông hành thôi, ông lấy ra một tờ năm trăm ngàn gọi là chút quà bồi dưỡng công ghi số. Người ghi số là chị gái của Hùng nhìn tờ năm trăm ngàn với vẻ mặt lạnh như tiền, lập tức một tờ năm trăm nữa được ông bụng phệ rút ra nhưng cũng chỉ nhận được cái mảnh giấy con con ghi con số 135. Như vậy muốn được tiếp cận với thầy Thiên Lôi phải qua 134 người nữa. Ông bụng phệ biết đã vào đến vòng này thì không thể lấy tiền mà làm giấy thông hành được nữa nên ngồi thuỗn mặt nghĩ suy. Tôi đi đến bên rỉ vào tai ông, rằng ông có muốn vào xem ngay không? Ông gật đầu, hỏi tôi là người nhà à, tôi bảo không nhưng tôi sẽ hiến cho ông một kế mà ông có thể vào xem ngay  với một điều kiện ông phải giả cho tôi làm chân thư ký riêng của ông để tôi được tiếp cận với thầy Thiên Lôi. Ông bụng phệ hỏi tôi là nhà báo à? Tôi bảo không và giơ cho ông xem cái thẻ công chức. Ông ngắm nghía ảnh trong thẻ rồi ngắm nghía tôi, rất giống nên ông đồng ý. Tôi trao đổi với ông, ông đã dùng tiền làm giấy thông hành nhưng chỉ đến đây là bị dừng vì không thể qua nổi đám đông kia, ông gật đầu. Tôi nói ông  làm quan to nên còn một giấy thông hành quan trọng nữa mà ông quên chưa sử dụng. Ông à lên một tiếng và hết lời ca ngợi tôi thông minh. Ông đi ra ngoài rút điện thoại di động gọi về cho một người đang làm việc trên tỉnh. Người làm trên tỉnh vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người đang làm ở huyện. Người làm ở huyện vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người làm ở xã. Người làm ở xã vâng vâng, dạ dạ rồi bấm máy cho một người nữa. Người này vâng vâng, dạ dạ rồi phi xe máy đến nhà thầy Thiên Lôi gặp ông bụng phệ. Người này đi lên đàn cúng lễ trên tầng ba, nói nhỏ vào tai thầy Thiên Lôi vài câu. Lát sau người này quay ra dẫn ông bụng phệ đi lên tầng ba, tôi đi theo ông.

          Tôi cứ tưởng Hùng sẽ không nhận ra tôi nhưng tôi nhầm, Hùng nhận ra tôi ngay, hỏi về quê lâu chưa, đến chơi hay có việc gì ? Tôi bảo về quê thăm ông già vừa bị ngã gãy chân, rồi ghé sát tai Hùng mời Hùng đi uống rượu với tiết canh, lòng lợn, sau đó đi hát karaôkê. Nói đến hai thứ mà Hùng thích, rượu nhắm với lòng lợn và gái đẹp, Hùng gật gù ngay, bảo để đến gần trưa. Ông bụng phệ thấy tôi và thầy Hùng thân thiết thì nhìn tôi dò hỏi, tôi bảo thấy tướng ông sang bắt quàng làm họ chứ thật ra tôi và thầy Hùng là bạn thân cùng quê cùng học cấp hai với nhau.

          Sau khi đặt vào cái đĩa sành một xấp tiền năm trăm ngàn đồng tuỳ tâm, ông bụng phệ được Hùng đưa cho một nén hương đang cháy, bảo muốn cầu gì cứ khấn thầm trong miệng. Ông lầm rầm khấn hồi lâu. Khấn xong đưa nén hương lại cho thầy Hùng, thầy lại lầm rầm khấn, lúc sau phán:

- Không khéo phen này ngươi bị mất chức, rũ tù vì tham nhũng.

- Dạ con lạy thầy cứu giúp!

 Ông bụng phệ bị phủ đầu một câu chính xác nên tái mặt, cầu xin thầy Hùng hãy ra tay cứu giúp. Bây giờ thì tôi tin Hùng có sức mạnh tâm linh ghê gớm, ông bụng phệ trông oai phong lẫm liệt là thế mà chỉ nghe Hùng phán một câu đã sợ run lên cầm cập. Và đám đông kia cứ ùn ùn kéo đến nhà thầy Hùng hẳn cũng do một đồn mười, mười đồn trăm, trăm đồn ngàn.

