- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

TAM SINH

18 Tháng Mười 20154:41 CH(Xem: 30743)
TranhDinhCuong-thieunuvatrang
Thiếu nữ và trăng- Tranh Đinh Cường


Ngồi giữa buổi chiều mênh mông hắn chờ một cuộc điện thoại, bầu trời mở rộng trước mắt hắn, một dãy nhà cao thấp lô nhô trải dài làm cho đường chân trời trở nên răng cưa, gấp khúc. Xa hơn nữa, ở một góc nhỏ xíu lóe lên những tia sét lẫn trong những đám mây xám, những tiếng sét không âm thanh chớp lên rồi tắt ngúm một cách vô thưởng vô phạt.

Liếc nhìn cái điện thoại đặt trên đùi, hắn đang ngồi xếp bằng trên lan can tầng mười kế bên là lon bia đã cạn một nửa.

Vì nhiều lý do hắn có hai cái điện thoại, cũng như những người bận rộn khác hắn tỉ mỉ chia đôi công việc và cuộc sống cá nhân thành hai nửa và cố gắng không để cho chúng xâm phạm lẫn nhau. Giờ hắn đang nhìn vào cái điện thoại công việc của mình, nó cổ lổ sỉ và cũ kỷ, những con số trên bàn phím đã mờ từ lâu. Không có chức năng gì nổi bật, đơn giản là để nghe và gọi, trên màn hình ngoại trừ ánh đèn vàng vọt thì mọi thứ nó thể hiện ra chỉ có hai màu trắng đen đơn điệu. Thật ra chính cái vỏ điện thoại cũng chỉ có hai màu: vỏ trắng, phím đen; giản dị và thực tế.

Cái điện thoại cuộc sống thì đang nằm trên giường; to lớn và đẹp đẽ. Màn hình nó bóng loáng có thể dùng để soi gương, có camera cả đằng trước và sau; cấu hình mạnh, nhiều chức năng giải trí. Sự đơn giản trong thiết kế bề ngoài của chỉ là giả hiệu, ở bên trong là một bộ máy phức tạp và tinh vi để đáp ứng nhu cầu của con người hiện đại.

Hai cái điện thoại, hai phần cuộc sống của hắn được phân chia mạch lạc, rõ ràng. Và đôi khi hắn thấy hình dạng của chúng thể hiện con người mình. Cái điện thoại công việc danh bạ chỉ có ba mươi cái tên nhưng hắn lại nhớ số của nó; còn như cái điện thoại cuộc sống với danh bạ một trăm cái tên nhưng số điện thoại của nó là gì thì hắn chịu chẳng bao giờ nhớ được.

 

Giờ đây hắn đang ngồi chờ một cuộc gọi từ cái điện thoại công việc nhưng nó lại không liên quan gì tới công việc, thật ra đây hoàn toàn là chuyện cá nhân của hắn. Một lời hứa từ tận ba năm trước, một lời hứa mà mỗi tháng mười lại trở về làm hắn nôn nao, tháng mười đối với hắn luôn là sự đợi chờ đằng đẵng.

Chép miệng uống hết số bia còn lại, dùng tay bóp méo cái lon hắn quay lưng lại phi nó vào thùng rác; cái lon va vào tường rồi rơi ngay đúng vào điểm cần đến, hắn mỉm cười tự khen mình.

Chiều dần tắt trên nền trời và đêm rơi xuống qua nóc những tòa nhà chọc trời rồi luồn sâu vào đường phố. Tắm xong, hắn ngồi trong nhà xem tivi và ăn một phần combo hamburger vừa đặt qua điện thoại. Gác chân lên bàn thi thoảng hắn lại liếc nhìn cái điện thoại công việc. Điện thoại cuộc sống vẫn nằm yên vị trên giường tĩnh lặng vùi mình bên dưới tấm chăn dày.

Đôi khi hắn móc trong túi quần ra một gói nhỏ bằng nilon có khóa, bên trong là hai viên con nhộng màu xanh lá bằng đầu ngón tay út và một gói hút ẩm. Nhìn ngắm một lút hắn đút nó lại vào túi áo, ở đó hai viên thuốc nằm yên chờ số phận của mình được định đoạt.

 

 

Khi đi làm điện thoại công việc được bỏ vào túi quần một cách bình dị, nó luôn nằm ở đó kế những tờ tiền lẻ bị vùi vào túi một cách vội vàng hay vài mẫu giấy chẳng ra hình thù gì. Còn điện thoại cuộc sống được bỏ cận thận trong cặp làm việc ở một ngăn rộng rãi. Nhưng cũng chính vì vậy mà ít khi nào hắn đụng đến nó, cái điện thoại đẹp đẽ ấy cứ nằm im ở nơi của mình, ẩn sâu trong bóng tối.

