- Tạp Chí Hợp Lưu  18939 Magnolia St. Fountain Valley, CA 92708 - USA Điện thoại: (714) 381-8780 E-mail: tapchihopluu@aol.com
Tác Giả
Tìm đọc

CUỘC SỐNG BÌNH THƯỜNG

24 Tháng Chín 20155:56 SA(Xem: 34834)


phuongVH 1
"Phường Văn Hóa" - ảnh Internet

 

Phường ấy là phường Văn Minh, trong phường Văn minh có tổ dân phố Văn hóa, trong tổ dân phố Văn hóa nhà nào cũng được tặng danh hiệu gia đình Văn Hóa. Nhờ có cảnh sát khu vực Kỳ, gọi là Kỳ Khu vực, lâu nay trong địa bàn chưa xảy ra vụ việc nào đáng kể. Kỳ Khu vực cao to đẹp trai, đầu óc thông minh thực dụng, biết lợi dụng chức vụ để kiếm tiền nên giàu có và lắm gái theo. Hàng ngày Kỳ khu vực đeo súng cưỡi xe Mô tô đi tuần khắp nơi, trông càng oai.

Tổ dân phố Văn hóa có 2 chị em sinh đôi là Băng Sa và Kim Sa, ngoại hình nở nang khêu gợi, nhan sắc cũng khá. Thanh niên trong tổ thằng nào cũng thèm rỏ dãi. Nhưng tiếc cho các chú, Kim Sa đã nhận lời yêu Phi “Lì” nhà hàng xóm, còn Băng Sa đã bị các cụ gả cho Việt “Còng”.

Băng Sa đẹp nhưng tính tình ương ngạnh, sau khi cưới Việt Còng nhà cửa không ngày nào yên ổn. Băng Sa chê Việt Còng đã nghèo lại bôn nên coi thường Việt Còng lắm, Băng Sa mồi chài Kỳ Khu vực để cặp bồ, dù biết rằng Kỳ Khu vực đã có gia đình. Kỳ Khu vực sướng rơn, chiều chuộng Băng Sa hết mức. Việt Còng biết chuyện, viết đơn thư liên tục ra phường tố cáo Kỳ Khu vực. Vì bị dư luận lên án, sợ ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp, vả lại cũng đã tốn kém quá nhiều tiền bạc với Băng Sa, nên Kỳ Khu vực đành phải “nhả” Băng Sa về với gia đình, nhưng trong lòng cả hai vẫn còn đầy lưu luyến.

Từ khi chia tay Kỳ Khu vực về với Việt Còng, không được Kỳ Khu vực tài trợ, Băng Sa thiếu  tiền tiêu trầm trọng, cộng với tấm lý bất mãn sâu sắc vì Việt Còng bất tài vô dụng, nên xung đột vợ chồng ngày càng dữ dội hơn. Băng Sa thường xuyên đánh đập chửi bới Việt Còng và nhiều lần dọa đuổi Việt Còng ra khỏi nhà. Việt Còng vừa cay vừa sợ, không biết làm thế nào đành cậy nhờ sự giúp đỡ của ông anh hàng xóm sát vách là Trung Phệ.

Tuy sát vách nhà Việt Còng, nhưng nhà Trung Phệ không thuộc Tổ Dân phố Văn Hóa. Trung Phệ có gien di truyền tham ăn và máu gái. Nhà Trung Phệ đất rộng, mở xưởng sản xuất xe đạp, bán khắp Phường Văn minh, Việt Còng làm thuê cho Trung Phệ được lĩnh lương tháng, lại còn được mua xe đạp giá nội bộ, biết ơn Trung Phệ lắm. Trung Phệ trước có vợ là Loan Lẳng, nhưng Loan Lẳng đã bỏ Trung Phệ, cặp với Kỳ Khu vực. Trung Phệ ức lắm, nhiều lần đạp xe đến nhà Loan Lẳng để nói chuyện phải trái, nhưng lần nào đến cũng thấy xe mô tô của Kỳ Khu vực dựng ở ngoài cửa, ngó vào thấy Loan Lẳng ngồi lọt thỏm trong lòng Kỳ Khu vực, bao súng quẳng trên bàn nước, Trung Phệ đành rút êm.

Nghe ông em Việt Còng than thở cầu cứu, Trung Phệ nổi máu yêng hùng vỗ vai Việt Còng:

“Chuyện nhỏ như con thỏ. Chú cứ yên tâm mà công tác. Anh em mình môi hở răng lạnh, hoạn nạn có nhau, việc của chú cũng là việc của anh, anh sẽ giúp chú giải quyết triệt để.”

Việt Còng mừng như bắt được vàng, hiên ngang ra về không quên tạ ơn đại ca Trung Phệ. Vừa nhìn thấy Việt Còng hùng dũng bước vào cửa, Băng Sa ngứa mắt quát:

“Đồ ăn hại, đến bữa vẫn còn biết vác mồm về mà đớp à?! ”

“Đồ đĩ thõa, từ hôm nay mày đừng hòng đè đầu cưỡi cổ ông nữa nhá!” – Việt Còng gầm lên.

“Á à… thằng ăn hại này lại muốn chết đây.. mẹ mày …mẹ mày…mẹ mày!” – Băng Sa vừa chửi vừa túm tóc Việt Còng dúi đầu xuống mâm cơm.

