- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

DI CHỨNG (PHẦN 4)

11 Tháng Mười 20154:46 CH(Xem: 27895)

 

Rose Portrait
tranh Nguyên Khai



Oan hồn ma nữ kia quả thật đã đưa Phương về nhà Vũ. Đang ngồi trầm tư bên ấm trà nóng, ông Hội bỗng giật nảy mình khi nghe ngoài sân có tiếng rên rỉ. Ai nửa đêm khuya khoắt lại vào nhà ông than khóc? Vội vã ông chay lại mở cửa. Ánh điện trên thềm hắt xuống sân, ông trông thấy một người phụ nữ nằm sõng xoài trong vũng nước. Phương. Đúng là Phương.

Ông lao xuống định ôm nàng dậy thì một luồng gió tát thẳng vào mặt ông. Mưa. Mưa máu tanh lợm mửa. Ông giơ tay chắn ngang mặt.

- Bố, cứu con với bố ơi.

Tiếng Phương mỏng tanh như người sắp chết. Ông Hội quáng quàng, hai tay ông run lẩy bẩy. Vừa chạm vào người Phương ông đã thấy một làn âm khí xuyên thấu vào nội tạng.

- Con… Phương, làm sao, làm sao ra nông nỗi này. Thằng, thằng Vũ nó đâu?

Ông lắp bắp nói không ra hơi.

- Cứu cứu, chết mất, chết mất…

Giọng Phương càng thảm thiết hơn. Ánh mắt nàng chất đầy niềm kinh hãi, cánh tay nàng rũ rời giơ lên chỉ về phía sau. Ông Hội ném nhanh cái nhìn ra cổng. Vắng tanh. Làm có gì lạ đâu.

Ông nâng Phương dậy.

- Á, trời ơi !

Tiếng ông lạc đi. Một con mèo đen, cụt hai chân nằm lù lù ngay dưới hạ bộ Phương. Máu từ trong nàng đang trào ra. Một thư máu đen ngòm, tanh tưởi chưa từng thấy. Những hạt mưa đổ xuống càng lúc càng dữ dằn. Mưa như muốn nhấn chìm sự sống nơi trần gian, mưa như muốn vạch trần bí mật của tội ác và âm mưu thôn tính hàng thế kỷ của cái dân tộc tự xưng là Thiên Triều.

Di huấn tổ tiên, di chứng dòng tộc tất cả ùa về nện từng nhát búa vào tâm não ông Hội. Hơi thở ứ nghẹn, máu chèn ngang ngực ông, ông hự lên một tiếng từng bựng huyết đỏ ngầu trào lên miệng. Một bóng người đột ngột xuất hiện trước mắt ông, giọng nói như lời nguyền rủa vọng về từ cõi xa xưa:

- Ta đã chờ, hơn năm trăm năm để có ngày hôm nay. Dòng dõi loài ác thú chúng mày đã đến lúc phải đền tội.

Ông Hội quỳ hai chân xuống vũng nước mưa hòa lẫn máu, hai tay chắp ngang ngực van vỉ:

- Lạy bà, xin bà tha cho người phụ nữ này, chuyện đã qua hàng bao thế kỷ rồi, tội lỗi của dòng họ chúng tôi đã trở thành tro bụi quá khứ, tổ tiên tôi chỉ làm theo lệnh hoàng đế thưa bà, bao thế hệ nối tiếp nhau dòng họ tôi luôn di huấn cho con cháu phải tìm cách chuộc tội với bà, chúng tôi hối hận lắm rồi thưa bà.

- Hừ, cái gì là quá khứ, cái gì là tro bụi, cái gì là hối cải? Người đó rít lên. Câm miệng, lũ người Trung Hoa các người cũng biết nói về nhân tính hay sao. Các ngươi giết ta một cách dã man, chôn vùi xác ta trong chiếc quan tài tẩm thứ độc kinh hoàng mong kiềm hãm linh hồn ta, các người yểm bùa để làm kiệt quệ nguyên khí dân tộc chúng ta, các ngươi muốn đời đời nước Việt này phải lụy thuộc vào dân tộc ác thú các người. Năm trăm năm qua dòng họ các người bị ta nguyền rủa lẽ ra phải tuyệt tự tuyệt tôn lâu rồi thế mà trời cao không có mắt mỗi đời dòng giống các người vẫn nảy nòi ra một kẻ đủ khả năng duy trì nòi giống. Đến đời ngươi ý nguyện của ta sắp được thực hiện thì ngươi, bà ta chỉ thẳng mặt ông Hội, chính ngươi lại dựa vào sự ngây thơ băng khiết của người đàn bà này để kéo dài âm mưu của các người. Ta không thể để các người tồn tại mãi.