Đồng nghiệp của hắn đa phần cũng như vậy và hắn có tất cả những số dành cho “công việc” của bọn chúng nhưng chỉ có vài số của “cuộc sống”. Cái công ty chỉ khoảng hơn hai mươi người làm công việc dịch các văn bản kinh doanh. Đa số đồng nghiệp  đều nhận làm thêm việc vào cuối tuần hay những lúc rãnh rổi, có đứa lại có ý định nhảy việc hay tìm chỗ nào khác tốt hơn là cái công ty chẳng mấy tên tuổi này. Chỉ có mỗi hắn là nhàn hạ sau giờ làm. Không phải hắn từ chối công việc mà hắn chẳng bao giờ nhận thêm, từ trước tới giờ hắn vốn không phải người xông xáo mà chỉ chậm rãi hoàn thành phần mình.

Hắn sống độc thân, không có kế hoạch nào cho tương lai và cũng chẳng mang hoài bão gì lớn lao. Tựa như một lãng khách hắn lẫn tránh mọi thứ rõ ràng mà cuộc đời ban phát cho mình để nhận vào một màn sương mù chậm rãi.

 

-       Mày làm gì mà nhìn chầm chầm cái điện thoại hoài vậy?-Tâm, đứa ngồi kế hắn tại bàn làm việc hỏi, gã đang gặm dở ổ bánh mì.- Đang chờ vụ gì hả?

Hắn giật mình đứa mặt nhìn gã, khuôn mặt Tâm cũng tròn trĩnh như thân hình của gã, ánh mắt sắc sảo sau cặp chân mày rậm chốc chốc cứ giật giật như thể gã đang có chuyện vui gì đó.

Hắn không trả lời vội mà nhấp một ngụm cà phê đá trong cái ly nhựa.

-       Có gì vụ gì đâu, cũng phải chọn một chỗ để mà nhìn vào chứ!

Tâm gãi cằm gã thở ra một hơi.

-       Chắc tháng sau tao sẽ nhảy việc, làm ở đây hoài chán quá.- Gã nhìn quanh có vẻ ngán ngẩm.- Chỗ này muôn đời sẽ cũng chỉ mỗi thế này thôi chẳng tới được đâu. Cứ nhìn mấy lão giám đốc điều hành, kinh doanh gì đó kiêm người sáng lập thì biết. Mấy lão hài lòng rồi và có bao nhiêu tiền tới thì cứ đớp hết; tụi mình chỉ được hưởng cơm thừa, canh cặn thôi.- Gã cắn một phát như thể đang trút giận.- Lũ đầu đất!

-       Chứ mày muốn tới đâu?

-       Tao không biết, tới đâu mà nuôi được đứa con gái hai tuổi và một đứa nữa mà vợ tao đang mang bầu đó. Không thể tin được là tao dính vào chỗ này tới tận bây giờ. Mày cũng phải suy nghĩ nghiêm túc về tương lai đi, sống kiểu mày tao thấy không có tương lai đâu. Nói thật…

Hắn trầm ngâm nhìn xung quanh; trên bàn làm việc bừa bộn giấy tờ, vệt cà phê đọng ở một góc bàn chẳng biết từ lúc nào, một gã đồng nghiệp ngồi ngả ra đằng sau chân gác lên bàn và liêm diêm ngủ, cái máy lạnh cũ kỹ phát ra tiếng rè rè như thể bị ho lao. Quang cảnh lúc tám giời kém mười lăm. Đúng là sẽ chẳng tới đâu thật.

Nhún vai với Tâm hắn lại nhìn chằm chằm vào cái điện thoại.

Trong lúc đó Tâm đã chuyển chủ đề sang giải Ngoại hạng Anh. Ổ bánh mì và những câu chuyện hình như chẳng bao giờ hết.

 

Một buổi sáng tháng mười xám xịt vì cơn mưa dầm dai dẳng hắn đi tới nghĩa trang thăm mộ mẹ. Thứ bảy nghĩa trang vắng tanh không một bóng người, rảo bước qua những hàng mộ đều tăm tắp trải dài hắn rít từng hơi thuốc nhỏ. Mưa rơi lộp độp trên chiếc ô màu đen, một bó cúc và huệ kẹp trong tay với ba cây nhang hắn nheo mắt nhìn cây bàng to lớn ở một góc nghĩa trang. Tít trên cao là một con bồ câu đang núp dưới những tầng lá, màu trắng của nó bị mưa làm nhòe đi rồi như tan vào quang cảnh…

 

 

Có lần hắn đã đi công tác bốn ngày tại một thành phố nằm sát bờ biển, công việc của hắn là phiên dịch cho một buổi hội thảo, vị diễn giả người Mỹ khá nổi tiếng trong giới chứng khoán. Đó là một sự kiện lớn được nhiều người mong chờ. Nhưng rồi cuối cùng vị diễn giả nọ vừa bước xuống phi trường thì lên cơn đau tim, ông ta nằm bệnh viện một tuần rồi qua đời. Không có mặt nhân vật chính buổi hội thảo bị hủy bỏ. Thế là bỗng dưng hắn có một kỳ nghỉ bốn ngày với biển xanh và cát trắng. Phần lớn thời gian hắn đi bơi hoặc nằm trong phòng và đọc sách; buổi chiều lang thang ngoài bờ biển một mình, ngắm hoàng hôn bị bóng tối bóp nghẹt dần. Lang thang chán hắn vào cái bar cũng nằm trong khu nghỉ dưỡng, uống vài ly bên tiếng nhạc Jazz miên man cả buổi tối.