     Trung Phệ đang uống rượu nghe thấy ầm ĩ bên nhà Việt Còng liền bỏ chén chạy sang ứng cứu. Nhìn thấy Việt Còng trong cơn nguy cấp, Trung Phệ lấy hết sức kéo Việt Còng ra khỏi tay của Băng Sa, Việt Còng nem nép đứng sau lưng Trung Phệ, mặt hằm hằm sát khí. Trung Phệ chỉ tay vào mặt Băng Sa quát:

“Con đàn bà mất nết kia, mày có biết mày đang chống đối lại ai không?” Trung Phệ một tay chống nạnh, một tay chỉ Việt Còng, hất hàm về phía Băng sa: “Đây là đại diện ưu tú của giai cấp công nhân, mày dám…..”

Việt Còng chen ngang Trung Phệ: “ Bác nói chí phải, con này nó dám hành hung giai cấp lãnh đạo”.

Trung Phệ rút trong túi quần ra một cuốn băng dính, một sợi dây thừng và một chiếc dùi cui đưa cho Việt Còng: “Chú cầm lấy công cụ chuyên chính vô sản này để bảo vệ vai trò lãnh đạo gia đình của mình, nó mà í ới chú cứ dùng băng dính bịt mồm, dùng dây thừng trói chân trói tay nó lại mà cho nó xơi vài cái dùi cui.”

“Gia đình em xin đội ơn bác!”

Trung Phệ kéo Việt Còng ra góc nhà, nhìn bốn phía rồi rỉ tai Việt Còng: “Chú phải hết sức đề cao cảnh giác, tôi nghi ngờ con Băng Sa chưa dứt tình với thằng Kỳ Khu vực đâu. Chúng nó đang âm mưu diễn biến hòa bình để hất cẳng chú đấy.”

“ Bác yên tâm, em sẽ phát huy tối đa công cụ chuyên chính vô sản để bảo vệ vai trò lãnh đạo của giai cấp công nhân, đập tan âm mưu diễn biến hòa bình của chúng.”

Từ khi có công cụ chuyên chính vô sản, quyền lực của Việt Còng trong nhà được củng cố vững chắc. Mỗi khi Băng Sa mở miệng chống đối là Việt Còng sử dụng công cụ trấn áp ngay, Băng Sa đau đớn kêu oai oái. Hàng xóm thấy thế thắc mắc: “Anh Việt Còng  đến chuột còn không dám đánh vì sợ vỡ bình, mà sao vợ thì trừng trị ghê thế.”

 “Các bác chả hiểu gì cả, chuột thì nhiều thế chứ nhiều nữa cũng chưa  bao giờ đe dọa đến địa vị lãnh đạo của tôi ở cái nhà này,” Việt Còng phân bua.

“Nhưng cô Băng Sa dạo này cũng biết điều, có làm gì quá đáng lắm đâu mà anh ra tay tàn nhẫn thế?”

“Không đơn giản đâu các bác ạ. Diễn biến hòa bình đấy, nguy hiểm lắm đấy các bác ạ”.

Trung Phệ nhà lắm đất, mở xưởng sản xuất xe đạp bán cũng chạy, nên tích lũy được số tiền kha khá. Từ khi bị Loan Lẳng bỏ,  Trung Phệ sinh ra chán đời hay rượu chè, nhiều lần ve vãn Kim Sa nhưng không được đáp ứng. Nghĩ đến việc Kim Sa nhận lời yêu Phi “Lì”, Trung Phệ cay lắm, Phi lì nhà nghèo, mèo mù vớ cá rán. Rượu say, Trung Phệ vào bếp lấy một con dao phay giắt vào thắt lưng, đi sang tổ dân phố Văn Hóa, tìm Phi Lì để xử lý, quyết tâm giành lại Kim Sa. Tìm được Phi lì đang đứng tâm sự với Kim Sa ngoài vườn chuối, Trung Phệ rút dao phay chĩa về phía Phi Lì: “Thằng chó chết kia, mày dám đục nước béo cò mà nẫng tay trên Kim Sa của tao à? Muốn sống thì để Kim Sa lại rồi biến”.

Phi Lì đi chơi với người yêu không chuẩn bị đồ, thấy Trung Phệ có dao phay, nhưng lại đang phê phê nghiêng ngả nên cũng không sợ lắm, một tay rút điện thoại gọi cho Kỳ Khu vực, tay kia bẻ một quả chuối xanh chĩa về phía Trung Phệ.

“Mày muốn cướp  Kim Sa của tao thì phải bước qua xác tao”.

Trung Phệ hơi chột dạ, khựng lại nhưng nhìn lại thấy Phi Lì trong tay chỉ có quả chuối xanh nên quyết tâm hạ gục Phi Lì. Kim Sa mặt cắt không còn giọt máu, đứng nép sau lưng Phi Lì nhắm tịt mắt không dám nhìn. Đang lúc căng thẳng tột độ thì Kỳ khu vực đi mô tô đến.

“ Toét…Toét …Toét”.