Oan hồn ma nữ ngửa mặt lên trời cười, tiếng cười như muốn nghiền vụn những hờn oán tích tụ suốt năm thế kỷ đằng đẵng:

- Dù gì ngươi cũng sắp chết, ta nói điều này cho ngươi biết. Buổi chiều hôm ấy nơi ruộng ngô, cũng chính là mảnh đất hiện tại gia đình ngươi đang sống, tổ tiên các người đã hành hình ta để làm lễ hiến tế. Bọn chúng nghĩ vĩnh viễn oan hồn ta không thể thoát ra khỏi chiếc quan tài quỷ quái ấy, tuy nhiên bọn chúng không thể ngờ, lúc bấy giờ ta đã không còn là một thiếu nữ băng thanh ngọc khiết. Trong cơ thể ta lúc đó đã mang giọt máu của người đàn ông ta yêu thương. Chính đứa trẻ ấy đã phá vỡ sự trấn yểm của quan tài, giúp ta ra ngoài. Suốt năm trăm năm qua ta luôn bám theo dòng tộc các người, lẽ ra ta đã trả thù, nhưng khốn nạn thay cái sức mạnh bùa yểm của dân tộc Trung Hoa các người phải sau năm trăm năm mới hết hiệu nghiệm. Ta đã kiên trì chờ đợi, ha ha, cuối cùng ngày này cũng đến.

Oan hồn ma nữ nói xong chợt im lặng, rồi bỗng rưng rưng nói:

- Con trai ta đã không có cơ hội nhìn thấy mặt trời và cuộc sống nơi trần thế. Tổ tiên của ngươi là một lũ ác nhân.

Bà ta sấn tới gần ông Hội, hai bàn tay đầy máu bóp nghẹt yết hầu ông…

(Suốt từ nãy tới giờ con chó mực nhà ông Hội không hề có phản ứng gì, cứ như nó bị sức mạnh siêu nhiên nào đó kiềm hãm)

-Bố, bố ơi!

Tiếng Vũ vang lên thê thiết trong màn mưa gió phũ phàng. Chàng vừa về tới cổng đã chứng kiến sự việc kinh hoàng trong sân nhà mình.

Đoàng. Một tiếng sét đinh tai. Mưa tầm tã trút. Vũ trèo qua cổng xông vào.

Chàng lao tới chắn trước ông Hội:

- Tôi xin bà, hãy tha cho bố tôi.

Ông Hội thở dốc nói:

- Đừng con, hãy để ta chết dưới tay bà ấy. Đã đến lúc chân lý được thực thi rồi.

- Không, bố, bố không thể chết.

Vũ ôm chầm lấy ông Hội, bật khóc. Tiếng khóc nghẹn ngào như đứt từng khúc ruột.

Cơn đau đớn đã khiên Phương ngất đi. Bây giờ nghe tiếng la thảm của Vũ nàng mơ hồ hồi tỉnh.

- Anh Vũ.

- Phương, trời ơi. Em. Phương ơi.

Bây giờ Vũ mới để ý tới Phương nhưng lại không dám buông bỏ cha mình, chỉ biết nhìn Phương đau đớn thốt.

- Hay lắm, hay lắm. Tất cả đều được chết chung tại nơi này. Oan hồn ma nữ cười khằng khặc.

Lúc này bà Nghĩa đã tỉnh ngủ, hớt hơ hớt hải chạy ra.

- Tổ tiên ơi, chuyện gì thế này.

Bà Nghĩa kinh hoàng la lên. Trong trí não của bà mọi chuyện bao nhiêu năm trước vùn vụt hiện về.

“Thôi đúng rồi, gia đình này bị ma ám. Lời của ông ăn mày năm xưa quả không sai.’’

Nhớ tới lời đồn thổi của người Việt Nam từ xa xưa, loài yêu ma rất sợ nước tiểu. Bà Nghĩa vội vàng chạy vào lấy thau đái luôn vào đó, rồi bưng ra liều mạng lao tới hắt lên bóng ma.

Oan hồn ma nữ cười điên dại :

- Ha ha, mụ đàn bà ngu xuẩn. Ngươi tưởng nước tiểu sẽ làm ta tiêu tán linh hồn chăng? Ngươi thật đúng là di chứng của hủ tục u tối của dân tộc này. Đáng thương thay cho một dân tộc mấy ngàn năm quật cường, mà không thoát khỏi tầm nhận thức hạn hẹp. Nếu nước tiểu có thể khiến ma quỷ sợ hãi thì hàng ngàn năm qua tại sao những người dân trên đất nước này không dùng nó mà xua đuổi lũ ma quỷ Trung Hoa ra khỏi tiềm thức phụ thuộc đi?

Bà Nghĩa sợ đến mức chân đập tay run, toàn thân như lên cơn động kinh. Bà vội quỳ xuống, miệng lầm rầm khấn kinh phật.

Từng đợt gió quật, tát, vả xuống màn đêm ngun ngút. Mưa vẫn ào ào như phụ họa cho cảnh tưởng ma quái.

Bỗng một âm thanh khàn khàn vang lên:

- Oan hồn kia, ngừng tay lại.

Tiếp theo một bóng người vọt tường xông vào.

Chính là gã đàn ông kỳ lạ gặp Phương trên chuyến tàu dạo nọ. Vừa vào tới nơi gã nhanh như cắt sấn tới chỗ con chó mực đang nằm đâm thốc thanh gươm đã chuẩn bị sẵn vào người con vật. Nó tru lên ghê rợn. Một vòi máu tươi phún ra, tanh ngòm. Gã lấy chiếc thau lúc nãy bà Nghĩa đựng nước tiểu hứng máu chó. Rất nhanh gã hắt thau máu về phía bóng ma.