Nhưng buổi tối khi về phòng hắn cứ nằm trằn trọc, trong đầu hàng trăm ý nghĩ nở ra bung bét phá hoại hết những cơn buồn ngủ. Khi ấy đang là tháng mười, mỗi lần tới tháng mười tâm trạng hắn lại day dứt. Chính vì vậy hắn cố uống cho thật say rồi mới về nhà.

Và chẳng có gì buồn bằng việc uống một mình, cảm giác cô đơn ghê gớm trong cơn chếch choáng làm hắn thấy bản thân mình trống rỗng.

Ở quầy bar hắn luôn ngồi kế nàng, một cô gái xa lạ và xinh đẹp. Cả hai không ai nói gì với nhau, đôi khi hắn tới đã thấy nàng ngồi đó và đôi khi hắn ngồi một lúc thì nàng đến ngồi kế bên. Nàng cũng uống nhiều như hắn, cũng nhìn trân trần vào những cái ly trước mặt. Giống như một cặp đôi của định mệnh, cơn say và nỗi buồn. Ba ngày liền hắn đã uống với một người xa lạ mà không nói câu nào.

Ý nghĩ đó mang đến cho hắn cảm giác dễ chịu.

Ba ngày trôi qua mà không có sự kiện gì nổi bật, hắn đã bỏ cái điện thoại đời mới ở nhà chỉ đem theo cái điện thoại cổ lổ sĩ dành cho công việc nên cũng không có ai gọi.

Đến ngày thứ tư khi đang lang thang một mình trên bờ biển thì hắn gặp nàng, nàng ngồi trên bờ cát lúc hoàng hôn đang nhuộm đỏ mặt biển, tóc cắt ngắn để lộ đôi tai xinh đẹp, kiếng mát trên khuôn mặt giấu đi ánh mắt, váy màu xanh thẫm, giày cao gót tháo ra đặt bên cạnh. Nàng vốc cát rồi để cho chúng chảy qua kẽ tay một cách bình thản. Khi đó hắn có cảm giác như sự tồn tại của nàng làm phai mờ tất cả. Hạ kính xuống bằng một ngón tay, nàng chăm chú nhìn hắn rồi môi nở một nụ cười.

Bỏ nàng lại phía sau lòng hắn day dứt một cảm giác mơ hồ.

 

Tối đó cả hai lại gặp nhau trong bar, nàng ngồi kế hắn, vẫn bộ váy xanh lúc chiều chỉ không có cặp kính. Nàng kêu Black Velvet còn hắn thì nhâm nhi từng ngụm nhỏ Gin không pha.

-       Tình cờ nhỉ?- Nàng lên tiếng trước.

Hắn gật đầu dốc hết ly rồi kêu thêm một ly nữa.

-       Chắc sẽ chẳng còn dịp tình cờ nữa đâu nên ta cứ tận hưởng giây phút này.- Hắn nói và khẽ nâng ly của mình lên.

-       Sao vậy?

-       Hôm nay là ngày cuối của tôi rồi và tôi chắc mình sẽ không quay lại những nơi như thế này.

-       Những nơi như thế này?- Nàng lặp lại.

-       Ý tôi là toàn bộ cái khu này chứ không riêng gì quán bar, nó quá sang trọng với tôi.

-       Anh không thích nơi này à?

-       À tôi có thích, chỉ là tôi nghĩ là mình không cần tới nó.

Nàng chau mày nhìn hắn rồi nhăn mặt.

-       Anh kỳ lạ nhỉ.- Mỉm cười nàng chống tay lên cằm.- Lần đầu tiên tôi nghe một người nói như vậy. Anh thích nhưng anh lại nghĩ là mình không cần, thật là kỳ khôi.- Nàng nghiêng đầu.

-       Vậy à?

-       Sao anh không bắt chuyện với tôi, ta ngồi với nhau ba buổi rồi còn gì?

-       Để làm gì?

-       Nhìn anh như thể một đứa trẻ đi lạc vậy!- Nàng kết luận sau một lúc.

Hắn nhếch mép xoay cái ly trên bàn bằng hai ngón tay. Có lẽ đúng là vậy thật.

 

Nàng nói về rất nhiều vấn đề không liên quan đến nhau như: tình hình thời tiết, không khí chính trị ở một đất nước xa xôi nào đó hay một nam diễn viên mới nổi. Hắn ngồi nghe là chủ yếu thỉnh thoảng cũng nhận xét vài câu. Cả hai uống rất nhiều nhưng không ai say.