Kỳ khu vực vừa lái xe mô tô vừa thổi còi thị uy. Phi Lì vấn đứng thủ thế, Trung phệ nhìn thấy Kỳ khu vực vã mồ hôi, chân như mọc rễ. Kỳ khu vực gạt chân chống xe, khệnh khạng bước tới, hất hàm: “Có chuyện gì?”

“Báo cáo anh, thằng Trung Phệ định dùng dao phay cướp người yêu của em”, Phi lì trình bày.

“Lên phường!”, Kỳ Khu vực quay sang Trung Phệ quát.

Trung Phệ run như cầy sấy, tóm áo Kỳ Khu vực phân trần.

“Ấy, anh anh ơi, không không phải thế đâu anh ạ…anh anh anh đừng tin thằng Phi lì nói….Anh để em trình bày với anh. Thứ nhất, thằng Phi lì định dùng chuối xanh để tấn công giết chết em, em đành phải dùng dao phay để tự vệ chính đáng. Thứ hai, ngày xưa, từ hồi Kim Sa còn chưa ra đời, bố mẹ Kim Sa đã hứa khi nào đẻ nó sẽ gả cho em, nên xét về lịch sử Kim Sa phải thuộc về em. Thằng Phi lì không có quyền đối với Kim sa.”

“Mày lươn lẹo vừa thôi, liệu liệu cái thần hồn, lần này tao cảnh cáo nhẹ, còn vớ vẩn đừng trách tao nặng tay”, Kỳ Khu vực vừa nói vừa mở xắc - cốt rút ra quyển biên lai phạt, “mày nhiều tội lắm đấy, gò hàn gây mất trật tự, ô nhiễm môi trường tao còn chưa sờ đến, tuần trước rượu say lại còn gây lộn với lão Nhật Lùn, cứ liệu hồn.”

Nói về Nhật Lùn, thời trai trẻ nhà nghèo nhưng thông minh lanh lợi, lại biết võ Ka ra te nên nhanh chóng trở thành bộ đội cứng trong Phường. Nhật Lùn kết nghĩa anh em giang hồ với đại ca Đức Sọ não ở phường bên cạnh, trở thành thế lực quân khu nhất ở địa bàn, gây án khắp nơi, ai ai cũng khiếp. Nhật Lùn đã từng cầm dao vào nhà Trung Phệ trấn lột tiền, đánh bố Trung Phệ sống dở chết dở và hiếp luôn mẹ Trung Phệ, nên kết mối thù truyền kiếp với nhà Trung Phệ. Chính Kỳ Khu vực đã phải rất vất vả mới bắt được Nhật Lùn. Sau một cuộc tỉ thí võ nghệ tời bời khói lửa, Nhật Lùn cố thủ trong nhà thà chết chứ không chịu hy sinh, Kỳ Khu vực phải ném cả một xô cứt trộn mắm tôm vào nhà Nhật Lùn, Nhật lùn không chịu nổi đành phải đầu hàng. Sau khi bị Kỳ Khu vực bắt, Nhật Lùn đi tù với ba tội danh: Cướp, hiếp và chống người thi hành công vụ. Kỳ Khu vực đứng ra dàn xếp chạy án để Nhật Lùn được giảm án, Nhật Lùn từ đó tôn Kỳ Khu vực làm đại ca, cam tâm tình nguyện làm cơ sở quần chúng cho Kỳ Khu vực. Sau khi ra tù, Nhật Lùn được Kỳ Khu vực bơm tiền mở cửa kinh doanh bán xe máy và bán đồ điện tử, làm ăn phát đạt tích lũy được tiền tiếp tục mở rộng sang lĩnh vực cho vay tín chấp. Tuy nhiều tiền và có thế lực nhưng vì bản thân có tiền án tiền sự nên Nhật Lùn sống tương đối khiêm nhường, không gây sự to tiếng với ai. Trung Phệ thấy Nhật Lùn làm ăn phát đạt rất hậm hực, nhiều lần đi qua chửi đổng trước cửa nhà Nhật Lùn. Có lần rượu say còn mang đồ sang gây chuyện với Nhật Lùn để rửa hận truyền kiếp. Nhật Lùn không phải tay vừa, mỗi lần thấy thấy Trung Phệ sang kiếm cớ gây lộn, liền trở vào nhà mặc nguyên bộ Ki mô nô, ra trước cửa đứng Trung Bình Tấn và Đinh Tấn. Trung Phệ biết Nhật Lùn tuy già nhưng tinh thông Ka ra te, tự thấy mình chưa phải đối thủ, đành nuốt hận quay về chờ dip khác, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