- Á. Bóng ma thét lên. Ngươi, ngươi là quân khốn kiếp. Dòng họ ngươi là người nước Nam này, vậy mà ngươi cam tâm phụng sự cho lũ ngoại bang.

Gã đàn ông kỳ lạ bình tĩnh nói :

- Thưa bà, tôi không phải là kẻ phản bội dân tộc. Mọi oan ức của bà không nên giải quyêt bằng máu và mạng người. Tổ tiên những người này có tội chứ không phải họ.

Liền đó gã vung gươm lên. Miệng khấn, tay khua. Chĩa mũi gươm về phía bóng ma.

Bóng ma ngay lập tức sợ hãi lao vút đi.

Gã đàn ông cùng Vũ và bà Nghĩa dìu đỡ ông Hội với Phương vào nhà, đặt hai người lên giường.

- Cảm tạ ông. Bà nghĩa chắp hai tay vào nhau. Tôi nhìn ông sao cứ quen quen. Bà nói tiếp.

- Tôi là cháu của ông ăn mày năm xưa thưa bà.

- Hả, chả trách gì.

Gã đàn ông kể về lai lịch của mình và nguyên nhân tại sao mình có mặt ở đây. Nghe xong Vũ và bà Nghĩa kinh nghi thất sắc. Tất cả những chuyện của dòng họ nhà Vũ tới tận bây giờ chàng và mẹ chàng mới mơ hồ hiểu được phần nào.

- Đau đau quá, cứu tôi với.

Cả ba cùng quay lại. Phương đau đớn vật vã rên la. Bà Nghĩa vội chạy lại, Vũ và gã đàn ông lại theo. Hai tay Phương đang ôm bụng, thân thể nàng oằn oại.

- Chắc là lên cơn đau đẻ. Bà Nghĩa nói, Vũ con vào bếp đun ngay ấm nước nóng cho mẹ.

- Dạ. Vũ ứng tiếng và đi làm theo lời bà.

Hai mắt Phương trợn trừng, miệng sùi bọt.

- Đừng, đừng giết tôi.

Phương rên la.

- Đừng sợ, ta đây, bình tĩnh lại đi con.

Bà Nghĩa đặt tay lên người Phương, trấn an nàng. Phương vẫn quằn quại rên rỉ không ngớt. Vũ đưa nước sôi ra. Bà Nghĩa sắn tay, chuẩn bị làm bà đỡ.

Ngoài trời mưa đã ngớt, gió đã lặng, nhưng sự việc ma quái lúc nãy vẫn còn quanh quất. Không khí khủng bố vẫn bao trùm căn nhà ông Hội.

Gã đàn ông và Vũ để một mình bà Nghĩa xoay sở, hai người lại bàn ngồi, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng.

-Ối cha mẹ ơi.

Tiếng bà Nghĩa vang lên như bị một đòn đánh vào ngực. Hai người đàn ông lao ngay lại. Vũ hỏi dồn:

- Gì vậy mẹ, gì vậy mẹ.

- Kia, kia…

Bà Nghĩa lắp bắp chỉ lên giường.

Vũ và gã đàn ông cũng tái xám mặt khi nhìn thấy vật trên giường. Phương đã đẻ. Không phải một đứa con trai. Cũng không phải là đứa con gái. Mà là hai cái chân mèo đen thui. Phương cố mở mắt nhìn.

-Không, không thể như thế. Phương thét lên rồi ngất lịm đi.

Ba ngày sau Phương và ông Hội dần phục hồi sức khỏe. Suốt từ sáng tới tối Phương ngồi thẫn thờ như tượng gỗ trên giường, nước mắt lưng tròng. Nàng vô cùng đau khổ. Dù đó là sự loạn luân, nhưng tại sao đứa con nàng mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày lại là hai cái chân mèo đen? Chính người đàn bà đó, cái oan hồn thiếu nữ, đã móc giọt máu của ông Hội ra khỏi người nàng và nhét hai cái gớm ghiếc ấy vào cơ thể nàng. Đêm đó, cái đêm rùng rợn ấy…

Gã đàn ông kia vẫn chưa rời nhà ông Hội, gã đang chờ để giải quyết mọi vấn đề.

- Cô hãy bình tâm lại, đừng đau lòng nữa. Gã cầm tay Phương an ủi. Lẽ ra tôi nên nói trước với cô về cái bào thai đêm ấy trên tàu. Cô tha lỗi cho tôi.

Phương gượng cười:

- Tôi không trách gì ông cả. Tất cả là tại tôi. Tôi là một ả đàn bà lăng loàn. Tôi đáng bị như vậy.

Ánh mắt nàng ngập tràn thống khổ.

Ông Hội chỏi tay ngồi dây, uể oải gọi :

- Bà Nghĩa ơi.

Bà Nghĩa từ dưới bếp chạy lên.

- Gì vậy ông ?

- Bà gọi thằng Vũ và Phương lại đây. Tôi có chuyện muốn nói.

Rồi mọi người ngồi xung quanh ông Hội.

Ông bắt đầu nói :

- Đây là bí mật được giữ kín suốt hơn năm thế kỷ của dòng họ tôi, ông quay qua nhìn gã đàn ông kỳ lạ, mọi chuyện anh đã biết hết rồi thì phải?

Gã đàn ông gật đầu.