- Không những thế mà còn bị cái con nhân tình xinh đẹp đá đít, tặng cho cặp"sừng" nữa.

          Thầy Hùng bồi tiếp một câu nữa, giọng thầy lạnh lùng cứ như thẩm phán tuyên án tử hình cho một kẻ giết người man rợ. Ông bụng phệ cuống quýt van lạy:

- Dạ con lạy thầy cứu giúp!

          Thầy Hùng bảo trong làn khói hương, thầy đang nhìn thấy đám âm binh đeo gươm vây quanh ngôi biệt thự của ông bụng phệ để chờ lệnh bắt giam; đó là điềm báo ông bụng phệ sẽ bị công an đến bắt giữ. Mồ hôi túa ra trên trán, ông bụng phệ cầu xin thầy Hùng hãy ra tay cứu giúp cho ông tai qua nạn khỏi, ơn này ông sẽ tạ ơn hậu hĩnh.

- Phải cúng giải hạn, mất năm mươi triệu.

Ông bụng phệ rối rít cảm ơn và hẹn  đúng ngày thầy dặn sẽ đưa xe hơi về rước thầy Hùng lên nhà ở tận Hà Nội để cúng giải hạn.

          Ông bụng phệ vừa đứng lên thì một người đàn ông khác được gọi vào. Quái, sao trông quen thế? Tôi lục tìm trí nhớ và nhận ra ông Họa- Tổng giám đốc của một cơ quan mà tôi hay đến liên hệ công tác. Tôi nhận ra ông nhưng ông không nhận ra tôi, khi đến cơ quan ông tôi chỉ làm việc với bộ phận chuyên môn mà không làm việc trực tiếp với ông; hơn nữa tôi sụp mũ, đeo kính đen dù có quen ông cũng khó mà nhận ra. Cũng giống như ông bụng phệ, sau khi làm thủ tục tuỳ tâm bằng đôla vào cái đĩa sành xong, ông Họa được thầy Hùng đưa cho một thẻ hương, ông Hoạ lầm rầm cầu khấn, xong trả lại nén hương cho thầy Hùng, thầy cầu khấn thần linh, đập tay xuống chiếu:

- Sát nhân, giết người!

Ông Họa ngơ ngác, hỏi lại thầy Hùng ai sát nhân, ai giết người? Thầy chỉ vào mặt ông bảo chính ngươi là kẻ sát nhân chứ ai vào đây. Ông Họa thề thốt với thầy Hùng rằng dòng tộc, gia đình ông là kẻ sĩ làm sao có gan sát nhân, ông đến đây chỉ nhờ thầy coi quẻ và chỉ đường xem ông năm nay ông có lên thứ trưởng được không?

Thầy Hùng quát:

- Cãi thầy à? Vong hồn hiện ra trước mắt đang khóc lóc kể tội ngươi đây. Ngươi là người trần mắt thịt, sao có thể nhìn thấy được.

Ông Hoạ sợ sệt hỏi thầy vong hồn ấy là ai? Liệu vong hồn có sự nhẫn lẫn nào chăng. Thầy trừng mắt:

- Người trần có thể nhầm chứ người âm không bao giờ nhầm.

- Dạ nhưng thưa thầy…

- Ngươi ngủ với rất nhiều gái đẹp làm cho nhiều cô có chửa phải đi phá thai, đó chẳng phải là sự sát nhân ư! Tai hoạ sắp giáng xuống đầu ngươi rồi.

Nghe đến đây, ông Họa dập đầu cầu xin:

- Con lạy thầy, quả con đã làm nhiều cô phải đi phá thai. Con lạy thầy ra tay cứu giúp con.