Nhét tờ phiếu phạt vào túi áo đại cán, Trung Phệ rối rít cảm ơn Kỳ Khu vực đã châm trước mà xử lý nhẹ nhàng, xin phép anh em về. Đi được mấy chục mét, Trung Phệ quay đầu lại thấy Kỳ Khu Vực đã lên xe Mô Tô nổ máy chuẩn bị đi, bèn giơ nắm đấm về phía Kỳ Khu vực nghiến răng: “ Mẹ mày, thằng khốn, mày tưởng mày hay lắm hả! Rồi có ngày ông sẽ oách hơn mày, lúc ấy chúng mày biết tay ông”. Trong lòng chưa hết ấm ức, Trung Phệ quyết định về nhà xem phim sex cổ trang và uống rượu giải sầu. Sau khi xem xong hai tập Tây Môn Khánh, nhậu hết hai chai Mao Đài và hút hết một bao Trung Hoa Bài, Trung Phệ thấy trong người rạo rực không sao chịu nổi. Trung Phệ tự nhủ ” Ông trời thật bất công,  thằng Phi Lì, thằng Việt Còng toàn những thằng lìu tìu mà số ngon, chơi toàn em nuột. Trung Phệ mình nhà lắm đất, lắm tiền, to con mà số hẩm, toàn phải xem cổ trang, uống rượu sex. Không được! Không giành được Kim Sa thì ông phải chơi Băng Sa, chị em sinh đôi đều ngon như nhau cả. Thằng Việt Còng bố bảo cũng chẳng dám í ới gì.”

Nghĩ là làm, sẵn men rượu trong người, Trung Phệ lật khật bước sang nhà Việt Còng. Thấy Trung Phệ đến, Việt Còng niềm nở: “ Bác sang chơi ạ!”. Trung Phệ không nói không rằng, bước thẳng đến trước mặt Băng Sa, đẩy Băng Sa ngã ngửa ra giường. Việt Còng trân trân mắt nhìn Trung Phệ, biết Trung Phệ sắp giở trò đồi bại với Băng Sa bèn nghiêm giọng: “ Băng Sa là vợ tôi, không ai được xâm phạm”.  Trung Phệ quay lại trừng mắt, nhổ nước bọt vào Việt Còng, đạp cho Việt Còng lùi cách xa ba mét.

Trung Phệ  lột sạch quần áo Băng Sa. Việt Còng đứng cách đầu giường ba mét,  nghiêm khắc phê bình Trung Phệ : “ Yêu cầu công dân Trung Phệ nhìn thẳng vào hiện thực, tôn trọng lịch sử, chấm dứt ngay mọi hành vi xâm hại đối với Băng Sa”.

Sau khi lột sạch không còn một mảnh, Trung Phệ đè Băng Sa ra giường và bắt đầu thi triển các tư thế như “vác cày qua núi”, “cưỡi ngựa xem hoa”, “thầy tu đẩy xe”, “quất mã truy phong”, “tiên ông trồng củ cải”... Băng Sa thì quằn quại, vật vã, rên xiết khôn nguôi.

Việt Còng một lần nữa biểu thị quyết tâm cao độ: “Để bảo vệ Băng Sa, tôi quyết đấu tranh đến cùng bằng biện pháp hòa bình, quyết không đánh đổi nhân phẩm Băng Sa lấy tình hàng xóm viễn vông”.

Thỏa mãn cơn dục vọng, Trung Phệ thở hổn hển kéo quần bỏ về nhà, Việt Còng nói với theo: “Hy vọng việc này không tái diễn trong tương lai”.

Băng Sa lồm cồm bò dậy, chỉ mặt Việt Còng chửi đồ hèn, Việt Còng vẫn trơ như đá, Băng Sa uất ức đập phá đồ đạc trong nhà, Việt Còng nhanh chóng lấy công cụ ra trấn áp. Hàng xóm thấy ầm ĩ chạy sang hỏi có chuyện gì, Việt Còng phân bua: “Vợ tôi nó lợi dụng việc bị hiếp để làm loạn, nó đập xe đạp của tôi nhưng do nhà Trung Phệ sản xuất để trả thù Trung Phệ, tôi đang xử lý nó”.

Từ hôm chén được Băng Sa, Trung Phệ như cá gặp nước, nghiện luôn Băng Sa, ngày nào cũng sang giở trò đồi bại. Việt Còng quyết tâm đưa vụ việc ra tổ dân phố Văn hóa để dùng tiếng nói tập thể lên án Trung Phệ. Tổ dân phố Văn Hóa quyết định tổ chức cuộc họp về việc này. Do nhà Trung Phệ không thuộc Tổ dân phố Văn hóa, để có thể triệu tâp Trung Phệ đến nghe phê bình, Tổ đã đặt tên cuộc họp là “Hội nghị Tổ văn hóa + Trung Phệ”, Việt Còng trở thành nhân vật trung tâm của hội nghị.

Khai mạc hội nghị, Tổ trưởng dân phố phát biểu lý do tổ chức hội nghị, sau đó hỏi Việt Còng: “Vợ anh bị Trung Phệ xâm hại, anh có ý kiến gì đối với việc này?”

Việt Còng bước lên bục Micro, nét mặt lạnh lùng nghiêm nghị, khẩu khí bình tĩnh mạch lạc:

“Kính thưa các quý vị đại biểu, từ thời điểm xảy ra sự kiện Băng Sa đến nay, tôi luôn luôn theo dõi sát sao diễn tiến tình hình. Mọi người đều biết, Băng Sa từ xưa đến nay là vợ của tôi. Tôi có chủ quyền và quyền tài phán không thể tranh cãi đối với Băng Sa. Hy vọng công dân Trung Phệ nhận thức rõ tình hình, buông tha Băng Sa lập tức và vô điều kiện, không để sự việc ảnh hưởng đến truyền thống hữu nghị giữa hai gia đình. Lấy đại cục làm trọng, tôi đề xuất gác lại xích mích, cùng nhau phát triển.”