- Có lẽ cả bà, thằng Vũ và Phương cũng đã biết một số chuyện rồi. Ông Hội nói tiếp. Tuy nhiên tôi vẫn muốn nói lại tất cả mọi sự việc một cách rõ ràng trước khi chết. Ông nhìn ra sân. Tâm tư trôi về thuở xa xưa. Gia tộc tôi vốn khởi nguồn ở vùng Triết Giang bên Trung Quốc đời Hậu Hán, đến đời thứ hai thì được lệnh dụ của hoàng đế mật phái sang Việt Nam với sứ mệnh chọn một vùng đất phù hợp phong thủy định cư và đồng thời thực hiện việc trấn yểm để kềm hãm sự hưng vượng đất nước này. Nếu việc trấn yểm thành công thì hàng ngàn thế hệ sau dân tộc Việt Nam phải phụ thuộc vào đất nước Trung Hoa về mọi mặt. Sau ba năm nghiên cứu tìm hiểu tổ tiên tôi đã chọn được một vùng đất thích hợp cho mọi việc. Mảnh đất ấy nằm bên một dòng sông, quanh năm nước mang một sắc vàng, có núi non trùng điệp. Tránh sự nghi ngờ của mọi người và cũng để có thời gian chuẩn bị họ đã làm nương trồng dâu như những người dân bản địa. Cuối năm đó, bọn họ sau nhiều ngày rà soát đã tìm cách bắt cóc một cô gái trong vùng. Vào một buổi chiều họ đã cùng nhau thực hiện nhiệm vụ thiêng liêng được hoàng đế giao phó.

Ông Hội vừa thở vừa kể lại toàn bộ nghi lễ yểm bùa ấy. Nghe chuyện đó hai bàn tay Phương toát mồ hôi. Tất cả đúng y như giấc mơ của nàng chiều hôm nọ trên tàu.

Giọng ông trùng dần:

- Từ đó về sau không biết do quả báo hay một lý do siêu nhiên nào đó mà dòng họ tôi phát sinh căn bệnh mỗi đời chỉ sinh được hai người con trai, và một trong hai kiểu gì cùng có một kẻ không có khả năng duy trì nòi giống.

Câu chuyên ông Hội kể đã dứt từ lâu mà mọi người vẫn như đang đắm chìm trong muôn vàn cảm xúc lạ kỳ, sợ hãi đan xen. Cuối cùng những bí ẩn suốt mấy mươi năm lẩn quất trong tâm trí bà Nghĩa đã có lời giải.

- Như vậy, cái đêm ông từ chiến trường trở về cuộc nói chuyện mà tôi nghe trong nhà tắm là của ông và người đàn bà chết oan kia?  Bà Nghĩa nhìn ông Hội hỏi.

Ông chớp chớp mắt khẳng định :

- Đúng như vây, đêm đó bà ta đã hiện lên và định giết tôi nhưng không hiểu sao sau đó bà ta lại bỏ cuộc.

Thều thào ông tiếp:

- Bí mật này được chúng tôi lưu truyền kín đáo trong dòng họ qua từng thế hệ. Đến đời tôi thực sự tôi không hề muốn duy trì cái sứ mệnh vô nhân này. Chỉ vì tôi chỉ sinh được mỗi một thằng con trai nên tôi đã phải làm bao nhiêu chuyện trái lẽ trời. Dù không phải để duy trì sự bùa yểm kia thì dòng họ này cũng không đáng bị tuyệt tự mà. Ông trào nước mắt khi nói đến đây.

Gã đàn ông kỳ lạ cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng lên nói :

- Thưa ông, mọi chuyện đã thuộc về xa xưa rồi. Dân tộc Việt Nam không sống mãi trên xác hận thù, cái gì đã qua người dân đất nước này sẵn sàng xóa bỏ để sống trong an lạc và thanh thản. Tuy nhiên bây giờ gia đình ông bà muốn yên ổn thì tôi cần phải trục xuất oan hồn ma nữ kia ra khỏi vùng đất này. Linh hồn bà ta phải được giải thoát khỏi những oán hận tích tụ suốt mấy thế kỷ qua. Ông hãy chỉ cho tôi chỗ chôn chiếc quan tài kia tôi nghĩ nó ở đâu ngay trong căn nhà này thôi.

Vũ, Phương và bà Nghĩa nghe vậy đều giật bắn. Phần ông Hội run run nói :

- Đúng thế, chiếc quan tài ấy hiện vẫn ở trong vùng đất này. Ông chống tay ngồi dậy. Năm xưa khi phá dỡ dãy nhà gỗ xây lên căn nhà bằng này, tốp thợ xây đã đào phải chiếc quan tài. Tôi đã không cho họ lấy nó lên và tôi cũng bảo họ tính làm sao để nó nằm ở một chỗ thuận tiện, khi nào có điều kiện tôi sẽ di chuyển nó đi nơi khác an táng.

Ông bão Vũ:

- Vũ, con dìu ta đi để ta sẽ chỉ chỗ quan tài cho anh ta.

Vũ ôm ngang người bố đỡ ông dậy. Mọi người theo chân ông Hội. Thời gian trôi qua từng khắc. Mọi người như ngừng thở.