Thêm một xấp đôla nữa được ông Họa đặt vào cái đĩa sành, thầy Hùng  phán một câu tương tự như đã phán với ông bụng phệ rằng phải cúng cầu siêu để cho các linh hồn kia không về đòi mạng nữa nếu không sẽ bị chết bất đắc kỳ tử. Ông Họa van xin được thầy Hùng trực tiếp làm lễ hết bao nhiêu ông sẵn sàng móc hầu bao, ngoài ra sẽ bồi dưỡng cho thầy xứng đáng. Thầy Hùng bảo phải lập đàn tế lễ bảy ngày bảy đêm. Ông Họa tỏ ra lo lắng, phải ngồi bảy ngày bảy đêm, ông sao có thời gian và đủ sức khoẻ để ngồi. Thầy Hùng giảng giải, tế bảy ngày bảy đêm nhưng không phải ngồi liên tục, thầy chỉ làm lễ độ hơn một tiếng, thời gian này nhất thiết phải có ông Họa hầu bên cạnh, sau đó thầy sẽ cho cái hình nộm mà thầy làm sẵn ngồi thay thế giúp; mỗi ngày ông Hoạ chỉ việc thay lễ mới, thắp  hương và cầu khấn theo lời thầy chỉ dẫn là xong. Ông Họa thở phào nhẹ nhõm, vâng dạ lấy giấy bút ghi lại ngày giờ mà thầy Hùng hẹn.

      Tôi nhìn đồng hồ, thấy đã hơn mười một giờ trưa nên bảo Hùng tạm nghỉ đi lên phố huyện uống rượu, karaoke thôi. Hùng thay bộ quàn áo của ông thầy vẽ toàn sấm sét bao quanh một ông Thiên Lôi có bộ mặt dữ dằn bằng bộ quần áo khá bảnh bao; quần kaki màu sữa, áo kẻ nền vàng sọc xanh. Khi tôi và Hùng đi xuống, Hùng đi đến đâu là đám đông lại cất tiếng chào thành kính: “Kính thầy! Con lạy thầy!”. Thật khó mà tưởng tượng ra cái cảnh mà Hùng còn nghèo khổ, toàn phải nghe lời khinh bỉ thế mà bây giờ được thiên hạ khúm núm, kính trọng. Trộm vía, ngay cả đến thầy tôi, một giáo sư nổi tiếng đã từng đi khắp thế giới cũng không thể được người đời tôn kính như thầy Hùng- bạn tôi- người mới chỉ học hết lớp năm trường làng. Phải chăng vật đổi sao dời, số vận của Hùng đã đến lúc được đổi thay, được Ngọc Hoàng cho làm thầy dưới thiên hạ?