Hội nghị vỗ tay hưởng ứng, Trung Phệ tức tối đứng dậy bỏ về. Việt Còng tranh thủ lúc Trung Phệ không có mặt trích dẫn một số điều trong luật Hôn Nhân Gia Đình để chứng minh cho hội nghị thấy tính chất bậy bạ của Trung Phệ. Trong lúc đang say sưa chứng minh, một hàng xóm hớt hải chạy đến hội nghị báo tin, Trung Phệ lại chứng nào tật nấy, không về nhà mà lại vào nhà Việt Còng để thi triển tư thế đối với  Băng Sa,  giục Việt Còng về nhà nện cho Trung Phệ một trận ngay lập tức.

Việt Còng ôn tồn nói: “Cảm ơn Bác, Bác cứ bình tĩnh, tôi đã có cách”, nói đoạn rút trong túi áo ra tờ đăng ký kết hôn giơ lên cao trước hội nghị: “ Tôi có đầy đủ tài liệu chứng minh chủ quyền của mình đối với Băng Sa. Những hành động xâm hại mà công dân Trung Phệ thực hiện hôm nay đối với vợ tôi mọi người ai ai cũng đều thấy rõ. Tôi xin tuyên bố tất cả những hành vi xâm hại đó, bao gồm cả việc Trung Phệ sử dụng cái lưỡi bò của hắn mà liếm vào những bộ phận nhạy cảm và thiêng liêng của Băng Sa, hay việc Trung Phệ dùng cái khoan bẩn thỉu của hắn để khoan vào Băng Sa, tất cả những hành động đó đều là bất hợp pháp và vô giá trị!”

Việt Còng đề nghị đại hội đưa ra nghị quyết kịch liệt lên án hành vi đồi bại của Trung Phệ. Nghị quyết đã được soạn thảo với lời lẽ đanh thép, nhưng các đại biểu chủ chốt trong tổ như Sinh Bến bãi, Đô Bò mộng, Thái Pê Đê vì những lý do khác nhau, chỉ chấp nhận phê phán nghiêm khắc bằng miệng trên cơ sở không có mặt Trung Phệ, chứ nhất quyết không chịu ký tên vào nghị quyết, vì vậy cuối cùng nghị quyết không được thông qua. Cũng dễ hiểu, Sinh Bến Bãi lâu nay mải mê làm ăn kiếm tiền không thích dây vào chuyện thị phi. Đô Bò Mộng thì có họ hàng xa với Trung Phệ, chả dại gì dính vào đống bầy hầy. Thái Pê Đê thì còn đang lo bắt khách, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện vớ vẩn. Chỉ có Phi Lì vì thù Trung Phệ nên đồng ý ký, nhưng chẳng thiết tha lắm vì bản thân đã có số di động của Kỳ Khu Vực, cần là gọi luôn.

Thấy không đạt được mục đích, Việt Còng hậm hực tuyên bố trước hội nghị: “Tôi sẽ đấu tranh hòa bình với Trung Phệ bằng mọi biện pháp, không loại trừ khả năng khiếu nại anh Trung Phệ ra Phường vào thời điểm có lợi nhất”.

Hội nghị bế mạc, Việt Còng ra về lòng ngổn ngang tâm tư. Nghĩ đến bộ mặt thớ lợ của bọn Sinh Bến Bãi, Đô Bò mộng, Thái Pê Đê mà uất ức đến phát khóc. Việt Còng chửi thầm: “Mẹ cha lũ xu thời khốn nạn, đôi lê mách lẻo, ăn nói vòng vo đãi bôi, cứ như thời bao cấp thì ông vả cho chúng mày không còn cái răng mà ăn cứt.”  Việt Còng chửi như vậy cũng có lý của nó. Nếu là thời bao cấp huy hoàng trước đây, Việt Còng chỉ cần ới một tiếng là ông anh kết nghĩa Liên Gấu có mặt ngay, bố thằng nào dám láo. Chính ông anh Liên Gấu đã bảo kê cho Việt Còng trong vụ đâm đơn ra Phường tố cáo Kỳ Khu Vực. Thời đó Kỳ Khu Vực tuy có quyền có tiền nhưng gặp Liên Gấu vẫn phải e ngại vài phần.

Liên Gấu là thanh niên chậm tiến trong địa bàn, không thông minh nhưng có sức khỏe hơn người và đặc biệt có máu liều, trưởng thành từ đánh nhau. Sau khi đánh cho quân khu Đức Sọ Não sang tranh giành địa bàn làm ăn một trận tơi bời, Liên Gấu nổi danh như cồn và thâu nạp được một đám đàn em đệ tử trung thành, làm mưa làm gió một thời gian dài trong khu vực, đến Kỳ Khu vực cũng phải bó tay. Liên Gấu thương hại Việt Còng yếu ớt hay bị bắt nạt nên nhận Việt Còng làm em kết nghĩa để chứng tỏ cho thiên hạ thấy nghĩa khí giang hồ.  Từ khi chuyển đổi sang cơ chế thị trường, đàn em Liên Gấu bỏ đi làm ăn theo đám Kỳ Khu vực, Nhật Lùn. Liên Gấu thân cô thế cô phải bán đất ăn dần. Chán đời, Liên Gấu sinh ra nát rượu, vì uống nhiều rượu Vodka Siminof nên bị suy gan nặng, đến giờ vẫn nằm thở ô xy trong bệnh viện, tình hình sức khỏe ngày càng bi đát, nhưng trong người lúc nào cũng giắt dao búa đầy mình .