-       Chán nhỉ?- Nàng lắc đầu.- Rượu để làm gì mà uống mãi không say.

-       Cô đang có chuyện buồn à? Khi buồn người ta mới muốn say một mình.

-       Cũng đại loại vậy.- Nàng lấy điếu thuốc đặt trên đầu môi rồi đưa hột quẹt cho hắn rồi nói như ra lệnh.- Mồi đi!

Rít một hơi dài nàng nhắm nghiền mắt lại trong vài giây rồi thở ra kèm theo một tràng ho sặc sụa.

-       Tôi muốn đi dạo ngoài bờ biển một chút, anh có đi không?

Hắn gật đầu, cả hai tính tiền rồi bước ra ngoài.

 

Biển đêm như một sa mạc mênh mông không hồi kết, nơi mỗi đụn cát như có ma thuật không chịu đứng yên mà nhảy múa không ngừng. Hắn rảo bước chậm rãi theo nàng, điếu thuốc chảy đỏ trên tay hờ hững bốc khói, nàng lại rít và lại ho. Hắn thở ra một hơi nhìn bầu trời vắng mây đầy những ngôi sao từ đã từng cháy từ cả tỉ năm về trước.

-       Nếu ho quá thì đứng hút nữa.- Hắn nói sau một tràng ho.

Nàng đang đứng nơi mép sóng cho nước mặn tát vào đôi chân trần.

-       Tôi mới hút được một tuần nay, từ từ sẽ tiến bộ thôi.

Hắn nhìn nàng dùng chân đá những con sóng đang dạt vào bờ, đá mãi nhưng sóng vẫn cứ xô vào mãi, tựa như cứ vốc cát trong tay rồi cát sẽ rơi ra chẳng cách nào giữ được.

Ngồi xuống bờ biển hơi rượu bốc lên làm hắn thấy lâng lâng, hình bóng nàng nhạt nhòa giữa bóng tối tựa như đang dần tan ra vào đêm.

Đá chán nàng ngồi phịch xuống cạnh hắn lại vui đùa với những nắm cát.

-       Nói tôi nghe tại sao anh có vẻ như muốn tách biệt khỏi mọi thứ như vậy?

-       Khi tôi còn nhỏ tôi không được mẹ ôm ấp đầy đủ. Chắc vậy. Nhưng còn cô, sao cô lại nói chuyện với tôi, sao ta lại ra đây?

-       Tôi thấy anh cũng giống như tôi.- Nàng nhìn vốc cát trong bàn tay mình rồi chậm rãi nói.- Và tôi muốn làm gì đó đặc biệt một chút vào ngày hôm nay.

Hắn chưa kịp nói gì thì nàng hất nắm cát trong tay ra rồi móc trong cái bóp nhỏ đeo trên vai ra một bịch gồm sáu viên thuốc con nhộng.

-       Có người nói về tôi nếu uống hết sáu viên thuốc này chắc chắn sẽ chết, một cái chết thoải mái và dễ chịu, thiếp đi rồi chết trong giấc ngủ. Không đau đớn gì cả, giống như là đi mãi mãi vào một cơn mơ.- Nàng bật cười rồi lắc đầu.- Tôi định tối nay sẽ uống nó và trước khi uống tôi muốn làm gì đó mà mình chưa từng làm, ví dụ như...- Nàng bỏ dở câu nói và nhìn hắn cười khanh khách.

Hắn nhìn sáu viên thuốc trong tay nàng rồi chuyển chúng qua tay mình, rõ ràng nàng đã say.

-       Khi tôi còn nhà cha hay đánh mẹ con tôi.- Nhìn ra biển hắn chậm rãi nói.- Tôi nhớ những đêm ông về nhà khi đang say, lúc đó tôi khoảng năm sáu tuổi. Tôi ở trong phòng mình và có thể nghe tiếng mẹ la lên từ bên ngoài, bà gào rú những âm thanh vô nghĩa. Sau khi sinh tôi ra một thời gian mẹ tôi bị tâm thần nhẹ, trước đây bà làm việc trong một xưởng gia công đồ nhựa hít khí độc mỗi ngày. Mỗi khi kích động là bà trở nên mất kiểm soát.

Dừng lại hắn mồi điếu thuốc rít môt hơi dài, sóng vẫn ào ạt vỗ vào bờ không ngớt.

-       Anh đang nói gì vậy?

-       Chuyện về những ngày tháng mười, tháng mười làm tôi muốn chết, cũng giống như cô vậy.

Nàng im lặng rít thuốc và lại ho.