     Lúc đầu tôi dự định chở Hùng lên phố huyện nhưng sợ giờ Hùng đã nổi tiếng nhiều người biết mặt, phố huyện ít người, vào quán nhậu không sao nhưng đến khi vào quán hát Karaoke họ trông thấy sẽ giảm vị thế của thầy nên tôi phi xe lên thị xã có nhiều quán xá, người đông đúc, khả năng phát hiện ra thầy ít hơn. Tôi và Hùng vào một quán cháo lòng tiết canh, tôi hỏi Hùng ăn tiết canh có sợ bị lây bệnh liên cầu khuẩn từ lợn không? Hùng phảy tay bảo số chết là do số chứ mình sao quyết định được. Thì chén, chúng tôi gọi hai bát tiết canh, một đĩa lòng lợn và một chai rượu nếp. Hùng bảo lâu lắm rồi mới được ăn tiết canh, lòng lợn, thèm quá nên ăn hai bát tiết canh liền lúc. Tôi hỏi Hùng bây giờ giàu có rồi, tiết canh, lòng lợn có đáng là bao mà phải nhịn. Hùng phân bua, vấn đề không phải là tiền mà là không có thời gian, hơn nữa đã rượu, lòng lợn tiết canh rồi mà không có cái khoản em út thì cũng phí rượu. Vả lại vào chốn ăn chơi cũng phải có bạn. Tôi gật đầu, phải phải, chè tam, rượu tứ, gái cũng phải có bạn bè, nhậu xong tôi sẽ đưa Hùng vào một quán Karaoke có nhiều em trẻ đẹp sẵn sàng phục vụ từ A đến Z. Nhìn thấy vẻ hào hứng của Hùng khi nói đến chuyện em út, tôi đâm hoài nghi. Tưởng Hùng đã được trời ban cho cái lộc làm thầy thiên hạ thì thầy cũng phải ra thầy chứ sao thầy lại cũng mê ruợu mê gái? Hay là Hùng chỉ thật sự là thầy khi ngồi trong điện thờ khói hương nghi ngút, còn khi đã ra khỏi chốn hương khói thì thầy lại trở lại làm thường dân? Mà đã là thường dân thì ai trông thấy gái trẻ đẹp lại chả mê chứ đâu như đám hoạn quan thời xưa? Lý giải được việc thầy Hùng vẫn ham mê tửu sắc thì trong tôi lại nảy ra sự tò mò, rằng Hùng được trời ban cho lộc làm thầy thiên hạ khi nào và trong trường hợp nào? Trên đời này, mọi cái mọi việc đều có nguyên do và hệ quả của nó. Nếu mà học được và được Hùng truyền cho cái nghề này, tôi sẽ vứt quách hai chữ “công chức” đang khoác trên người để trở thầy ông thầy như Hùng. Những tờ bạc có mệnh giá năm trăm ngàn mới tinh, những tờ đôla mệnh giá một trăm xếp lên cái đĩa sành của Hùng đã làm tôi hoa mắt. Không hoa mắt sao được khi mà một tháng làm việc cúc cu, tận tuỵ, lại còn  bị ông trưởng phòng suốt ngày quát mắng mà tôi cũng chỉ nhận được hai triệu tư tiền lương, giao cho vợ một triệu tư tiền gom góp nuôi con còn tôi giữ lại một triệu để ăn trưa, xăng xe, điện thoại. Tất nhiên cái khoản nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè tôi đã cai như đứa trẻ cai sữa từ lâu. Không phải tôi không muốn cùng bạn bè lai rai đâu, nhưng  họ mời mình hai, ba lần mà mình không mời lại họ được một lần cũng vô cùng e ngại. Thế nên hễ có thằng bạn nào gọi điện mời đi nhậu là tôi lại thoái thác, khi thì dạ dày đang đau, lúc thì con ốm, vợ sảy thai! Có lúc nhầm lẫn, tôi nói với cùng một thằng bạn vợ sảy thai hai lần trong tuần, nó bảo mắn để như bọn gà cũng không có chuyện tuần nạo thai hai lần huống chi người! Đành cười chữa ngượng, à vợ một lần, bồ một lần! Thôi đi bố, không tiền nên ngại chứ gì, chỗ bạn thân, tao bao. ừ thì đi uống bia nhưng bia uống vào họng đến đâu thì cái đắng chảy vào đến đấy!

Biết đâu đấy, tôi và Hùng vốn là bạn học đồng niên, thân nhau con chấy cắn đôi, thấy tôi sống ở thành phố túng bấn lại chả thương tình truyền cho tôi vài chiêu trong nghề để tôi đổi đời. Chả cứ gì ở nông thôn mà bây giờ ở thành phố người ta sùng bái, cúng lễ, hầu đồng nhiều lắm; càng nhà giàu, càng làm to người ta càng sùng tín. Tôi đã từng chứng kiến, có ông làm lễ giải hạn hết tám trăm triệu, có bà hầu đồng một giá hết một tỷ. Nghề làm thầy- thầy cúng, thày bói, thầy địa lý, thầy tử vi tướng số đang hưng phát. Nghĩ được như thế nhưng mỗi khi muốn cất lời nói với Hùng cho mình làm đệ tử học nghề của Hùng thì lại không thể mở mồm. Mình học hành đến đại học, lại là công chức, lại sống ở thành phố, trong mắt của Hùng và mọi người ở làng làm gì có chuyện xo dúi đến thế? Không thể nói thật được. à, phải rồi, người ta nói rượu vào thì lời ra, Hùng thì uống rượu tì tì, mình sẽ chuốc cho Hùng say mèm rồi dò hỏi để ăn mót kinh nghiệm, sau đó lên thành phố mua sách bói toán bán đầy rẫy ở các hiệu sách về nghiền ngẫm, pha chế thành cách riêng của mình.