Trung Phệ xong việc rút về đến nhà thì Việt Còng cũng vừa về đến cửa. Trông thấy Kỳ Khu vực cưỡi xe mô tô đi tuần, Việt còng khúm núm mời vào nhà xơi nước. Nghe Việt còng giãi bày nỗi bức xúc, Kỳ Khu vực trợn mắt: “Sao chú không làm đơn ra Phường để bọn anh xử lý? Mẹ kiếp, thằng chó Trung Phệ là bố láo bố lếu nhất cái Phường này”.

“Thôi bác ạ. E không muốn làm ảnh hưởng đến an ninh trật tự chung. Phường mình là phường Văn Minh, Tổ em là Tổ Văn hóa, có gì đóng cửa bảo nhau, không nên vì chuyện nhỏ mà tổn hại tình cảm hàng xóm láng giềng. Vả lại, nhờ bản lĩnh chính trị, việc đấu tranh không mệt mỏi của em trên mặt trận ngoại giao đã giành được thắng lợi.”

“Thắng lợi?”, Kỳ Khu vực nhíu mày không hiểu.

“Để em tổng kết cho bác, tuần này Trung Phệ mới sang nhà em có bốn lần, giảm 20% so với tuần trước. Số lượng các tư thế mà Trung Phệ thi triển với Băng Sa tuy có tăng lên, nhưng tốc độ tăng so với tuần trước đã giảm 6%. Lần gần đây nhất, thời gian thi triển của Trung Phệ là 73 phút, giảm rõ rệt so với các lần trước. Đây là kết quả của việc đấu tranh không mệt mỏi của em và dư luận tiến bộ trong tổ, Trung Phệ đã phải lùi bước, chính nghĩa đã chiến thắng…”.

Kỳ Khu vực không buồn nghe hết chán đứt ruột bỏ về.

Trung Phệ ngồi trong nhà thấy Kỳ Khu vực đi ra từ nhà Việt Còng liền chột dạ, không cẩn thận chúng nó liên kết với nhau và lợi dụng lẫn nhau để chơi mình thì bỏ mẹ, liền rút điện thoại ra nhắn tin cho Việt Còng: “Chú sang nhà anh bàn công việc”. Việt Còng sang, Trung Phệ mời rượu Mao Đài hảo hạng rồi ân cần nhắc nhở: “Chú Việt, chuyện Băng Sa là chuyện riêng giữa anh với chú, chú đừng để người ngoài lợi dụng chuyện đó để trục lợi, chú đừng đa phương hóa vấn đề song phương.”

“Em hiểu, em quyết không để chuyện đó xảy ra, quyết không cho phép người ngoài làm phức tạp tình hình”, Việt còng vừa nhấp ly Mao Đài vừa gật gù tán thành.

“Chú biết đấy,  anh là Sếp của chú, trả lương hàng tháng đều đặn cho chú, lại là nền tảng vững chắc sau lưng chú để chú có thể bảo vệ địa vị lãnh đạo gia đình, anh đã từng nhiều lần giúp đỡ chí công vô tư cho chú trong đường lối quyết sách cũng như các biện pháp cụ thể để củng cố vai trò lãnh đạo độc tôn. Tuy nhiên, anh không bao giờ mang những việc đó ra để bắt chú phải mang ơn hay gây áp lực cho chú. Đối với anh, trước pháp luật mọi người đều bình đẳng, anh không cho phép xảy ra việc chèn ép kẻ yếu, cá lớn nuốt cá bé. Anh rất thông cảm với hoàn cảnh khó của chú về vấn đề Băng Sa, nếu chú không phản ứng gay gắt với anh thì thiên hạ nó sẽ chửi chú là thằng hèn, cái này anh hiểu, anh không trách chú đâu. Nhưng ngược lại chú cũng phải hiểu cho anh, nếu không được chơi Băng Sa thì đời anh còn ý nghĩa gì nữa, anh hỏng rồi thử hỏi chú có trụ nổi được không, anh em mình môi hở răng lạnh à à à.”

“Chí lý, chí lý”, Việt Còng tán thưởng.

“Quan trọng nhất là không được để thằng Kỳ Khu vực can thiệp phá thối quan hệ răng môi của anh em mình. Anh với chú cần phải có một biên bản hòa giải sao cho hợp tình hợp lý”, Trung Phệ chỉ đạo xong lấy ra từ dưới gầm bàn một túi quà đưa cho Việt Còng, “ Đây là chút ít thiện chí của anh, chú mang về cất đi”.

“ Bác cứ khách sáo, thôi thì em xin vậy.”

Việt Còng về nhà khấp khởi mở túi quà Trung Phệ cho, bên trong là một xấp tiền âm phủ và một tờ thiệp ghi 16 chữ vàng khè: “ Láng giềng hữu nghị , hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai”.