-       Có những ngày ông đánh bà bằng bất cứ cái gì gần tầm tay, khi ấy nhà chúng tôi rất nghèo, mẹ bị bệnh nên không thể đi làm bà nhận việc may vá tại nhà nhưng chẳng kiếm được bao nhiêu tất cả đều trong cậy vào cha tôi. Khi không đi học tôi là người chăm sóc mẹ, nhắc mẹ uống thuốc mỗi ngày nếu không bà lại quên mất.- Hắn nhếch mép.- Những buổi tối khi cha đi vắng tôi và mẹ ngồi trước cửa nhìn ra con hẻm mà chúng tôi sống, đó là một nơi chật hẹp và bẩn thỉu. Bầu trời nhìn từ đó như một khe hẹp trải dài, tôi từng nghĩ giá mà mọc được cánh và lách mình qua những ngôi nhà bay lên cái bầu trời ấy thì hay biết mấy, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ vậy khi ở ngoài con hẻm. Ý nghĩ bay lên chỉ xuất hiện khi tôi ngồi trước cửa nhà với mẹ, trong những buổi chiều hay buổi tối kéo dài bất tận mà cả hai chúng tôi đều hồi hộp không yên chờ tới lúc cha về. Đều tự hỏi không biết hôm nay ông có say hay không.

Vùi điếu thuốc xuống cát hắn nhìn sáu viên thuốc trong lòng bàn tay mình.

-       Vào một đêm tháng mười, buổi tối hôm đó trời mưa rất lớn, cha tôi về say bí tỉ, hôm đó cả tôi và mẹ đều đứng chờ đợi ông lựa chọn sẽ đánh cả hai bằng cái gì. Tôi nấp đằng sau mẹ hồi hộp nhìn ông vừa làu bàu vừa đạp đổ mọi thứ có thể đạp đổ trong nhà. Rồi đột nhiên mẹ rú lên một tiếng bà bỏ tôi ra và chạy thẳng ra ngoài cửa. Cha đuổi theo phía sau nhưng bà không dừng lại mà càng chạy nhanh hơn.- Hít vào một hơi hắn ngửa mặt nhìn lên bầu trời.- Bà chạy ra ngoài đường giữa cơn mưa tầm tã và bị một chiếc xe khách tông thẳng vào người, bà chết ngay lập tức. Chạy ngay đằng sau cha tôi tận mắt chứng kiến cảnh đó. Và sau đó cứ mỗi khi tháng mười tới tôi lòng tôi đều hồi hộp vì sự chờ đợi một cái gì đó, nỗi sợ và cả nỗi buồn làm tôi muốn chết. Cái chết của mẹ làm tôi không còn tin vào gia đình, tình yêu hay bất cứ cái gì nữa…

Cả hai im lặng nhìn nhau, đôi mắt nàng mở to và trống rỗng, hắn nắm chặt sáu viên thuốc trong lòng bàn tay mình.

-       Tôi..- Nàng thì thầm ngập ngừng.

-       Tôi nói dối đó.- Hắn bật cười.- Cô nên thấy vẻ mặt mình lúc nãy. Chẳng qua là tôi bị thất tình nên hơi xuống tinh thần thôi, chẳng có gì to tát cả. Xin lỗi vì đã đùa với cô.- Nhún vai đứng dậy, thân hình hơi loạng choạng hắn phủi cát dính trên quần áo.- Giờ tôi sẽ đưa cô về phòng, ta đều say quá rồi và nếu còn ở đây thì cả hai sẽ ngủ ở đây mất.

Hắn đưa nàng về phòng mình mà không gặp phải sự phản đối nào từ nàng, nàng im lặng suốt cả quãng đường đi dường như đang mãi nghĩ về câu chuyện của hắn. Rót cho nàng một ly nước hắn ngồi xuống kế bên nàng trên giường.

-       Giờ thế này tôi sẽ lấy ba viên thuốc của cô ta sẽ chia đôi cái chết này ra và cùng uống một lúc. Cả hai đều sẽ cùng chết một nửa và vì vậy cả hai đều sẽ được sống.- Hắn đưa cho nàng ba viên thuốc con nhộng.

-       Ai cho anh quyền quyết định chuyện này?- Nàng mỉm cười.

-       Cô cho, khi cô đưa thuốc cho tôi và nói về chúng thì cô đã cho tôi quyền quyết định rồi. Tôi không nỡ để người ta chết trước mặt mình.

Im lặng nàng ngả đầu vào vai hắn.

-       Có lẽ anh nói đúng, có lẽ tôi vần muốn có ai đó ngăn mình lại.- Giọng nàng lạc đi.- Vậy thì lần này mỗi người hãy uống một viên thôi.- Nàng thì thầm.- Coi như lần chết thứ nhất, cho tôi số điện thoại của anh, khi nào tôi muốn chết lần nữa tôi sẽ gọi cho anh và ta cùng nhau một viên thuốc.

Hắn mỉm cười vuốt mái tóc nàng.

-       Lần đầu tiên tôi được phụ nữ hỏi xin số điện thoại đó.- Hắn đọc số cho nàng, số công việc.- Vậy là ta sẽ còn hai lần chết nữa hả?