      Uống đi, uống đi cho đời thêm hưng phấn. Uống đi cho bụi trần không còn vương vấn. Tôi liên tục rót rượu vào ly của Hùng. Khi Hùng đã chếnh choáng, tôi hỏi Hùng điều gì đã giúp Hùng trở thành ông thầy bói nổi tiếng, Hùng xua tay bảo bí mật bí mật. Vậy là rượu vào nhưng lời vẫn không ra, tôi buồn lắm. Thôi thì gái vào xem lời có ra không, tôi nhanh chóng kết thúc kết thúc bữa nhậu và chở Hùng đến một quán Karaoke ở ven sông.

       Chúng tôi được đưa vào một phòng kín, tôi đi ra nói với chủ quán vài điều. Trở lại phòng hát, tôi nói với Hùng có một em chân dài, trẻ đẹp lắm, có O.K không, Hùng sốt sắng giục đưa vào ngay. Tôi ra đòn quyết định để moi thông tin tuyệt mật từ Hùng:

- Nhưng ông phải cho tôi biết làm sao mà ông trở thành thầy Thiên Lôi được đi đã, tôi sẽ chiêu đãi ông từ A đến Z.

- à, à…       

       Hùng ậm à vài câu rồi giao hẹn với tôi, nghe xong không được nói cho ai biết. Tôi thề với Hùng rằng nếu tôi nói cho người thứ ba biết bí mật của Hùng thì tôi ra đường sẽ bị xe cán chết không kịp trăng trối. Hùng tâm sự, Hùng trở thành thầy Thiên Lôi từ khi cây mít nhà Hùng bị sét đánh, nhân đấy Hùng dùng thủ thuật đốt cháy mái tóc của mình, nằm thẳng cẳng dưới gốc cây mít  rồi sai vợ phao ầm lên rằng mình bị Thiên Lôi đánh không chết và có khả năng đoán được số phận của mọi người! Vì thời buổi bây giờ ai cũng thích được khen, được nịnh nên  Hùng phán hậu vận của ai cũng tươi đẹp, mà tương lai thì xa vời vợi, ai biết đâu mà lần! Tôi vặn hỏi Hùng thế tại sao sáng nay lại phán tương lai của quan tham bụng phệ xám xịt thế? Hùng cười ha hả:

- Quan tham nào mà chả tham nhũng, gái gú, phải dọa thế mới moi được tiền chứ!

- Thế nhỡ ngộ đoán bừa, cúng giải hạn không được, các quan đến đòi lại tiền thì sao?

- Hà, hà, ông tẩm quá, giải được hạn thì các quan quì gối bái phục mình là thánh sống mà thưởng thêm, mà giới thiệu thêm khách cho mình; nếu không giải được hạn thì các quan vào tù, còn đâu thời gian mà đi đòi tiền thầy!

          Thế thì số tôi là số ruồi bâu rồi, bởi làm được thầy Thiên Lôi như Hùng ngoài việc phải biết lừa lọc lại còn phải biết liều mạng, mà cái thân tôi, mỗi lần đưa triệu tư cho vợ bị vợ liếc xéo một cái đã  thấy lạnh gáy thì sao có gan làm thầy thiên hạ như  Hùng.

                  