Mấy hôm sau, tổ dân phố Văn hóa nhận được một bản hòa giải giữa Trung Phệ và Việt Còng, nội dung là gác lại xích mích để cùng nhau hợp tác phát triển, vấn đề Băng Sa là vấn đề nhạy cảm, hai bên nhất trí giữ nguyên hiện trạng, có nghĩa Trung Phệ phải hết sức hạn chế việc thi triển đối với Băng Sa, chỉ được Liếm và Khoan ở những bộ phận đã liếm và khoan, không được liếm và khoan vào những bộ phận khác. Tổ dân phố hoan nghênh thiện chí các bên và cuộc sống lại trở lại bình thường sau cơn sóng gió.

VIỆT MINH

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
24 Tháng Giêng 202012:21 SA(Xem: 17660)
Chiều mùng 3 tết, trời vẫn rét cắt da cắt thịt. Tôi dừng nghỉ ở Đền Mẫu trước khi qua sông để vào bản Cọ, bản Khau. Sông Cầu cạn lắm, nước trong veo và lạnh, nhìn rõ sỏi trăng dưới đáy. Đi thuyền thuyền qua sông hai bên bờ cây lá run rẩy vì rét, hình như xa xôi kia còn sót lại một bông hóa chuối rừng như một ngọn lửa nhỏ thắp lên giữa khu rừng, làm ấm lòng một gã thợ ảnh là tôi, bỏ vợ con nheo nhóc ở nhà, ôm máy ảnh đi kiếm tiền nơi rừng xanh núi đó, khi thiên hạ vẫn đang say sưa đón tết. Chỉ có điều bông hoa chuối rừng này đỏ một cách lạ lùng, như màu máu tươi vậy, tôi đi đến đâu cũng vẫn thấy bông hoa ấy lúc trước mặt, lúc sau lưng, lúc ở đáy sông khi thuyền sang sông.
24 Tháng Giêng 202012:16 SA(Xem: 16219)
Những ngày giáp Tết năm nay, tôi mang một ít hàng ra chợ trời bán cho vơi bớt hàng cũ. Lúc đầu mới ra bán tôi rất ngại, lo sợ đủ điều nên thay vì tôi chọn chỗ đông người để bán cho đắt hàng, tôi lại chọn chỗ vắng hơn cho đỡ phải tranh giành bon chen với người khác. Dần dần tôi lại cảm thấy ở chợ trời cũng nhẹ nhàng chứ không đến nỗi vất vả, giành giựt như tôi nghĩ, tôi cũng có những người bạn mới từ nơi chốn này.
22 Tháng Giêng 20209:23 CH(Xem: 15749)
Khi tôi vừa bước lên cầu thang thì bất chợt nghe tiếng đàn piano vọng xuống từ trên tầng hai của căn chung cư, tiếng đàn vang lên từng khúc gãy nhịp tạo ra một thứ âm thanh rời rạc nghe chói tai khiến tôi đứng khựng lại, và trong một thoáng suy nghĩ, tôi đoán chắc tiếng đàn ấy là của một người đang mầy mò học đàn. Nhiều lần đến chơi với Quân tôi không thấy trong nhà nó có bất cứ một loại nhạc cụ nào, nhưng tình cờ hôm nay nghe được tiếng đàn khiến tôi ngạc nhiên.
22 Tháng Giêng 20208:09 CH(Xem: 16713)
Cơm nước tắm rửa xong, bọn trẻ đã lên giường thì ba nhân dắt nhau ra vườn nói chuyện. “Mà thực ra tao cũng đếch biết nói thế nào. Một đằng người yêu cũ, vợ cũ tuy chưa có con chung nhưng tình sâu nghĩa nặng từ thủa còn thơ. Vả lại cổ đã tuyên bố nếu tao hắt hủi mẹ con cổ, cổ sẽ ôm cả hai đứa nhảy xuống sông Tiền cho khuất mắt. Cái vụ này thì dám lắm, tao chơi với cổ từ nhỏ tao biết tính mà. Còn cô Hồng cũng nói, em đã bán hết nhà cửa ôm cả ba đứa con máu thịt của anh vào đây rồi, anh có định đem chúng ra ngoài đường bỏ là tùy! Rối ruột quá đâm cùn, tao bảo hai bà là, tôi cán bộ đảng viên nên không được hai vợ, tôi chỉ được chọn một. Hai bà tự đàm phán với nhau. Xong rồi thì một bà vào buồng với tôi, một bà ngủ với con!” “Thế rồi sao?” “Hai bả rì rầm ngoài vườn khuya lắm. Tao đã thiếp đi rồi thì thấy vô buồng. Cả hai! Một bà vào nằm trong. Một bà nằm ngoài. Tao nằm giữa.” “Ái chà chà! Trò chơi ba người, bánh mì kẹp pa tê à! Sướng nhất chú!” “Tầm bậy! Sướng cái khỉ khô"...
14 Tháng Giêng 20209:22 CH(Xem: 16025)