Nàng gật đầu

-       Tôi sẽ không cho anh biết số điện thoại của mình đâu. Tôi sẽ là người chủ động thời gian khi nào ta sẽ chết vì nói gì thì đây cũng là cái chết của tôi mà và sau ba lần chết nếu không có gì thay đổi, tôi muốn gặp lai anh. Khi đó chúng ta sẽ làm quen, trong một kiếp khác. Còn giờ thì.- Nàng nuốt một viên thuốc vào miệng.- Tới giờ uống thuốc rồi.

Nàng choàng tay qua cổ hắn kéo đầu hắn lại gần, một nụ hôm ám mùi men rượu, lưỡi nàng đẩy viên thuốc qua. Buông nhau ra nàng nâng bàn tay đang giữ ba viên thuốc của hắn lên và dùng môi lùa một viên vào miệng.

-       Cạn!

-       Cạn!

Nuốt viên thuốc nàng uống hết nửa ly nước và đưa nửa ly con lại cho hắn.

-       Mà đây là thuốc gì vậy?

-       Thuốc an thần. Anh lạ thật dám uống dù không biết đó là gì sao?

-       Thì vì tôi muốn chết mà.

-       Vậy giờ anh được thỏa nguyện rồi.- Hôn lên má hắn nàng nằm xuống giường.- Chúc ngủ ngon.

-       Chúc ngủ ngon.- Hắn nhìn nàng rồi cùng nằm xuống.

Chẳng bao lâu giấc ngủ ập đến và hắn chẳng cách nào cưỡng lại nỗi.

 

 

Cái viện dưỡng lão nằm khuất sau một khúc của trên con đường vắng vẻ, màu sơn vàng của nó đã bợt bạt nhiều qua thời gian; một nơi chốn lặng lẽ, yên tĩnh và cái mùi cũng không khí của nó dễ khiến những người không quen thấy trì trệ pha lẫn chút sợ hãi. Mưa vẫn rơi dai dẳng như buổi sáng lúc hắn thăm mộ mẹ, bước qua cánh cổng hắn cởi cái áo mưa màu tro ra rồi phủ trên xe của mình.

Đi vào bên trong qua phòng chờ với cái màn hình tivi đang phát một bộ phim nào đó hắn bước lên lầu ba, rảo qua dãy hành lang trải dài những căn phòng thuộc diện “Chăm sóc đặc biệt”. Hắn đi vào căn phòng cuối cùng, một phòng sinh hoạt chung rộng rãi, bên trong có tivi vài cái bàn và ghế nơi những người già đang thì thầm nói chuyện, chơi bài hay chỉ đơn giản là đưa cái nhìn trống rỗng vào mọi thứ xung quanh.

Hắn đi lại gần cửa sổ, nơi có một ông già đang ngồi trên ghế nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt và đôi mắt ông dại đi dường như chẳng còn nhận biết được điều gì nữa. Đôi tay run rẩy đặt lên tay vịnhchỉ còn những ngón trơ xưởng lỏng khỏng.

Hắn vỗ nhẹ vai một nữ y tá đang đứng kế bên ông lão, hai người cười với nhau rồi cô bỏ đi để lại một mình hắn. Hắn cuối xuống quỳ một chân và khẽ siết tay ông lão.

-       Hôm nay cha thấy sao rồi?- Hắn hỏi lớn.

-       Ai… ai đó?- Ông lão quay qua chậm rãi giọng nói khò khè.

-       Con đây, con trai cha.

-       Con trai ai?

Hắn mỉm cười nhìn cha mình, bệnh Alzheimer tách dần ông ra khỏi thế giới này, hắn đã phải đưa cha vào đây vì không thể chăm sóc ông lúc cha bắt đầu qua giai đoạn hai của Alzheimer, viện dưỡng lão này tiêu tốn phân nửa thu nhập của hắn trong một năm.

Đứng lên nhìn màn mưa bên ngoài hắn thở dài, trời cứ mưa mãi vào những ngày tháng mười u ám.

 

 

 

Nàng nằm kế bên khi hắn thức dậy, hắn chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt nàng khi ngủ. Trong căn phòng sang trọng này nàng như điểm duy nhất để mọi thứ trang trí rườm rà, đắt tiền nơi đây trở nên có ý nghĩa và hợp lý đối với hắn.

Hắn đặt một nụ hôn lên vầng trán nàng.

Thuốc an thần đem lại cho một giấc ngủ sáng khoái và giờ đây hắn thấy khỏe khoắn hơn bao giờ hết. Thật đáng mỉa mai nhưng nếu gấp sáu lần cái khỏe khoắn đó thì con người ta sẽ chết.

Thế giới vận động theo những cách thức kỳ lạ…

 

Khi nàng thức dậy cả hai cùng ra một quán ven biển ăn sáng, hắn điểm tâm bằng ly cà phê đen và một cái bánh ngọt nhỏ.

-       Lát nữa tôi sẽ trả phòng.- Nàng nói trong khi lấy nĩa chọc mấy miếng mực trong dĩa mỳ hải sản của mình.

-       Tôi cũng vậy.

Nàng chống cằm nhìn hắn.

-       Vậy là tạm biệt rồi phải không?