- Chính chỗ này đây. Ông Hội chỉ xuống bậc tam cấp trước nhà. Năm đó tôi để chiếc quan tài ấy nằm ở đây vì theo quan niệm người Trung Hoa thì ma quỷ sẽ không thể vào nhà nếu không được sự cho phép của thần canh cửa. Có lẽ điều đó đã linh nghiệm vì vậy mà suốt những năm qua hồn ma ấy không xâm nhập được vào nhà.

- Tốt rồi. Bây giờ mọi người hãy sinh hoạt bình thường, đêm nay đúng mười hai giờ là giờ mà ma quỷ rời địa ngục lên dương thế tôi sẽ thực hiện sự giải thoát cho oan hồn bà ta.

Đêm xuống. Mùa đông trời tối đen như mực. Tuy không mưa nhưng cái lạnh lẽo ẩm mốc của những ngày mưa vừa qua vẫn còn ngập ngụa trong không khí.

Gã đàn ông kỳ bí lập một bàn thờ ngay trước cửa nhà ông Hội. Gã nói mọi người hãy ở trong nhà, nếu không muốn bị nhiễm âm khí.

Mười hai giờ. Điện đường đã tắt hết. Thị trấn chìm vào tấm áo choàng thinh lặng. Ông Hội nằm trên giường hơi thở đều đều, chừng như ông đã ngủ. Phương, Vũ và bà Hội ngồi bên chiếc bàn hồi hộp chờ đợi.

“Âm dương hòa hợp. Cõi thế trầm luân. Miền địa ngục tối tăm nhiều oan trái. Bao thế kỷ bạo tàn xương chất thành núi, máu trào như biển. Kẻ bạo quyền tay nực mùi tanh, người bị chà đạp nhục thảm ê chề.

Nào phương đông, ấy phương tây. Đã làm người ai cũng máu nóng, tim hồng. Cớ chi gây bao cuộc tang thương. Oán hận ngập tràn. Mộng bá đồ vương liệu có tồn tại ngàn vạn năm. Cớ chi không rũ bỏ hư danh làm kẻ bình phàm sồng chết trong tiếng cười bình thản.

Máu trả máu oan oan tương báo bao giờ nguôi. Hồn ơi hồn, mau mau tỉnh ngộ. Thoát ly cõi u mê tăm tối. Tìm về miền cực lạc trường sinh. Hóa giải mọi oan cừu…”

Gã đàn ông kỳ bí vung gươm múa tít mù. Tay trái cầm hai lá bùa châm lửa vung vẩy. Miệng lâm râm khấn khứa một tràng. Bất ngờ gã kề gươm vào cổ tay cứa mạnh, một tia máu phụt ra. Chảy đầm đìa xuống bậc tam cấp. Trời đang tĩnh lặng bỗng nổi gió. Hòa trong tiếng gió là một chuỗi âm thanh ma quái. Rồi đó từ đâu một đàn rắn quái dị trườn vào mảnh sân nhà ông Hội, chúng phát ra tiếng khè khè, mắt con nào con nấy mở trừng. Từ dưới đất một làn khói đỏ quạch bốc lên. Ẩn hiện trong làn khói ấy là một hai chiếc bóng, một người thiếu nữ và một con mèo, cả hai đều cụt chân.

Gã đàn ông kỳ dị khấn to hơn:

- Ánh sáng dẫn lối về miền cực lạc. Tạo hóa sinh ra hình hài mỗi loài mỗi vẻ. Mắt của loài nào loài ấy sử dụng. Nào mắt mèo xin trả cho mèo. Mắt người xin trở lại trên thân người.

Lời gã vừa dứt, hai đôi mắt lần lượt trở về chính chủ. Gã tiếp:

- Oán hờn rũ bỏ đi thôi. Thoát ly cõi cặn tìm vui miên trường.

Gã đâm thanh gươm xuyên qua màn khói máu. Khuấy khoắng một hồi. Khói đột nhiên tan. Gió ngừng. Hai oan hồn bị trói buộc hơn năm trăm năm phút chốc tan biến vào cõi hư vô.

Gã mệt mỏi gục xuống. Mồ hôi tuôn ra như suối, chảy dọc sống lưng. Gã chống kiếm đứng dậy lê vào nhà.

Bỗng một thanh âm xé nát màn đêm.

- Á! Trời ơi, ông Hội ơi.

Đó tiếng bà Nghĩa. Cơn mệt mỏi tan biến, gã lao nhanh vào. Trên giường ông Hôi nằm bất động. Máu trào ra hai lỗ mũi và miệng. Hai con ngươi trồi hẳn ra ngoài. Kinh dị nhất là quần ông ta đã bị xé nát để lộ ra bộ hạ nhơm nhớp máu. Dương vật không còn trên cơ thể ông Hội….

Năm ngày sau ông Hội được mang đi chôn. Và cỗ quan tài ký bí chôn dấu dưới mảnh đất nhà ông hơn năm trăm năm cũng được gã đàn ông kia thuê đào lên mang ra hỏa táng ngoài nghĩa trang thị trấn.