VŨ ĐẢM

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Giêng 202012:21 SA(Xem: 17644)
Chiều mùng 3 tết, trời vẫn rét cắt da cắt thịt. Tôi dừng nghỉ ở Đền Mẫu trước khi qua sông để vào bản Cọ, bản Khau. Sông Cầu cạn lắm, nước trong veo và lạnh, nhìn rõ sỏi trăng dưới đáy. Đi thuyền thuyền qua sông hai bên bờ cây lá run rẩy vì rét, hình như xa xôi kia còn sót lại một bông hóa chuối rừng như một ngọn lửa nhỏ thắp lên giữa khu rừng, làm ấm lòng một gã thợ ảnh là tôi, bỏ vợ con nheo nhóc ở nhà, ôm máy ảnh đi kiếm tiền nơi rừng xanh núi đó, khi thiên hạ vẫn đang say sưa đón tết. Chỉ có điều bông hoa chuối rừng này đỏ một cách lạ lùng, như màu máu tươi vậy, tôi đi đến đâu cũng vẫn thấy bông hoa ấy lúc trước mặt, lúc sau lưng, lúc ở đáy sông khi thuyền sang sông.
24 Tháng Giêng 202012:16 SA(Xem: 16202)
Những ngày giáp Tết năm nay, tôi mang một ít hàng ra chợ trời bán cho vơi bớt hàng cũ. Lúc đầu mới ra bán tôi rất ngại, lo sợ đủ điều nên thay vì tôi chọn chỗ đông người để bán cho đắt hàng, tôi lại chọn chỗ vắng hơn cho đỡ phải tranh giành bon chen với người khác. Dần dần tôi lại cảm thấy ở chợ trời cũng nhẹ nhàng chứ không đến nỗi vất vả, giành giựt như tôi nghĩ, tôi cũng có những người bạn mới từ nơi chốn này.
22 Tháng Giêng 20209:23 CH(Xem: 15681)
Khi tôi vừa bước lên cầu thang thì bất chợt nghe tiếng đàn piano vọng xuống từ trên tầng hai của căn chung cư, tiếng đàn vang lên từng khúc gãy nhịp tạo ra một thứ âm thanh rời rạc nghe chói tai khiến tôi đứng khựng lại, và trong một thoáng suy nghĩ, tôi đoán chắc tiếng đàn ấy là của một người đang mầy mò học đàn. Nhiều lần đến chơi với Quân tôi không thấy trong nhà nó có bất cứ một loại nhạc cụ nào, nhưng tình cờ hôm nay nghe được tiếng đàn khiến tôi ngạc nhiên.
22 Tháng Giêng 20208:09 CH(Xem: 16703)
Cơm nước tắm rửa xong, bọn trẻ đã lên giường thì ba nhân dắt nhau ra vườn nói chuyện. “Mà thực ra tao cũng đếch biết nói thế nào. Một đằng người yêu cũ, vợ cũ tuy chưa có con chung nhưng tình sâu nghĩa nặng từ thủa còn thơ. Vả lại cổ đã tuyên bố nếu tao hắt hủi mẹ con cổ, cổ sẽ ôm cả hai đứa nhảy xuống sông Tiền cho khuất mắt. Cái vụ này thì dám lắm, tao chơi với cổ từ nhỏ tao biết tính mà. Còn cô Hồng cũng nói, em đã bán hết nhà cửa ôm cả ba đứa con máu thịt của anh vào đây rồi, anh có định đem chúng ra ngoài đường bỏ là tùy! Rối ruột quá đâm cùn, tao bảo hai bà là, tôi cán bộ đảng viên nên không được hai vợ, tôi chỉ được chọn một. Hai bà tự đàm phán với nhau. Xong rồi thì một bà vào buồng với tôi, một bà ngủ với con!” “Thế rồi sao?” “Hai bả rì rầm ngoài vườn khuya lắm. Tao đã thiếp đi rồi thì thấy vô buồng. Cả hai! Một bà vào nằm trong. Một bà nằm ngoài. Tao nằm giữa.” “Ái chà chà! Trò chơi ba người, bánh mì kẹp pa tê à! Sướng nhất chú!” “Tầm bậy! Sướng cái khỉ khô"...
14 Tháng Giêng 20209:22 CH(Xem: 16012)
Thiện có một căn nhà cho thuê. Cách đây lâu lắm, năm nào Thiện không còn nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy mẹ anh quan tâm đến cuộc sống tương lai của cậu con trai út vô lo nên bà đã cẩn thận dặn dò anh. Mẹ anh bảo: -Thiện à. Con đã lớn khôn rồi, không còn bé nhỏ nữa, phải biết lo cuộc sống tương lai, mẹ muốn con mua một căn nhà để sau này khi con lập gia đình có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng. Ông bà ta thường nói “ An cư mới lạc nghiệp ”. Nghe con. Nghe mẹ nói Thiện chỉ cười cười không tỏ vẻ lời khuyên của mẹ có sức thuyết phục đối với anh.