-       Ừ, tạm biệt, sau hai kiếp nữa ta sẽ gặp nhau.

Im lặng nàng nhìn ra ngoài bờ biển; vài đôi đang đi dạo ngoài ấy, họ tràn đầy sức sống, dường như tình yêu đang vây bọc lấy những con người ấy.

-       Đừng thương hai tôi được chứ!- Nàng chợt nói mắt vẫn nhìn ra biển.

-       Không hề, tôi chỉ muốn có ai đó ngủ cùng với mình.

Nàng mỉm cười, gió biển thổi mái tóc nàng dạt ra phía sau và bồng bềnh như những cơn sóng nhỏ.

-       Tôi sẽ luôn ngủ cùng anh, dù anh không thấy và không biết điều đó nhưng anh sẽ không bao giờ phải ngủ một mình.

-       Cô vẫn chưa cho tôi biết câu chuyện của cô. Vì sao cô muốn chết?

-       Thì như anh thôi, tôi bị thất tình.

Hắn nhếch mép nhìn theo mắt nàng hướng ra phía biển, ở đó biển mênh mông không điểm kết.

Một ngày tháng mười rực rỡ!

THIÊN DI
18/10/15
Sáng trong.

                                                                       

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
21 Tháng Chín 201912:15 SA(Xem: 18587)
Hắn bị đụng xe vào buổi chiều và đưa vào phòng cấp cứu của một bệnh viện huyện.Hắn hôn mê từ đó cho đến sáng hôm sau mới hồi sức nhưng vẫn ở trong trạng thái mê tĩnh. Đôi mắt khẻ lay động, cơ thân muốn rướn lên nhưng có một sức mạnh vô hình trì níu lại, đôi môi khô khốc, hắn khao khát được một vài giọt nước , tôi bón cho hắn từng giọt từng giọt và tay luôn nắm bóp trên vầng trán, vùng ngực gây cho hắn cảm giác êm dịu, ru vào giấc ngủ chập chờn.
11 Tháng Chín 201910:25 CH(Xem: 17822)
Đầu tiên là triệu chứng khó thở kéo dài nhiều giờ. Đó là điều khó hiểu với một người không phải là cuờng tráng song sức khỏe có thể được gọi là sung mãn như ông. Bác sĩ riêng đã loại trừ ngay cái bệnh buộc phải lập tức i-zô-lê( biệt lập), hoành hành bởi con vi trùng mang tên một nhà bác học Đức. Nơi ông ở cũng chưa đến nỗi phải suốt ngày đeo mõm chó cả khi ra đường lẫn ở trong nhà như thành phố Bác - Ki nọ mù mịt bụi khói gần đây mà ông thường thấy trên phim, ảnh.
08 Tháng Chín 201911:54 CH(Xem: 18122)
“Ối... giời đất ôi!” Tiếng rú hoảng kinh của người đàn bà dưới khoang thuyền vọng lên, tiếng được tiếng mất trong gió lộng khi con sóng hung hãn đập mạnh vào lớp vỏ kim loại bên mạn thuyền. Chiếc du thuyền chao chọng, lắc lư như món đồ chơi trong tay đứa trẻ tinh nghịch. Nước văng tung tóe lên cả mặt sàn gỗ đầy vân. Người đàn ông một tay bám chặt lấy cột buồm, một tay rà lại những nút buộc chiếc áo phao mà gió gắn chặt vào người. “Không sao đâu,” người đàn bà dán mình vào chỗ ngồi ởđuôi con tàu, chiếc áo phao màu cam sáng rực dưới ánh sáng mờ ảo của một ngày vừa chớm. Chị nghểnh cổ nói vọng xuống khoang. “Du thuyền chứ có phải ghe đánh cá của ngư dân đâu.” Rồi chị lẩm bẩm,“Đến siêu bão cũng chả sao.” “Cứu mẹ con cháu với!” Tiếng gào khan của một người đàn bà văng vẳng trong tiếng hú của gió. Người đàn ông nghểnh cổ, nhìn xuyên qua màn hơi nước mờ đục. “Hình như có người kêu cứu.” Anh ta nói lớn. Trái tim quýnh quáng trong lồng ngực. Người đàn bà trong áo phao màu cam hỏi
06 Tháng Chín 20193:37 CH(Xem: 17923)
Camie là người nữ đồng nghiệp duy nhất trong số các đồng nghiệp nam làm chung một group gồm chỉ có ba người : hắn , Dick và Dan, cả ba đều là người Việt Nam. Camie là người Philippines , nước da trắng, mắt to, tóc dài, thân hình thon gọn, eo nhỏ mông to. Nhiều lần lão Dick thèm thuồng nói với hắn - Camie sống cô đơn độc thân một mình đang khao khát một tình yêu.
28 Tháng Tám 20193:20 CH(Xem: 16051)