Nửa tháng sau một đêm Vũ và Phương đang ngủ thì nghe tiếng bà Nghĩa hò hét từ phòng bên vọng sang. Hai vợ chồng hốt hoảng chạy qua. Đầu bà Nghĩa nằm dưới đất, hai chân chổng lên trời, và cả hai chân đều bị tiện đứt tận khụy gối…

Những ngày sau đó Phương và Vũ luôn sống trong tâm trạng lo sợ. Như vậy là mối họa quả báo kia đã không được hóa giải. Sự trả thù của oan hồn ma nữ vẫn diễn ra dữ dội kinh hoàng.

Mấy lần Phương tìm cách liên lạc với gã đàn ông kia nhưng đều nhận về sự tuyệt vọng. Số điện thoại mà gã cho nàng không đúng. Gã đã đi đâu? Có lẽ nào gã đến đây chỉ để giải thoát cho oan hồn thiếu nữ ấy, cũng chính là hóa giải sự trấn yểm cho dân tộc Việt Nam. Còn sự quả báo đối với gia đình Vũ gã không quan tâm đến?

Trước sau gì cũng đến lượt Vũ phải trả giá cho tội lỗi của dòng họ chàng và cũng là của đất nước Trung Hoa, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vũ không muốn Phương bị kéo vào. Bởi vậy đêm nay chàng nhất quyết đuổi nàng đi. Nhưng Phương không muốn bỏ rơi Vũ lúc này, với nàng giờ đây chỉ có tình yêu thương và sự đồng cảm, còn những nỗi oán hận thật sự đã chết trong nàng.

Phương đưa đôi mắt buồn thảm cố nhìn xuyên vào bóng đêm. Bàn tay vẫn để trên vai Vũ. Vũ cầm lấy tay Phương, thổn thức:

- Phương, anh cảm ơn em nhiều lắm. Trải qua bao đớn đau nhục hờn mà em không hề oán giận anh. Bố mẹ anh đều đã chết rồi. Trước sau gì cũng tới lượt anh thôi. Nghe lời anh em đi đi. Đừng ở lại nơi ma quái này nữa. Gia đình anh đáng bị quả báo như vậy.

- Không, có chết em cũng không đi. Phương khóc, nàng khóc bằng tất cả sự bi ai tự tâm hồn.

Bất ngờ Vũ vùng ra khỏi Phương. Trên tay chàng một ngọn trủy thủ đã được chàng thủ sẵn tự bao giờ.

- Kìa Vũ, anh định làm gì vậy. Đừng khiến em sợ. Phương bấn loạn hét lên.

Vũ bình tĩnh nói:

- Em đứng yên tại đó, đừng tiến lại gần anh.

Phương chững lại. Vũ khóc, run run nói tiếp:

- Đây là thanh trủy thủ hơn năm trăm năm trước tổ tiên anh đã dùng để hành hình người thiếu nữ ấy. Nó được truyền qua các thế hệ với di huấn sẽ có ngày oan hồn đó thoát ra ngoài. Thanh trủy thủ này có thể giết chết hồn ma cô ta thêm lần nữa. Trước khi chết bố anh đã trao nó cho anh. Ông muốn anh dùng nó để bảo về chính mình thoát khỏi sự trả thù của oan hồn ấy. Nhưng anh, Phương ơi, anh chỉ muốn dùng thanh trủy thủ này để kết liễu sự sống của anh mà thôi.Anh chết đi em sẽ được an toàn vĩnh viễn. Hứa với anh em phải sống thật tốt, em nhé.

Dứt lời Vũ quay mũi đao đâm thẳng vào bối tâm mình. Một dòng máu tuôn ra xối xả. Phương lao tới ôm chầm lấy chồng. Tiếng khóc nghẹn ngào lan trong đêm trường nhầy nhụa mùi chết…

- Vũ ơi, Vũ ơi. Anh ơi, đừng, anh đừng chết…

 

- Thưa bà, sau đó bà ở lại Việt Nam bao lâu rồi mới sang đây.

- Cuối năm đó, khi mùa đông sắp cạn tôi từ giã bố mẹ tôi và quyết định sang Mỹ sống anh bạn ạ.

- Từ đó đến nay bà có về Việt Nam không?

- Không tôi không muốn về đó. Những nỗi đau xưa thật sự chưa hề liền trong trái tim tôi.

- Bà đã từng kể với ai câu chuyện chưa?

- Đây là lần đầu tiên anh bạn ạ. Tôi thấy anh là một người có tinh thần yêu nước rất cao. Tôi quý trọng điều đó.

- Cảm ơn bà đã ưu ái tôi.

- Không có gì. Mà tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng ai tin câu chuyện của tôi kể là sự thật đâu anh bạn ạ.

- Tôi tin, thưa bà. Bởi vì hàng mấy thế kỷ nay người Việt Nam luôn bị phụ thuộc vào người Trung Quốc, tôi tin nguyên nhân bắt nguồn từ sự yếm bùa ấy.

- Cậu có suy nghĩ khác người lắm. Điều đó đúng hay không tôi không luận bàn. Chỉ có điều cậu bạn này.

- Sao vậy bà?

- Tôi nghĩ, không hẳn chỉ có dòng họ nhà ông Hội được cử sang làm công việc trấn yếm đất nước Việt Nam đâu mà có thể còn nhiều dòng họ khác nữa.

- Thật sao bà? Nếu đó là sự thật thì phải làm sao đây?