10 Tháng Giêng 20209:18 CH(Xem: 16477)
“Đàn ông Mỹ sao lắm người tên John thế. John Wayne, John Kennedy, John Lennon, John McCain… gặp ông Mỹ, em cứ gọi đại là John, bảy mươi lăm phần trăm là trúng phóc.” Cô gái giụi đầu vào vai chồng, hít hà mùi thuốc cạo râu phảng phất trên vai áo anh, châm chọc. Bóp nhẹ bờ vai vợ, người đàn ông xoay đầu qua, cọ cằm vào đỉnh đầu phủ làn tóc mượt mà của vợ, hít hà, “Chính xác.” / “Tại sao anh lại tên John?” Cô gái hỏi. / “Mẹ anh thích đọc Phúc Âm của thánh John.” /
28 Tháng Mười Hai 201911:29 CH(Xem: 16669)
Bình An / Tên của tôi là do cha cô ấy đặt. / Sự hiện hữu của tôi là vì cô ấy mà có, tôi là một con robot.Tôi được chào đời vào một ngày mùa thu thật ảm đạm, lần đầu tiên thức dậy đập vào mắt là bầu trời xám xịt nặng những nước, nhìn xong tôi mới hiểu thấm thía cái cảm giác buồn bã, u sầu thường thấy trong thơ văn. Các bạn sẽ hỏi tôi làm thế nào một con robot mới được thành hình lại có thể có được cảm nhận như thế? Các bạn sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa bởi vì trong bộ nhớ của tôi tích luỹ có lẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần bộ nhớ của các bạn, những người bình thường. / Lần mở mắt đầu tiên, tôi đã có thể biết thế nào là mưa, là nắng, là bốn mùa. Tôi đã có thể nhận biết biển sâu, núi cao, năm châu, bốn bể và tất cả thủ đô của các nước trên thế giới. Tôi đã có thể biết kể chuyện cổ tích, hát những bài hát kinh điển, có thể chơi được những bài nhạc classique trên piano.
18 Tháng Mười Hai 201912:28 SA(Xem: 18724)
“Chị cho em ôm một tí...” “Vào đây. Ôm chị đi...” Thiếu phụ với tay chèn chăn cho hai con. Xoay người lại đón. Cậu lính trẻ rúc gọn vào ngực người đàn bà đang nuôi con nhỏ. Bộ ngực to dập dềnh ấm nóng. Mùi sữa thơm nức. Chút sữa thừa ứa ra lần áo. Cậu lính trẻ rúc mặt xuống, thè lưỡi nếm. Ngọt lành. Cái lưỡi mềm mại chạm vào đầu ti qua lần vải mỏng. Chỉ thế là đủ cho một dòng điện chạy xoẹt từ đỉnh đầu đến gót chân. Tê dại. Hai thân thể cong lên, dính chặt vào nhau trong vô thức. “Chị ơi...” “Em nhớ người yêu...”
14 Tháng Mười Hai 20191:04 SA(Xem: 16961)
“Đây là thành phố của những cây cầu. Cô thấy thơ mộng không?” - Giám đốc công ty bạn đang ở thế vừa là đối tác vừa cạnh tranh với chúng tôi đích thân lái xe đón tôi từ sân bay về trụ sở công ty ấy. Hoàng hôn đang đổ xuống sông Hàn lóng lánh. Tôi chợt nhớ Diên. Trước mắt nàng mà bày ra cảnh tượng đẹp đẽ này thì Diên vẫn như đã chết. Mắt nàng vẫn vô hồn, chiếc váy lụa vẫn rủ xuống tận gót chân lạnh lùng mướt mát.
23 Tháng Mười Một 20193:42 CH(Xem: 16347)
“Chú cho cháu bao nhiêu cũng được. Cháu chỉ cần chú giúp cháu mở hàng.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mỏng mềm như trượt về từ một không gian xa lơ lắc. Tôi ngần ngừ, nhìn quanh. Một ngày mới thênh thang trước mặt. Nắng mới lên, vắt vẻo ngọn me già. “Okay chú nhé!” Vẫn cái giọng mỏng mềm. Tôi mỉm cười, nhìn xuống chân mình. Đôi giầy hôm trước lần mò cái ngõ hẻm lầy lội tìm người quen cũng lấm lem lắm rồi. Và cái chuyện mở hàng đượm nét dị đoan của chú bé mặt mũi ngây ngô thế kia gợi cho tôi sự tò mò. Cả đời tôi chưa bao giờ ngồi gác chân lên trước mặt ai. Dọa treo cổ tôi, tôi cũng không đưa chân mình cho người khác rửa. Nhưng thằng bé này làm tôi xiêu lòng.