Ở đây, tất cả nhân viên, dù là người địa phương tình nguyện đến làm việc, hay nhân viên chính thức, đều mặc cùng một bộ đồng phục màu xám, áo vest xám, váy đầm hình chữ A màu xám, áo chemise lụa trắng bên trong. Trắng và xám. Đó là 2 màu chủ đạo sau buổi sáng 5.46' ngày 17 tháng 1 năm 1995.
19 Tháng Tám 20193:54 CH(Xem: 18345)
Tôi đứng một mình bên cửa sổ. Đêm lặng. Ngọn đèn hành lang rọi xuống chậu cây chi mai đang nở hoa trắng, tạo thành một quầng sáng đơn độc. Tôi vốn có thói quen đọc sách khuya. Những lúc đêm khuya thanh vắng, khi người đời đã chìm trong mộng mị, là lúc tôi thả hồn mình lang thang với những con chữ. Đọc đến một lúc nào đấy, cảm thấy đầu mình u mê, tôi hay tới bên cửa sổ, đứng khoanh tay nhìn ra ngoài hiên. Tôi thường hay nhìn một cách vô định vào bóng cây sấu già đang chập chờn cô đơn khua lá. Như là một phép dưỡng sinh cho mắt. Từ hôm có chậu chi mai thì hồn tôi trút cả vào chậu cây nhỏ xinh đang nở hoa trắng xoá. Tôi say mê ngắm. Tôi đang mê đắm vẻ đẹp của một loài hoa đã từng được bao thi nhân từ cổ chí kim ca tụng…
16 Tháng Tám 201910:07 CH(Xem: 19694)
Gần 5 năm mới nhận được tác phẩm thứ hai của Nguyễn Trung. Truyện của ông rất đặc biệt, với lối hành văn cuốn hút, mạch truyện chuyển đổi gọn nhanh như những đoạn phim ngắn. Không khí truyện huyền ảo nhưng rất gần với xã hội chúng ta đang sống. Mời quý độc giả và văn hữu cùng vào không gian truyện “Rắn xanh chấm đỏ” của nhà văn Nguyễn Trung. Tạp Chí Hợp Lưu
14 Tháng Tám 20199:09 CH(Xem: 19823)
Mẹ tôi có tính tiết kiệm, ăn uống lúc nào cũng nhường món ngon cho chồng cho con ăn. Khi ba tôi mất, quần áo mới mẹ cứ cất tủ cho đến khi mất còn mới tinh, có cái mẹ chưa mặc. Tôi bây giờ y chang như mẹ, lâu rồi tôi cứ nghĩ rằng mình không có chồng có con nên đâu cần chưng diện làm gì. Con gái tôi thương mẹ nên nó sắm cho mẹ toàn bộ quần áo, son phấn... Tôi đơn giản không phấn son chưng diện... Nên đến hôm tôi dọn nhà tôi lôi ra đồ mới còn quá nhiều, áo quần đẹp, cả đồ lót phụ nữ còn nguyên lố lố mới kít. Tôi không thể mang hết vào SG nên tôi cho từ thiện hết toàn bộ. Tôi liên tưởng đến mẹ. Nếu tôi chết, con tôi nó sẽ chôn hết đống đồ này theo tôi như mẹ.
10 Tháng Tám 20197:07 CH(Xem: 17686)
Anh vừa ra được tập thơ. Tiền đi vay, lãi suất năm phần trăm. Trên đời này, hiện giờ không có gì rẻ hơn thơ và khốn khổ như nhà thơ phải ôm sách của mình đi bán lẻ. Khi đưa bản thảo cho nhà xuất bản, anh nghĩ, việc giải quyết "đầu ra" sẽ tính sau, trước mắt làm sao có được sách đã. Đến khi cầm tám trăm cuốn Đối thoại với dòng sông trong tay anh mới thật sự hiểu thế nào là kinh tế thị trường. Anh nhẫn nhục mang thơ đi phát hành. Bán khắp mọi nơi, bán cả ở những chỗ người ta nhiều tiền nhưng không hiểu thơ và chẳng cần thơ. Cái năm phần trăm của bảy triệu hàng tháng thúc bách anh. Tại một trường phổ thông trung học, khi anh nhờ mua giúp hai chục cuốn, ông hiệu trưởng lật xem qua rồi bảo :" Chúng tôi sẽ vận động các em mua". Ba tuần sau, anh trở lại, ông hiệu trưởng khả kính mang ra chồng sách phủ dầy bụi, nói như người có lỗi :" Ông thông cảm, học sinh bây giờ không thích thơ
09 Tháng Tám 201910:17 CH(Xem: 18789)
Nghe tiếng cót két dưới sân, tôi biết ngay thằng bạn trời đánh vừa tới. Chiếc xe đạp khô dầu, nói bao nhiêu lần là chỉ cần xịt vào đó chút dầu hoặc không có dầu thì quết lên sợi dây xích chút mỡ bò là trơn tru, mà cái thằng nhất định không nghe. Tiếng cót két cứ như tiếng nghiến răng của bà hàng xóm lúc ngủ mê, nghe đến nổi cả gai ốc.