- Sự tồn vong của một dân tộc phụ thuộc vào nhiều thứ anh bạn trẻ ạ. Cho dù có vạn ngàn sự trấn yểm cũng chẳng hề gì nếu tất cả người Việt Nam biết đoàn kết một lòng hy sinh quyền lợi và hạnh phúc cá nhân cho dân tộc.

- Điều đó rất khó thưa bà!

- Thôi kệ đi cậu, một bàn tay không vỗ thành tiếng. Một giọt nước không tạo thành đại dương. Việc thiên hạ cứ để thiên hạ lo đi vậy. Tôi mệt rồi. Hôm nay tôi đã nói hơi nhiều. Công viên tới giờ đóng cửa rồi. Chúng ta về thôi.

-Vâng, tôi sẽ tiễn bà một quãng đường…


HẾT

 

Trương Đình Phượng

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
02 Tháng Mười Một 20193:22 CH(Xem: 17528)
Tôi trở về. Hai mươi năm sau tôi mới trở về. Chợ Bến Thành, thời trẻ chưa lần nào ghé qua. Lẩn thẩn thế nào mà lại lạc vào đây. Chắc tại nắng gắt, đôi giầy mòn gót đưa tôi trốn vào đây chăng. Ngoài kia trời trong nhưng oi. Và nắng bong da. Trong này, những chiếc quạt vắt vẻo trên trần ném chút gió ong óng vào khoảng hành lang hẹp. “Trời nóng, chú mua dùm con cây quạt đi chú.”
31 Tháng Mười 20199:08 CH(Xem: 17006)
Năm được thả từ Côn Lôn về, tú Tràng tròn hai mươi tư tuổi. Ấy là năm ba mươi bảy thế kỷ trước. Người Làng Ngọc nghe nói là Mặt trận Bình dân bên Pháp quốc nắm quyền, ép thả, chứ tú Tràng án chung thân khổ sai, những tưởng là không còn đem được nắm xương tàn về quê cha. Hôm lính trên phủ cùng với chánh tổng Dương Hữu Cầu, mang tú Tràng về nhà ông lang Vương Văn Khiết trả người, mẹ Tràng là bà lang Khiết hoa mắt, cứ tưởng là quan trên nhầm người. Bốn năm đi tù ngoài Côn Đảo đã biến tú Tràng từ một anh học trò xanh mướt, thành ra một người đàn ông rắn rỏi, vạm vỡ, phong trần.
24 Tháng Mười 20198:54 CH(Xem: 16489)
Cơn lạnh cuối cùng, gió mặc sức thổi. Làng Hiên yên ắng. Mưa rớt thấm bụi, kể cả con đường đầy lá vàng cũng nhơn nhớt. Đất bám vào bánh xe rồi tuồn từ rừng ra đường cái. Quết mưa, nhão, đường nhựa mà cứ như đường đất. Thún đi trước, Ton cắm cúi đi sau, đi không biết mỏi. Chốc chốc Thún nhìn lại, không biết Ton nghĩ gì. Làm con đực đã hơn ba năm, đi lang bạt khắp nơi con của Ton giờ chắc đã thành ngàn, thành vạn. Thún chợt chùng mình, trong hành trình đi phối giống, có khi nào Ton gặp những đứa con của mình? Lấy ý nghĩ của người đặt vào Ton thì cũng hơi quá đáng. Nhưng Thún đã không thể làm khác được, vì Thún là người, Thún sẽ suy nghĩ theo kiểu người. Ton là lợn, Ton hành động theo kiểu lợn. Cho nên lỡ có gặp đứa con nào của mình cũng là chuyện thường tình. Thún dừng lại vỗ lên bờm Ton, thôi kệ nó đi.
17 Tháng Mười 201912:10 SA(Xem: 19000)
Nằm nhà thương vài tháng, Phin lại khoẻ mạnh bình thường. Chỉ có điều, mất chim, Phin không còn là một người đàn ông hào hoa mã thượng đầy sức mạnh nữa, mà tự dưng biến thành một con quỷ. Từ một tay chơi thành thần, từng làm cho con giải cái lừng danh của làng phải lép một bề thì nay, Phin tối đến nhìn vợ hừng hực sức xuân mà đành chịu chết. Đàn ông xứ Phú Lang Sa của Phin rất coi trọng cái sự phục vụ quý bà, coi đấy là hạnh ngộ lớn lao. Nhưng hoàn cảnh này thật khốn khổ cho Phin, trong lòng vẫn tràn trề ham muốn, người vợ bản xứ đêm đêm vẫn rực lên vì đợi chờ, mà Phin, khốn nạn cho Phin, cái gậy thần của Phin đã bị mũi lao quái ác của đám hội kín miền rừng xén phăng, không còn chút nào. Phin cay đắng và điên khùng. Đêm đến, nhìn thân hình vẫn ngồn ngộn của Hàn Xuân, Phin đâm ra tức tối. Phin gầm gào, cắn xé như muốn xả nỗi bức bối không lối thoát trong lòng. Hai hòn cà sót lại chỉ càng thêm căng nhức đau đớn. Phin như một kẻ điên, nhảy chồm chồm trên tấm thân đàn bà mỡ màng của Hàn..
03 Tháng Mười 20199:24 CH(Xem: 16227)