Thiện có một căn nhà cho thuê. Cách đây lâu lắm, năm nào Thiện không còn nhớ rõ, chỉ biết lúc ấy mẹ anh quan tâm đến cuộc sống tương lai của cậu con trai út vô lo nên bà đã cẩn thận dặn dò anh. Mẹ anh bảo: -Thiện à. Con đã lớn khôn rồi, không còn bé nhỏ nữa, phải biết lo cuộc sống tương lai, mẹ muốn con mua một căn nhà để sau này khi con lập gia đình có chỗ ăn chỗ ở đàng hoàng. Ông bà ta thường nói “ An cư mới lạc nghiệp ”. Nghe con. Nghe mẹ nói Thiện chỉ cười cười không tỏ vẻ lời khuyên của mẹ có sức thuyết phục đối với anh.
10 Tháng Giêng 20209:18 CH(Xem: 16504)
“Đàn ông Mỹ sao lắm người tên John thế. John Wayne, John Kennedy, John Lennon, John McCain… gặp ông Mỹ, em cứ gọi đại là John, bảy mươi lăm phần trăm là trúng phóc.” Cô gái giụi đầu vào vai chồng, hít hà mùi thuốc cạo râu phảng phất trên vai áo anh, châm chọc. Bóp nhẹ bờ vai vợ, người đàn ông xoay đầu qua, cọ cằm vào đỉnh đầu phủ làn tóc mượt mà của vợ, hít hà, “Chính xác.” / “Tại sao anh lại tên John?” Cô gái hỏi. / “Mẹ anh thích đọc Phúc Âm của thánh John.” /
28 Tháng Mười Hai 201911:29 CH(Xem: 16687)
Bình An / Tên của tôi là do cha cô ấy đặt. / Sự hiện hữu của tôi là vì cô ấy mà có, tôi là một con robot.Tôi được chào đời vào một ngày mùa thu thật ảm đạm, lần đầu tiên thức dậy đập vào mắt là bầu trời xám xịt nặng những nước, nhìn xong tôi mới hiểu thấm thía cái cảm giác buồn bã, u sầu thường thấy trong thơ văn. Các bạn sẽ hỏi tôi làm thế nào một con robot mới được thành hình lại có thể có được cảm nhận như thế? Các bạn sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa bởi vì trong bộ nhớ của tôi tích luỹ có lẽ còn nhiều hơn gấp mấy lần bộ nhớ của các bạn, những người bình thường. / Lần mở mắt đầu tiên, tôi đã có thể biết thế nào là mưa, là nắng, là bốn mùa. Tôi đã có thể nhận biết biển sâu, núi cao, năm châu, bốn bể và tất cả thủ đô của các nước trên thế giới. Tôi đã có thể biết kể chuyện cổ tích, hát những bài hát kinh điển, có thể chơi được những bài nhạc classique trên piano.
18 Tháng Mười Hai 201912:28 SA(Xem: 18801)
“Chị cho em ôm một tí...” “Vào đây. Ôm chị đi...” Thiếu phụ với tay chèn chăn cho hai con. Xoay người lại đón. Cậu lính trẻ rúc gọn vào ngực người đàn bà đang nuôi con nhỏ. Bộ ngực to dập dềnh ấm nóng. Mùi sữa thơm nức. Chút sữa thừa ứa ra lần áo. Cậu lính trẻ rúc mặt xuống, thè lưỡi nếm. Ngọt lành. Cái lưỡi mềm mại chạm vào đầu ti qua lần vải mỏng. Chỉ thế là đủ cho một dòng điện chạy xoẹt từ đỉnh đầu đến gót chân. Tê dại. Hai thân thể cong lên, dính chặt vào nhau trong vô thức. “Chị ơi...” “Em nhớ người yêu...”
14 Tháng Mười Hai 20191:04 SA(Xem: 17036)
“Đây là thành phố của những cây cầu. Cô thấy thơ mộng không?” - Giám đốc công ty bạn đang ở thế vừa là đối tác vừa cạnh tranh với chúng tôi đích thân lái xe đón tôi từ sân bay về trụ sở công ty ấy. Hoàng hôn đang đổ xuống sông Hàn lóng lánh. Tôi chợt nhớ Diên. Trước mắt nàng mà bày ra cảnh tượng đẹp đẽ này thì Diên vẫn như đã chết. Mắt nàng vẫn vô hồn, chiếc váy lụa vẫn rủ xuống tận gót chân lạnh lùng mướt mát.
23 Tháng Mười Một 20193:42 CH(Xem: 16367)
“Chú cho cháu bao nhiêu cũng được. Cháu chỉ cần chú giúp cháu mở hàng.” Giọng nói nhỏ nhẹ, mỏng mềm như trượt về từ một không gian xa lơ lắc. Tôi ngần ngừ, nhìn quanh. Một ngày mới thênh thang trước mặt. Nắng mới lên, vắt vẻo ngọn me già. “Okay chú nhé!” Vẫn cái giọng mỏng mềm. Tôi mỉm cười, nhìn xuống chân mình. Đôi giầy hôm trước lần mò cái ngõ hẻm lầy lội tìm người quen cũng lấm lem lắm rồi. Và cái chuyện mở hàng đượm nét dị đoan của chú bé mặt mũi ngây ngô thế kia gợi cho tôi sự tò mò. Cả đời tôi chưa bao giờ ngồi gác chân lên trước mặt ai. Dọa treo cổ tôi, tôi cũng không đưa chân mình cho người khác rửa. Nhưng thằng bé này làm tôi xiêu lòng.