Hàng ngàn mét vuông đất, ao hồ di sản có được từ thời cụ cố, nói là ông hiến tặng cho Hợp Tác Xã, nhưng thực tế họ cho rằng đất đai này do bọn địa chủ bóc lột mà có, đó là xương máu của nhân dân, là sở hữu của toàn dân, ông không hiến thì họ cũng trưng dụng. Ông hiến tặng cho HTX, mong muốn một mô hình mới trên quê hương. Nhưng sự đời chưa dến độ chín nên không suôn sẻ, HTX từng bước đi lên sự phá sản, đất đai được chuyền từ tay người này sang kẻ khác, bọn trọc phú phất lên từ quỹ đất.
02 Tháng Mười 20195:13 CH(Xem: 16359)
Thời còn học trung học, có một lần tôi theo bạn cùng đi đến bệnh viện Tâm thần ở cầu Sông Ngang, bạn tôi có một đứa em trai mới vừa chuyển đến đây điều trị. Trong lúc bạn tôi dở cà mèn cơm và thức ăn cho em ăn. Tôi ngồi cái ghế chờ ở phía trước lơ đễnh quan sát chung quanh bệnh viện. Chợt có một bàn tay ai đó nắm chặt tay tôi "Em!", tôi ngẩng lên trước mặt tôi là một người đàn ông cao lớn, khá đẹp trai, đôi mắt như si dại, ông đang mặc bộ đồ bệnh viện. Thôi chết rồi!...mình gặp "ông điên" rồi. Ui chao hồn vía tôi lên mây. Tôi rút bàn tay mình ra khỏi tay ông í nhưng không được. Một bàn tay còn lại ông ta chồm lên như muốn kéo lấy tôi về phía ông. Các chị y tá chạy tới, trừng mắt hét lên " Thả người ta ra, thả ra chớ không là bị đòn đó". Ông ta cương quyết không thả: - Bắt được em rồi anh không bỏ em đâu.
30 Tháng Chín 201910:45 CH(Xem: 17201)
Cái tin thằng Bình hiếp dâm con bé Liên Hương, con ông lý Lưu, lan truyền ầm ĩ khắp cả làng Ngọc. Thằng Bình hiện không có nhà, nó vốn ở với ông bác họ làm nghề chữa xe đạp ngoài Hà Nội, vừa đi sáng sớm nay. Mấy hôm trước, thằng Bình được bố gọi về để nhận suất ruộng cải cách theo diện bần cố nông. Ngày mai, theo lệnh của ủy ban, ông Ba Be phải ra Hà Nội để điệu thằng Bình về đối chất với đơn tố cáo của bố con nhà ông lý Lưu về tội hiếp dâm.
29 Tháng Chín 20191:02 CH(Xem: 16531)
Cùng với câu thở than đời người ngắn ngủi, bàn tay hắn đáp xuống trên đùi chị, nhẹ nhàng như chiếc lá rụng xuống thảm cỏ mượt mà. Cái miệng hắn không ngừng bài giảng thuyết của nhà truyền giáo đang cố đưa ra những giáo điều mê hoặc, “Bao lâu này tôi mơ tưởng được một người đàn bà ghen vì mình như thế mà không gặp. Tôi yêu cơn ghen của chị; cho tôi phần còn lại của cơn ghen đó đi. Quên anh ấy đi. Tôi có bà con ở Vancouver, hai đứa mình bay qua đó lập nghiệp. Cho tôi xin tình yêu của chị, cho tôi xin phần còn lại của cái ghen tuông mờ mắt của chị. Chị đã dành cho anh ấy quá đủ rồi. Anh ấy đã hưởng trọn vẹn cơn ghen đầu mùa. Chị cho tôi cơn ghen cuối mùa này đi. Tôi yêu chị mà! Chị yêu lại tôi nghe... yêu tôi nghe...”
23 Tháng Chín 201911:43 CH(Xem: 17907)
Nhà em có 4 chị em gái. Chị hai Tím có vẻ đẹp sắc cạnh, rạng rỡ, tính tình lại ương ngạnh, gai góc cứng đầu. Từ nhỏ đôi mắt 1 mí đã xếch ngược và đôi môi cong cớn hay lý sự dỗi hờn. Cái tên Lê An Đậu Tím của chị là đề tài của một vùng, một trường, một thời và của một truyện ngắn em đã viết.
21 Tháng Chín 20196:18 CH(Xem: 17554)
Trong thời gian tôi ở trại, hắn luôn gởi đồ thăm nuôi cho tôi qua tay ông Thái trưởng tù. Lần nào tới tay tôi cũng bị tay Thái xén bớt ngay trước mặt tôi nhưng biết làm sao. Thời ấy mỗi cử mỗi động đều bị rà soát mà hắn là một cán bộ công an còn tôi lại là một phạm nhân. Rồi tôi theo bạn tù chuyển lên Quang Hiển để lao động, hắn cũng theo lên, cũng gởi đồ cho tôi. Xin cho tôi được làm đầu bếp, em tôi lùa vịt, công việc nhẹ nhàng hơn các người tù khác. Nhưng sau tôi khẳng khái cương quyết không nhận tình thân của hắn dành cho tôi và không muốn gặp hắn nữa. Chúng tôi lại xa nhau...